Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 60

Bầu trời trong xanh, tia nắng ban mai trải dài, dung mạo xinh đẹp lười biếng của Phó Nhiêu đắm chìm trong ánh sáng vàng nhạt.

Bị ánh sáng chiếu đến híp mắt, thuận tay khẽ động, nàng chạm phải một lồng ngực vững chãi.

Theo bản năng mở mắt ra.

Hoàng đế cười vui vẻ nhìn nàng, giơ tay vuốt ve mái tóc rối loạn tản ra ở thái dương của nàng, thấy đôi mắt hạnh của nàng mờ mịt, ngốc như mèo con, dịu dàng nói: “Nha đầu lười biếng, còn muốn ngủ sao?”

Phó Nhiêu bĩu môi, miễn cưỡng mở mí mắt, cọ cọ vào lòng chàng, rúc vào dưới cánh tay chàng: “Bệ hạ, để thần thiếp ngủ thêm một lát…”

Lời còn chưa dứt, nghĩ tới hôm nay phi tần tiếp kiến, ngày mai ngoại phi sẽ vào cung tiếp kiến, nàng nào có thời gian rảnh rỗi ngủ nướng?

Lại mở mắt ra, giãy dụa muốn rời giường:

“Mặt trời đã lên cao, chúng phi tần chắc hẳn đang chờ…” Phó Nhiêu luống cuống tay chân.

Hoàng đế giơ tay ấn nàng vào trong ngực:

“Gấp cái gì, trẫm đã truyền chỉ, một canh giờ nữa lại đến thỉnh an.”

Hai má Phó Nhiêu thoạt nhiên nóng lên, chợt từ từ dâng lên một chút xấu hổ: “Bệ hạ, ngài thật lòng muốn để cho thần thiếp bị người ta chê cười đúng không? Đại hôn ngày đầu đã ngủ nướng, chúng phi chẳng lẽ lại không quở trách thần thiếp?”

Hoàng đế sột soạt buông hoàng trướng xuống, đưa tay đặt ở cánh môi nàng: “Cho các nàng ấy một trăm lá gan cũng không dám nói lung tung, thân phận hiện tại của nàng là gì? Ai có thể nói gì nàng? Nhiêu Nhiêu, nàng tuy là Hoàng hậu, nhưng trẫm không muốn quy củ hoàng gia trói buộc nàng, nàng gả tới đây, phải coi nơi này là nhà, ở nhà tự nhiên thoải mái thế nào chẳng được…”

Phó Nhiêu hơi sửng sốt, hốc mắt dần dần ướt át.

Nàng cũng muốn, không nói đến việc ngủ thẳng cho tới khi tự nhiên tỉnh lại thì ít nhất cũng không cần phải ngày ngày bưng cái giá, mệt mỏi ứng phó những cung phi và hạ nhân kia.

Đang ngẩn người ra, nàng không đề phòng được nam nhân kia lại bắt đầu giở trò xấu xa.

Hoàng đế một mặt bận rộn, một mặt trấn an:

“Hậu cung này của trẫm không có trưởng bối cần nàng hầu hạ, các chư phi khác cũng đều phải dựa vào nàng mà sống, tuyệt đối sẽ không bao giờ chống lại nàng, nàng có thể yên tâm, trẫm cưới nàng vào cung là để cho nàng hưởng thụ hạnh phúc…”

“Ngoài ra, trẫm còn cho nàng một điều bất ngờ…”

Chưa kịp phòng ngự chàng đã liền lao tới…

Chàng muốn chúng phi tới trễ một canh giờ, hóa ra là vì chuyện này?

Phó Nhiêu tức giận, rồi lại không thể làm gì, nhẫn nại làm phân tâm chàng:

“Điều ngạc nhiên gì?”

“Khi nào có thời gian nàng đến bên cạnh xem ta đã chuẩn bị cho nàng những gì…” Giọng nói Hoàng đế khàn khàn, hiển nhiên không muốn lại cùng nàng nói chuyện nhàn nhã.

Phó Nhiêu lại đẩy chàng muốn hỏi kỹ: “Là cái gì?”

Kỳ thật nàng đã đoán đại khái, nhưng không chịu buông tha cho chàng.

Hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ, rất nhanh Phó Nhiêu cũng nói không ra lời.

Tiểu Kim Tử ở ngoài điện hầu hồi lâu, nghe được động tĩnh quen thuộc, vội vàng khoát tay, ý bảo cung nhân bưng các loại chậu lui ra.

Đầu giờ Tỵ, trong điện cuối cùng cũng dừng lại.

Cung nhân lưu loát đi vào, hầu hạ chủ tử thay quần áo.

Phó Nhiêu mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ sẫm Cửu Long Cửu Phượng, trên đầu có một bông sen vàng khảm ngọc và đá quý, một cây trâm cài màu xanh biếc, vô cùng đoan trang nhã nhặn.

Bàn ăn đã chuẩn bị xong các loại đồ ăn sáng, Bổn Bổn được Hoàng đế ôm vào trong ngực, nhìn thấy Phó Nhiêu đi ra, đầu tiên là nhu thuận dập đầu với nàng.

“Thỉnh an mẫu hậu.”

Được Hoàng đế cho phép, Bổn Bổn cười hì hì đứng lên, nhào vào lòng Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu ôm lấy Bổn Bổn ngồi xuống, định cho bé con ăn sáng, Bổn Bổn lại lắc đầu: “Mẹ, Bổn Bổn đã ăn rồi, ai bảo phụ thân và mẫu thân ngủ nướng, Bổn Bổn đã tỉnh từ rất lâu, đúng rồi, mẹ, người cùng cha đêm qua đã sinh đệ đệ sao?”

Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, đối diện với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của nữ nhi, muốn khiển trách bé con, rồi lại không nỡ, lúng túng không biết nên đáp như thế nào.

Hoàng đế cao giọng cười: “Bổn Bổn, sinh đệ đệ không nhanh như vậy, con cho phụ thân và mẫu thân thêm chút thời gian.”

Bổn Bổn không vui nhíu nhíu mày, ôm Phó Nhiêu hỏi: “Mẹ, người mau sinh đệ đệ đi, sinh đệ đệ xong là Bổn Bổn có thể ngủ cùng mẫu thân rồi.”

Không cần nói cũng biết nhất định là Hoàng đế đã lừa Bổn Bổn.

Phó Nhiêu đỡ hai má nữ nhi, ra vẻ nói: “Bổn Bổn, đừng nghe phụ thân con nói bừa, đêm nay Bổn Bổn ngủ với mẫu thân.”

“Vâng!”

Bổn Bổn cao hứng hôn Phó Nhiêu một cái.

Hoàng đế ăn sáng như thế nào cũng không vào.

Thấy Hoàng đế đen mặt, liên tiếp trừng nàng, Bổn Bổn đột nhiên nảy ra ý tưởng, gõ vào lòng Phó Nhiêu: “Mẹ, phụ thân này thật xấu xa, hay là chúng ta đổi phụ thân đi...”

Hoàng đế giận dữ, chỉ vào Bổn Bổn, gầm gừ: “Bổn Bổn con lại đây, phụ thân cam đoan không đánh con.”

Bổn Bổn nhảy xuống khỏi đầu gối Phó Nhiêu và lao ra ngoài như một cơn gió.

Phó Nhiêu cười ngặt nghẽo.

Bữa sáng này ăn đến binh hoang mã loạn.

Hoàng đế dùng xong bữa, đi tới tiền đình thị triều, Phó Nhiêu chuẩn bị xong xuôi, liền tuyên chúng phi yết kiến.

Trong giây lát, Chưởng sự thái giám điện Khôn Ninh Tiểu Minh Tử dẫn sáu vị cung phi tiến vào chính điện.

Phó Nhiêu ngồi ngay ngắn trên thảm lụa trân châu mềm mại, thoải mái mát mẻ, phía sau sập ngồi treo sáu mặt bích ngọc, váy phượng hoa mỹ lệ trải ở phía sau nàng, vừa đoan trang lại đặc biệt xinh đẹp tuyệt trần.

Sáu vị cung phi chia làm hai đường đi vào, tất cả cùng quỳ xuống hành đại lễ:

“Thần thiếp thỉnh an nương nương.”

Phó Nhiêu chắp hai tay trước bụng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Miễn lễ, người đâu, an trí chỗ ngồi.”

Phó Nhiêu từ chỗ ma ma biết được, hiện giờ ngoại trừ Lý tần bị giam, thì chỉ còn lại Ngu phi dẫn đầu sáu cung phi.

Trong đó Ngu phi, Khấu Tiệp Dư, Trần Dung Hoa đi vào từ cánh trái với vẻ mặt tươi cười, cung kính thỉnh an nàng.

Hơn nữa thần sắc Ngu phi có vài phần kích động, nàng ấy mặc áo lụa mỏng thêu hoa hải đường màu xanh hồ, phía dưới là váy dài màu nhạt, vẻ mặt trong sáng, ôn hòa và bình tĩnh.

Phó Nhiêu mỉm cười với nàng ấy.

Phía sau Ngu phi có một phi tử lớn tuổi, chính là Khấu Tiệp Dư, Khấu Tiệp Dư có một đôi mắt phượng đan, ngại ngùng cười và có chút rụt rè, thấy Phó Nhiêu nhìn mình thì liền vội vàng cung kính quỳ gối, Phó Nhiêu cũng thoáng gật đầu, ý bảo nàng ta ngồi xuống.

Cuối cùng chính là Trần Dung Hoa mặc váy màu be, Trần Dung Hoa hai mắt sáng ngời, hơi có vài phần hờn dỗi, Phó Nhiêu biết nàng ta đã gần ba mươi tuổi vậy mà đến tuổi này còn có thể hồn nhiên như vậy, có thể thấy được là người nhân hậu, chắc ngày thường không tranh sủng, tự ăn tự uống, bộ dạng cực kỳ đẫy đà.

Thấy Phó Nhiêu không biết nên làm thế nào cho phải, nàng ta chỉ cười hì hì lấy lòng.

Hy vọng mang tới niềm vui.

Phó Nhiêu cười với nàng ta, ý bảo nàng ta ngồi xuống.

Ánh mắt dừng ở cánh phải, dẫn đầu chính là Liễu quý tần người năm đó có chút rắc rối với Ngu phi, Liễu quý tần sinh ra ở Giang Nam, giọng nói có phần nhẹ nhàng.

Ngu phi sinh Nhị Công chúa, Liễu quý tần sinh Tam Công chúa, sau khi Hoàng hậu bị phế truất và Thục phi bị đánh bại, Liễu quý tần đã tự lập nên gia tộc của riêng mình, có địa vị ngang hàng với Ngu phi, tuy nói Hoàng đế nhiều năm không ngó tới hậu cung nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự đối chọi gay gắt của những nữ nhân này, kể cả những nơi rất nhỏ cũng đều có giang hồ, huống chi hậu viện thâm cung này.

Ngu phi từng cai quản hậu cung mấy năm, vẫn luôn cưỡng chế Liễu quý tần, nhưng Ngu phi tính tình dịu dàng, không tranh cao thấp với Liễu quý tần, vì vậy coi như hai người ở hậu cung cân sức ngang tài.

Liễu quý tần miễn cưỡng đứng dậy, nắm áo bào nâng khuỷu tay ra sau, thắt lưng hơi khom xuống, thi lễ với Phó Nhiêu: “Bái kiến nương nương.”

Hôm nay nàng ta ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, váy áo màu hồng hải đường, khuôn mặt trắng nõn, cho dù lớn tuổi, nhưng bởi vì chăm sóc tốt nên nàng ấy chính là phi tử có dung mạo xuất chúng nhất ở đây ngoại trừ Phó Nhiêu.

Nàng ta ỷ vào tư chất của mình mà trong lời nói không có vẻ cung kính, chỉ là nhìn sơ qua thì lại không thấy có gì sai.

Trang phục mềm mại như vậy, nhất định là cho rằng có thể gặp được Hoàng đế ở điện Khôn Ninh.

Thần sắc Phó Nhiêu nhàn nhạt xẹt qua nàng ta, nhìn về phía Tạ Chiêu Nghi phía sau Liễu quý tần, sắc mặt Tạ Chiêu Nghi lạnh lẽo, nói năng thận trọng, quỳ gối mắt nhìn thẳng nhưng không nhìn Phó Nhiêu.

Tầm mắt Phó Nhiêu dừng lại trên mặt Tạ Chiêu Nghi, cũng không lên tiếng, rồi nhìn về phía Đoạn Tiệp Dư.

Đoạn Tiệp Dư không đợi Phó Nhiêu phản ứng, cười tủm tỉm đứng lên: “Thỉnh an nương nương, thần thiếp tới sớm, ở bên ngoài đã gặp bệ hạ, bệ hạ phong thái oai phong, uy nghi so với trước kia càng nhiều lên vài phần, thần thiếp đã nhiều năm không được chiêu hạnh, hôm nay cũng là tới điện Khôn Ninh này thì mới có cơ hội liếc nhìn một cái, nương nương, người là Hoàng hậu, nên đối xử công bằng.”

Lời này của Đoạn Tiệp Dư tuy có hiềm khích khiêu khích, nhưng từng câu đều có lý, đoán chừng mình nói như vậy thì Phó Nhiêu sẽ không thể làm gì.

Đoạn Tiệp Dư nói xong nhìn Liễu quý tần đắc ý, thản nhiên ngồi xuống.

Phó Nhiêu quả thực bị lời này làm cho nghẹn họng.

Nàng sở dĩ đồng ý vào cung, phần lớn là vì Hoàng đế hứa rằng sẽ không chạm vào nữ nhân khác.

Hiện tại lại muốn nàng đối xử công bằng, nằm mơ.

Phó Nhiêu đang muốn trả lời thì thấy Ngu phi bên trái phản bác thay nàng:

“Đoạn Tiệp Dư, nương nương vào cung mới có một ngày, ngươi lại ở chỗ này kêu rằng muốn bệ hạ đối xử công bằng, ngươi là không biết đại cục, bệ hạ và triều thần đều chờ mong nương nương có thể sinh ra đích tử(*), ngươi lại chỉ lo tư lợi của mình, thật sự là phụ thánh ân.”

(*) đích tử: con trai trưởng (con trai do vợ cả sinh ra)

Đoạn Tiệp Dư bị Ngu phi phản bác đến mặt đỏ tới mang tai, nàng ta nặn ra một nụ cười lạnh, lặng lẽ nhìn Phó Nhiêu một cái, phân biện với Ngu phi: “Ta cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, hơn nữa, nương nương chắc chắn sẽ có lúc mệt mỏi, để cho tỷ muội chúng ta luân phiên hầu hạ bệ hạ, coi như là chia sẻ cùng nương nương…”

“Không cần thiết!” Phó Nhiêu lạnh nhạt ngắt lời nàng ta.

Ba người Liễu quý tần nghe vậy liền biến sắc.

Phó Nhiêu đây là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự định độc chiếm Hoàng đế?

Phó Nhiêu mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn ba người Liễu quý tần một cái: “Hầu hạ bệ hạ là bổn phận của bổn cung, không cần Đoạn Tiệp Dư vượt quá chức phận, ngoài ra, bệ hạ mặc dù vô cùng khỏe mạnh nhưng cũng phải trân trọng thân thể, về phần Tiệp Dư nói đối xử công bằng…”

Phó Nhiêu ra hiệu với cung nhân bên cạnh: “Sáng sớm hôm nay, bệ hạ đã thưởng thức một chén rượu hoa cúc, khen không dứt miệng, bổn cung liền thưởng cho chư vị tỷ muội cùng thưởng thức.”

Ra lệnh một tiếng, vài nữ tỳ nối đuôi nhau vào, rót cho sáu vị phi tử mỗi người một chén hoa cúc ủ.

Phó Nhiêu đây là ngang nhiên nói cho mọi người, muốn có cơm ăn áo mặc, có thể, nhưng tranh đoạt nam nhân của nàng, không có cửa.

Liễu quý tần còn chưa mở miệng, sắc mặt đã phiếm xanh.

Cung nhân thấy nàng ta rất lâu không nhận rượu hoa cúc, cầm chén rượu cười lạnh nhắc nhở: “Hoàng hậu nương nương ban tặng, quý tần không nhận phải không?”

Sống lưng Liễu quý tần run lên, tức giận đến cười ra tiếng: “Sao có thể?”. Nàng ta nghiêm mặt nhận lấy chén rượu hoa cúc kia, miễn cưỡng nhấp một ngụm.

Trần Dung Hoa phía đối diện uống một hơi thấy đáy: “Ai nha, rượu hoa cúc này là chính tay nương nương ủ sao? Hương vị rất ngon.”

Phó Nhiêu mỉm cười giải thích: “Là công thức ta phối, nếu ngươi thích, sau này có thể thường xuyên tới uống.”

Trần Dung Hoa mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức buông bát thìa, quỳ gối với Phó Nhiêu: “Thần thiếp tạ ơn ân điển của nương nương.”

Đoạn Tiệp Dư tức giận vì Trần Dung Hoa không biết xấu hổ mà lấy lòng Phó Nhiêu, lạnh lẽo nói: “Trần Dung Hoa cũng đừng nên mượn rượu làm càn.”

Ngụ ý là Trần Dung Hoa muốn tìm cơ hội gặp Hoàng đế.

Trần Dung Hoa tức giận đến đỏ bừng mặt, đang muốn cãi lại, đã thấy Phó Nhiêu giơ tay ngăn nàng ta lại, cười tủm tỉm dặn dò Đoạn Tiệp Dư:

“Đoạn Tiệp Dư, hỏa tính của ngươi rất lớn, sợ là nội hỏa tràn đầy, ngươi lên đây, bổn cung bắt mạch cho ngươi, kê đơn thuốc cho ngươi, giúp ngươi hạ hỏa.”

Đoạn Tiệp Dư nghe vậy lại càng hoảng sợ.

Nàng ta đã quên mất rằng Phó Nhiêu giỏi y thuật, nếu Phó Nhiêu tùy tiện hạ độc, nàng ta sợ là chết thần không biết quỷ không hay.

Nhất thời chán nản, không nên bị Liễu quý tần khiêu khích mà chống lại nàng.

Nhưng mệnh lệnh của Hoàng hậu, không thể không theo.

Đoạn Tiệp Dư do dự đứng dậy, chậm rãi tiến lên thi lễ với Phó Nhiêu.

Cung nhân lập tức sắp xếp chỗ ngồi đối diện Phó Nhiêu, lại bố trí một tiểu án, Đoạn Tiệp Dư cười cứng ngắc rồi ngồi xuống, đặt khuỷu tay lên tiểu án.

Phó Nhiêu ung dung đặt ngón tay lên cổ tay nàng ta, chăm chú nghe mạch.

Đoạn Tiệp Dư lặng lẽ liếc sắc mặt Phó Nhiêu, thấy sắc mặt nàng lúc đầu coi như bình tĩnh, nhưng sau đó nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm, Đoạn Tiệp Dư không khỏi luống cuống: “Nương nương, chẳng lẽ, thần thiếp có bệnh?”

Phó Nhiêu không nhìn nàng mà chỉ tập trung nói: “Ngươi quả thật có bệnh, lại đây, đổi tay khác.”

Đoạn Tiệp Dư lúc này ngoan ngoãn nghiêng người, vội vàng xắn tay áo kia lên, đặt lên tiểu án.

Phó Nhiêu tiếp tục nghe mạch.

Trong đại điện yên tĩnh như không có người, chúng phi đều nhìn chằm chằm bàn tay Phó Nhiêu không chớp mắt, thấy thần sắc Phó Nhiêu nghiêm túc, không khỏi sinh ra vài phần kính trọng.

Một lúc lâu sau, Phó Nhiêu buông tay ra, lạnh lùng liếc nhìn Đoạn Tiệp Dư.

Đoạn Tiệp Dư lúc này đã run rẩy, thành thật quỳ gối trước mặt Phó Nhiêu: “Nương nương, thân thể thần thiếp làm sao vậy?”

Phó Nhiêu thở dài nói: “Thầy thuốc chữa bệnh, đầu tiên là tín nhiệm, nếu ngươi không tin ta thì dù ta nói cho ngươi biết chẩn trị như thế nào, ngươi cũng sẽ không nghe, bổn cung truyền thái y giúp ngươi.”

Trái tim Đoạn Tiệp Dư như ngã vào hầm băng.

Nàng ta là bị bệnh nặng sao?

Nào còn có dáng vẻ kiêu căng vừa rồi, nàng ta thất hồn lạc phách trở về chỗ ngồi.

Trần Dung Hoa cẩn thận đứng dậy, xoắn khăn tay hỏi: “Nương nương, thần thiếp tin tưởng y thuật của người, người có thể giúp thần thiếp xem một chút không?”

Phó Nhiêu bật cười: “Cũng tốt, tỷ muội chúng ta ngồi không thì không thú vị, bổn cung sẽ lưu lại y án và bắt mạch cho các ngươi, ngươi tiến lên đây.”

Trần Dung Hoa mang theo vài phần thấp thỏm, cười cười ngồi xuống phía trước.

Phó Nhiêu bắt mạch cho nàng ta, giây lát sau, bảo nàng ta há miệng, nhìn rêu lưỡi nàng ta rồi cau mày mắng:

“Dung Hoa tham ăn, có chứng nóng ẩm, ngoại thực trong hư, mặc dù không có bệnh nặng, nhưng dần dà cơ thể sẽ trở nên lười biếng, không có sức, cũng ngủ không yên...”

“Đúng đúng đúng, nương nương nói đúng, thần thiếp quả thật ngủ không ngon, cả ngày lười biếng không muốn động...”

“Ừ, bổn cung viết cho ngươi một phương thuốc, trước bữa tối ngươi đến lấy.”

“Thần thiếp đa tạ ân điển của nương nương.”

Trần Dung Hoa vừa mới đi xuống, Khấu Tiệp Dư đánh bạo, vung tay áo tiến lên, sợ hãi nói: “Nương nương, người cũng bắt mạch cho thần thiếp…”

Những nữ nhân này ở trong hậu cung cũng đã lâu, tuổi càng cao càng dễ mắc bệnh, địa vị lại không cao, nếu không phải bệnh nặng thì cũng không dám tùy tiện mời thái y. Nếu có Hoàng hậu giỏi y thuật thì rất tuyệt.

Khấu Tiệp Dư đi ngang qua Ngu phi thì cười toe toét với Ngu phi. Nhờ có Ngu phi dạy, nàng ta nhất định nghe theo Hoàng hậu như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Không nói đến lai lịch của Phó Nhiêu, chỉ riêng thân phận Hoàng hậu của nàng, đã có thể quyết định sinh tử của tất cả mọi người đang ngồi ở đây.

Phó Nhiêu lại bắt mạch cho nàng ta, bắt mạch xong sắc mặt rất khó coi, lại nhìn mạch máu tay của nàng ta, muốn nói lại thôi, nhìn Khấu Tiệp Dư.

Khấu Tiệp Dư bị vẻ mặt này của nàng làm cho nơm nớp lo sợ, nước mắt cũng sắp chảy xuống: “Nương nương, thần thiếp chẳng lẽ là bệnh nan y...”

Phó Nhiêu gật đầu thật mạnh: “Quả thật là bệnh nan y!”

Khấu Tiệp Dư trượt người xuống, nước mắt lưng tròng túm lấy góc áo Phó Nhiêu, run rẩy một lúc lâu, khóc nói: “Nương nương hãy cứu thần, thần không muốn chết, thần ở trong cung này rất tốt, có ăn có uống, vô ưu vô lự, nhà mẹ đẻ thần chỉ còn lại có ca ca. Nếu thần trở về nhà, ca ca và tẩu tẩu không chừng sẽ chà đạp thần. Trước mắt thần là thân phận cung phi, bệ hạ đối với chúng thần cực kỳ hào phóng, phân lệ đủ đầy. Bọn họ một năm vào cung thăm một lần, thần còn có thể ban thưởng cho bọn họ một chút, ít ra vẫn còn chút thể diện...”

Khấu Tiệp Dư nói năng lộn xộn.

Phó Nhiêu nghe vậy mặt lộ vẻ đồng tình, khó trách nàng ta không chịu xuất cung, hóa ra trong nhà đã suy tàn.

“Ngươi đừng nóng vội, ngươi tuy là bệnh nan y, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng...”

“A?” Khấu Tiệp Dư lập tức thu hồi vẻ xám xịt, vội vàng quỳ thẳng người: “Nương nương, bệnh của thần còn có thể cứu chữa sao?” Đôi mắt trông mong nhìn Phó Nhiêu, giống như Phó Nhiêu có thể quyết định sinh tử của nàng ta.

“Ta hỏi ngươi, thường ngày ngươi khát nước, ăn nhiều, đi tiểu nhiều đúng không?”

Khấu Tiệp Dư sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút rồi lập tức gật mạnh đầu: “Quả thật là như thế.”

“Đây là chứng tiêu khát…” Phó Nhiêu tỉ mỉ nói với nàng ta, Khấu Tiệp Dư tỉnh tỉnh mê mê nghe, nước mắt rơi như mưa, gắt gao kéo ống tay áo Phó Nhiêu: “Nương nương, tính mạng thần thiếp nằm trong tay nương nương, chỉ cần nương nương chịu giúp đỡ thần thiếp điều trị, thần thiếp nguyện ý làm trâu làm ngựa cho nương nương.”

Phó Nhiêu vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta: “Yên tâm, bổn cung cũng cực kỳ tò mò với loại bệnh này, có bổn cung ở đây, mặc dù không thể giúp ngươi khỏi hẳn nhưng nhất định có thể bảo vệ ngươi, không lo.”

Khấu Tiệp Dư cảm động đến rơi nước mắt, lui ra.

Phó Nhiêu lại chẩn đoán cho Ngu phi, hỏi chút bệnh trạng: “Ngươi thật ra không có bệnh nặng, chỉ là thân thể quá yếu, năm đó sinh Nhị Công chúa hẳn là chịu không ít đau khổ.”

Ngu phi cười khổ thu tay về: “Nương nương minh giám, năm đó xuất huyết nhiều, may mà có bàn tay thần diệu của Chu lão thái y cứu mạng thần thiếp, mấy năm nay tuy là cẩn thận chăm sóc sức khỏe nhưng ít nhiều vẫn có mầm bệnh.”

Phó Nhiêu liếc mắt nhìn sắc mặt Ngu phi nhưng nhìn không ra cái gì, có thể là do son phấn che lấp.

“Cũng không phải hoàn toàn không có cách, bổn cung giúp ngươi phối chút dược hoàn, điều trị chút thời gian thử xem.”

Ngu phi mừng rỡ, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Thần thiếp tạ ơn đại ân của nương nương.”

“Mau đứng lên.” Phó Nhiêu đích thân nâng nàng ấy dậy.

Người của phái Ngu phi cung kính với nàng, hiển nhiên là công lao của Ngu phi.

Ngu phi lui sang một bên.

Giữa chừng, Phó Nhiêu thấy mọi người uống xong rượu cúc liền gọi người dâng trà.

Nhưng mà lần này Phó Nhiêu lại dặn dò cẩn thận:

“Pha trà Nhân sâm cẩu kỷ cho Ngu phi, trà xanh Châm Nga Mi cho Khấu Tiệp Dư, Trần Dung Hoa uống trà Khư thấp, còn ba người Liễu Quý Tần… thì pha Vũ di sơn đại hồng bào mà Thượng nội đình ty tiến cống đi...”

Cung nhân lĩnh lệnh lui ra, Đoạn Tiệp Dư từ ghế con trượt xuống, năn nỉ nhìn Phó Nhiêu:

“Hoàng hậu nương nương, người vừa mới bắt mạch cho Khấu tỷ tỷ, thần thiếp nghe, triệu chứng kia cực giống của thần... Nương nương, hay là, người cũng cho thần thiếp uống trà xanh Nga Mi đi...”

Bộ dáng Đoạn Tiệp Dư vừa buồn cười vừa đáng thương.

Phó Nhiêu nhịn cười, lại thở dài nhìn nàng ta: “Ngươi quả thật cũng là chứng tiêu khát. Vậy thì cho lên trà xanh Nga Mi.” Câu sau là dặn dò cung nhân.

Đoạn Tiệp Dư nghe vậy sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn ngược, làm thế nào cũng không đứng vững, là cung nhân đỡ nàng ta ngồi lên.

Phó Nhiêu thầm nghĩ, phi tử của hậu cung này, cả ngày đa sầu đa cảm, ăn nhiều, ít vận động, tỷ lệ mắc chứng tiêu khát quả thật rất lớn.

Đoạn Tiệp Dư ngây ngốc một hồi, vẫn không tin được, khóc sướt mướt nói: “Nương nương, Khấu Tiệp Dư gầy quá, thần thiếp lại khá đẫy đà, chẳng lẽ cũng là chứng tiêu khát sao?”

Phó Nhiêu ung dung cười: “Ngươi không tin bổn cung, có thể đi mời thái y.”

Đoạn Tiệp Dư rơi lệ không nói lời nào nữa.

Phó Nhiêu không để ý tới nàng ta nữa mà đưa mắt nhìn Liễu quý tần và Tạ Chiêu Nghi.

“Liễu quý tần, tới phiên ngươi.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Xem Nhiêu Nhiêu của ta dùng y thuật chinh phục hậu cung.

Mặt khác, truyện đang đi đến hồi kết, chính văn đã viết đến sinh xong Thái tử. Chắc còn mấy chương nữa, moa~.

Bình Luận (0)
Comment