Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 33

Họp lớp……

Cơn buồn ngủ nhập nhèm đột nhiên biến mất.

“Trong lớp có rất nhiều người tham gia, cậu cũng đến đây đi, dù sao trường cậu cũng gần,” Lớp trưởng nói nửa ngày không ai đáp lại, kỳ quái nói, “Tùy Hi, cậu có đang nghe đó không?”

“…… Tớ đang nghe đây.”

“Vậy cậu có tới không? Buổi họp lớp đầu tiên của lớp mình, cậu không đến mức muốn vắng chứ?”

“Không đâu, sẽ không vắng,” Cô thấp giọng nói, “Cậu gửi địa chỉ và thời gian qua điện thoại tớ đi!”

Lớp trưởng cười: “Được, biết cậu sẽ đến mà, đúng rồi, tớ không có số của Trình Hiểu Đình, cậu có thể nói với cậu ấy giúp tớ không? Lúc trước ba người các cậu quan hệ tốt nhất, cậu và Quý Luật đều tới, cậu ấy cũng phải góp mặt đó!”

“Cậu ấy……” Tùy Hi nghĩ nghĩ, sửa miệng, “Để tớ hỏi một chút!”

“OK, giao cho cậu!”

Trong phòng ngủ rất an tĩnh, bạn cùng phòng đều không ở đây.

Tùy Hi ngồi dậy, mở danh bạ, tìm đến số của Trình Hiểu Đình đã có một đoạn thời gian không liên hệ, lướt qua gọi……

Sau vài giây thì có người bắt máy.

“Hi Hi.”

“Là tớ đây, gần đây thế nào rồi?”

“Cũng khá tốt, cậu thì sao?”

Tùy Hi khẽ cười: “Tớ cũng vậy, rất nhớ cậu.”

Nghe vậy Trình Hiểu Đình cười ha ha: “Hiếm lắm nha, lâu lắm không gặp không ngờ Hi Hi sẽ nói lời âu yếm, nghe hay lắm nghe hay lắm.”

“……” Cô đỡ trán.

Trình Hiểu Đình cười một lát: “Tìm tớ là có chuyện gì sao?”

“Ừ, lớp trưởng hồi tiểu học cậu còn nhớ không? Nói muốn tổ chức họp lớp, bảo chúng ta trở về tham gia.”

“Được đấy, cậu có đi không?”

“Chắc tớ sẽ đi, tớ đã đồng ý với lớp trưởng rồi.” Vừa vặn cũng đã hơn hai tháng chưa về nhà, trở về nhìn xem.

Trình Hiểu Đình ồ một tiếng, Tùy Hi nghĩ đến Quý Luật, do dự một lát, vẫn là hỏi: “Vậy cậu đi không? Lớp trưởng nói…… Quý Luật sẽ đến.”

Lời vừa dứt, đầu dây bên kia liền không có tiếng gì, sự trầm mặc không tiếng động mà lan tràn giữa hai người.

Thật lâu sau, tiếng cười khổ của Trình Hiểu Đình từ ống nghe truyền đến, nghe mà lòng Tùy Hi run lên.

“Nếu cậu ấy muốn đi, vậy tớ…… Không đi nữa, cậu biết đấy, bay về một chuyến cũng phiền, không thể so với khi ngồi xe lửa, hơn nữa……” Trình Hiểu Đình cắn đầu lưỡi, ép xuống thứ không nên có dưới đáy mắt, “Hơn nữa, tớ vẫn chưa buông tay hoàn toàn, không muốn trở về gặp nhau, cứ coi như tớ chạy trốn đi.”

“Được, tớ biết rồi, tớ giúp cậu nói với lớp trưởng.” Tùy Hi không muốn ép Trịnh Hiểu Đình, cậu ấy nói không đi vậy thì không đi.

“Cảm ơn Hi Hi, cậu là tốt nhất.”

Hai người hàn huyên chút chuyện khác, lấy việc Trình Hiểu Đình muốn đi kiêm chức để kết thúc, Tùy Hi ngủ tiếp không được, tâm trạng rất loạn, lung tung rối loạn cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cô đơn giản xuống giường đọc sách.

Cuộc họp lớp được định ra vào năm giờ chiều ba ngày sau, Tùy Hi mua vé sáng đi xe lửa, đến Nam Lâm vừa lúc là giữa trưa.

Một người cũng không biết ăn cái gì, cô ngồi xe buýt về đến gần nhà, tùy tiện tìm một quán ăn giải quyết bữa trưa, chậm rãi đi về nhà.

Cả khu này vốn dĩ đều là khu phố cũ, những căn phòng cũ đã bị dỡ đi xây thành công viên, năm nay mới vừa xây xong, có không ít người đang tản bộ bên trong. Tùy Hi nghỉ chân nhìn một lát, tiếp tục đi về phía trước, trong lúc bất tri bất giác, đã đi tới phòng múa bị Quý Luật lỡ mang vào khi còn nhỏ.

Bây giờ là một quán bar, trang hoàng cũ xưa, xem ra đã để không một đoạn thời gian rồi.

“Aizz, cháu không phải cô bé đó sao?”

Tùy Hi ngẩn người, xác định người đàn ông béo mập từ quán bar này đi ra là đang gọi cô, cô lễ phép cười: “Chào bác ạ, xin hỏi bác là?”

Người đàn ông béo mập gãi đầu, chỉ chỉ quán bar sau lưng, “Bác là ông chủ của quán bar này, trước kia nơi này là phòng múa, cháu khi đó……” Ông so độ cao, “Mới cao chừng này, cùng một bé trai đi vào phòng múa của bọn bác, bác báo cảnh sát để mẹ và anh cháu dẫn về, chắc cháu không nhớ rõ……”

“Cháu nhớ ạ.” Cô bỗng nhiên nói.

Cô đâu chỉ nhớ chuyện này, bây giờ cô còn nhớ rõ "anh trai" ôm cô trở về là chú út.

“Nhớ rõ à……” Ông chủ cười cười, đánh giá cô trên dưới một vòng, “Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”

“Vâng ạ, trôi qua nhanh thật, còn phải cảm ơn năm đó bác đã tốt bụng giúp bọn cháu.”

“Khách sáo cái gì, đây là việc bác nên làm.”

Tùy Hi mím môi, không lời gì để tiếp tục cuộc nói chuyện, ánh mắt liền từ trên đôi mắt ông chủ, chậm rãi rơi xuống tờ giấy ông cầm trong tay, phía trên viết quầy hàng cho thuê lại.

Ông chủ giải thích: “Phòng múa nổi tiếng vào niên đại trước kia, phòng múa không nổi nữa mọi người đều chuyển làm quán bar, hiện tại chất lượng sinh hoạt cao lên, quán bar càng ngày càng nhiều, người ở tầng chót nhất như bọn bác đã bị đào thải, mắt thấy làm ăn càng ngày càng kém, bác suy nghĩ thôi, không làm.”

“Tiếc quá ạ.”

“Đáng tiếc cũng không thể nấu cơm ăn đúng không?” Ông chủ bất đắc dĩ, ngoài miệng nói nhẹ nhàng, trong lòng lại là không tha, “Bác cũng mấy chục tuổi rồi, con cái đều đi làm, không mở cửa hàng trong lúc nhất thời thật đúng là không thể suy nghĩ được có thể làm cái gì, cũng thế, về hưu trước, ở cạnh người nhà nhiều hơn.”

“Vâng ạ.”

“Không quấy rầy cháu nữa, bác còn phải chạy về nhà nấu cơm, con bác đang đợi bác.” 

“Tạm biệt bác.”

Đưa tiễn ông chủ, Tùy Hi về đến nhà, nơi nơi đều là tro bụi, cô cởi ra áo khoác thả cặp xuống, giặt sạch giẻ lau rồi quét tước một chút.

Di ảnh của bà nội và Tùy Hạc được đặt song song cùng nhau, Tùy Hi mỗi lần trở về đều sẽ lau khô, quét tước vệ sinh, cô ôm gối nằm xuống sô pha, nhìn trần nhà mà xuất thần.

Tiểu khu nhà cô ngoài trừ cũ một chút, còn lại cái gì cũng không đổi, trong hoảng hốt bà nội giống như đang ở trong phòng bếp làm bữa tiệc lớn, cô nghe thấy có tiếng chuông cửa, vừa mở cửa đã được Tùy Hạc ôm eo bế lên xoay vòng vòng……

Khác với lúc này chỉ còn một mình cô quạnh quẽ, mọi thứ dường như trở về năm 2002, bà nội còn ở đây, Tùy Hạc cũng còn ở đây, Lương Văn Nhân cũng không tái hôn……

Tùy Hi chỉ là Tùy Hi, Quý Cảnh Thâm chỉ là Quý Cảnh Thâm, chú ấy là chú út của cô, mà cô còn chưa thích chú ấy.

Tất cả còn ở điểm bắt đầu.

……

Đinh linh linh ——

Tiếng chuông ầm ĩ kéo Tùy Hi từ trong mộng đi ra, cô thấy là điện thoại của lớp trưởng, vội vàng ngồi thẳng.

“Tùy Hi, cậu còn chưa tới sao? Còn thiếu mỗi cậu thôi đấy.”

Tùy Hi dời điện thoại ra nhìn giờ, nhảy xuống sô pha, “Xin lỗi, tớ lập tức đến ngay.”

Từ nhà cô đánh xe đến nhà hàng cũng chỉ tốn mười phút, Tùy Hi thở hồng hộc tìm được phòng riêng đẩy ra, căn phòng đầy ắp người động tác nhất trí nhìn qua.

“Xin lỗi, tớ đến muộn.”

Lớp trưởng xua xua tay nói không sao, băn khoăn một vòng chỉ vào bên cạnh Quý Luật, “Cậu ngồi chỗ đó đi, còn trống đó.”

Tùy Hi đi về phía Quý Luật.

Bắt đầu từ khi Tùy Hi tiến vào phòng ăn, Quý Luật liền ngó vọng ra phía sau lưng cô, nhưng mà cho đến khi đóng cửa cũng đều không hề có ai khác tiến vào, ánh sáng trong mắt cậu lại tắt, tan đi.

Tùy Hi rót cho mình một ly nước, sau khi nghĩ ngợi một chút mới chủ động chạm cốc với Quý Luật, “Đã lâu không gặp, ở Bắc Kinh có khỏe không?”

“Khá tốt, cậu thì sao?”

“Tớ cũng ổn.”

Quý Luật gật gật đầu, nhấp một ngụm rượu cuối cùng trong ly.

Tùy Hi không nói nữa, Quý Luật cũng không có lời nào để tiếp tục, chỉ đành trầm mặc, mãi cho đến khi trên bàn cơm có người hỏi, “Ơ, Trình Hiểu Đình không trở về sao? Cả lớp chỉ thiếu mình cậu ấy.”

Ánh mắt cả lớp lập tức tập trung trên người Tùy Hi, bao gồm cả Quý Luật, Tùy Hi nói: “Việc học của cậu ấy rất bận rộn, thật sự cũng không về được, nhờ tớ chuyển lời xin lỗi cho mọi người.”

Có người cười trêu chọc: “Là việc học bận rộn thật hay là vội vàng yêu đương thế? Đại học chẳng còn bị nói là yêu sớm nữa đâu, nói thẳng chúng ta cũng sẽ không trêu chọc đâu có đúng không?” Lúc trước Quý Luật và Trình Hiểu Đình ngầm yêu nhau, ngoại trừ Tùy Hi thì không ai biết.

Quý Luật mở phắc mắt, trên khuôn mặt là vẻ khiếp sợ không che lấp được.

Khóe mắt Tùy Hi thấy vậy, vốn đang bất bình cho Trình Hiểu Đình nên muốn cố ý chọc giận cậu, thấy cậu phản ứng như vậy cũng không đành lòng, liền ăn ngay nói thật. Cũng may không ai cứ mãi theo đề tài này không chịu dừng, chuyện cứ thế mà trôi đi.

Bầu không khí trên bàn cơm rất không tồi, mọi người đều đang dùng bữa nói chuyện phiếm, Tùy Hi đang yên lặng ăn đồ ăn trước mặt, bỗng nhiên trong chén được thả một con tôm đã được bóc vỏ, cô ngẩn ra, nghiêng đầu.

“Cậu thích ăn tôm bóc vỏ, cho cậu một con, có thể đổi một vấn đề không?”

Tùy Hi im lặng: “Muốn hỏi Hiểu Đình phải không? Hỏi đi.”

“Cậu ấy nửa năm này khỏe không, thật sự…… có người yêu rồi sao?”

“Cậu ấy cũng khỏe, mỗi ngày đều rất phong phú,” Cô nhẹ nhàng nói, chợt dừng lại, “Nếu cậu muốn biết, sao không tự mình đi hỏi?”

Ánh mắt Quý Luật tối sầm, miễn cưỡng cười vui: “Dù đáp án là có hay không, tớ đều nên chúc phúc, tớ và cậu ấy…… Rốt cuộc đã kết thúc rồi.”

“Cậu muốn quay lại không?”

“Quay lại? Đương nhiên muốn,” Quý Luật chua xót nhếch môi lên, “Nhưng mà……” Nhưng vấn đề vắt ngang giữa hai người, một ngày còn không giải quyết thì một ngày không thể nào hợp lại.

Suy cho cùng, là cậu không bỏ xuống được ước mơ của cậu, mà cậu ấy không hiểu cũng không muốn đi theo.

“Tớ và cậu ấy, đã nhiều năm như vậy, tớ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ tách ra……” Quý Luật cầm chai bia lên, đột nhiên nốc mấy ngụm, hốc mắt nhìn kỹ không ngờ là chứa nhiệt lệ, cậu nói: “Thôi, không nói nữa, khó được mới gặp nhau, không muốn cũng làm tâm trạng cậu xấu theo.”

“…… Được rồi.”

Ăn cơm xong, mọi người liên tục chiến đấu ở các chiến trường KTV.

Tùy Hi không biết hát, liền tìm một góc làm người vô hình, Quý Luật cũng không có hứng thú, ngồi ở bên cạnh Tùy Hi uống rượu giải sầu, Tùy Hi cản mấy lần mà không được, đành trơ mắt nhìn cậu uống say.

“Quý Luật, Quý Luật?” Cô nhẹ nhàng vỗ mặt cậu, không có phản ứng gì.

Lớp trưởng phát hiện tình huống, đi tới, “Làm sao vậy?”

“Uống say rồi, ngăn không được,” Cô bất đắc dĩ, “Hay đưa cậu ấy về nhà đi, chút nữa tỉnh lại đòi uống nữa mất.”

Lớp trưởng không tỏ ý kiến, bảo đám bạn đang hát tạm dừng nhạc, ngồi xổm xuống gọi Quý Luật.

“Tỉnh nào Quý Luật, đưa cậu về nhà nhá.”

Tùy Hi thấy thế thì nói: “Chúng ta dìu cậu ấy xuống lầu đã.”

Lớp trưởng gật đầu, hợp lực với một nam sinh khác đỡ Quý Luật lên.

Tùy Hi đi theo phía sau, mới vừa nói tạm biệt với đám bạn, chợt thấy Quý Luật tỉnh lại, tránh ra về lại trên sô pha.

“Tớ không về đâu, ba tớ sẽ đánh tớ mất.” Cậu không vui lầu bầu.

Lớp trưởng nghe rõ mấy lời này cười ra tiếng: “Không về nhà thì cậu muốn đi đâu?”

Ý thức Quý Luật không rõ, ngẩn người một lúc lâu mới trả lời: “Tớ đến chỗ chú út tớ, chú ấy sẽ không đánh tớ.” Hơi híp mắt, chỉ về phía Tùy Hi ở phía xa: “Hi Hi, mau gọi điện thoại cho chú út tớ, cậu biết số mà.”

Mọi người đều biết Quý Luật và Tùy Hi là hàng xóm cách vách, quan hệ hai nhà rất tốt, quen biết nhau cũng không có gì lạ.

Lớp trưởng thấy vậy liền đẩy đẩy Tùy Hi: “Vậy cậu mau gọi đi, cậu ấy say không nhẹ rồi.”

Tùy Hi không nhúc nhích.

Cái tên này, đã biến mất nửa năm trong cuộc sống của cô.

Cô mỗi ngày đều khắc chế bản thân không được nghĩ đến, lúc trước quyết định học ở Thượng Hải, ngoại trừ đó là nơi đã từng đi với anh, còn có một phần nguyên nhân khác nữa.

Là sự khiếp nhược và sợ hãi của cô, làm cô muốn chạy trốn đi khỏi nơi này.

“Tùy Hi?” Lớp trưởng nghi hoặc.

Nhiều người nhìn chằm chằm cô như vậy, Tùy Hi không cách nào từ chối, cô kéo bước chân đến bên cạnh Quý Luật, trực tiếp dùng điện thoại cậu gọi đi.

Tiếng "Tút tút" thật lạnh nhạt, mỗi lần vang lên, trái tim Tùy Hi liền nhấc lên một đoạn, cô cắn môi thật mạnh, vào một khắc điện thoại bắt máy, nghe được giọng nói của anh kia, vẫn là lui bước, run rẩy tay đưa điện thoại cho lớp trưởng.  
Bình Luận (0)
Comment