Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 55

Hoàng hôn khói mù mịt, bụi mù nặng nề như lụa mỏng treo trên mặt sông, theo gió bắt đầu khởi động.

Trên mặt sông vẫn có pháo hoa màu tím, giống như ảo thuật như ẩn như hiện.

Hai bên tụ tập không ít dân chúng vây xem, chỉ coi đây là vì chúc mừng tế tự thành công, nên đã thiết kế một màn trình diễn pháo hoa.

Vừa gây sốc, vừa ngoạn mục.

Chỉ có những ai trải qua sinh tử trên thuyền rồng mới biết, nơi này đã trải qua một hồi chuyển biến ly kỳ đến mức nào.

Lý Huân và Tạ Tương nghiêng ngả lảo đảo từ bên ngoài trướng bước vào, nhìn thấy trong hoàng trướng rộng rãi tụ tập đầy người, có người may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, còn có người chưa hoàn hồn, đương nhiên cũng không thiếu người phẫn nộ nghiến răng như muốn nứt ra, nhưng bất luận người nào thì đại khái xiêm y đều chỉnh tề, tóc tai bình thường, nhìn xem, chắc là báo động giả, hóa nguy thành an.

Chỉ có nam tử trung niên đầu bù tóc rối quỳ chính giữa, chỉ thấy hắn còng lưng, trên tóc vẫn còn vương vài vệt trắng xóa, quan phục hỗn độn dính bụi đất, giống như bị người nào đó lôi kéo đi.

Chính là cha của Lý Huân, Lý Duy Trung.

Ánh mắt Lý Huân dừng lại trên người phụ thân, cũng không có vẻ ngoài ý muốn, sự mệt mỏi liên tục ập đến trong lòng, sự kinh hoảng quá độ bị nỗi sợ cả gia đình bị tiêu diệt thay thế, thân thể hắn dán sát ngưỡng cửa chậm rãi trượt xuống, nhắm mắt thở dốc.

Tạ Tương vươn tay kéo hắn, đỡ hắn qua một bên nghỉ ngơi.

Hoàng đế ngồi ngay ngắn vững vàng ở Minh Hoàng ngự tọa, môi mím chặt, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy vài phần là oai phong cười nhạo thiên hạ.

Ánh đèn trên đỉnh trướng phản chiếu long bào vàng sáng như có kim quang lăn lộn, làm cho lòng người run sợ.

“Lý Duy Trung, còn không nhận tội?”

Lý Duy Trung cứng đờ, ánh mắt ngẩn ngơ hướng lên trên, lại chậm rãi buông xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, ngài muốn thần nhận tội gì?”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, thong dong nghịch phật châu trong tay: “Nghĩ rằng trẫm không tra được chứng cớ và đang làm khó ngươi sao?”

Lý Duy Trung bất động, miễn cưỡng phủi bụi trên áo bào, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, từ khi ngài giao Hộ bộ cho thần, thần tự nhủ phải làm việc chăm chỉ và ngủ thật ngon vào ban đêm, thay ngài chia sẻ những lo lắng, hôm nay thuyền rồng xảy ra sự cố, ngài không chất vấn Công bộ, Lễ bộ, tại sao lại trói thần lại, thẩm vấn trước mắt bao người?”

Tôn Chiêu thấy hắn mạnh miệng, một cước đá vào áo của hắn, đá cho Lý Duy Trung nhào về phía trước, một ngụm máu tươi phun ra, hắn nằm rạp trên mặt đất, mặt hiện ra vài phần dữ tợn, vẻ dữ tợn này thoáng qua rồi biến mất, trên mặt mang vài phần thắng làm vua thua làm giặc không hề sợ hãi, chậm rãi ngồi thẳng thắt lưng.

Hoàng đế hẳn là nhìn ra âm mưu của hắn, luôn để hắn ở bên người, Hoàng đế càng đề phòng hắn, hắn lại càng phải quyết tâm đến cùng, đáng tiếc, hắn còn chưa thoát được thân, khí bùn ao kia tự dưng bị lộ, bị Phó Nhiêu phát hiện, ngay sau đó, Hoàng đế sơ tán đám người lên bờ, hắn thất bại trong gang tấc.

Mặc dù chột dạ, nhưng chỉ cần Hoàng đế không bắt được chứng cớ, hắn sẽ không nhận tội.

Hoàng đế gần như đoán được suy nghĩ của Lý Duy Trung, lạnh lùng nhướng mắt:

“Lý Duy Trung, nếu ta thật sự không biết thân phận của ngươi, vì sao ngươi lại bị ta khống chế, trói tay chân, không cho phép chạy trốn? Ta đã để Tạ Tương kiểm tra ngươi, ta chắc hắn đã tìm ra kết quả.”

Sắc mặt Lý Duy Trung hơi đổi, những vẫn duy trì trấn định.

Hoàng đế nhìn Tạ Tương ở cửa: “Tạ Tương, vào trướng.”

Tạ Tương hai mắt hơi nheo lại, rẽ đám đông tiến lên, gấp lại áo bào, bái lạy nói: “Thần Tạ Tương phụng chỉ điều tra thủy vận, vụ án thuyền rồng, điều tra rõ nội các thứ phụ Lý Duy Trung và ba mươi người theo phe cánh hắn, mưu đồ ác ý tạo phản, ngầm chiếm thủy vận, vận chuyển muối trái phép, sát thương cướp bóc cùng nhiều tội danh, khẩu cung phạm nhân và lời khai nhân chứng đều ở đây, thỉnh bệ hạ xem qua.”

Tiểu Kim Tử tiến lên đem lời khai khẩu cung trong tay Tạ Tương, cùng với vụ án sơ lược mà thuộc hạ vừa viết trình lên.

Ánh mắt Lý Duy Trung nhìn theo văn kiện, biểu cảm không thể tin được, quay đầu quát Tạ Tương: “Nói nhảm, ta không có làm phản, Tạ Tương, ngươi đang vu khống!”

Những người dưới phe hắn một khi cung khai thì không chỉ có hắn mà ngay cả chính gia tộc bọn họ cũng đều không giữ được, bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến mức không đánh tự khai.

Trong lòng Lý Duy Trung kinh ngạc và nghi ngờ khó xác định.

Ánh mắt Tạ Tương từ trên người hắn hạ xuống, dời đi, ngẩng đầu nhìn phía trước, nói: “Lý đại nhân, bởi vì, thẩm án ngoại trừ bản quan, còn có Hình bộ Lang trung Lý Huân.”

Lý Duy Trung bỗng dưng cứng đờ, chợt trước mắt tối sầm, một ngụm máu đen từ ngực trào ra khóe môi.

Hoàng đế xem xong lời khai vô cùng hài lòng, chỉ là nghe được Tạ Tương nói, ánh mắt nặng nề nhìn qua.

Cảm nhận được sự nghi ngờ và tức giận của Hoàng đế, Tạ Tương lập tức nhào quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, thần vô năng, vẫn chưa mở được bí mật của thuyền rồng, là Lý Huân lấy thân phận trưởng tử của Lý gia, xúi giục phạm nhân thú tội, từ đó mới định được tội của Lý Duy Trung, bệ hạ, thần không làm tròn trách nhiệm, xin ngài trị tội.”

Sắc mặt Hoàng đế có vài phần khó coi, sau lại lộ ra một chút phức tạp, im lặng nói: “Chuyện giữa ngươi và Lý Huân, trẫm sẽ xử lý sau.”

“Lý Duy Trung, còn muốn ngụy biện sao?”

Cổ họng Lý Duy Trung cuộn lên, đáy mắt thoáng hiện vẻ không cam lòng, cúi rạp xuống ngước mắt nhìn chàng, giọng nói khàn khàn sền sệt:

“Ngài phát hiện ra có gì đó không ổn từ khi nào?”

“Là khi ngươi đưa danh sách đoàn tùy giá đó lên.” Hoàng đế thuận miệng trả lời, thanh thản búng tro bụi trên đầu gối, im lặng nhìn hắn.

“Tùy giá hoàng thân được liệt vào hàng thứ nhất, không có Tam Hoàng tử trẫm cũng không thấy lạ, Tam Hoàng tử tuổi còn nhỏ, không đến tham gia cũng được.”

“Nhưng Bình Khang Công chúa của trẫm vốn là người thích xem náo nhiệt, lần này Công chúa lại không đòi đến Thông Châu, trẫm liền nghi hoặc... Ba năm rưỡi trước, trẫm cấm túc Công chúa, Công chúa còn dám cả gan âm thầm đi trước, ba năm này, Công chúa coi như thành thật, trẫm cũng không phạt Công chúa, vậy vì sao không đến?”

“Ngươi rốt cuộc vẫn nhớ Công chúa là cháu gái, nên ngươi đã nghĩ cách giữ Công chúa ở lại kinh thành.”

“Về phần những quan chức khác không đi cùng, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy phần lớn đều là người nhà họ Lý, Lý Duy Trung, nhiều năm như vậy trẫm không thị triều nên ngươi xem trẫm là kẻ ngốc phải không?”

Khóe môi Lý Duy Trung giật giật, răng môi cắn ra một vệt máu, mắt nhìn chằm chằm hư không trước mặt, thật lâu không nói gì.

Không phải hắn coi Hoàng đế là kẻ ngốc mà là những năm nay bản thân hắn quyền cao chức trọng, coi là đế vương đã nản lòng thoái chí như mặt trời sắp lặn nên mới dựa đà vào đó mà bành trướng.

“Vụ án long cốt gãy là do ngươi cố ý gây ra, ngươi đoán thời gian không kịp nên triều thần chắc chắn sẽ dùng thuyền ngươi tạo ba năm trước, nhưng ngươi không ngờ tới, trẫm đã đề phòng ngươi, sẽ không để cho ngươi dắt mũi.”

Lý Duy Trung không cho phép quan viên của mình đi cùng, bởi vì ở đây nhất định có chút nguy hiểm, nguy hiểm này hẳn không phải là ám sát, đầu độc hay tai nạn nào đó.

Chàng một mặt ám chỉ Hàn Huyền giả bệnh, giữ Lý Duy Trung ở bên cạnh không cho hắn tiếp cận Đại Hoàng tử, cũng không cho hắn rời khỏi bên người, cứ như vậy, Lý Duy Trung sợ đe dọa đến tính mạng của mình nên tuyệt đối sẽ không làm xằng bậy.

Một mặt chàng âm thầm điều tra chiếc thuyền rồng kia của Lý Duy Trung, nhưng đáng tiếc, kể cả là ám vệ, giám sát, Tôn Chiêu hay là Cẩm Y vệ, không ai tra ra nửa tia manh mối. Hoàng đế thật sự nghĩ không ra Lý Duy Trung có thể làm cái gì, cho nên để cẩn thận, chàng cho hai chiếc thuyền cũ tạo thành liên thuyền, điều chỉnh vị trí đàn tế, không cho người nào tới gần ngự thuyền.

Cho đến khi Phó Nhiêu phát hiện tầng dưới chót của ngự thuyền có khí bùn ao, chàng lập tức sơ tán đám người lên bờ, sau khi thương lượng, chàng quyết định kích nổ khí bùn ao để giảm thiểu rủi ro.

Khí bùn ao mặc dù không nhiều lắm nhưng hành động này của Phó Nhiêu vẫn cứu mạng hơn mười thủy thủ và thợ thủ công.

Nghĩ tới Phó Nhiêu và Bổn Bổn thiếu chút nữa xảy ra chuyện, Hoàng đế vô cùng tức giận, hận không thể tự tay bóp chết Lý Duy Trung.

Nhưng nếu không phải do Bổn Bổn chạy loạn thì Phó Nhiêu có lẽ sẽ không phát hiện được khí bùn ao, ít nhiều sẽ xảy ra một ít thương vong, hơn nữa, khi chàng tế lễ mà xảy ra thương vong thì thanh danh của chàng sẽ bị tổn thương rất lớn.

Khí bùn ao rò rỉ được các thợ thủ công cho nổ làm pháo hoa cống nạp, không những không gây tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng đế mà còn tạo nên một màn trình diễn đáng kinh ngạc cho người dân Thông Châu cùng quan quyến.

“Bây giờ ngươi nói cho trẫm biết, khí bùn ao kia là ở đâu ra?”

Lý Duy Trung nhắm mắt lại nhất thời giống như một ông già, chậm rãi nhếch lên đôi môi nứt nẻ:

“Ba năm trước, thần phụng mệnh nạo vét kênh đào, trong một đêm, một chiếc thuyền nhỏ ở đoạn phía nam sông Thông Châu đột nhiên nổ tung, ban đầu thần cũng không để ý tới nhưng người chết vừa vặn là một quan lại, bất đắc dĩ phải phái người điều tra. Sau đó, họ phát hiện ra nơi tàu neo đậu chính là nơi rác thải của Thông Châu rò rỉ ra ngoài, dưới lòng đất có mùi lạ, tên quan kia cùng lúc đó mang theo vài ả đào đang ăn ở trên thuyền, ngày đó khí bùn ao vô cùng đậm đặc, khi gặp lửa thì chợt nổ tung, thần nhớ rất rõ chuyện này…”

Hoàng đế híp híp mắt, khó trách người của chàng lại tra không ra manh mối.

“Về sau thế cục trong triều không rõ ràng, thần nhớ tới chuyện này, nếu có thể thành sự, nhất định là thần không biết quỷ không hay. Thần nghĩ rằng bệ hạ văn trị võ công, không ai sánh bằng, liền âm thầm sắp xếp người thuyết phục triều thần dâng thư phong thiền. Thần hiểu được tính tình bệ hạ chắc chắn không phải là kẻ lãng phí tiền bạc và nhân mạng, nhất định sẽ noi gương tiên hoàng ở trên thuyền rồng Thông Châu tế Thái Sơn.”

“Sau đó ngài hạ chỉ lệnh cho Đại Hoàng tử đi thay, thần chỉ cảm thấy đây là cơ hội lớn, thần lặng lẽ mở khí bùn ao bị phong cấm năm đó ra, lại sửa một đường ống kéo dài tới bến đò, bởi vậy, chỉ cần thuyền rồng đi qua đoạn này, bất kể là đến nơi nào, thần đều có cách làm cho nó nổ tung.”

“Đại Hoàng tử mà chết thì Tam điện hạ sẽ chính là Thái tử.”

“Mùng bốn tháng tư long cốt đứt đoạn, thứ nhất là để kiểm tra tay nghề, thứ hai là mượn cơ hội để triều thần đổi thuyền rồng, tráng lệ nhất ở khu vực kênh đào chính là chiếc thuyền khổng lồ mà thần đã đặt đóng, mà chiếc thuyền rồng này đã bị người của thần âm thầm động tay động chân, người không biết chuyện, bất luận như thế nào cũng tra không ra manh mối, đây là nguyên nhân mà thần dám làm. Thần chỉ cần cho người lặn xuống nước, mò đến cái đường ống kia, mở van cửa ra, chờ khí bùn ao đủ nồng, sau đó lại bố trí tử sĩ ở trên long cốt, bùm…”

Những lời sau đó, hắn không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều biết đó là hậu quả nặng cỡ nào.

Trong chốc lát, những thanh âm lạnh lẽo trong trướng vang lên liên tiếp không ngừng, hơn trăm ánh mắt sắc lẹm nhìn vào Lý Duy Trung.

Lý Duy Trung lơ đễnh, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

“Sau đó, bệ hạ đột nhiên tới Thông Châu, Tạ Tương từng bước ép sát, thần nghĩ, dứt khoát đã đâm lao thì phải theo lao, một lần giết hết các người… Đáng tiếc, cuối cùng bị bệ hạ phát hiện ra manh mối, thần không cách nào thoát thân... Làm sao ngờ được khí bùn ao vẫn rò rỉ ra như cũ nhưng lại còn có tên nghịch tử kia…” Lý Duy Trung nói tới đây, miệng trào lên một vệt máu tanh, kịch liệt ho khan vài tiếng.

Tạ Tương lạnh lùng liếc hắn: “Khí bùn ao một khi bị rò rỉ nhất định sẽ có thể lần ra manh mối và tìm ra lối đi bí mật, những người đó làm sao có thể giữ được bí mật? Lý Duy Trung ngươi thật sự là đang vọng tưởng.”

Lý Duy Trung nhắm mắt lại, lau đờm trên khóe môi, quay mặt sang một bên:

“Chuyện đã đến nước này, thần không có gì để nói, bệ hạ muốn làm gì thì làm đi...”

“Hỗn xược!” Trình Khang người đứng gần hắn nhất tức đến lông mày run rẩy, hít một hơi giận dữ, chỉ vào mặt hắn: “Chuyện tới nước này, ngươi còn không hối hận?”

“Nếu bệ hạ không phát hiện ra âm mưu xấu xa của ngươi thì ngươi sẽ giết bao nhiêu người? Ở đây có ai mà không phải là rường cột của đất nước, huống chi ngươi còn muốn giết hại đương kim Hoàng tử, thậm chí là mưu hại thiên tử, ngươi quả thực… quả thực bị điên rồi!”

Trình Khang tức giận đến nước miếng bay tứ tung, lại chỉ vào Lý phu nhân cùng Lý gia Tam tiểu thư đang quỳ gối ở một bên.

“Ngươi nhìn xem, kia chính là thê nữ của ngươi, ngay cả mạng của bọn họ ngươi cũng không cần, ngươi rốt cuộc là có thể nhẫn tâm đến mức nào…”

Lý Duy Trung đứng lặng một chút, cuối cùng đau khổ nhắm mắt lại. Hắn kỳ thật đã sắp xếp ám vệ để bảo vệ an toàn cho bọn họ, có điều bây giờ nói những thứ này cũng là vô dụng.

Trình Khang bi phẫn đan xen, xoay người, hướng về phía Hoàng đế thỉnh lệnh:

“Bệ hạ, thần thân là Tả đô Ngự sử, không thể tra ra gian kế của Lý Duy Trung, là thất trách, thần xin tước đoạt hầu tước, tháo mũ quan xuống, nhưng Lý Duy Trung lòng lang dạ sói, quyết không thể bỏ qua, kính xin bệ hạ tru di cửu tộc để răn đe!”

Trình Khang vừa dứt lời, bốn bề không tiếng động.

Hoàng đế nhắm mắt, cau mày.

Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm nhíu mày trước, liếc mắt nhìn Hoàng đế, cân nhắc nói:

“Lão Ngự sử, Lý Duy Trung tội đáng chết vạn lần, gia tộc của hắn cũng nên bị tru di, những điều này thần không có ý kiến gì, nhưng Lý lão gia tử chính là công thần năm đó cùng bệ hạ vào sinh ra tử, lại từng cứu tính mạng bệ hạ, nếu có thể, thần mong rằng bệ hạ cho Lý lão gia tử lưu lại một tia hương khói.” Lão có ý muốn cứu Lý Huân, đứa nhỏ Lý Huân kia vẫn là đáng tiếc.

Trình Khang im lặng, dần dần bình tĩnh lại, trầm ngâm nói: “Nhà họ Lý có thể giữ lại một phần con cháu làm người thừa kế, nhưng không được để lại hậu duệ trực hệ nào của nhà họ Lý.”

Liễu Khâm ngẫm nghĩ một lát, ánh mắt hướng về phía Hoàng đế.

Hoàng đế đã giữ ngai vàng nhiều năm, lại là người chinh chiến sát phạt, lòng dạ tuyệt đối không mềm yếu, chàng suy nghĩ một chút, liền quyết đoán nói:

“Trần Chương, bắt giam toàn bộ Lý gia. Trình Khang, ngươi dẫn đầu tam ti hội thẩm, điều tra rõ ràng triệt để vụ án này và phe Lý thị, sau đó xử trí theo luật, luật pháp như thế nào, liền làm theo như thế.”

Chàng nói xong, chỉ thấy Tạ Tương vẫn quỳ không nhúc nhích, lần nữa dập đầu nói: “Bệ hạ, thần có việc khởi tấu.”

Hoàng đế gần như đoán được y muốn nói gì, lạnh lùng nhếch khóe môi: “Chuyện gì?”

Tạ Tương liếc mắt nhìn Lý Huân trong góc, thấy con ngươi hắn đen như mực, đặc sệt, dù thế nào thì cũng không phai đi được.

Y cất cao giọng nói: “Bệ hạ, Lý Huân tuy là con trai của tội thần nhưng hắn có công, lại dụ được phạm nhân nói ra chân tướng sự tình, thân chính, tâm trung. Thần to gan xin bệ hạ tha cho hắn một mạng… để hắn hương khói cho Lý lão gia tử.”

Liễu Khâm thấy vị Thiết diện Bồ tát Tạ Tương này đang nói thay cho Lý Huân thì trong lòng lão hơi sáng lên, vội vàng nói:

“Bệ hạ, Lý Huân đã là thủ cáo, như vậy theo luật, liền có thể miễn chết, kính xin bệ hạ khai ân...”

“Xin bệ hạ khai ân...” Cũng có mấy vị đại thần liêm khiết quỳ xuống thay Lý Huân xin lệnh.

Nhưng, đại đa số quan viên còn chưa lên tiếng, chỉ vì kế này của Lý Duy Trung quá mức ác độc, nếu không phải Hoàng đế bày mưu nghĩ kế, nếu không phải Phó Nhiêu trước đó phát hiện, bọn họ sợ là đã tan thành tro bụi.

Họ không thể đồng cảm với Lý Huân.

Hoàng đế đặt hai tay lên đầu gối, im lặng một lát, nói: “Trẫm vừa hạ chỉ, trước tiên điều tra rõ ràng vụ án, về phần xử trí như thế nào, theo luật mà định.”

Theo luật, Lý Huân phải chết, nhưng bởi vì hắn là người tố cáo nên có thể miễn chết.

Người thông minh sẽ biết Hoàng đế đã âm thầm giải vây, đến lúc đó lại thay Lý Huân tìm chút công huân, có lẽ có thể cứu hắn một mạng.

Vũ lâm vệ Trần Chương, giải người của Lý gia cùng những quan viên liên quan khác đi.

Âm thanh thưa thớt một hồi lâu sau mới dừng lại, bầu không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có vài cô nương cúi đầu thấp giọng nói cái gì đó, dường như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về Phó Nhiêu.

Sau khi xem xong "Pháo hoa", nàng liền quay về xe ngựa thay y phục, là Tôn Chiêu chuẩn bị cho nàng, nói là Hoàng đế dặn nàng thay, nàng nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng chàng mà mặc bộ này.

Đây là một cái váy dài thêu phượng đỏ thẫm, hoa mỹ diễm lệ, không biết dùng phương pháp gì, nhưng từ trên xuống dưới dường như có những mảnh ánh sáng cực nhỏ đổ xuống, phần eo được nâng lên, lộ ra thân hình mềm mại, làn váy uốn lượn giống như có một luồng ánh sáng rơi xuống đất, khiến cả người có chút phong thái Dao Trì tiên nữ.

Các thiếu nữ đều thích chưng diện, giống như đang tò mò nàng mặc xiêm y gì.

Phó Nhiêu đứng ở góc bên trái, trước mặt là một cung tỳ cùng một tiểu hoàng môn, Hạ Du cùng đứng với nàng ở một chỗ, ông không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này vẫn toát ra mồ hôi lạnh và liên tục lau tay.

Lý gia đột nhiên bị diệt tận gốc cũng không biết có liên quan đến Lý tần và Tam Hoàng tử trong cung hay không, theo luật ít nhiều sẽ có xử trí, nhưng Hoàng đế và bá quan đều chưa từng đề cập tới, cũng không biết đợi sau khi điều tra rõ ràng vụ án, trong triều sẽ có một phen biến động như thế nào.

Nếu Tam Hoàng tử thật sự bị xử trí, Hoàng đế sẽ chỉ còn lại có Đại Hoàng tử đang ốm yếu, bệ hạ liệu có lại tuyển một nhóm cung phi vào cung để kéo dài con nối dõi?

Trước mắt cùng Hoàng đế ở trong hoàng trướng không quá lớn này cũng là cơ hội hiếm có để có thể quan sát vị đế vương ở cự ly gần.

Chàng khí phách hiên ngang, ánh mắt lạnh thấu như sương, cả người tản ra khí lạnh từ trên cao xuống, đúng là không hiểu sao lại làm cho người ta sinh ra tâm tư ngưỡng mộ.

Thì ra Hoàng đế cũng không già, lại còn rất tuấn tú.

Không ít phu nhân quan lại và cô nương tâm tình rung động.

Cùng với đó còn có Trình Khang, Trình Khang nhìn Phó Nhiêu ở trong góc, nghĩ tới điều gì đó trong đầu.

Ông thay đổi sắc mặt giận dữ, cười híp mắt chắp tay với Hoàng đế:

“Bệ hạ, Phó Nhiêu cô nương mấy lần có công tại triều, trước đây Đàm Châu bùng dịch, bệ hạ còn chưa phong thưởng nàng, không bằng lúc này bệ hạ ban thưởng luôn một lượt?”

Dứt lời, trong trướng vang lên một trận tiếng ong ong, chợt có rất nhiều người tán thành.

Nhất là sau khi vừa được Phó Nhiêu giúp một phen, từ trong sợ hãi tìm được đường sống, từ trong chỗ chết chui ra, nhịn không được mà bày tỏ kính ý lớn nhất đối với vị nữ thái y này.

Sắc mặt Hoàng đế cũng thả lỏng xuống, cười ha ha một tiếng.

“Trình khanh vẫn còn nhớ chuyện ba năm trước trẫm không ban thưởng Phó Nhiêu?”

Trình Khang không chỉ không xấu hổ, ngược lại lộ ra vài phần bất bình: “Bệ hạ, Phó cô nương ở Đàm Châu bệnh nặng, lại tới Miêu Cương dưỡng bệnh rồi về, cũng coi như tìm được đường sống trong chỗ chết...”

“Lần này mặc dù bệ hạ là người bày mưu nghĩ kế nhưng cũng không thể bỏ qua công lao của Phó cô nương, mạng của thủy thủ cũng là mạng, mạng của thợ thủ công cũng là mạng, Phó cô nương kính trọng sinh mệnh, lão thần bội phục sát đất, bệ hạ lần này nếu không thưởng, lão thần thật sự là không đồng tình…” Ông nhún nhún vai.

“Ha ha ha!” Hoàng đế sắc mặt vô cùng vui mừng, gật đầu nói: “Vậy theo ý Trình Khanh, trẫm nên phong thưởng thế nào?”

Trình Khang chờ chính là những lời này, ống tay áo vừa mở ra lại chắp vào, trịnh trọng nói: “Vàng bạc châu báu, bệ hạ sẽ không keo kiệt, thần cảm thấy, có thể cho một đệ tử Phó gia vào triều làm quan...”

Đây là để lại đường lui cho Phó Khôn, chẳng may Phó Khôn không thể lên cao trung thì cũng có thể thông qua hành động này nhập sĩ.

“Còn nữa...” Trình Khang liếc mắt nhìn thật sâu nữ tử đoan trang trong góc, chỉ thấy khuôn mặt nàng kiều diễm, giống như thiếu nữ xinh đẹp, nghĩ đến chuyện nàng bị Bình Khang Công chúa đoạt mất trượng phu mà trong lòng vẫn cứng rắn, liền xúc động nói:

“Xin bệ hạ ban hôn cho nàng.”

Trước kia mọi người đều cảm thấy nữ nhân xuất đầu lộ diện không tốt, khó có thể kết hôn, nhưng hôm nay cảm xúc như vậy ngược lại bị vứt bỏ, từng người đối với vị nữ thái y này sinh ra ngàn vạn tôn trọng và đồng tình.

“Bệ hạ nhất định phải chỉ mối hôn sự cho Phó cô nương mới được...”

“Thần sẽ giúp đỡ bệ hạ cân nhắc chọn người…”

Bách quan phục nghị.

Hàn phu nhân cũng rất yêu thích Phó Nhiêu, lúc này đứng dậy quỳ gối nói: “Bệ hạ, thần mặc dù không hiểu triều sự, nhưng cũng biết Huyện chúa hải nội nhân vọng(*), có di phong của tổ tiên, ngày xưa Phó thái phó đã cạo vết loét giúp triều đình trị tận gốc, tiền triều dần dần hưng thịnh, hôm nay Huyện chúa nhờ nghề y mà giúp mọi người, là thầy thuốc nhân tâm, chính là kết quả kỳ diệu.”

(*) Hải nội nhân vọng: được dùng để mô tả danh tiếng của một người rất rộng rãi và được tôn trọng về mặt đạo đức, đến nỗi nếu một người như vậy bị giết, điều đó sẽ gây ra sự phẫn nộ của tất cả mọi người.

Hoàng đế nghe vậy thần sắc hơi sáng lên, mặt lộ vẻ tán thưởng: “Lời phu nhân nói rất hợp ý trẫm.”

Hàn phu nhân lại thi lễ: “Thần cho rằng, mặc dù nàng làm thái y nhưng cũng không tính là xuất đầu lộ diện, thần không cho là xấu hổ, ngược lại cho là vinh, nàng tự lập tự cường, là nữ nhân gương mẫu, cho nên kính xin bệ hạ không cần cố kỵ một ít thành tục quy tắc cũ, hạ chỉ cho Phó cô nương một cửa hôn sự!”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Thông chính sứ Dương phu nhân cũng cười híp mắt đứng dậy nói: “Bệ hạ, người mà vừa độ tuổi với Phó cô nương trong triều không biết bao nhiêu, ngài có thể chọn người hiền ban hôn.”

Trình Khang thấy phu nhân quan lại trọng thần đều đứng ra tán thành, xem ra chuyện hôm nay tất thành, liền kéo tay áo nói: “Bệ hạ, cũng không làm khó ngài, gia thế là thứ yếu, quan trọng nhất chính là nhân phẩm đoan chính, biết chăm sóc người, ngài cũng biết, cô nương này đã chịu khổ nhiều, lão thần cũng không kìm nổi xót xa, nếu không phải trong nhà lão thần không có cháu trai vừa độ tuổi thì nhất định sẽ cầu hôn nàng.”

Trong trướng chúng quan cùng nữ quyến âm thầm châu đầu ghé tai, đều đang vì Phó Nhiêu mà chọn lựa vị hôn phu, không khí đẩy lên cao trào, một lát sau thế mà cũng có vài người được chọn.

Hoàng đế bình tĩnh nghe mọi người bàn luận xong, mắt hơi nheo lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đầu gối:

“Trình Khanh nếu đã muốn làm mai, vậy trẫm hỏi Trình Khanh...”

“Ngươi cảm thấy, trẫm thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment