Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 42

Editor: Vô Ngôn Team

“Cái gì?”

Cô nghĩ mình nghe lầm, bèn hỏi lại. Cửa chợt vang lên tiếng gõ, rất nhẹ, hai tiếng ——

“Nghe rõ không?” Quý Cảnh Thâm dựa tường, ngón tay đè lên huyệt thái dương, giọng nhẹ nhàng nói, “Là tôi, tôi đang ở cửa.”

Tùy Hi kịp phản ứng, vội chạy đến cửa, vặn mở khóa trái.

Bóng anh vừa bước vào, ánh sáng đèn rọi rót vào, rọi lên khuôn mặt anh rõ ràng.

“Sao còn chưa ngủ?” Anh hỏi.

Tùy Hi nắm chặt đi động, ép lòng mình đang run lên, gật gật đầu: “Ừm, mới xem xong tài liệu.”

Hơn nữa, ngày mai dù sao cũng là ca trực đến nửa đêm, có thể ngủ nướng.

Khép cửa lại, Quý Cảnh Thâm ngồi xuống ghế sô pha.

“Chú muốn uống gì không?” Cô rửa sạch ly, ló đầu từ bếp ra, “Chỉ có lá trà với nước sôi để nguội.”

“Nước sôi để nguội.”

Có tiếng nước vừa réo lên, độ ấm vừa vặn, Tùy Hi ngồi xuống bên cạnh anh, như nghĩ đến cái gì, hỏi:

“Chú út, chú ăn cơm tối chưa?”

“Chưa.” Anh nhìn cô.

“Để cháu xem thử,” cô lập tức đến tủ lạnh tìm kiếm, sủi cảo còn 5 cái, chắc chắn không đủ, mì gói còn một gói, “Chú út, ăn mì gói nhé?”

“Được”

Giọng rất gần, Tùy Hi vội quay đầu lại, Quý Cảnh Thâm không biết khi nào đã đứng ở cửa phòng bếp, nửa dựa tường, ánh mắt thầm trầm nhìn cô.

Cô lập tức á khẩu, gật đầu như gà mổ thóc, lấy nguyên liệu nấu ăn rồi bật bếp. Anh không thích cay, Tùy Hi nấu cũng rất thanh đạm, mì gói trắng sữa thêm quả trứng gà, rải chút hành thái, màu sắc trông rất bắt mắt.

Cô cẩn thận bưng đến bàn cơm đặt xuống.

Lúc muốn đi rửa nồi, đột nhiên tay cô bị anh nắm lại, ngón trỏ bên tay có chút khói u nhô lên, hồng hồng, hợp với da trắng mịn trên tay cô rất rõ.

“Bị phỏng sao?” anh nhẹ xoa lòng bàn tay, hơi hơi thô ráp, nhưng không đau.

Tùy Hi cũng để ý, vành tai tự nhiên nhiễm hồng vội tránh né, không thể tách ra được.

“Lúc nấu ăn không cẩn thận bị phỏng chút, không có sao.”

“Thoa thuốc chưa?”

“Không……”

Anh không hài lòng nhìn cô, xoay người:

“Hộp y tế đâu?”

Tùy Hi chỉ ở tủ TV.

Trong hộc có không ít thuốc, khoảng 10 hộp, Quý Cảnh Thâm tìm được dầu mù u, tiện lấy luôn khăn bông y tế. Mùi thuốc ập vào mũi, có chút khó chịu, Tùy Hi nhăn lại chóp mũi, lặng lẽ giương mắt, trộm nhìn anh.

Anh thoa rất chậm, thật cẩn thận, mi mắt hơi rũ, Tùy Hi chưa bao giờ biết, thì ra lông mi con trai cũng dài như vậy, cộng với đôi mắt lãnh tình, làm cô trực tiếp bị say.

“Hi Hi?”

Cô giật mình: “…… Dạ!”

Hầu kết trượt xuống, Quý Cảnh Thâm buông tay cô ra, ném tăm bông vào thùng rác.

“Nhớ thoa thuốc hai ngày sau đấy, tay con gái rất quý, đừng để có sẹo.”

“…… Vâng.”

Anh bắt đầu ăn mì, không có âm thanh, không nói chuyện, Tùy Hi bỏ dầu mù u vào hộc tủ, bấm di động muốn gọi Tạ San nói chuyện phiếm để áp bớt tình hình khẩn trương bây giờ, nhưng thấy đã qua 12 giờ nên cũng đành bỏ cuộc.

Anh ăn xong rất nhanh, cô đi rửa chén bát, lại chống cằm chăm chú nhìn. Trong một góc đang ngồi trên ghế nhỏ, thời gian trôi đi, Quý Cảnh Thâm cũng biết.

Lúc Tùy Hi còn nhỏ rửa chén nhặt rau, tay còn không với tới cả bồn rửa chén phải bắc ghế đứng lên.

Hiện giờ nhìn lại, vẫn thật sự rất đáng yêu.

“Chú út,” Tùy Hi đi vào: “Chú no chưa? Thật ra còn có chút sủi cảo……”

“No rồi” Anh lại xoay người lại, bật cười, “Căng rồi.”

Căng?

Tùy Hi giật mình, chần chờ nói: “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút cho tiêu không?” Nếu vẫn nhịn đói, tối nay ngủ sẽ không ngon.

Nếu là Tùy Hi nói ra, có thể dây dưa thêm chút nữa, Quý Cảnh Thâm sao lại không làm, chờ cô dọn dẹp xong, hai người đi xuống lầu.

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn ở các hộ gia đình đều tắt hết, chỉ còn ánh sáng của đèn đường.

Chậm rãi bước đi, hai người sóng vai cùng nhau, bước chân chậm rãi.

“Hai ngày này phòng bệnh có thêm một bệnh nhân mới, là cao huyết áp, bệnh khá nghiêm trọng.”

Quý Cảnh Thâm an tĩnh mà nghe.

“Gia đình của cô ấy…… Không tốt lắm.” Nói sơ qua về hoàn cảnh của nữ bệnh nhân, Tùy Hi thở dài: “Đồng nghiệp của cháu bắt gặp cô ấy nhiều lần âm thầm khóc.”

Kỳ thật cũng lớn hơn cô không nhiều lắm, nhưng lại mang gánh nặng lớn trên lưng mình

“Nghe cô ấy nói, trong nhà có xu hướng trọng nam khinh nữ, hai đứa em trai học tập không giỏi, nhưng cô ấy vẫn cố kiếm tiền để cho họ đi học, còn tiền trong nhà chi tiêu nữa……”

Cô đã cảm nhận qua nỗ lực kiếm tiền như thế nào, có thể đồng cảm giống bản thân mình với cô ấy. Haizzz

“Còn một số người thế hệ trước suy nghĩ lạc hậu.” Quý Cảnh Thâm muốn an ủi cô: “Có lẽ đó là quan niệm ăn sâu vào gốc rễ của họ, khó khăn để thay đổi.”

“Cháu biết……” Nhưng vẫn nhìn nữ bệnh nhân đó đau lòng.

Quý Cảnh Thâm biết cô là người dễ mềm lòng dễ cảm động, không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, suy nghĩ nhanh, chuyển nhanh chủ đề: “Ngày mai sẽ trực ban sao?”

“Hai ngày nay đều trực đến cả đêm, ngày mai trực từ nửa đêm đến sáng rồi về.”

“Có thể ngủ nướng một chút.”

“Vâng.”

Muốn hỏi anh, chợt nhớ đến thời gian làm việc của bác sĩ khác với hộ sĩ.

Giống như, 365 ngày đều không có thời gian nghỉ ngơi.

Mỗi ngày từ 7 giờ, 8 giờ thì đã bắt đầu kiểm tra phòng bệnh, nếu không có gì đặc biệt sẽ phải đi phẫu thuật, thời gian tính thời bệnh tình bệnh nhân trong phòng phẫu thuật, khoảng ba bốn giờ sẽ ra khỏi phòng, có lẽ vừa xuất ca đã là đêm hôm khuya khoắc rồi……

Có chút thời gian rảnh đi trực ban, không giống với hộ sĩ trực tới nửa đêm, từ nửa đêm đến sáng, bác sĩ sẽ là suốt đêm.

Rất là vất vả.

“Chú út, bụng còn căng không?”

“Hết căng rồi, sao vậy?”

“Vậy chú muốn về nghỉ ngơi sớm chút không?” Trừ việc lái xe về cũng đi rửa mặt, tính toán cũng có mấy giờ có thể đi ngủ rồi.

Quý Cảnh Thâm cũng thấy mệt, hôm nay ở phòng phẫu thuật mười mấy giờ, nếu không gặp cô, lúc này anh đã đi ngủ.

Anh gật đầu đáp ứng: “Tôi đưa em về nhà.”

Đèn dưới hiên vì hai người đến tự động sáng lên, Tùy Hi dừng lại: “Chú út về đi, cháu muốn nhìn chú đi.”

Anh không nghe cô, còn mở cửa ra, muốn cô lên lầu.Tùy Hi không đổi ý anh được, bèn đi vào cửa, nhìn thời gian, đúng giờ một chút.

Cô thầm đếm có thể ngủ nướng mấy giờ, cuối cùng, vội thúc giục anh mau về.

“Được rồi, tôi về đây” Quý Cảnh Thâm bất đắc dĩ, dặn dò, “Khóa cửa cẩn thận đấy.”

“Vâng.”

Còn muốn nói chút nữa, lại không nói ra gì, Quý Cảnh Thâm giơ tay, xoa đầu cô:

“Tạm biệt.”

Tùy Hi bị xoa đầu tâm nhảy loạn, hấp tấp nói vâng, chờ anh biến mất ở khúc ngoẹo, nghe được cánh cửa tiếng kéo kẹt kẹt, cô đóng cửa lại, chạy đến bên cửa sổ.

Bóng người thon dài lên xe, xe lại không khởi động, cô lại nghĩ kì lạ, di động có tin nhắn của anh.

“Mau đi ngủ đi, tôi chờ em tắt đèn rồi sẽ đi.”

Tùy Hi bèn nhìn xuống lầu, rõ ràng bóng đêm ở cửa sổ nhìn cái gì đều không thấy, nhưng giống như anh vẫn chăm chú nhìn vào cô, Tùy Hi cắn cắn môi, ngoan ngoãn tắt đèn.

Nằm trên giường, gửi lại cho anh một tin: “Chú út, Hi Hi đi ngủ rồi, chú cũng về đi ngủ sớm đi.”

Hai giây sau tin lại tới: “Ngủ ngon.”

Cô nhìn hai chữ này chằm chú, trong lòng lập tức lộp bộp.

Trước một tiếng đến bệnh viện, giao ban cho đồng nghiệp ca trực nửa đêm xong, tạm thời rảnh rỗi, hai người song song dựa đầu vào giường, đồng nghiệp che miệng ngáp.

“Mệt chết tôi, cuối cùng cũng đợi được tới giờ tan ca.”

“Muốn ngủ một chút không?” Dù sao cô cũng tới rồi, có chuyện gì cô đi là được.

Đồng nghiệp xua tay, nghĩ đến mình, à một tiếng: “À đúng rồi, cô không phải đặc biệt rất quan tâm Diệp Oanh ở phòng số 6 sao, tôi hôm nay đi kiểm tra phòng, cô ấy lại tự tiện lên ban công hít thở không khí.”

Tùy Hi nheo mắt: “Không có chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì, tôi cùng với bác sĩ đã kiểm tra xong, nói là cảm xúc kích động, cô ấy phải cố gắng bình tâm tĩnh dưỡng.”

Vậy là tốt rồi.

“Nhưng mà, lúc trước tôi vừa đi ngang qua, đúng lúc nghe cuộc đối thoại của cô ấy……”

Làm một bậc phụ huynh, cũng là đứa trẻ của gia đình sinh ra, đoạn đối thoại này thật sự khó quên.

“Oánh Oánh, mày xuất viện chưa?”

“Đúng rồi, bác sĩ nói mấy ngày nữa có thể xuất viện.”

“Trời ạ, mày là thứ sao chổi phiền phức.”

Diệp Oánh không trả lời.

“Nếu không có gì thì mau xuất viện, viện phí tự lo, nếu tiền học phí của hai em trai của mày không có, xem xem tao có đánh chết mày không……”

Câu nói kế tiếp, đồng nghiệp không nghe rõ.

“Thì ra trên đời còn có loại cha mẹ này, tôi xem như mở mang tầm mắt, con gái nằm viện không có lời hỏi thăm thì thôi, đã vậy con trai tới thời điểm nộp học phí liền vội vàng bắt ép.”

“Nhà cô ấy chắc là trọng nam khinh nữ rồi.”

“Thời đại nào rồi còn có loại đó chứ!”

Đồng nghiệp cạn lời: “Nghe nói hai đứa em trai cô ấy luôn trốn học đi chơi, cũng không biết cô ấy liều mạng kiếm tiền sắp thành phế vật ở đây rồi!”

“……” Tùy Hi không tiếp lời, vỗ vỗ vai đồng nghiệp, “Lúc nãy kiểm tra phòng mấy giờ?”

“Chắc một giờ thôi.”

Tùy Hi e hèm, nghĩ đến Diệp Oánh, có chút không yên tâm.

“Tôi đi xem người bệnh ở giường số 6.”

Khu vực phòng bệnh sáng ngời, ngẫu nhiên có vài hộ sĩ vội đi qua.

Sợ đánh thức người bệnh, Tùy Hi rất nhẹ nhàng, rón ra rón rén mở cửa, không ngờ ——

Âm thanh khóc nức nở truyền đến.

Phòng bệnh ba người, đèn ngủ đầu giường sáng rực lên.

“Cô hộ sĩ” Bệnh nhân nhìn Diệp Oánh bĩu môi, giọng từ mũi: “Khóc lâu lắm rồi.”

Tùy Hi xin lỗi mà cười cười, ngược lại đi an ủi Diệp Oánh.

“Làm sao vậy” cô nhẹ nắm lấy vai Diệp Oánh: “Đừng khóc.”

Diệp Oánh kinh ngạc sốc lên chăn, bị nhiều người nhìn thấy, cô vội lau nước mắt

“Là cô sao, đi làm việc à?”

“Ừ.”

Diệp Oánh nhìn trước nhìn sau, quẫn bách nói với bệnh cùng phòng nói: “Xin lỗi, làm phiền mọi người nghỉ ngơi rồi.”

“Không sao, cô ổn chứ?”

“Cảm ơn, tôi không sao.” Diệp Oánh hít hít mũi.

Tùy Hi: “Hôm nay cảm giác sao?”

“Khá tốt, bác sĩ nói huyết áp đã ổn, có thể vài ngày nữa sẽ được xuất viện.”

“Vậy ổn rồi, vẫn là câu nói kia, có chuyện gì bấm chuông gọi tôi, đừng xuống giường, lo nghĩ nhiều quá, hiểu không?”

“Biết rồi,” Diệp Oánh áy náy, “Xin lỗi mọi người, đã nhọc công lo lắng cho tôi.”

“Khách sáo cái gì.”

Cùng Diệp Oánh nói chuyện một chút, Tùy Hi không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi, giúp cô đắp chăn xong liền đi, nửa thân mới ra khỏi cửa, phía sau đột nhiên có tiếng kêu bén nhọn, cắt qua không khí đâm thẳng vào man tai.

“Y tá! Y tá!”

Cô lùi về.

Diệp Oánh nằm thẳng, mặt trắng bệch, hô hấp gấp gáp, cô vô lực xoay tròng mắt, thân thể đột nhiên run rẩy, ở giường bệnh màu trắng nhìn kinh hãi.

“Bác sĩ —— bác sĩ!”

Nửa phút sau, bác sĩ cùng hộ sĩ chạy vào phòng, phòng một đống người, Tùy Hi đứng ở trong góc, cả người run lên, trái tim như muốn rớt ra bên ngoài.? Uống thuốc độc?

10 phút, không tốt.

20 phút, không tốt.

40 phút, không có cái gì tốt.

Đồng tử một màn sương mờ đặc, cô cái gì đều thấy không rõ, Tùy Hi nghe tiếng bác sĩ hạ lệnh, với tiếng dụng cụ kim loại, một phút chốc đều dừng tất cả lại.

Một giờ, như không có chút gì vui vẻ.

Tùy Hi nắm chặt nắm tay.

Đúng lúc này ——

Giữa phòng đột nhiên có người mở miệng hét lên, âm thanh sắc nhọn đâm vào tai.

“Tăng cường độ điện giật lên!”

“Lần nữa!”

“Tăng lên nữa!”

Giống như tiếng xé vải, cơ thể Diệp Oánh run lên, vô lực rơi xuống……

Không một chút hô hấp, giám hộ vẫn chưa dừng lại, tiếng nói chuyện chói tai lại khiến tâm thần người ta trong đêm khuya kinh hoàng.

Thật lâu sau ——

Bác sĩ rũ tay xuống, chậm rãi lắc đầu.

Tùy Hi không dám tin, mắt tối sầm lại.
Bình Luận (0)
Comment