Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 53

Điện Càn Khôn xây giữa hành cung Thông Châu, dựa lưng vào núi, quan sát được cả hành cung. Thế núi cũng không cao, nhưng dài vài dặm, ngăn cách thành Thông Châu với kinh thành. Hướng Nam thuộc Thông Châu, hướng Bắc là trọng địa của kinh đô và các vùng lân cận, vì vậy nó vừa hay nằm đối diện với dãy Kỳ Sơn ở phía Đông Nam kinh thành. Bởi thế khu vực rộng lớn ở giữa đều bị hoàng gia chiếm giữ, nhiều công xưởng liên kết với hoàng cung và người giám sát khí cụ các bộ đều chiếm cứ các đỉnh núi, tất cả được bày hết ở đây.

Dưới điện Càn Khôn có một lối đi bí mật xuyên qua núi, Hoàng đế thay bộ long bào đen tuyền, tay áo rộng phủ xuống, che đi bàn tay đang nắm tay Phó Nhiêu. Chàng âm thầm ngồi xe ngựa xuất cung cùng nàng qua lối đi bí mật, ra khỏi lối đi dài, xe ngựa lập tức chạy về phía kinh thành.

Phó Nhiêu không hiểu chàng đang làm gì, vừa lên xe ngựa là nàng hỏi ngay: "Bệ hạ, chúng ta đi đâu đây?"

Hoàng đế lộ ra nụ cười bất lực, chàng đặt bàn tay mềm mại của nàng vào lòng bàn tay mình, khẽ khàng vỗ về: "Tới rồi nàng sẽ biết..."

Bí ẩn quá chừng.

Phó Nhiêu lặng lẽ quan sát biểu cảm của chàng, trông không có vẻ tự tin lắm, rốt cuộc chàng đang băn khoăn điều gì?

Quả thật là sắc mặt của Hoàng đế không tươi tỉnh lắm. Chàng vừa khó chịu vì có người thèm khát Phó Nhiêu, vừa lo sợ quà của mình quá tầm thường. Cô nương trẻ tuổi ấy mà, đa số toàn thích mấy món quà hào nhoáng thôi.

Hoàng đế nghĩ thầm, nếu không thành công thì khi quay về, chàng sẽ vẽ cho nàng một bức tranh, viết một tấm thư pháp...

Không được, không được! Phu thê Tạ Tương đã đưa rồi, chàng mà đưa nữa thì chẳng còn gì mới mẻ hết!

Tạ Tương cũng thật là, bình thường có phải người biết chơi chữ đâu, thế mà hôm nay lại văn vẻ. Chẳng phải Hoàng đế là chàng đây mới là người tặng thơ cho Phó Nhiêu à?! Sao y sĩ diện vậy.

Cưới được cô nương trẻ hơn mình mười mấy tuổi, chàng không thể không dỗ dành nàng, muốn thỏa mãn nàng.

Xe ngựa chầm chậm lên tới mặt đất, đi đến một nơi thanh vắng. Ánh dương ùa vào như chiếc rèm mỏng, soi rõ gương mặt tuấn tú của Hoàng đế.

Phó Nhiêu nhìn chàng đăm đăm, chàng tỳ tay lên bàn, hơi chau mày, đáy mắt như đang nghĩ suy gì đó.

Từ lời nói của chàng lúc ở điện, Phó Nhiêu đã đoán được suy nghĩ của chàng. Chắc là chàng thấy quà của mình không đủ ấn tượng với nàng nên mới bồn chồn thế này.

Lát nữa, cho dù chàng có mang cái gì ra thì nàng cũng phải khen không ngớt mới được.

Chàng bận trăm công nghìn việc, cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa. Nữ nhân trong cung ai cũng nghĩ nát óc để lấy lòng chàng, chỉ cần chàng có lòng là được rồi.

Bỗng dưng nàng không muốn chàng rầu rĩ nữa.

Phó Nhiêu dịch người sang, nhẹ nhàng chui vào lòng chàng, hai tay vòng qua eo rồi ôm lấy chàng: "Bệ hạ à, ngài ban thưởng cái gì ta cũng thích hết."

Phó Nhiêu càng nói vậy thì Hoàng đế càng rầu. Chàng ngẫm một lát rồi nói: "Trẫm có thể làm được. Trẫm định bảo Cẩm y vệ sưu tầm một vài sách y cổ cho nàng, để giúp nàng viết sách."

"Thật ư?" Đôi mắt đen láy của Phó Nhiêu sáng rỡ.

Phản ứng của Phó Nhiêu khiến Hoàng đế rất có lòng tin, chàng không khỏi ôm vai nàng: "Nàng muốn nhập cung với trẫm, sau này không thể chu du bốn bể nữa. Trẫm bèn lệnh cho Cẩm y vệ ở các châu, huyện thu thập sách y và bệnh án cho nàng, để nàng đỡ nhớ."

Quả thật là chuyện này khiến Phó Nhiêu rất vui sướng, nàng nhoẻn miệng cười tinh nghịch: "Quà sinh nhật của bệ hạ rất hợp ý ta." Chỉ dựa vào bản thân nàng, có lẽ đến cuối đời cũng không chu du bốn bể được, Hoàng đế đã khiến nàng cảm động.

Hoàng đế chột dạ day trán: "Trẫm chỉ mới nghĩ ra thôi."

Phó Nhiêu cười tủm tỉm, nàng dựa vào lòng chàng, vừa đặt tay lên ngực vừa nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, nàng lại bật cười.

Hoàng đế hơi mất tự nhiên, chàng xoa mặt nàng, nghiêm nghị bảo: "Được rồi, nàng đừng cười chê trẫm nữa."

Nửa canh giờ sau, xe ngựa đi qua khe núi, đến một bình nguyên được núi bủa vây tứ phía. Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của gỗ thoang thoảng, có gỗ đàn, gỗ sưa... Từ nhỏ Phó Nhiêu đã lên núi hái thuốc nên rất nhạy cảm với mùi hương.

Nàng vén mành xe lên, lọt vào tầm mắt nàng là một vùng trời xanh biếc, mấy bụi cỏ nhấp nhô theo gió như làn sóng, nhìn đến cuối cùng là khói bếp lượn lờ, nhà cửa san sát.

Lát sau, xe ngựa dừng lại ở viên môn, Tôn Chiêu xoay người xuống ngựa, đích thân đặt bàn đạp, cung kính đón hai người xuống xe.

Phó Nhiêu đứng ở càng xe, nhìn về phía trước. Đây là một viên môn nguy nga, ngói men vàng, cột đỏ cao ngút, phải độ ba thước, bên trên có ba chữ thể lệ rất lớn "Ngự dụng giám".

Phó Nhiêu biết trong cung có 24 tư, Ngự dụng giám này là nha môn trong triều, chỉ đứng sau Tư lễ giám, chuyên chịu trách nhiệm làm bình phong, giường, các loại trang sức, đồ chơi, sách vở, tập tranh vân vân theo thánh lệnh.

Chẳng lẽ Hoàng đế đặt trang sức cho nàng? Nếu như vậy thì sai người đưa đến hành cung là được rồi, sao phải tới tận đây?

Phó Nhiêu khó hiểu xuống xe ngựa.

Thông Châu cách kinh thành một ngày đường, xưởng Ngự dụng giám có hơn một ngàn thợ thủ công có tiếng, lúc bận rộn có thể huy động tới cả vạn thợ thủ công. Nơi này cần nhiều phòng ốc, nhà cửa, chiếm diện tích khá lớn nên Nội đình tư đã dựng xưởng ở một nơi bí mật giữa Thông Châu và kinh thành.

Có vị thái giám đứng đầu Ngự dụng giám ra đón, là một thái giám già chừng 40 tuổi. Khi gặp Hoàng đế, lão cúi người rất sâu, vẻ mặt ôn hòa, luôn cười tủm tỉm, lúc nhìn thấy Phó Nhiêu cũng làm y hệt, có thể thấy đây là thân tín của Hoàng đế. Lão quỳ xuống lạy mấy cái rồi dẫn Hoàng đế và Phó Nhiêu đi vào.

Bên trong là từng dãy xưởng san sát, tiếng leng keng cứ vang lên hết lớp này đến lớp khác như một bản nhạc.

Chắc là do đã nhận được chỉ thị nên mấy thợ thủ công vốn ở trần nay toàn mặc áo, đồ của họ ướt đẫm, dính sát vào người. Có nội giám quản sự thấy ngự giá đến tận đây bèn vội chạy ra, dập đầu trên thềm gạch đá xanh. Hoàng đế xua tay ra hiệu cho hắn lui ra, rồi chàng dẫn Phó Nhiêu qua mấy cái xưởng, đến một nhà kho rất lớn ở giữa. Nhà kho này phải rộng hơn hai mươi trượng, ngoài cửa có thị vệ canh giữ.

Đi qua ngưỡng cửa, bên trong có vô số kệ đựng đủ kiểu đồ dùng, trang sức và đồ chơi cũng có rất nhiều loại, sặc sỡ và đa dạng vô cùng.

Lão thái giám đi trước dẫn đường, đi dọc qua từng hàng kệ, lão đều giới thiệu tường tận cho Phó Nhiêu nghe. Âm lượng của lão vừa phải, nói chuyện rất êm tai.

"Nương nương, đây là bộ gốm sứ do quan diêu làm ra."

Phó Nhiêu nhìn sang, có chiếc tách lục giác với hoa văn mạ vàng, tách trà có nắp gốm xanh trang trí "tuế hàn tam hữu" và mai bình hai quai trang trí thụy thú bằng kỹ thuật đấu thái, bộ dụng cụ pha trà mẫu đơn ngọc lam, chén con gà tráng men màu lam... chén cụ, trà cụ, mai bình, đủ loại đồ gốm sứ không tả xiết, tất cả đều có hình dáng tinh xảo, vô cùng lộng lẫy.

"Bên này là đèn..."

Phó Nhiêu được dẫn đến dãy kệ cạnh cửa sổ, cả ba tầng đền là đèn cung đình tinh xảo. Có đèn lưu ly treo tường, đèn lồng thêu Tô Châu, đèn đồng đứng, đèn màu sứ, đèn cung Trường Tín.

Màu sắc rực rỡ khiến Phó Nhiêu lóa mắt.

Thấy nàng nhìn chằm chằm vào dãy đèn, lão thái giám kia lại tủm tỉm cười, chỉ tay sang một bên: "Mời nương nương sang bên này xem, đây là trọn bộ trang sức điểm thúy. Ngài nhìn xem có ưng không ạ?"

Người thường mua bộ trang sức điểm thúy thì chỉ là mua vòng tay, trang trí, trâm cài này kia thôi. Nhưng trước mặt là cả bộ điểm thúy, khoảng chừng ba mươi món, bao gồm mũ phượng, kẹp tóc, bộ diêu, trâm cài, nơ, châu điền, lắc tay... Trong đó, có mũ phượng chín rồng phượng điểm xuyến bằng ngọc lục bảo là bắt mắt nhất.

Lão thái giám đứng bên cạnh kính cẩn giới thiệu, vẻ mặt mang chút kiêu ngạo: "Bẩm nương nương, mũ phượng này dùng hơn 300 viên đá quý, hơn 3000 viên ngọc trai, thêu chín con rồng ngậm trân châu... Hơn mười người thợ mà phải mất nửa năm mới hoàn thành đấy ạ. Ngài xem bộ trang sức vàng này đi... cũng là do 30 thợ thủ công lành nghề làm cả nửa năm mới ra được..."

"Còn cả bộ trang sức phỉ thúy này nữa..." So với những món khác, lão thái giám này rất cẩn trọng bộ phỉ thúy này. Lão cẩn thận đặt mở hộp gấm tử đàn được mạ vàng ra, bên trong có mười mấy món lục phỉ. Trong đó có ba chiếc vòng tay xanh biếc, còn có cả phụ kiện tóc, nhẫn, dây chuyền, ve áo... Đập vào mắt là nước ngọc phỉ thúy trong veo, tinh tế vô cùng.

Có những ba hộp gấm như vậy, cực kỳ có giá trị liên thành.

Các món trang sức khác như chuỗi ngọc, búi tóc, cần cái gì có cái đó. Các loại ngọc nam hồng, đông châu, tùng thạch, sáp ong, san hô, đá thanh kim, ngọc hòa điền, phỉ thúy đều đếm không xuể.

Phó Nhiêu xem vậy là đủ rồi, nàng chậm rãi lắc đầu.

Hơi phô trương quá.

Hoàng đế nhìn sắc mặt nàng, lòng lại lạnh đi, quả nhiên là không vừa lòng nàng mà.

Chàng đành căng da đầu kéo nàng về phía trước, đến bức tường trong cùng. Trước mặt là tủ quần áo gỗ sưa khảm bách bảo cao ngút, tượng Quan Âm bạch ngọc trên đài tử đàn, ngọc ấn lục giác, giường La Hán bằng gỗ sưa, bình phong cảnh sơn thủy treo tường, giường Thiên công Bạt Bộ, vân vân mây mây.

Có không dưới trăm món đồ dùng bằng tử đàn và gỗ sưa.

Ngoài ra còn có bốn năm rương sách cổ, tranh thư pháp, tứ bản nghiên cứu và các loại đồ sơn mài, vàng bạc đều vô số.

Cuối cùng, Phó Nhiêu chẳng thích nhìn gì cả, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng đế bằng cặp mắt sáng quắc, nàng hờn dỗi hỏi: "Bệ hạ đang làm gì vậy?"

Hoàng đế âu sầu nắm tay nàng, ánh mắt sâu hun hút như đáy biển, chàng bỗng lên tiếng: "Đây là của hồi môn ta chuẩn bị cho nàng đó."

Phó Nhiên bỗng cứng người.

Chàng vén lọn tóc rủ xuống vào tai nàng, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp: "Trong lòng trẫm, công trạng, phẩm cách của nàng là của hồi môn tốt nhất rồi. Song người đời hay bàn tán, trẫm không muốn thấy lúc nàng gả vào cung mà trên xe chỉ có vỏn vẹn vài thứ, nàng sẽ bị người ta nói này nói nọ."

Giọng chàng hơi trầm, như dòng suối nhẹ nhàng chảy vào con tim nàng.

Nước mắt dần tụ lại bên khóe mắt, đôi mắt hạnh rưng rưng lệ. Gương mặt của nam nhân dần mờ đi nhưng lại in dấu sâu trong lòng nàng.

Năm đó, khi nàng rời kinh đã giao cửa hàng cho Phó Khôn, giao điền trang cho mẫu thân dưỡng già. Mẫu tử họ không lo cái ăn cái mặc thì nàng mới yên tâm rời đi, tuy bây giờ phải gả đi nhưng đồ đã cho đi rồi thì không nên lấy lại, mà nàng cũng không thể lấy lại. Vì thế nàng chỉ còn mấy rương trang sức mà lúc trước Hoàng đế ban thưởng để mang theo thôi, nhưng chút của hồi môn này đâu xứng với danh hiệu Hoàng hậu cao quý. Dạo này, tuy đã xác định hẹn ước cả đời với chàng nhưng nàng vẫn chìm trong chuyện nghề y, quên khuấy mất thể diện khi nàng gả vào cung.

Đây vốn là chuyện nàng phải lo, không ngờ chàng đã âm thầm làm luôn cho nàng.

"Ngài... Ngài tính toán chuyện này từ hồi nào vậy..." Mắt Phó Nhiêu đỏ hoe, vừa kéo vừa hỏi. Mấy thứ trước mắt không thể chuẩn bị trong một sớm một chiều được.

Hoàng đế đau lòng đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, cưng chiều đáp: "Khoảng ba năm trước, khi trẫm quyết định cưới nàng. Khi ấy nàng có thai, trẫm đau đầu lắm, thầm nghĩ phải đặt mấy món hồi môn này để giữ thể diện cho nàng, đợi nàng vào cung Khôn Ninh thì sẽ để nàng dùng đồ nàng dùng hàng ngày, như thế sẽ không khiến nàng bị ngộp. Mấy món hồi môn trước mắt này đã được ba năm rồi nên đã mất mùi, mấy món mới mua cỡ một năm đều được để ở nhà kho, hai năm nữa dùng cũng được."

"Mấy món đồ trang sức đó nhiều quá... Chắc cũng tốn không ít bạc..." Phó Nhiêu rưng rưng nước mắt, tủi thân hỏi. Nàng thấy chàng phí công sức như thế, nàng không thể không áy náy được.

Chưa tính những thứ còn lại, chỉ mỗi hộp trâm cài bạc bình thường thôi mà đã có cả bộ, kiểu dáng nào cũng có, mà nàng cần chi nhiều mấy món phụ kiện be bé này?

Hoàng đế từ tốn lắc đầu, gõ nhẹ vào trán nàng, tức giận bảo: "Cô nương ngốc nhà nàng, sau này nàng là Hoàng hậu thì sẽ thường xuyên có người vào cung yết kiến. Gặp vãn bối mà nàng định không ban thưởng gì à? Mấy món trang sức nho nhỏ này là để cho nàng ban thưởng đó. Năm đó khi Kiều thị nhập cung, Kiều gia chi nửa gia sản để mua đồ trang sức, sau mười năm, nàng ta cũng dùng gần hết luôn rồi."

"Trẫm không muốn Nhiêu Nhiêu mất chút mặt mũi nào cả nên đã chuẩn bị cho nàng nhiều hơn một chút. Tất nhiên nàng cũng đừng lo lắng, sau này mà thiếu cái gì, trẫm sẽ bù vào cái đó."

Tiếng ầm ầm vang lên trong đầu Phó Nhiêu, nàng cũng xem như là người thông minh lanh lợi, song lại chưa từng sống ở hậu cung nên chẳng cần gì để làm một Hoàng hậu tốt. Thậm chí nàng còn chưa nghĩ tới mà chàng đã tính toán hết cho tôn vinh trong tương lai của nàng rồi.

Phải chăng đây là lợi ích khi gả cho một nam nhân chững chạc?

Không nhịn được nữa, nàng yêu kiều chạy vào lòng rồi ôm lấy eo chàng, thút thít bảo: "Bệ hạ, ngài tốt với ta quá... Gặp được ngài là phúc phận của Nhiêu Nhi." Nàng hiếm khi làm nũng và ỷ lại thế này nên Hoàng đế rất hưởng thụ, chàng thích nàng dựa dẫm vào mình.

"Ha ha..." Hoàng đế nhẹ nhõm trong lòng, vuốt tóc nàng: "Trẫm còn đặt mua mười mấy khu điền trang và hai cửa tiệm mặt tiền cho nàng ở Giang Nam, ngày nào cũng có thu nhập, nàng không phải lo thiếu chi phí."

Phó Nhiêu dở khóc dở cười, cuối cùng là chàng đang cưới vợ hay là đang gả con vậy?!

Nàng vừa xấu hổ và ngại ngùng, vùi đầu vào ngực chàng, phấn khích vô cùng.

Gió khẽ thổi qua, mùi hương của phòng đồ dùng thoang thoảng vào mũi.

Hai người ôm chặt nhau một hồi.

Phó Nhiêu bỗng sực nhớ vẻ mất tự nhiên của Hoàng đế trong xe ngựa, trong vòng tay chàng, nàng ngước mặt lên hỏi: "Bệ hạ, sao ngài chuẩn bị nhiều hồi môn cho Nhiêu Nhi thế này mà lúc nãy bất an vậy?"

Hoàng đế ngại ngùng cười: "Chẳng phải trẫm sợ nàng chê trẫm chỉ biết cho nàng mấy món vàng bạc à?! Dẫu sao bọn họ đều tự tay làm hết, còn trẫm chỉ cần đưa ra vài lời chỉ thị thôi..."

Phó Nhiêu hành y cứu người, tuy không từ chối tiền tài nhưng không bao giờ chìm đắm trong đó. Chàng lo quà sinh nhật của mình sẽ không khiến nàng cảm động như của người khác.

Phó Nhiêu nghe thế thì phì cười, nàng mím đôi môi đỏ mọng, nhịn cười một hồi rồi nhẹ nhàng xoa ngực chàng bằng đầu ngón tay, dịu dàng cất lời:

"Tuy quà sinh nhật của người khác có tâm thật nhưng sao so được với những gì bệ hạ lo thay ta. Bệ hạ làm những điều thực tế, trong ngoài đều nghĩ đến Nhiêu Nhi mới là món quà thật lòng nhất."

Hoàng đế vô cùng đồng tình, nỗi băn khoăn trong lòng cũng vơi đi: "Đúng rồi! Trẫm biết vẽ tranh, cũng biết làm thơ, thời niên thiếu trẫm cũng từng đẽo sáo trúc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên đặt mua mấy món đồ thay nàng, giải quyết hết mấy vấn đề cấp bách cho nàng."

Mai là tết Đoan Ngọ, làm xong chàng sẽ hồi cung. Khi ấy chàng sẽ xử lý việc lập hậu và lễ mừng sắc phong Công chúa. Lãnh Hoài An đã lặng lẽ chuẩn bị cho chuyện này, theo lời bói của Khâm thiên giám, ngày 6 tháng 6 là ngày lành, ngày đó lại là sinh nhật Bổn Bổn. Chàng định chọn ngày này để nghênh đón Phó Nhiêu vào cung. Chàng tính toán thấy cùng lắm chỉ còn khoảng một tháng thôi, sao Phó Nhiêu chuẩn bị của hồi môn đàng hoàng kịp.

Chuyện này nên là trách nhiệm của chàng.

Mấy món được làm ra trong nhà kho này cũng chỉ là một khoản trong cung vua và được chàng rót tài sản cá nhân vào nên trước giờ không khắc chữ "ngự dụng cung vua" vào, người khác cũng sẽ không biết đây là đồ từ Ngự dụng giám. Tôn Chiêu rất kín miệng với những việc mình đích thân làm nên chàng cũng yên tâm.

Phó Nhiêu gật đầu liên tục: "Ơn của bệ hạ, Nhiêu Nhi chẳng biết lấy gì đền đáp."

Hoàng đế thấy nàng thật sự thích nên cũng đắc ý, xoa tóc nàng, thì thầm:

"Nhiêu Nhiêu của trẫm cực khổ cả nửa đời rồi, còn nhỏ mà phải gánh vác gia đình cũng chẳng dễ dàng gì. Mỗi lần trẫm nhớ đến là lại thấy đau lòng, quãng đời còn lại cứ giao cho trẫm, để trẫm thương nàng..."

Từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má, Phó Nhiêu chôn mặt trong lòng chàng, khóc không thành tiếng. Đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt xiêm y, chỉ ước gì nàng có thể gần chàng hơn, gần hơn chút nữa, đó là rung động mà nàng khó lòng tả nổi.

---

Lời tác giả:

Hoàng đế: Quà của trẫm tuy thô nhưng thật.

Tác giả: Vô tình khoe mẽ

Bình Luận (0)
Comment