Hoa đăng vốn chất đống như núi nhỏ, thoáng chốc ngã trái ngã phải, bởi vì làm từ tơ lụa nên trong khoảnh khắc liền bị thay đổi hình dạng, nhiều chiếc rơi xuống đất, bị hoa tuyết và nước nhuộm màu.
Như này thì bán thế nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Nhiêu lập tức sụp đổ, lã chã muốn khóc.
Bùi Tấn thấy thế, ảo não không thôi, vội vàng dỗ dành nói: “Trẫm... Không, ta bồi thường, bao nhiêu bạc, ta bồi thường gấp đôi cho nàng...”
Phó Nhiêu không để ý tới chàng, lập tức ngồi xổm xuống, nhặt hoa đăng lên, cẩn thận lau chùi.
Đào Nhi thấy Phó Nhiêu không lên tiếng, nhất định là không có ý định để cho người ta bồi thường, liền tức giận, bĩu môi hỏi Bùi Tấn: “Chỗ này tổng cộng còn lại mười hai chiếc hoa đăng, nhưng đây là tiền chi tiêu cho một tháng của nhà chúng ta, ngài tính bồi thường bao nhiêu?”
Bùi Tấn không có thời gian để ý tới một tỳ nữ, ngồi xổm xuống, giúp Phó Nhiêu nhặt hoa đăng còn lại lên, lấy khăn thêu ra lau nước, dịu dàng nhìn Phó Nhiêu: “Cô nương, nàng không cần ngượng ngùng, là ta ném hoa đăng của nàng, ta bồi thường cho nàng là đương nhiên, trong nhà ta có rất nhiều con cháu, mua về cho bọn họ chơi cũng vậy…”
Phó Nhiêu vẽ một ngọn đèn mỹ nhân, khuôn mặt đỏ rực của mỹ nhân lấm lem vết bẩn, so với khóc còn khó coi hơn, vì thế Phó Nhiêu khóc, nước mắt rơi xuống...
Để cho người ta bồi thường tiền thì trong lòng băn khoăn, không cho bồi thường thì nàng lại chán ghét.
Bộ dáng rối rắm kia khiến Bùi Tấn đau lòng muốn chết.
Tiểu Kim Tử đã sớm móc ra một nén bạc đưa cho Đào Nhi: “Chủ tử nhà ta vốn coi trọng hoa đăng do cô nương chế tạo, coi như là mua…” Hắn nháy mắt, mấy gã sai vặt phía sau nhao nhao tiến lên ôm hoa đăng đi.
Đào Nhi thoáng nhìn mười lạng bạc kia không dám nhận, rụt rè nhìn Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu lau nước mắt: “Không cần như thế...”
Gã sai vặt tay chân nhanh nhẹn, Phó Nhiêu đoạt không lại, liếc mắt nhìn giỏ túi thơm kia, ôm lấy đưa cho Bùi Tấn: “Nén bạc ta không cần, vô công bất thụ lộc, ngài mua lại giỏ túi thơm này cho con cháu trong nhà ngài chơi, còn hoa đăng kia...” Phó Nhiêu cắn răng, nước mắt lã chã nói: “Thì thôi…”
Bùi Tấn nhìn thiếu nữ trước mặt, hai má ửng đỏ như ráng chiều, đôi mắt to trắng đen rõ ràng hờn dỗi ngây thơ, rồi lại đặc biệt kiên định:
“Túi thơm của nàng bao nhiêu tiền một cái?”
“Tất cả chỗ đó đưa hai lượng bạc là được.”
Kiếp trước trải qua vài lần chiến loạn, vật giá tăng vọt, một ngàn bạc chỉ bằng một trăm lượng bạc của hiện tại, khi đó chàng kinh nghiệm không đủ, xử trí không kịp thời, dẫn đến của cải tập trung ở trong tay số ít người, dân chúng nghèo khổ không chịu nổi, kiếp này, chàng phòng ngừa chu đáo, bình ổn giá cả, tiền của trong tay dân chúng đáng giá hơn một chút.
Bùi Tấn nhìn Tiểu Kim Tử một cái, Tiểu Kim Tử bất đắc dĩ đổi một lượng bạc cho Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu nhận lấy bạc, kéo Đào Nhi, cũng không quay đầu rồi rời đi.
Bùi Tấn buồn bực vỗ vỗ trán, đôi tay này luôn luôn rất vững, tại sao hôm nay lại như vậy.
Chàng không dễ dàng từ bỏ, trở lại quán rượu, phục hồi lại từng chút từng chút những hoa đăng đó.
“Nhiêu Nhiêu đang ở đâu?”
“Nương nương dẫn Đào Nhi đi về hướng miếu Hỏa Thần...”
Một khắc sau, Phó Nhiêu dẫn Đào Nhi đi ăn kẹo hồ lô, theo đám người đi miếu Hỏa Thần dâng hương.
“Cô nương, tuy chúng ta mất một chút hoa đăng, nhưng bán hết túi thơm nhanh như vậy, cứu khỏi bị lạnh cóng cũng là chuyện tốt mà.” Đào Nhi liếm liếm đường phèn ngọt ngào, cười hì hì an ủi Phó Nhiêu. Đường trên mặt hồ lô trong suốt long lanh, ngọt ngào đến tận tâm hồn.
Phó Nhiêu ôm hộp hương trong ngực, than thở nói: “Ta cũng không trách người ta…”
Biển người dâng lên như thủy triều, tuyết dần dần ngừng rơi, khói cuồn cuộn về phía miếu Hỏa Thần, bên phải miếu có một cây quýt rậm rạp, dưới tán cây là một loạt quán nhỏ, trong đó có một quán đặt một ít hoa đăng quen mắt, bước chân Phó Nhiêu ngưng lại, ánh mắt dừng ở trên người gã sai vặt chào hàng, sắc mặt nhất thời biến đổi.
“Đào Nhi, mau tới đây.”
Phó Nhiêu đưa kẹo hồ lô cho Đào Nhi, ôm hộp hương đi đến quầy hàng.
Miếu Hỏa Thần người người tấp nập, dưới tán cây quýt lại tập hợp đầy tín nam thiện nữ, kết dây cầu phúc.
Phó Nhiêu mất chút sức lực, chen đến trước mặt người ta, mặt mày lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiểu Kim Tử, giận dữ nói:
“Các ngươi lại đem hoa đăng của ta ra bán?”
Tiểu Kim Tử đã sớm chờ nàng, đầu tiên là cung kính vái chào, chỉ vào các loại đèn hoa sen, đèn thỏ, đèn mỹ nhân cười tủm tỉm nói với nàng:
“Cô nương, người xem, lão gia nhà ta lau sạch sẽ những hoa đăng này, viết chữ lên đó, chữ viết này cùng tay nghề của cô nương chính là ông trời tác hợp, bây giờ bán với giá năm lượng bạc một cái…”
Phó Nhiêu chấn động, điều này quá sức nham hiểm, tiện tay bắt lấy ngọn đèn mỹ nhân kia, lúc trước lông mày mỹ nhân dính chút vết bẩn, giờ được nét bút xinh đẹp của chàng nhuộm ra một nốt ruồi mỹ nhân, ngược lại tăng thêm vài phần quyến rũ, trông rất sống động, bên trái còn đề một bài thơ khuê các, chữ viết kia rất tuấn dật, nước chảy mây trôi.
Phó Nhiêu nhìn một cái liền bị hấp dẫn.
Tổ tiên họ Phó là gia đình quý tộc, nàng từ nhỏ cũng bị phụ thân ép đọc sách luyện thư pháp, người có học vấn có tài tình, luôn khiến người ta đặc biệt ngưỡng mộ.
Tức giận trong lòng nhất thời biến mất.
Tài năng của người ta đáng giá với số tiền này.
Chỉ là vừa nghĩ tới trong này cũng có công lao của nàng, liền có chút chán ghét.
Tiểu Kim Tử nhìn ra Phó Nhiêu không cam tâm, giao quán cho gã sai vặt, chỉ vào một quán trà cách đó không xa: “Lão gia chúng ta có chuyện muốn nói với cô nương.”
Phó Nhiêu không phải là người tham lợi ích, nhưng công lao của nàng cũng không thể xóa bỏ một cách vô ích, liền cùng Tiểu Kim Tử đi tới quán trà.
Lều trà rộn ràng nhốn nháo, tụ tập không ít khách hành hương, Bùi Tấn ngồi một mình trong đó, giống như một cây tùng xanh trong bụi vạn lục, tự có một loại khí chất cao ngất.
Chàng trông thấy Phó Nhiêu, cười thản nhiên nói:
“Cô nương, tiền bán hàng, chúng ta mỗi người một nửa, thế nào?”
Tiểu Kim Tử mang ghế con đến, Phó Nhiêu ngồi đối diện chàng, có vài phần ngượng ngùng: “Cũng không cần, ban đầu ta bán một trăm văn tiền một cái, ngài cứ đếm cho ta là được.”
Bùi Tấn cũng không nói tiếp, mà là tự mình rót một chén trà nóng, đưa cho nàng: “Trời lạnh, uống chén trà nóng làm ấm thân thể...”
Phó Nhiêu đỏ mặt, sợ hãi liếc chàng một cái, chẳng biết tại sao, nam nhân trước mặt trông giống như đã từng quen biết, luôn phát ra một tia sáng nhàn nhạt, mỗi lần nhìn về phía nàng, như có có một loại lực hấp dẫn, muốn đem nàng cuốn vào trong vòng xoáy sâu thẳm kia.
“Cảm ơn.”
Phó Nhiêu tiếp nhận, nhẹ nhàng nhấp vài ngụm, trà nóng chảy vào bụng, lục phủ ngũ tạng nhất thời sống lại, thẳng người dậy nói lời cảm ơn với chàng:
“Thúc thúc, thúc có ý tốt, ta xin nhận, nhưng ta không thể lấy nhiều tiền của thúc...”
Lại là thúc...
Bùi Tấn ấn ấn lông mày, nặn ra một nụ cười khổ: “Không có đèn của nàng, ta chính là không bột đố gột nên hồ, là nàng nên nhận được, dù nàng không chịu nhận, trở về ta cũng sẽ đưa đến nhà của nàng...”
Phó Nhiêu suy nghĩ một chút, cũng không từ chối nữa.
Nàng uống xong một chén trà, gã sai vặt kia đã bán hết hoa đăng, đem một cái mỹ nhân đăng cuối cùng trình tới Bùi Tấn.
Bùi Tấn cười, đưa cho Phó Nhiêu: “Hôm nay quấy rầy cô nương, trong lòng áy náy, cô nương giữ lại đèn lồng này chơi...”
Phó Nhiêu vốn không nhận, nhưng chữ viết trên đó cực kỳ đẹp, nàng có chút thèm muốn, ngại ngùng nhận lấy: “Cám ơn thúc…”
Bùi Tấn có chút cười không nổi, vịn chén trà hỏi: “Cô nương, ta thoạt nhìn già như vậy sao?”
Kiếp trước kiếp này, đều bại ở tuổi tác, tại sao khi tái sinh lại không trẻ ra vài tuổi?
Phó Nhiêu mở to mắt nhìn, cẩn thận đánh giá Bùi Tấn vài lần, mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm: “Ngài không già, ngài trẻ tuổi... Nhìn không đến ba mươi tuổi.” Bộ dáng lại tuấn dật xuất trần, có điều lời này nàng không dám nói.
Phó Nhiêu ôm hoa đăng, hé miệng cười khẽ.
Trái tim của Bùi Tấn được xoa dịu, bình tĩnh nói: “Đã như thế, cô nương hãy gọi ta là ca ca.”
Phó Nhiêu thấy Bùi Tấn không chịu buông tha, đôi mắt sáng khẽ động, cười tươi nói: “Cháu gái ngài còn lớn tuổi hơn ta.”
Bùi Tấn nhớ tới tiếng “Tứ thúc” của Đoan Nhàn Quận chúa, nhất thời chán nản.
Cũng không phải Phó Nhiêu già mồm cãi láo, nàng tuổi còn nhỏ, lại biết lòng người đáng sợ, gọi chàng một tiếng thúc thúc thì người bên ngoài sẽ coi chàng như trưởng bối của nàng, mặc dù nói vài câu cũng không có gì đáng trách, gọi chàng là ca ca, khó tránh khỏi khiến người ta mơ tưởng.
Tiểu Kim Tử đem ngân lượng đã bán đưa tới, tổng cộng năm mươi lăm lượng bạc.
Bùi Tấn đưa ba mươi lượng bạc cho Phó Nhiêu: “Mỹ nhân đăng kia tính cho ta...”
Ba mươi lượng bạc đủ cho Phó gia chi tiêu đạm bạc nửa năm, trong lòng Phó Nhiêu nặng trịch.
“Không không không, thúc cho ta hai mươi lăm lượng bạc đã đủ rồi...”
Bùi Tấn kiên trì đưa hầu bao cho Phó Nhiêu: “Nhiều thêm năm lượng, vậy nàng mời ta dùng bữa nhé?”
Phó Nhiêu có chút do dự, không phải nàng không chịu, nàng là một cô nương, cùng nam tử xa lạ dùng bữa đương nhiên không ổn.
Nàng chớp chớp đôi mắt, bộ dáng ngây thơ, nhu thuận nói:
“Thúc thúc, phụ thân ta không cho ta tiếp xúc với nam tử xa lạ...”
Bùi Tấn hung hăng hít một hơi khí lạnh.
Lại là thúc thúc, hơn nữa lại còn là thúc xa lạ…
Nhớ lại kiếp trước nàng ở trong lòng chàng, Bùi Tấn trong lòng đau đớn.
Trơ mắt nhìn Phó Nhiêu vui vẻ chạy đi, tiếng cười nhỏ vụn liên tục truyền đến, thấm vào trong lòng.
Tuổi tác vô ưu vô lự, nên được người ta cưng chiều.
Chàng ngồi một hồi, định rời đi, thì thấy Phó Nhiêu chạy lại, trong lòng ôm một con gà gói lá sen, cười híp mắt nhét vào trong tay chàng:
“Thúc, ta mời thúc ăn gà, thơm ngọt mềm dẻo, ăn rất ngon...”
Hôm nay nàng kiếm được nhiều bạc như vậy cũng không nỡ ăn, liền mua một con cho chàng.
Lá sen bốc lên hơi nóng hôi hổi, tràn ra mùi thơm, đáy mắt nàng hiện ra chút thèm thuồng.
Bộ dáng thiếu nữ non nớt như hoa hướng dương.
Chàng đã không còn trẻ, nhưng thê tử nhỏ của chàng vẫn đang tuổi tham ăn, Bùi Tấn trong lòng cảm giác tội lỗi tột đỉnh, chàng gượng cười với nàng nói: “Chúng ta cùng ăn nhé?”
Phó Nhiêu không ngốc, nam nhân trước mặt luôn cố ý vô tình tiếp xúc với nàng, Phó Nhiêu tỏ ra lo lắng, phất phất tay với chàng, lúc này là hoàn toàn chạy đi.
Bùi Tấn lòng đau như cắt.
Kiếm được một số tiền lớn, chủ tớ hai người quả thực vui vẻ, đi dạo một vòng quanh cửa hàng nhỏ của miếu Hỏa Thần, không mua cái gì, chỉ có trải qua một phen nghiện mắt.
“Cô nương, người coi như hôm nay không có số bạc này đi, người mua chút tơ lụa tốt về, đầu xuân nên may xiêm y mới.” Đào Nhi có chút đau lòng cho Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu cười híp mắt ôm hộp gấm, bước ra khỏi cửa hàng, lắc đầu nói: “Không cần, lên kinh một chuyến đã hết sạch của cải, nếu chúng ta có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”
“Đi, tìm một nơi có nhiều cô nương, đem những loại dược hương này bán đi.”
Dược hương mới là chuyên môn chính của Phó Nhiêu, nàng từ nhỏ theo tổ mẫu học y, am hiểu dược phẩm, đáng tiếc phụ thân quy củ rất nghiêm, một lòng đi theo con đường quan lại, không cho nàng xuất đầu lộ diện đi làm nữ y, nàng cũng không muốn làm phụ thân mất mặt, thỉnh thoảng lặng lẽ chế chút dược hương đi bán.
Loại dược hương này, người bình thường mua không nổi, chỉ có người giàu có mới cam lòng dùng. Giúp ngủ yên, thẩm mỹ, điều tiết khí huyết, tất cả có hai mươi hộp, hôm nay ngày hội Nguyên Tiêu, chính là thời cơ tốt nhất.
Đào Nhi lập tức lấy lại tinh thần: “Cô nương, người đi tới chỗ đối diện nghỉ ngơi một lát, nô tỳ đi hỏi thăm xem xung quanh có nơi nào náo nhiệt.”
Phó Nhiêu đồng ý.
Thật vất vả mới gặp được Phó Nhiêu, Bùi Tấn nào nỡ đi, đường đường là Hoàng đế, ngồi ở khách điếm đối diện, vừa lật tấu chương vừa trông coi Phó Nhiêu.
Sắc trời dần tối, gió lạnh thổi lên, Phó Nhiêu ôm hộp gấm ngồi xổm trên ghế băng dài, ôm hai tay có chút rét run.
Bùi Tấn thấy thế, đau lòng thở dài, dặn dò Tiểu Kim Tử: “Nghĩ cách đưa cho nàng.”
Lưu Đồng đang ở gần đó, Tiểu Kim Tử dặn dò hắn vài câu, Lưu Đồng liền gọi Cẩm Y vệ tới, Cẩm Y vệ kia đi đến nơi đối diện, giơ yêu bài về phía Võ hầu Hỏa phu trưởng, khuôn mặt Hỏa phu trưởng thất sắc nhất thời muốn quỳ xuống, bị Cẩm Y vệ kia nhéo tay, nói nhỏ vài tiếng, Hỏa phu trưởng cẩn trọng gật đầu, lặng lẽ liếc Phó Nhiêu vài lần, lập tức làm một cái lò sưởi đưa cho nàng.
Thiếu nữ trước mặt bộ dáng xuất chúng, chẳng lẽ là được vị quý nhân nào nhìn trúng?
Ngoại trừ Thánh thượng trong cung, không ai chỉ huy được Cẩm Y vệ, chỉ có thể là vị tướng lĩnh nào của Cẩm Y vệ.
Chậc chậc, không phải là Ngọc diện La sát Lưu Đồng chứ?
Hỏa phu trưởng ngay lập tức nghiêm nghị kính nể Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu chỉ coi như là Võ hầu tốt bụng, không nghĩ gì nhiều, nói cám ơn, ôm lò sưởi ấm áp hơn rất nhiều.
Giây lát, Đào Nhi đẩy đám người ra, ánh mắt đầy tin sốt dẻo chạy trở về:
“Cô nương cô nương, có náo nhiệt lớn.”
“Náo nhiệt lớn gì?”
Đào Nhi một hơi chạy tới trước mắt nàng ngồi xổm xuống, đem hai tay lạnh đến đỏ bừng đặt ở lò sưởi tay Phó Nhiêu, khẩn cấp nói: “Thái Thượng Hoàng ở Lương Viên tổ chức hội đèn lồng Nguyên Tiêu, kì thực là vì bệ hạ tuyển phi, quý nữ trong kinh tụ tập ở đây, cô nương, đây chính là thời cơ tốt để chúng ta bán hương đó!”
“Thật tốt quá…” Phó Nhiêu vui sướng đưa lò sưởi trả về, liên tục nói lời cảm ơn, mang theo Đào Nhi chạy thẳng về phía Lương Viên.
“Cô nương, người nói Thánh thượng trông như thế nào, tuổi tác lớn vậy rồi mà còn chưa thành hôn?”
“Mặc kệ bộ dáng ngài thế nào, chúng ta bán hương quan trọng hơn.” Thiếu nữ duyên dáng ôm hộp hương, dắt Đào Nhi cười nói biến mất ở sâu trong biển người.