Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 1

Giữa tháng 11 không sai biệt lắm, Quý Cảnh Thâm nhân lúc thời gian rảnh, mang theo cháu trai mới tám tuổi đi siêu thị mua chút đồ vặt để ngày mai tới trường.

Cháu trai nói muốn rủ bạn học cùng đi, Quý Cảnh Thâm đi trước, theo sau là Quý Luật. Đi vào ngôi nhà nhỏ bên cạnh, tầng lầu cùng trong nhà là tương đồng, anh gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến một câu “Tới”, cửa đồng thời được mở ra.

“Bà nội hảo!”

Quý Luật vui vẻ kêu, “Cháu tới tìm Tùy Hi.”

Bà nội nghe vậy liền mời hai người vào nhà, khi tầm mắt bà rơi xuống người Quý Luật phía sau Quý Cảnh Thâm, tất cả đều cảm thấy anh rất quen thuộc, nhưng một chốc nghĩ không ra đã gặp ở đâu, cứ như vậy nhìn chằm chằm nhìn sau một lúc lâu, bỗng chốc linh quang chợt lóe, cười rộ lên:

“Này không phải quá rõ sao, đã nhiều năm không gặp, cũng đã trưởng thành không ít nha.”

Quý Cảnh Thâm ngẩn ra vài giây, nhất thời nửa khắc không nghĩ được điều gì, liền hơi hơi mỉm cười, không nói tiếp.

Bà nội hướng trong phòng đi tới:

“Các cháu tùy tiện ngồi, bà đi kêu Hi Hi.”

Hai người ngồi xuống sô pha, Quý Cảnh Thâm nhìn quanh bốn phía, trong ấn tượng tựa hồ thật sự đã tới nơi này, có chút ký ức giãy giụa suy nghĩ muốn nhảy ra, kịch liệt va chạm, giây phút cửa phòng mở ra, mọi chuyện đều đã rõ ràng.

Một cô bé cùng tuổi với cháu trai được bà nội nắm tay đi đến phòng khách. Chính là trong nháy mắt, hắn nhớ tới buổi tối ba năm trước đây, cô bé kia nhỏ nhỏ, mềm mềm, hắn có thể một tay ôm nàng trọn trong lòng.

Bà nội cười tủm tỉm mà chỉ chỉ người ngồi bên cạnh Quý Luật:

“Hi Hi a, đây là Quý thúc thúc, con còn nhớ không? Con cùng Quý Luật trước kia lầm chạy đến phòng múa, là cậu ấy ôm con trở về, con khi đó còn gọi hắn là ca ca……”

Phòng múa, Quý thúc thúc…… Tùy Hi nỗ lực nhớ lại chuyện lúc trước.

Nhưng mà phần ký ức kia sớm đã mơ hồ, dừng lại ở nơi sâu thẳm trong ký ức, trừ bỏ phòng múa ngũ quang thập sắc xoay tròn ánh đèn, chỉ còn cái ôm ấm áp trước kia thập phần an toàn, đến nỗi người ôm.nàng trông như thế nào, là thật nhớ không được.

Nhấp nhấp miệng, nàng ngoan ngoãn mà kêu:

“Quý thúc thúc hảo.”

Quý Cảnh Thâm gật đầu, lôi kéo Quý Luật đứng dậy:

“Chúng ta đi thôi.”

Bà nội lấy ra ít tiền, nhét vào túi áo khoác Tùy Hi, sau đó đẩy nàng tới cửa, hướng Quý Cảnh Thâm nói chút lời, đại khái là phiền toái hắn chiếu cố Hi Hi. Tùy Hi nghe thấy anh nói câu không phiền toái, sau đó cửa liền đóng.

Đi theo xuống lầu, nàng ngồi trên xe, cột kỹ đai an toàn.

Không lâu sau, họ liền tới trung tâm thương mại lớn nhất tại đường Lạc gia.

Có lẽ là buổi tối, người trong siêu thị có chút nhiều, Quý Cảnh Thâm đẩy chiếc xe, đi theo sau là hai đứa trẻ. Dù sao cũng là tiểu hài tử, gần đây thích nơi vui vẻ như vậy đến hận không thể thỏa sức lăn lộn.

Trước mắt hai người đi vào khu đồ ăn vặt, Quý Cảnh Thâm dựa vào kệ để hàng đứng chờ, nhìn nhìn, ánh mắt liền ngừng ở trên người Tùy Hi dời không ra.

Nếu anh nhớ không lầm, lúc ấy nàng vóc dáng mới không sai biệt lắm đến đầu gối anh, như vậy mấy năm qua đi, vóc người nhưng thật ra cao lên không ít, dung mạo cũng thoáng khai chút.

Tính cách…… Tựa hồ cũng so với trước kia hoạt bát hơn chút.

Thu hồi suy nghĩ, Quý Cảnh Thâm nhớ tới vừa ra đến trước cửa hàng làm đồ vật, quay đầu liền nhìn thấy để ở trên kệ hàng, anh liền đi tới lấy.

Tùy Hi cùng Quý Luật lúc này đều ở khu thực phẩm, trong xe đã chứa không ít đồ ăn vặt, mà Quý Luật còn ở đang đem vào trong. Nàng thấy quả trám mà bà nội thích ăn đang treo ở phía trên, nhón chân muốn lấy, bất đắc dĩ vóc dáng lùn, như thế nào cũng không lấy được.

Chán nản thở hắt ra, Tùy Hi nhìn xem chung quanh, vừa lúc thấy xe đẩy ở bên cạnh, trong suy nghĩ liền muốn trèo lên……

Ánh mắt sáng lên, nàng kêu Quý Luật lại đây hỗ trợ, thật cẩn thận mà từ từ trèo vào trong xe, ném hai bao quả trám xuống dưới. Tùy Hi muốn xuống dưới nhưng là trong lúc bám vào kệ hàng, phía sau có xe hàng khác đẩy tới, nàng nhất thời bị lay động, ngã xuống đất.

Tê…… Đau quá!

Người đâm phải Tùy Hi chạy tới nâng nàng dậy rồi nói tiếng xin lỗi. Tùy Hi xoa đầu gối, miệng nói không sao nhưng chân thực đau, không đứng thẳng được. Quý Cảnh Thâm thở phì phò đi tới, trên mặt lộ vẻ rất nghiêm túc, thấp giọng hỏi Tùy Hi đau chỗ nào.

“Đầu gối,” nàng nhỏ giọng đáp, “Bất quá đã không đau.”

Quý Cảnh Thâm nghe vậy liền quan sát thật kĩ nàng, phát hiện nàng vẫn ổn mới quay đầu hỏi Quý Luật:

“Sao lại thế này?” Hắn vừa rời đi một chút đã xảy ra chuyện như vậy.

Quý Luật thành thật trả lời. Hóa ra là vì lấy đồ vật…… Quý Cảnh Thâm bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng không nói cái gì nữa, chỉ là một lát sau, hắn không dám lơ là hai đứa trẻ này dù chỉ một chút.

Thanh toán xong, Quý Cảnh Thâm mang hai đứa nhỏ tới hầm để xe, chuẩn bị ra về. Mua thật nhiều đồ ngon như vậy, ngày mai lại được đi chơi, Quý Luật cao hứng sắp không kìm nén được, mặt mày hớn hở lôi kéo Tùy Hi nói chuyện.

Quý Cảnh Thâm đi đến chỗ để xe, còn chưa kịp lên xe đã thấy bánh xe bị bể,xẹp lép.

Hắn nhíu mày đi tới kiểm tra, chẳng thấy cái đinh nào, xe lại không mang lốp dự phòng, chỉ có thể gọi cho công ty bảo hiểm.

Nhanh chóng gọi điện thoại báo rõ địa chỉ, Quý Cảnh Thâm đem đồ ăn vặt bỏ vào ghế phó lái. Sau khi nói rõ tình huống hiện tại cho hai đứa nhỏ, vốn định cùng tới cửa hàng sửa chữa, không ngờ bên ngoài trời đã mưa tầm tã từ bao giờ.

Đây thật là chuyện ngoài dự kiến, bỏn họ đều không mang theo dù, trải qua trận mưa này cũng là một chuyện thật gian nan. Quý Cảnh Thâm vốn nghĩ bắt xe đưa hai đứa trẻ về trước, sau đó tự mình quay lại cửa hàng sửa chữa.

Nghĩ như vậy, anh liền nhìn bốn phía tìm taxi, nhưng có lẽ trời mưa quá lớn, người đi đường cũng quá thưa thớt, một chiếc xe cũng không có.

“Tiểu thúc, cháu muốn ăn KFC.”

Trong lúc chờ đợi, Quý Luật chợt thấy tiệm KFC bên đường, trẻ con luôn có loại yêu thích cố chấp với thứ đồ ăn này, đặc biệt là thỉnh thoảng mới được ăn nên khi nhìn thấy, chúng càng thêm thèm muốn.

Quý Cảnh Thâm nhìn theo hướng Quý Luật chỉ, cũng cảm thấy thời tiết lạnh vẫn nên mua cho tụi nhỏ thứ gì đó ăn cho ấm người nên cũng liền không cự tuyệt, mang theo tụi trẻ dọc theo ven đường đi qua đó.

Tính tới năm 2002 Nam Lâm thị tạm thời chỉ có hai nhà hàng KFC, một nhà ở trung tâm thành phố, một cái khác đó là nơi này, bởi vậy nên càng thu hút khách, hiện tại bên trong thực đông.

Gọi xong phần ăn cho hai đứa trẻ, Quý Cảnh Thâm còn đem thêm hai ly sữa nóng, tìm một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống. Vừa bồi tụi nhỏ vừa nghĩ xem nên gọi xe bằng cách nào thì tiện.

Phần ăn trừ bỏ khoai chiên, cánh gà nướng, Tùy Hi thích khoai chiên, một bên ăn một bên ôm sữa bò nóng, cái miệng nhỏ uống từng ngụm. KFC mở điều hòa, bên trong nhiệt độ tương đối dễ chịu khiến trên cửa sổ pha lê vương những hơi nước. Tùy Hi vui vẻ mà dùng ngón tay vẽ lên đó, bỗng dưng nghĩ tới cái gì, quay đầu lại.

“Quý thúc thúc, chúng ta sẽ trở về bằng cách nào ạ?”

“Chú trước gọi xe đưa các cháu về nhà.”

“Gọi xe sao?” Tùy Hi biết xe taxi, nhưng là: “Nhưng ở khu này xe rất ít.” Đường Lạc gia không thể so với trung tâm thành phố, xe taxi vốn dĩ ít đi đến đáng thương, càng đừng nói hiện tại trời đang mưa.

Quý Cảnh Thâm nhíu mày, suy nghĩ gì đó.

Tùy Hi chống cằm, sữa bò trong ly uống đã thấy đáy, nàng nhìn Quý Luật cũng đã ăn xong, chớp chớp mắt nghĩ đến một nơi, duỗi tay thực nhẹ mà lôi kéo cổ tay áo Quý Cảnh Thâm.

“Làm sao vậy?” Quý Cảnh Thâm quay lại nhìn.

“Quý thúc thúc, đợi chút chúng ta đi thư viện đi, nó ở gần đây.” Tùy Hi chỉ chỉ Quý Luật, “Chúng cháu có thể ở nơi đó đọc sách, chờ chú trở về.”

Quý Luật phối hợp gật gật đầu. Quý Cảnh Thâm cũng biết thư viện đó, đằng trước giao lộ chuyển cái liền đến, so sánh với nơi khác, quen biết thư viện thật là một lựa chọn không tồi.

Anh lập tức liền quyết định qua thư viện, chờ Quý Luật ăn xong, cởi áo khoác che cho hai đứa trẻ, cứ như vậy tới. Vì an toàn cho hai đứa trẻ, anh đã nhờ quản lý thư viện để mắt chúng một lát.

Giơ tay nhìn đồng hồ, Quý Cảnh Thâm nói: “Hiện tại là 6 giờ ba mươi lăm, chú nhỏ bảo đảm, trước 7 giờ ba mươi sẽ quay lại đón hai đứa."

Quý Luật đã bị mấy cuốn truyện tranh trên kệ sách hấp dẫn ánh nhìn, cũng không quản Quý Cảnh Thâm đến tột cùng là đang nói cái gì, cứ thế gật đầu, nhưng thật ra Tuỳ Hi vẫn luôn lắng nghe.

Rốt cuộc lưu lại hai đứa trẻ một mình như vậy khó mà yên tâm. Quý Cảnh Thâm nhờ cậy quản lý thư viện, vốn là thường xuyên tới đây, quen biết cũng không ít, anh đương nhiên được giúp đỡ.

“Được, anh yên tâm, nơi này ít người, tôi sẽ để ý chúng.”

Quý Cảnh Thâm nói lời cảm ơn rồi đi.

Ra trước cửa, anh quay đầu lại nhìn hai đứa trẻ một lần nữa, bước nhanh rời đi.

*** ***

Lốp xe bị cán phải đinh, vị trí rách lớn nên cần chút thời gian, Quý Cảnh Thâm thanh toán tiền xong liền rời đi.

Sắc trời u ám lợi hại, ngày mưa đường trơn, Quý Cảnh Thâm không có lái quá nhanh, so với bình thường sử dụng nhiều thời gian chút.

Dừng xe xong, anh chạy vào thư viện, giơ tay nhìn thời gian, đúng 7 giờ, ước chừng về sớm hơn dự tính.

Quý Cảnh Thâm đi vào.

Quản lý thư viện vừa thấy anh, liền mím cười nói:

“Bọn họ thực nghe lời, vẫn ngồi như vậy ngoan ngoãn đọc truyện.”

“Đúng rồi, như thế nào không nghe nói qua anh còn có một cháu gái?”

Trông Tùy Hi cùng Quý Luật tuổi xấp xỉ, lại là đi cùng nhau, quản lý viên tự nhiên liền có loại suy nghĩ ấy.

Quý Cảnh Thâm theo bản năng muốn phủ nhận, nghĩ lại cũng không phải chuyện gì lớn, không cần giải thích nên thuận tiện gật đầu, hướng hai đứa trẻ đi tới.

Tụi nhỏ đọc thật nghiêm túc, Quý Cảnh Thâm đến gần hai người không hề phát hiện, so với Quý Luật nhìn truyện tranh trong tay thỉnh thoảng che miệng cười, Tùy Hi liền an tĩnh hơn nhiều, ngón tay mềm mại cầm bút chì, thỉnh thoảng viết gì đó.

Quý Cảnh Thâm lấy ghế ra ngồi xuống bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment