Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 13

Editor: Vô Ngôn Team

Bà nội ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà không còn ai, Tùy Hi lấy ra đôi dép lê Tùy Hạc từng mang cho Quý Cảnh Thâm, đi vào phòng bếp.

“Chú út cứ tùy tiện ngồi ạ, cháu sẽ ra ngay.”

Nhà ở được thu dọn rất sạch sẽ, cái rèm được mở ra, ánh nắng ấm áp vào sáng sớm nghiêng nghiêng xuyên qua kính cửa sổ rơi xuống đất, không mất đi vẻ ôn nhu. Quý Cảnh Thâm đặt báo cáo kiểm tra sức khoẻ lên bàn cơm, đến gần phòng bếp.

Cô bé ấy đã không còn chỉ cao hơn bồn rửa tay một chút, đến rửa chén cũng phải đứng lên chiếc ghế nhỏ mới được như năm năm trước, mấy năm nay không gặp, vóc người cô cao lên giống như mầm cây đâm chồi, dáng người lại vẫn là thon thả mảnh khảnh, mái tóc dài đen nhánh được cô dùng một sợi dây chun cột cao lên, theo động tác của cô mà hơi hơi lay động.

Rửa hành sạch sẽ rồi đặt lên thớt, Tùy Hi cầm lấy dao phay, cô cắt rất chậm, có lẽ là sợ cắt trúng tay, hiển nhiên kỹ thuật cũng không có vẻ quen thuộc, Quý Cảnh Thâm nhìn chăm chú một lát, cất bước đi qua.

“Vẫn là để chú làm đi!”

Tùy Hi đoán được Quý Cảnh Thâm ghét bỏ kỹ thuật xắt rau của cô, hơi túng quẫn, buông tay tránh ra. Nước đang nấu, cô tạm thời không có việc gì làm, đơn giản liền đứng ở bên cạnh nhìn anh cắt hành.

Không hổ là bác sĩ khoa ngoại phụ trách giải phẫu, động tác cắt vừa nhanh nhẹn vừa xinh đẹp, Tùy Hi cảm thấy đặc biệt cảnh đẹp ý vui: “Chú út thật lợi hại.”

Quý Cảnh Thâm cười nhìn cô một cái, thấp giọng: “Buổi chiều hôm qua gửi tin nhắn cho chú đúng không?”

“A…… Đúng vậy ạ,” Anh không trả lời lại, Tùy Hi cũng đã quên việc này, “Bà nội muốn mời chú tới nhà ăn cơm, trong khoảng thời gian này chú đã giúp bọn cháu rất nhiều việc, nên cảm ơn mới phải ạ.”

“Đừng khách sáo như vậy, đều là chuyện nhỏ không tốn sức gì,” Anh nói, “Vậy ăn cơm thì, lúc từ sở thú trở về chắc là cũng đến chiều rồi, ăn cơm chiều đi, lại muốn làm phiền toái cháu và bà nội cháu.”

“Không phiền đâu ạ, chú út thích ăn gì thế, cháu và bà nội……” Lời nói đột nhiên im bặt, Tùy Hi nghĩ lại thì thấy không đúng, bà nội đã đi ra ngoài mua đồ ăn rồi mà.

“Gì cũng được,” Quý Cảnh Thâm xếp gọn lại hành đã cắt xong, dư quang chú ý tới nồi nước đang lộc cộc sôi lên, nhẹ nhàng nâng cằm ý bảo, “Nước sôi rồi này.”

Tùy Hi thật cẩn thận mở nắp nồi, đổ hoành thánh đã chuẩn bị tốt vào.

Quý Cảnh Thâm ăn cơm sáng, Tùy Hi ngồi đối diện anh, mở kết quả kiểm tra sức khoẻ ra nhìn kỹ từng mục.

Nhưng mà chỉ có thể nhìn hiểu mấy thứ đơn giản dễ hiểu như chiều cao cân nặng, càng về sau càng phức tạp, cứ như thiên thư vậy, Tùy Hi nhìn mà ngơ ngác, hỏi: “Chú út, kết quả kiểm tra sức khoẻ là gì thế ạ?”

“Nhìn chung thì khá tốt, nhưng là người già, ít nhiều gì cũng sẽ tồn tại một ít bệnh, nặng hoặc nhẹ, chẳng hạn như bệnh tiểu đường, lượng đường huyết trong cơ thể bà nội cháu cũng hơi cao, ẩm thực sau này nhất định phải thanh đạm một ít, phải tránh ăn vào quá nhiều đường.”

“Một cái nữa là huyết áp cao, đây cũng là bệnh thường thấy ở người già và trung niên, theo như báo cáo kiểm tra sức khoẻ thì, giá trị lượng huyết áp của bà nội cháu tuy rằng không vượt qua quá nhiều, nhưng vẫn là cao hơn giá trị bình thường một ít, cho nên vẫn là câu nói kia, phương diện ẩm thực cố gắng thanh đạm, dinh dưỡng hợp lý, mỗi ngày duy trì vận động vừa phải, quan trọng nhất là tâm thái phải vững vàng, là có thể khống chế tốt huyết áp.”

Cuối cùng anh tổng kết: “Những vấn đề khác tạm thời chưa phát hiện, nhưng nếu có bất kì chỗ nào thấy không thoải mái, phải kịp thời chạy chữa, không được bỏ đó.”

Tùy Hi nghiêm túc ghi nhớ: “Cảm ơn chú út ạ.”

“Chú đã nói là đừng khách sáo rồi mà,” Quý Cảnh Thâm thu dọn chén đũa đi vào phòng bếp, động tác rất nhanh mà rửa lại sạch sẽ, “Đi thôi, còn khá sớm.”

Vào cuối tuần có nhiều người ra ngoài đi chơi, ai cũng đi vào giờ này, xe mới vừa đi vào khu chính không bao lâu, liền bị kẹt xe.

Khi dừng xe lại, Quý Cảnh Thâm mở cửa sổ ra một khe hở, ngón tay đặt lên tay lái, như có như không nhẹ gõ.

“Chút nữa cháu muốn ngắm con gì trước?”

Hai mắt Tùy Hi sáng lên: “Sư tử ạ!”

Quý Cảnh Thâm cười: “Thích đến thế cơ à?” Thấy cô có vẻ hưng phấn chờ mong như vậy, anh bỗng nhiên có cảm giác muốn đùa cô, sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói: “Nhưng chú út nói trước với cháu, sư tử trong sở thú đều được nuôi thả trên đường.”

“Nuôi thả ạ?”

“Đúng vậy, duỗi tay liền có thể chạm được, có sợ không?”

Tùy Hi nghe vậy, không kiềm được bắt đầu nghĩ lung tung, cô tưởng tượng mình và chú út đi trên đường, sau đó bên đường đột nhiên nhảy ra một con sư tử, giống như Scar, người chú độc ác của Simba vậy, mở ra bồn máu to lớn cắn về phía cô……

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô trắng bệch.

Quý Cảnh Thâm thấy phản ứng của cô có gì đó không đúng, vội vàng không đùa nữa, nhẹ giọng hỏi cô: “Sợ à?”

“…… Có một chút ạ.” Cô thành thật nói.

Tùy Hi là bé gái người miền Nam tiêu chuẩn, diện mạo xinh đẹp mà không có chút tính công kích nào, đến giọng nói cũng mềm mại như nước, làm lòng muốn xin lỗi của anh càng mở rộng vài phần hơn nữa.

“Được rồi, chú út không lừa cháu nữa.” Quý Cảnh Thâm xin lỗi: “Lời nói vừa rồi đừng nghĩ là thật, nhé?”

Tùy Hi đần mặt: “…… Sao ạ?”

“Sư tử trong sở thú đều bị nhốt lại, dù là cháu muốn chạm, cũng chạm không được, chỉ có sư tử trong vườn thú hoang dã thì mới được nuôi thả, nhưng du khách sẽ ngồi xe đi vào, trên đường không thể mở cửa sổ và xuống xe, nên cũng không gặp được,” Anh giải thích xong, đợi một lát để cô tiêu hóa xong, hỏi lại, “Còn sợ không?”

Tùy Hi lắc đầu, lòng sợ hãi nảy ra vừa rồi đã tan thành mây khói, thay vào đó chính là sự xấu hổ buồn bực sau khi bị lừa còn cho là chú ấy nói thật nữa, nhân lúc anh không chú ý, cô lặng lẽ trừng anh một cái, sau đó cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu nói thầm gì đó, nhưng Quý Cảnh Thâm nghe không rõ.

Nhạc đệm nhỏ này qua đi, dòng xe cộ chật ních dần dần tản ra, xuyên qua cánh cổng to lớn, rốt cuộc đã tới đích đến hôm nay, ngoài cửa lớn đã có không ít xe, Quý Cảnh Thâm vòng hai vòng mới tìm được một chỗ trống, dừng xe tắt máy, xếp hàng đi mua vé vào cổng.

Thuận tay mua một tấm bản đồ, Quý Cảnh Thâm cẩn thận đối chiếu phương vị lúc này, chỉ cho Tùy Hi xem: “Chúng ta bây giờ đang ở chỗ này, cách vườn sư tử và hổ còn một chút khoảng cách.” Nghĩa là không thấy sư tử trước tiên được.

“Không sao đâu ạ.”

Cứ việc có một chút thất vọng, nhưng thấy vườn hươu cao cổ gần đây nhất ở ngày ngoài trăm mét, Tùy Hi vẫn kích động mà giật nhẹ ống tay áo của Quý Cảnh Thâm. Quý Cảnh Thâm biết cô gấp không chờ nổi, chân dài sải ra, dẫn đầu đi trước.

Bất đầu từ hươu cao cổ, hai người một đường đi qua khu có voi, có khỉ, du cầm và gấu, cuối cùng cũng tới vườn sư tử Tùy Hi nhớ mãi không quên. Hàng rào phòng hộ được xây rất vững chắc, cách hàng rào vừa cao vừa nặng nối một cây cầu đỏ phía trên làn nước gợn sóng sánh bên ngoài, hơn mười con sư tử hoặc ngồi hoặc nằm trên mặt đất, trông có vẻ lười biếng.

“Thấy có gì đặc biệt không?” Anh hơi khom lưng hỏi cô.

Hai người tới đúng lúc, gặp được nhân viên phụ trách chăn nuôi đang phân phát thịt, mấy con sư tử vốn dĩ lười nhác ngồi nằm lập tức đứng lên, từng con ngậm đi miếng thịt to cả mồm mà nhai nuốt, Tùy Hi nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu ngửa đầu nhỏ giọng: “Trong phim và ngoài đời quả nhiên là có khác nhau ạ.”

Quý Cảnh Thâm nhướng mày: “Nói chú nghe xem?”

“Cháu cảm thấy hình tượng sư tử trong phim ảnh, là đã được điểm tô cho đẹp, nhìn có vẻ khá thân cận đáng yêu, nhưng nếu nhìn ngoài đời, thật ra lại lạnh nhạt hung tàn nhiều hơn nữa ạ.”

“Nhưng cái này được điểm tô dựa trên cơ sở ngoài đời, nên nhất định sẽ có chỗ tương đồng,” Cô nói một khía cạnh khác, “Ví dụ như chú út xem này, cũng giống như trong phim, chúng nó mỗi con đều rất lớn, đứng lên cao hơn cháu nhiều……”

Quý Cảnh Thâm không nhịn được cười: “Quan sát cẩn thận lắm, ngữ văn học không tồi.”

Được khen ngợi, Tùy Hi rất vui vẻ, loại cảm giác này, không giống với khi được thầy cô khen ngợi trên trường, mà càng như là được trưởng bối mình sùng bái khẳng định, tự nhiên cũng vui mừng hơn nữa.

Rời đi vườn sư tử, hai người đi vào căn tin trong sở thú tùy tiện ăn một chút, Tùy Hi đi buồng vệ sinh, Quý Cảnh Thâm ở cửa căn tin chờ, nhàn rỗi chơi di động, phát hiện ven đường có người đang bán kẹo bông gòn.

Loại đồ ăn vặt vừa ngọt vừa dính dính này, từ trước đến nay anh luôn không thích nổi, nhưng thấy xung quanh có rất nhiều con nít vây quanh, ngẫu nhiên còn lộn xộn mấy cô bé nhỏ tuổi, anh nghĩ Tùy Hi hẳn cũng sẽ thích, liền đi qua, chọn đại một cái rồi mua.

Tùy Hi đi ra, bị một cục bột trắng được đưa tới trước mắt dọa nhảy dựng: “Đây là gì thế ạ?”

“Kẹo bông gòn, cháu ăn lần nào chưa?”

“Chưa ạ.”

“Vậy nếm thử xem.”

Một đoàn mây trắng tinh, cũng giống như tên của nó, mềm mại như bông, Tùy Hi cắn một cái, bị ngọt đến hơi nheo lại đôi mắt.

Quý Cảnh Thâm nhìn một lát, dời ánh mắt đến bản đồ trong tay, đếm xem còn mấy chỗ chưa đi, sau đó mang theo Tùy Hi đi tới địa điểm tiếp theo.

Khi đi hết cả sở thú thì đã qua bốn giờ chiều, Tùy Hi mệt đến nỗi không muốn nói chuyện, vừa lên xe liền ngã đầu xuống ngủ, Quý Cảnh Thâm tiện tay lấy cái chăn ở ghế sau đắp lên cho cô, vững vàng chạy về nhà.

Cô đang ngủ ngon lành, mắt to nhắm hàng mi dài run rẩy, Quý Cảnh Thâm suy nghĩ một hồi thì không đánh thức cô, từ chỗ chứa đồ lấy thuốc lá ra, nhẹ tay xuống xe.

*** ***

Đại hội thể thao mỗi năm tổ chức một lần đã đến, trải qua nghi thức khai mạc, tất cả hạng mục vận động đâu vào đấy mà bắt đầu.

Cuộc thi chạy đường dài 800 mét được sắp xếp sau giữa trưa, Tùy Hi ngồi vào vị trí được quy định của các lớp, bị Trình Hiểu Đình từ chỗ quảng bá đi xuống lấy cớ đi WC mà lôi đi.

“Có một tin tức tốt cho cậu đây,” Trình Hiểu Đình tiến đến bên tai cô, vẻ mặt có chút khẩn trương và thẹn thùng, “Ngày hôm qua Quý Luật đồng ý thử xem xem, cho nên tớ và cậu ấy…… ừm, đang hẹn hò, cảm ơn cậu Hi Hi.”

Tùy Hi ngoài ý muốn chớp mắt một cái: “Thật sao, vậy chúc mừng cậu.”

Trình Hiểu Đình đỏ mặt: “Mới chỉ là thử xem thôi….…” Ngay sau đó ôm lấy cánh tay Tùy Hi, làm nũng cọ cọ: “Hi Hi, chút nữa Quý Luật thi nhảy cao, chúng ta cũng đi cổ vũ, được không?”

“Được, tớ đi với cậu.”

“Hi Hi là tốt nhất!” Trình Hiểu Đình hôn lên mặt cô, mặt mày hớn hở.

Cầm tờ giấy ghi số báo danh trước sân thi, Quý Luật làm vận động nóng người, nghĩ đến cái gì, thở dài.

“Đêm qua thật vất vả đồng ý tới trường học nhìn tớ thi đấu, sáng nay lại nói với tớ là trên bệnh viện lâm thời có việc, chỉ có thể đến vào buổi chiều thôi,” Quý Luật đầy mặt buồn bực, đá đá cục đá bên chân, “Tớ chỉ tham gia thi một hạng mục nhảy cao thôi, chú ấy còn bỏ qua nữa.” Nói đến đây cậu nhìn về phía Tùy Hi: “Cơ mà cậu thi chạy 800 mét vào sau giữa trưa lận, ai, có thể xem cậu được.”

Mặc dù Quý Luật chưa nói là ai, Tùy Hi cũng biết: “Vậy à……” Chú út sẽ qua sao?

Đột nhiên có chút vui vẻ.

Tuy rằng cô cũng không biết vì sao lại vui vẻ.

Trình Hiểu Đình nghe mà như lọt vào trong sương mù: “Các cậu đang nói đến ai thế?”

“Chú út tớ.”

Trình Hiểu Đình “Ồ”, nói về đề tài khác. Tùy Hi nghe một hồi không biết tâm trí lơ lửng hồi nào, suy nghĩ lùi lại về buổi chiều ở sở thú kia, ở trong xe, cô đang ngủ lại lạnh quá mà tỉnh, mở mắt ra phát hiện ghế lái không có ai.

Cô hoảng hốt, hoàn toàn không phát hiện mình đã về dưới nhà, theo phản xạ muốn xuống xe đi tìm, mới vừa chạm đến tay lái, dư quang khóe mắt lọt vào một thân ảnh thon dài, cô nhìn qua, ánh vào mi mắt, là người đàn ông đang đưa lưng về phía cô mà hút thuốc.

Tầng sương màu trắng lượn lờ nơi đầu ngón tay, mơ hồ khuôn mặt của anh, thật ra Tùy Hi không thích khói, nhưng giờ khắc này, cô lại cảm thấy chú út như thế này rất đẹp.

Vô cùng đẹp.
Bình Luận (0)
Comment