Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 36

Editor: Vô Ngôn Team

Đêm giá rét, vừa đi ra liền lạnh đến cả người run lên, Tạ San tìm một góc tường bọn họ không nhìn thấy, ôm lấy chính mình run bần bật.

Gọi điện thoại là không có khả năng, đừng nói bạn trai cô có biết sự cố này hay không, rất có thể là còn đang ngon giấc, cô không muốn đánh thức anh ấy, chỉ là tìm cái cớ để nhường không gian riêng cho Tùy Hi và người đàn ông xa lạ kia thôi.

Vốn dĩ định ngồi nửa tiếng rồi về, nhưng hiển nhiên Tạ San đánh giá cao chính mình, không tới mười lăm phút liền nhịn không được trở về.

Không ít người chen vào trong ATM, hoặc đứng hoặc ngồi, không gian vừa nhỏ vừa hẹp bị nhét đầy, cô ngồi xuống bên cạnh Tùy Hi, hắng giọng vừa định nói một câu, liền thấy người đàn ông xa lạ này nhắc nhở.

“Cô ấy ngủ rồi.” Quý Cảnh Thâm đưa ngón tay ở giữa môi.

Tạ San: “……” Biết rồi.

Quý Cảnh Thâm nhắm mắt nghỉ ngơi, tròng mắt Tạ San xoay chuyển, tầm mắt xẹt qua chiếc áo khoác trên người Tùy Hi.

Áo khoác khỏi phải nói, là của người đàn ông xa lạ kia.

Trong trí nhớ bỗng dưng nhảy ra một việc vào mấy năm trước, sau khi Tùy Hi tham gia họp lớp về, mượn di động mình gọi điện thoại…… Nếu cô nhớ không lầm, giọng nói vào lúc đó, hoàn toàn ăn khớp với người đàn ông xa lạ trước mắt này.

Nghĩ đến đây, Tạ San lén nhìn qua.

Cho nên…… Đây là người đó.

Người được Tùy Hi năm năm tháng tháng, ngày ngày đêm đêm, mỗi phân mỗi giây giấu ở đáy lòng nhớ mãi không quên.

……

Ánh mặt trời hơi sáng.

Bên người dần dần có người đi qua đi lại, tới tới lui lui phát ra tiếng động.

Tạp âm ngăn cô ngủ tiếp, Tùy Hi ngơ ngác bị đánh thức, híp mắt một hồi lâu, ý thức dần tỉnh táo.

Trời đã sáng, cô dụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy, trên vai có cái gì trượt xuống, "Phịch" một tiếng, cô mờ mịt quay đầu lại.

“Tỉnh rồi à?” Ngủ chập chừng cả đêm, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, đầu ngón tay của Quý Cảnh Thâm ấn mi tâm, một tay khoác lại áo cho cô, “Mặc vào.”

Tùy Hi trố mắt nhớ lại, mới nhận ra anh chỉ mặc mỗi chiếc áo lông ngồi một đêm, lập tức trả áo khoác cho anh, chần chờ một lát, vòng qua bờ vai rộng lớn của anh, phủ thêm cho anh.

“Cháu không lạnh,” Cô nhỏ giọng, học theo anh, “Đừng để bị cảm.”

Quý Cảnh Thâm bình tĩnh nhìn cô thật lâu, mắt đen từ từ lộ ra ý cười ôn hòa, “Được.”

Tùy Hi dời mắt đi không nhìn anh nữa.

Không bao lâu sau, sắc trời sáng rực, Tạ San cũng tỉnh lại.

“Mấy giờ rồi?”

“Sáu giờ rưỡi,” Tùy Hi đáp, “Tàu điện ngầm đã bắt đầu hoạt động, chúng ta về trường học đi!”

“Ố kề!”

Hai người một trước một sau đứng dậy, Tùy Hi nhớ tới Quý Cảnh Thâm, chần chừ nói: “Chú út, cháu và Tạ San chuẩn bị về trường học……” Chú cũng nên đi.

Quý Cảnh Thâm thản nhiên gật đầu, nhàn nhạt nói: “Chú đưa các cháu đi.”

Tùy Hi đi ở phía trước, vốn tưởng rằng chú ấy nói đưa, chính là đưa đến cửa tàu điện ngầm, không nghĩ tới chú ấy còn đi vào theo, bộ dáng có vẻ là muốn đưa các cô đến trường……

“Sao vậy?” Phát hiện ánh mắt của cô, anh nhìn sang.

“Cái đó……” Tùy Hi yếu ớt lí nhí, “Cháu và Tạ San tự về là được rồi ạ……”

Quý Cảnh Thâm nghe vậy thì giật mình, ngay sau đó cười ra tiếng, giọng thật trầm, giống tiếng đàn cello du dương, mang theo khàn khàn vì trắng đêm khó ngủ.

Anh không cười nữa: “Chú ngồi tuyến số hai.”

Tùy Hi sửng sốt, mặt "oanh" đỏ bừng lên, cô hoảng loạn cúi đầu, tóc dài từ đầu vai chảy xuống, che đi vành tai đỏ rực.

Sau khi vào trạm, ba người tách ra.

Tùy Hi còn đắm chìm trong tình trạng xấu hổ vừa rồi, cũng không ngẩng đầu lên nói câu “Tạm biệt chú út” liền muốn đi, cổ tay thình lình bị cầm lấy, cô hốt hoảng quay đầu lại.

“Tới rồi thì nhắn tin cho chú,” Quý Cảnh Thâm buông cô ra, “Chú không đổi số.”

“…… Vâng ạ.”

Vội vàng chạy đi.

Dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn trà trộn vào dòng người, anh không nhìn thấy nữa. Quý Cảnh Thâm nhắm mắt, nhìn chằm chằm sàn nhà, vui mừng lại bất đắc dĩ mà đè đè mi tâm.

Xe tuyến số mười từ từ tới, đám đông chen chúc nhau, Tùy Hi kéo Tạ San tìm một góc, dựa vào tường.

Ngẫu nhiên giương mắt, đụng phải vẻ mặt tò mò lại liều mạng chịu đựng của Tạ San, cô không nhịn được bật cười, im lặng một lúc thì nói: “Muốn hỏi thì hỏi đi.”

“Tớ chỉ muốn biết người đó là ai, còn lại cậu không nói cũng chẳng sao, ai cũng có bí mật, tớ……”

“Chú ấy là chú út của bạn tớ,” Tùy Hi nhẹ giọng đánh gãy, lông mi rũ xuống, dưới đáy mắt là sự ôn nhu mà cô không hề nhận ra, “Lúc tớ năm tuổi lần đầu tiên thấy chú ấy, tớ và bạn tớ đi nhầm vào phòng múa, chú ấy ôm tớ về nhà, sau đó tám tuổi gặp lại, vẫn luôn gọi chú ấy là chú út theo bạn tớ……”

Những ký ức xa xăm đó, chẳng những không theo thời gian dần xa mà nhạt đi, trái lại lắng đọng lại trong đầu cô, thâm căn cố đế, khó mà quên được.  

“Năm đó thi lên cấp ba, đã xảy ra rất nhiều chuyện, tớ bị kiểm tra ra bịu nang tuyến giáp, là chú út xin nghỉ mang tớ tới Thượng Hải làm giải phẫu,” Dù giải phẫu rất đau, nhưng quá trình cũng tốt đẹp, mỗi cái chi tiết cô đều nhớ rõ, “Tớ cũng là khi đó phát hiện mình thích chú ấy, nghe thì có vẻ có chút khó tin, tớ thích chú út lớn hơn mình những mười tuổi, tuy rằng không phải chú cháu ruột.”

Lòng thích người đó khó có thể nói ra, chỉ có thể coi như một hồi yêu thầm, cô ngay từ đầu đã dừng lại không được.

“Sau đó……” Nói tới đây, Tùy Hi ngừng vài giây, cổ họng khô sáp phát đau, cô giật nhẹ khóe môi, buộc mình tiếp tục, “Sau đó, bà nội sinh bệnh qua đời……”

Bầu trời lập tức sụp đổ, người cô quý trọng liên tiếp rời đi, cô trở thành đứa nhỏ bị ruồng bỏ.

Khi đó liền cảm thấy, nỗ lực nữa cũng vô dụng, giống như lên mặt trăng hái sao vậy, cái gì cũng không chiếm được.

“Đoạn thời gian kia vẫn luôn rất bi quan, cho nên liền……” Cô nhàn nhạt cười cười, “Bắt đầu một lần nữa nhìn kỹ đoạn tình cảm này.”

Cái gì cũng nghĩ về hướng tiêu cực, cái gì cũng cảm thấy mình giữ lại không được, cảm xúc như vậy tích lũy từng tháng từng ngày, cô không chịu đựng nổi, hạ quyết tâm rời xa Nam Lâm.

Là dọn sạch tâm trạng, cũng là sợ hãi trốn tránh.

Nghe đến đây, Tạ San hỏi: “Vậy bây giờ cậu vẫn nghĩ như vậy sao?”

“Không.” Tùy Hi lắc đầu.

Không nhớ rõ là mình từ khi nào đã nghĩ thông suốt, dứt bỏ những suy nghĩ yếu đuối buồn cười này, nhưng mà dù vậy, yêu thầm chung quy chỉ là yêu thầm, cô nghĩ thông suốt cũng đã kết thúc.

Từ việc đêm qua, Tạ San lại không cảm thấy là kết thúc, nhưng lời này cô không nói ra miệng, “Một vấn đề cuối cùng, lần đi họp lớp về năm đó, số cậu lấy di động tớ gọi, là số của vị chú út này đúng không?”

“…… Đúng vậy.”

Vỗ vỗ vai Tùy Hi, Tạ San làm thủ thế cố lên: “Được rồi, quá khứ thì cứ để nó theo gió bay đi, cậu phải nhìn về phía trước, bây giờ là cuộc sống mới rồi.”

“Ừ,” Tùy Hi cười rộ lên, “Chúng ta cùng cố gắng.”

“Cùng cố gắng.”

Sau khi trở lại phòng ngủ, Tùy Hi ngả đầu ngủ bù, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, việc xảy ra ở Ngoại Than vào tối hôm qua đã truyền khắp trường học, Tùy Hi nằm nghiêng xem diễn đàn, có rất nhiều sinh viên đang thảo luận chuyện này, bởi vì trong số người gặp nạn có một cái cô gái học trường Phục Đán.

Nhỏ hơn mình một bậc.

Không đành lòng xem nữa, cứ luôn nhớ lại cảnh tượng đó, Tùy Hi thả di động xuống, xuống giường.

Ăn cơm chiều rồi, Tùy Hi cùng Tạ San đi phòng tự học ôn tập, âm lượng di động để nhỏ, vang lên một hồi lâu Tùy Hi mới nghe được, cô vừa thấy màn hình cuộc gọi đến thì ánh mắt dừng một chút.

“Không bắt máy sao?” Tạ San thò qua.

“Không phải,” Tùy Hi nói, sửa sang lại tâm trạng, trước một giây cuộc gọi đến kết thúc thì bắt máy, “Chú út.”

“Ăn cơm chiều chưa?”

“Rồi ạ.”

“Đang làm gì thế?”

“Ngồi trong phòng tự học ôn bài ạ.”

Quý Cảnh Thâm tính tính ngày, tới gần kỳ thi cuối kỳ rồi, anh nghĩ nghĩ, thử nói: “Có thể lấy thêm một chỗ nữa không?”

“Một chỗ nữa ạ?”

“Ừ, chú đến ngay.”

Tùy Hi muốn hỏi anh định đến đây làm gì, nói ra miệng lại thành một chữ vâng, cô âm thầm cắn đầu lưỡi, vớt vát: “Chú út đến phòng tự học làm gì thế?”

“Đọc sách, tra tư liệu,” Anh cười, “Chú cũng phải viết luận văn đó.”

“…… Vâng ạ.”

Sau khi cúp máy, Tùy Hi lặng lẽ hít vào một hơi, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt hứng thú bừng bừng của Tạ San, cô nghẹn họng: “Chú út tớ nói sắp đến đây đấy, bảo tớ giúp lấy chỗ.”

“Được chứ!” Tạ San cười tủm tỉm.

“……”

Tùy Hi tìm mấy chỗ trống, bảo Tạ San ngồi vào, cô theo sau, chỗ ngoài cùng để lại cho Quý Cảnh Thâm.

Chưa lật sách được mấy trang, ghế bên cạnh có người ngồi xuống, ánh mắt Tùy Hi không động, phảng phất như không thấy, ngược lại là Tạ San chào hỏi: “Chào buổi tối nhá anh đẹp trai!”

Tùy Hi: “……”

Quý Cảnh Thâm cười nhìn Tùy Hi một cái, gật đầu với Tạ San: “Chào em.”

“Anh đẹp trai, anh cũng tốt nghiệp học viện y Phục Đán sao? Là học trưởng đúng không?”

“Không phải.”

“Không phải? Vậy là trường nào thế ạ?”

“Tân Pháp.”

Tạ San ngẩn người, nội tâm nháy mắt đù má một tiếng, nhích đầu gối lên, “Đại thần, em quỳ anh, cầu trọng tâm ôn thi!”

Tùy Hi ngây ngốc, khuỷu tay đẩy đẩy Tạ San, nhỏ giọng lúng túng: “Có phải cùng ngành đâu……”

Lời còn chưa nói xong, liền nghe: “Được.”

“……”

Quý Cảnh Thâm tự nhiên để sát vào, kéo qua sách Tùy Hi, lật đại khái một lần: “Nói miệng hay sao?”

Tạ San: “Nói miệng là được rồi ạ.”

Quý Cảnh Thâm thật sự bắt đầu nói, từ ngón tay Tùy Hi rút ra cây bút, đơn giản đánh dấu một chút trên sách cô. Thật ra kỳ thi của sinh viên y không có cái gọi là trọng tâm, nếu có, đó chính là toàn bộ, Quý Cảnh Thâm chẳng qua chỉ là giúp bọn họ chải vuốt một lần từ đầu tới đuôi, giúp nhớ lâu hơn.

Tốc độ nói của anh không mau, thậm chí cố ý thả chậm chút, thỉnh thoảng còn sẽ hỏi lại bọn cô một chút. Một chuyến ôn tập tốn hơn ba giờ, Tạ San cảm thấy bản thân rõ ràng không ít, cảm động đến rơi nước mắt.

“Không có gì.” Quý Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tùy Hi, định nói chuyện, di động lại vang lên, thúc giục anh về bệnh viện.

Đôi mày kiếm nhăn lại: “Biết rồi, lập tức quay lại ngay.”

Tùy Hi vẫn luôn dựng lỗ tai lên nghe, chờ anh cúp máy mới nói: “Chú phải về sao?”

“Ừ, có chút việc phải đi một chuyến,” Anh rũ mắt nhìn cô, “Thời gian không còn sớm, hai người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.”

“Không vội, cháu còn muốn xem một lát nữa,” Tùy Hi nói, “Nếu có việc gấp, chú út đi trước đi ạ, đi đường cẩn thận.”

Anh hắng giọng: “Về sớm một chút.”

“Vâng ạ.” Anh nhanh chóng rời đi.

Tùy Hi nhìn theo, trái tim luôn nhảy lên "thình thịch" cuối cùng cũng về đất bằng, cô cầm bút, còn chưa viết một chữ, Quý Cảnh Thâm không ngờ lại trở về.

Cô trợn tròn mắt.

“Thiếu chút nữa quên nói,” Anh thở hồng hộc, đôi mắt đen khóa chặt cô, “Giao lưu học tập sắp kết thúc, bọn chú chọn chiều mai ba giờ đi tàu hỏa về Nam Lâm.”

Anh đè thấp giọng, chỉ nói cho một mình cô nghe: “Hai giờ chiều mai, chú ở ga tàu hỏa chờ cháu.”  
Bình Luận (0)
Comment