Bùi Tấn dừng bước, dưới ánh đèn sáng rực chiếu khắp lầu, chàng trầm ngâm một lát, xoay người mặt mày thanh nhuận nói:
“Thật không giấu diếm gì, tòa lầu này là do ta quyên góp xây dựng.”
Đôi mắt Phó Nhiêu mở to: “Thật sao? Tứ thúc lợi hại như vậy sao?”
Thiếu nữ bày ra vẻ mặt bội phục và sùng bái.
Bùi Tấn mặt không đổi sắc gật đầu: “Đúng, ta quyên góp xây tòa lầu này, kính dâng cho hoàng gia, nhờ đó mà mới có thân phận là một hoàng thương.”
“Thì ra là thế.”
Phó Nhiêu xách váy bước lên từng bước, đến gần chàng một chút, kinh ngạc nhìn chàng. Nam nhân trước mặt lông mày thanh tĩnh, vẻ mặt quá mức bình tĩnh, đại khái là ỷ vào thân phận của mình mà hơi có vài phần kiêu ngạo. Nàng nhịn không được hạ thấp giọng nói, lặng lẽ khuyên nhủ:
“Nhưng ngài cũng không thể trắng trợn xông vào, hậu quả nếu như bị bắt sẽ ra sao?”
Tôn Chiêu mặt không chút thay đổi ở phía sau nhắc nhở: “Phó cô nương, bệ hạ hôm nay không tới cho nên không tính là xông vào, huống hồ lúc trước hoàng gia đã hứa, cho Tứ gia nhà ta lên lầu ngắm pháo hoa.”
Phó Nhiêu yên tâm: “Thì ra là thế.”
“Vậy mau lên lầu...” Nàng chủ động nắm góc áo Bùi Tấn, nhanh chóng leo lên.
Giày thêu nhẹ nhàng giẫm ở cầu thang, gần như không phát ra tiếng động, giọng nói trong trẻo của nàng như chim hoàng oanh, vang vọng khắp cả quỳnh lâu ngọc vũ:
“Tứ thúc, ngài thật lợi hại…”
“Theo ta được biết, nghề dược liệu không thể kiếm được nhiều tiền bạc như vậy, Tứ thúc vẫn còn kinh doanh cái khác đúng chứ?”
“Nhiêu Nhiêu đúng là vô cùng thông minh, ta làm thêm một số nghề như bảo tiêu vận chuyển hoàng hóa, tiệm cầm đồ, dinh thự.”
“Dinh thự à, thật đúng là cực kì giàu có…”
Phó Nhiêu đứng ở cửa bậc thang lầu sáu, sợ tới mức buông lỏng góc áo của chàng ra, giống như đứng cạnh một đống bảo bối vàng bạc, sờ vào rất nóng.
Bùi Tấn bị bộ dáng nàng chọc cười: “Cô nương ngốc, nhà ta kinh doanh mấy đời, nên cũng có chút vốn liếng.”
Phó Nhiêu gật đầu thật mạnh, bàn tay nhỏ bé run lẩy bẩy rụt vào trong bao tay áo: “Tứ thúc, ta có tài đức gì mà có thể làm ăn với ngài...”
Nàng cũng không phải là không biết, Bùi Tấn trọng đãi một vị tiểu cô nương mười mấy tuổi như vậy, thật sự là làm cho người ta sợ hãi.
Bùi Tấn biết nàng băn khoăn cái gì, nhẹ nhàng cười: “Bản lĩnh Nhiêu Nhiêu không tầm thường, dược hương mà nàng tạo ra cũng độc nhất vô nhị, ta muốn mượn năng lực của Nhiêu Nhiêu để mở ra con đường quyền quý kinh thành… Nàng biết đấy, chuyến đi này của ta, không có chỗ dựa vững chắc ở kinh thành là không được, có một chỗ dựa vững chắc, giống như thỏ khôn thì làm ba hang, lưu cho mình thêm vài đường lui.
“Dược hương của nàng rất được quý nữ ưu ái, không bao lâu chắc chắn sẽ khiến cho phu nhân quan lại chú ý, con đường mở ra, chính là thiên địa của ta...”
“Là như vậy ạ…” Phó Nhiêu lập tức thoải mái.
Lãm Nguyệt Các tròn bảy tầng, hình thức đèn cung đình của mỗi tầng không đồng nhất, màu sắc khác nhau, tầng thứ sáu treo đèn cung đình lưu ly lục giác do ngọc lưu ly xanh ở biển Đông chế tạo thành, đèn cung đình lay động, ánh sáng xanh thẳm chiếu lên gò má nàng lúc sáng lúc tối giống như ánh sáng mặt hồ gợn sóng.
Hai người cùng đi lên tầng cao nhất, đập vào mắt chính là ngàn vạn đèn đuốc, chi chít như sao trên trời, như ngân hà mênh mông.
Ập vào mắt là sự bao la hùng vĩ, khiến nàng say mê.
Mây dần tan đi, trăng tròn xuyên thấu qua một tầng mây mỏng manh, mở ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nhìn lên trời cao, có thể chạm tới tinh vân, cúi đầu xuống, cả thành phồn hoa đều trải ở dưới chân.
Một bên lâu đài còn có một lầu các không lớn không nhỏ, bên trong trang bị một bếp nấu, một cái bàn rộng, các thị nữ đã dọn ra xong nước trà và thức ăn.
Bùi Tấn giật giật Phó Nhiêu đang ngẩn ngơ: “Đói bụng rồi đúng không, ăn chút gì trước đã.”
Ở phía xa, những lá cờ trên tường thành tung bay, ánh đèn trên tường thành tràn ngập xao xuyến, bao trùm cả kinh thành trong khói lửa nhân gian.
Phó Nhiêu đi theo chàng vào, bàn Hoàng Hoa Lê bày đủ loại món ngon thơm ngào ngạt.
Bùi Tấn ý bảo Phó Nhiêu ngồi xuống, nhấc nắp đậy thức ăn lên: “Nhiêu Nhiêu, nhìn xem đây là cái gì?”
Chính giữa là một cái án chân thấp bày một cái túi gà lá sen, túi gà kia da giòn thơm mềm, mùi thơm ngát bốn phía, so với túi gà ở quán ven đường đẹp đẽ hơn không biết là bao nhiêu, Phó Nhiêu thèm tới nước miếng chảy ròng ròng, lập tức rửa tay, cắn xuống một miếng đùi gà.
Chỉ trong chốc lát, miệng ngập đầy dầu.
Bùi Tấn cười, nàng vẫn còn nhỏ, thật giống như một đứa trẻ.
Phó Nhiêu thấy ánh mắt Bùi Tấn nhìn mình, cảm thấy rất ngượng ngùng, ánh mắt liếc về phía món gà gói lá sen, ý bảo chàng cũng ăn, Bùi Tấn lại đẩy toàn bộ án về phía nàng: “Đây là đặc biệt làm cho nàng.”
Buổi chiều nhìn thấy Phó Nhiêu thèm ăn như vậy, chàng rất đau lòng, lập tức dặn dò Tôn Chiêu phái một đầu bếp của hoàng cung tới nơi này, làm gà gói lá sen cho Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vừa ăn vừa hỏi chuyện Trần Nhất Sơn, Bùi Tấn đối đáp trôi chảy, còn nói cho Phó Nhiêu biết Trần Nhất Sơn hiện tại đang ở Miêu Cương.
Nàng chính là một tiểu vô lương tâm, ăn thức ăn của chàng, lại còn hoài nghi chàng.
Đưa tay đẩy một cánh cửa sổ lầu nhỏ ra, gió lạnh từ từ ùa vào, xua đi sự khô nóng trên mặt chàng, tay chàng cầm chén trà, lá trà xanh biếc dần dần giãn ra, nước trà hơi lay động, phản chiếu ánh mắt chàng nồng đậm.
Cô nương trước mặt hờn dỗi đáng yêu, hoàn toàn không biết khao khát trong lòng chàng.
Suốt mười lăm năm, chàng đợi nàng mười lăm năm.
Đời này, nhất định sẽ không để cho nàng trải qua nỗi khổ xa quê hương nữa.
Dưới Lãm Nguyệt Các chật kín người, trong hoa viên lớn phía trước lầu bày một dãy đèn lồng, trên mỗi ngọn đèn cung đình đều có câu đố về đèn, trả lời đúng hết trong một lần mới có thể vào Các ngắm cảnh.
Cô nương ban đầu hăng hái bừng bừng đến tuyển phi giờ ai nấy mặt mũi đều xám xịt, khóc không ra nước mắt.
Lãnh Hoài An phụng mệnh xuất cung chủ trì công việc tuyển phi, khép tay áo nhìn chằm chằm Tôn Chiêu:
“Tôn Chiêu, đây rốt cuộc là tuyển phi hay là tuyển mưu sĩ tướng quân?”
Lãnh Hoài An kiếp trước vốn là ngự tiền thủ lĩnh thái giám, tiên đế qua đời, Bùi Tấn đều ghi nhớ lòng trung thành của y, giữ y ở bên người, đời này Thái Thượng Hoàng mạnh khỏe, Lãnh Hoài An đương nhiên hầu hạ Thượng hoàng.
Tôn Chiêu mặt không chút thay đổi chắp tay: “Đây là Thánh thượng tự mình bày trận, nếu Lãnh công công bất mãn thì có thể đi tìm bệ hạ nói chuyện.”
Lãnh Hoài An nghẹn họng, tức giận giương nanh múa vuốt muốn cào Tôn Chiêu, nhưng cũng biết vị Đề đốc Tư lễ giám trước mặt này, thủ nội các còn kính hắn ba phần, huống chi người bên ngoài.
“Ngươi ngươi ngươi, Tôn Chiêu, Thánh thượng bao nhiêu tuổi ngươi còn không biết? Giang sơn mà không có Hoàng hậu sẽ tạo ra bao nhiêu náo động, trong lòng ngươi không đếm? Ngươi lúc trước cũng là ta mang ra, ta dạy ngươi những gì, ngươi đều đã quên?”
Tôn Chiêu buông tay: “Ngài nói với ta vô dụng, ngài phải nói với bệ hạ...”
Lãnh Hoài An hít vào, nặng nề dò xét hắn, đỡ eo nói: “Bệ hạ đâu?”
“Không biết.”
“...”
Ánh mắt thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ trong lầu bước ra, đi ra hành lang phía sau.
Lãnh Hoài An ngầm hiểu, Lưu Đồng và Tôn Chiêu đều ở đây chỉ có thể là Hoàng đế giá lâm.
Không chừng Thánh thượng trốn trong bóng tối quan sát tâm tính của những cô nương này, ý đồ chọn cho mình một Hoàng hậu có tài.
Y cười híp mắt xoay người, ưỡn bụng lớn lắc lư đi đến lối vào dãy đèn, nhìn lướt qua các cô nương xinh đẹp, hòa ái nói:
“Các cô nương, bệ hạ lịch sự tao nhã, bố trí những câu đố đèn này, ai có thể phá trận giải câu đố, thì có thể đi vào cùng bệ hạ thưởng thức tiệc pháo hoa.”
Nghe được lời này, ý tức là Hoàng đế đã vào đến trong lầu?”
Chúng nữ lập tức hăng hái, đã là Hoàng đế tự mình thiết quan, ai có thể giải hết các câu đố thì sẽ có thể làm Hoàng hậu?
Kể cả khó hơn nữa thì cũng phải thử xem.
Ba người Kiều Xảo Nhi đều có chút lòng dạ, bản thân không vội ra trận, mà là ở mỗi trận đều phái một người đi trước, đáng tiếc đều là bại trận, cuối cùng bất đắc dĩ, ba vị cô nương chỉ có thể tự mình xuất chiêu.
Nửa canh giờ sau, các cô nương hôm nay đến dự tiệc, tất cả đều thất bại quay về.
Cảnh tượng rất khó coi.
Lý Phượng Nương không nhịn được, nửa làm nũng, nửa chất vấn Lãnh Hoài An:
“Lãnh công công, bệ hạ đây là có ý gì vậy, các cô nương chúng ta làm sao có thể phá trận đây! Nàng ta tủi thân hốc mắt phiếm hồng.
Lãnh Hoài An không ngừng kêu khổ, trở về làm sao báo cáo cho Hoàng đế?
Kiên trì lau mồ hôi trên trán, y trấn an nói: “Lý cô nương, bệ hạ có chút hiểu lầm ý Thượng hoàng, thật sự coi đây là tiệc đèn, tóm lại, không phải cũng không có ai phá được trận sao…”
Ngụ ý là ai cũng không lấy được lòng, người nghỉ ngơi một chút đi.
Lý Phượng Nương có tức giận hơn nữa thì cũng không dám mất bình tĩnh với Lãnh Hoài An, tủi thân quỳ gối, giả vờ khóc: “Kỳ thi xuân sắp tới, trong kinh có rất nhiều người giỏi, hẳn là bệ hạ có hứng thú khảo tài…”
Nàng còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy bên hồ bờ bên kia phát ra vài tiếng động, quay đầu lại, pháo hoa rực rỡ liên tiếp bay lên bầu trời đêm, như cây bạc, rơi xuống ngàn vạn sặc sỡ.
Ngay sau đó, trên đỉnh lầu Lãm Nguyệt Các truyền đến một giọng nói trong trẻo như chim oanh:
“Đẹp quá, đẹp quá đi!”
Âm điệu vừa mềm vừa sáng, mềm mại như măng đầu xuân, lại như nụ hoa sắp nở, trải qua lễ rửa tội bằng sương sớm, khắp nơi đều lộ ra hơi thở tươi mới.
Mọi người trong nháy mắt cứng đờ.
Đầu gối Lãnh Hoài An mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Ai, ai ở phía trên?” Y vô cùng hoảng sợ.
Tôn Chiêu thuận tay kéo y lên, đỡ chặt thân thể y, thở dài:
“Giám chính xem bói bệ hạ năm ba mươi tuổi sẽ có thiên mệnh quý nữ xuất hiện, chẳng lẽ là nàng?”
Lãnh Hoài An quay đầu, đôi mắt quắc thước đâm thẳng vào Tôn Chiêu, Tôn Chiêu nhắm mắt làm ngơ.
Ba người Lý Phượng Nương trên mặt u ám, trái tim đã lạnh hơn phân nửa.
Là ai vậy?
Các quý nữ danh giá trong kinh đều tụ tập ở chỗ này, còn có người nào có thể phá vòng vây và đi lên Lãm Nguyệt Các?
Không, không đâu.
Mặc dù thật sự có người như vậy, cũng không thể giấu diếm khỏi tai mắt của mọi người.
“Lãnh công công, bệ hạ đâu? Chẳng lẽ có người tự tiện xông vào Lãm Nguyệt Các?” Những âm thanh cuối mà Lý Phượng Nương phát ra run rẩy, vẫn chưa từ bỏ ý định.
Đầu óc Lãnh Hoài An vận hành nhanh chóng, do dự liếc mắt nhìn Tôn Chiêu một cái, y cũng rất tò mò người trên lầu là ai, dứt khoát để lại cục diện hỗn độn cho Tôn Chiêu.
Thế là, tầm mắt mọi người đều đồng loạt bao trùm lên người Tôn Chiêu.
Tôn Chiêu miễn cưỡng buông tay, chỉ chỉ đèn lồng đầy trên mặt đất:
“Lý cô nương nếu muốn đi lên tìm hiểu đến cùng thì phá trận là được.”
Lý Phượng Nương chán nản.
Kiều Xảo Nhi hơi động tâm, nâng hàm dưới lên: "Chỉ cần phá trận là có thể đi lên, vậy chúng ta cũng có cách.”
Nàng quay đầu dặn dò tỳ nữ: “Đi tìm Tam ca và Ngũ ca tới.”
Lý Phượng Nương cùng Phó Thái Vi nghe vậy, lúc này hiểu được ý tứ của Kiều Xảo Nhi, cũng nhao nhao phái người đi tìm huynh đệ con cháu nhà mình.
Tài tử trong kinh chỗ nào cũng có, người văn võ song toàn cũng nhiều không kể xiết.
Trưởng tôn Lý gia Lý Huân, Kiều gia Tam công tử Kiều Lệnh Dự, Phó gia Nhị thiếu gia Phó Thư Tề, đều là những nhân vật xuất sắc nhất.
Với những suy nghĩ này, mọi người đều vô cùng gấp rút.
Lý Phượng Nương đi qua đi lại trước trận, vắt óc suy nghĩ cho trợ thủ phe mình.
“Đi nói cho Lý Huân, bảo Lý Huân mời Tạ Tương cùng tới, ta nhớ rõ phụ thân đã nói qua, Tạ Tương có di truyền từ tổ tiên, tâm tư nhanh nhẹn, am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp, nếu y đến, trận này rất có hi vọng!”
Hôm nay Thái Thượng Hoàng hạ chỉ tổ chức yến tiệc, thu hút sự chú ý của toàn thành, tất cả quý tộc trong kinh đều tập trung tại quán rượu và quán trà gần Lương Viên, sau khi nghe tin bệ hạ thiết hạ đăng trận ở Lãm Nguyệt Các, tất cả bọn họ đều nhao nhao đi tới.
Ba người Lý Phượng Nương hiếm khi hợp tác, Lãm Nguyệt Các bị vây chật như nêm cối, các nàng ngược lại muốn nhìn một chút, là người phương nào nhanh chân đến trước?
Đào Nhi vốn cùng Tiểu Kim Tử canh giữ ở cửa lầu cao nhất, nghe phía dưới ồn ào, vô cùng nghi hoặc, bước xuống lầu, xuyên qua cửa sổ điêu khắc thoáng nhìn thấy biển người bên ngoài, ong ong tấp nập, Đào Nhi trốn ở sau cột nhìn ra xa một lúc lâu, lại nghe lén một lúc, biết được cô nương nhà mình bị người ta lầm tưởng là chân mệnh thiên nữ của Hoàng đế, nhất thời hồn cũng bị dọa không còn.
Đào Nhi hoảng loạn, mắt thấy Tôn Chiêu bước ra từ hành lang phía sau, vội vàng nhào tới, túm lấy góc áo Tôn Chiêu:
“Tôn công tượng, lối đi bí mật ở chỗ nào?”
Phía sau Tôn Chiêu vốn có mấy vị quan viên Lễ bộ, vì chuyện này mà tranh cãi không ngớt, nhất định đòi Hoàng đế một lời giải thích. Tôn Chiêu đang muốn trấn an bọn họ, đi cầu ý chỉ của bệ hạ, không ngờ lại đụng phải Đào Nhi.
Mấy tên quan lớn nghẹn họng nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé thò ra từ góc cửa.
Tôn công tượng?
Ai to gan dám gọi Tôn Chiêu là công tượng như vậy?