Sở Lam thầm nghĩ, tiểu tử kia được chăm sóc như vậy chắc hẳn cảm thấy thoải mái, nhân lúc y vui vẻ liền nói: “Từ nay về sau ngươi chính là Sở Liễu, là người của Sở gia ta, không được phép nhớ tới Tề Gia Nghĩa nữa, nghe chưa?”
Công tử?
Sở Lam không nhắc tới Tề Gia Nghĩa thì thôi, nay nhắc tới lại càng khiến Tiểu Liễu thêm xấu hổ. Nếu như công tử nhìn thấy cái bộ dạng hiện tại của y thì…
Thấy tiểu hài tử ngoan ngoãn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nép vào trong ngực mình, Sở Lam lại cảm thấy có chút bất an: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi cùng Tề Gia Nghĩa đã làm chuyện đó?”
Tiểu Liễu nghe xong, nhất thời giãy dụa vùng ra, ngươi cho rằng công tử cũng là kẻ tồi tệ như ngươi ư?
Sở Lam biết tình cảm của Tiểu Liễu đối với Tề Gia Nghĩa vô cùng sâu nặng, bởi vậy mới phá lệ không muốn nhắc tới sư huynh, thế nhưng cứ nghĩ tới thần sắc ấp a ấp úng của Tề Gia Nghĩa đêm ba mươi tết, cơn ghen tuông của hắn lại trỗi dậy: “Hắn đã cưỡng đoạt ngươi?”
Tiểu Liễu lắc đầu, oán hận trừng Sở Lam.
Sở Lam bị y trừng mắt nhìn, trong họng một trận khô khốc, hỏi tiếp: “Vậy là ngươi câu dẫn hắn?”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ hai người bọn ngươi cùng tự nguyện sao?” Gương mặt Sở Lam vô cùng tức giận.
“Công tử không…có ý đó với ta!” – Tiểu Liễu rốt cuộc cũng nói ra.
Sở Lam lúc này mới hài lòng trở lại, tâm trí tỉnh táo nghĩ, Tề Gia Nghĩa kia đầu gỗ như vậy, làm sao có thể hiểu rõ chuyện tình này nọ cơ chứ.
Tiếp đó chuyện gì hắn cũng bắt Tiểu Liễu đem ra nói bằng hết, vừa đấm vừa xoa, tay thì không ngừng vụng trộm làm chuyện xấu trên người Tiểu Liễu, miệng lại thốt ra những lời ngọt ngào thuyết phục y, cuối cùng cũng đem được tất cả sự tình hôm Trung Thu bày ra sáng tỏ.
“Công tử uống say, coi ta…như là….Ta…Hắn không…” Tuy rằng chỉ nghe được lõm bõm vài tiếng nhưng Sở Lam cũng đủ minh bạch chuyện gì đã xảy ra.
Hắn một bên cắn cắn nhẹ tai Tiểu Liễu, một bên nói: “Sau này không cho phép ngươi mơ tưởng đến hắn nữa, ngươi là của ta.”
Tiểu Liễu bị hắn lộng một hồi, lại bị chất vấn hết chuyện này đến chuyện khác, trong lòng mơ hồ thầm nghĩ, ta làm sao dám mơ tưởng đến công tử, công tử căn bản không hề cần ta, hơn nữa còn… Y vẫn còn nhớ rõ gương mặt vô cùng chán ghét của Tề Gia Nghĩa khi nhìn thấy y đêm Trung Thu hôm đó.
Nhưng còn cái tên này, hắn…hắn dường như chưa bao giờ thực sự chán ghét mình…
(đồ dễ dụ =_=)Ngoài xe, mười tám thiết vệ im lặng không lên tiếng, người nào đánh xe vẫn cặm cụi đánh xe, ai cưỡi ngựa vẫn cặm cụi cưỡi ngựa, liên tục không dừng.
Trong mã xa mặc dù không phát ra bất kì âm thanh gì, thế nhưng người ta vẫn có thể đoán được chuyện gì đang phát sinh.
Bọn họ thật không nghĩ thiếu chủ của mình luôn luôn bá đạo như vậy, nay đột nhiên nổi thú phong lưu, đối tượng lại chính là cái tên tiểu quan kia. Bất quá Sở Lam tính tình hay thay đổi, dễ trở mặt quay lưng, chính bọn họ cũng không biết Sở Lam đang toan tính gì trong đầu nữa.
Võ lâm đại hội Trung Nguyên được tổ chức tại đệ nhất đại trấn Tân Châu. Tham dự đại hội gồm có Thiếu Lâm, Không Động, Hành Sơn, Côn Lôn, các đại danh chính phái bạch đạo như Đệ nhất thế gia Sở gia, Ly Ngọc Đường Khanh gia, Nam Hải Âu Dương gia cùng người đại diện của các đại thế gia khác.
Qua tháng giêng, các khách điếm ở Tân Châu đều đã đông nghịt võ lâm nhân sĩ, vô cùng náo nhiệt.
Mãi đến khi đại hội chỉ còn vài ngày, Sở Lam mới cùng đám thuộc hạ khởi hành. Cách Tân Châu khoảng trăm dặm thì hắn bắt đầu mang mạng che mặt. Mặc dù rất chán ghét việc này nhưng do diện mạo hắn xuất chúng, không tránh khỏi bị ít nhiều kẻ chằm chằm ngắm nhìn, dẫn theo số người hắn đả thương cũng tăng lên nhiều vô kể. Bởi vậy mẫu thân hắn hạ lệnh mỗi khi xuất môn, hắn nhất định phải mang theo mạng che mặt.
Mã xa của Sở gia dừng chân tại một tiệm ănnổi danh nhất Tân Châu – Tiêu Tương Lâu. Tuy tiệm ăn không lớn nhưng mỗi lần ăn xong Sở Lam cũng đều rất hài lòng. Hắn dắt Tiểu Liễu từ trên mã xa xuống. Tiểu Liễu trên đường bị hắn lăn qua lăn lại, nay xương sống thắt lưng đã mềm nhũn, bước đi có chút khó khăn, Sở Lam muốn ôm y, nhưng lại bị y một tay ngăn lại.
Trên đường đang có rất nhiều người a!
Sở Lam thấy y đỏ mặt thẹn thùng, trong lòng không khỏi yêu thích, sau đó nhìn qua nhìn lại nhìn trái nhìn phải, rồi đem mạng che mặt của mình phủ lên khuôn mặt Tiểu Liễu. Cũng không lạ khi thấy ngày càng nhiều người quay ra nhìn, thậm chí có người còn đứng hẳn lại ngắm nghía nữa. Dù sao Sở Lam cũng là mỹ nhân trăm năm khó gặp a.
Bất quá mười tám thiết vệ trước ngực sau lưng cũng đều mang chữ “Sở” to đùng, nhãn thần Sở Lam lại sắc bén không gì sánh được, người qua đường ai cũng kiêng dè, không dám nhìn lâu, vội vã tránh đi.
Vào Tiêu Tương Lâu, gian phòng đều đã chật ních, Sở thiếu gia cũng chỉ có thể chọn lấy một chỗ thanh tĩnh trong đại đường mà ngồi xuống. Hắn một hơi vui vẻ gọi hơn mười món ăn, đột nhiên nghĩ đến Tiểu Liễu, vội quay sang hỏi: “Muốn ăn gì a?”
Tiểu Liễu lắc đầu, nghe xong tên mười món ăn kia, trước giờ y chưa có ăn món nào cả, nay cũng muốn thử nhìn một chút.
Lúc này, tất cả nhân sĩ giang hồ đang ngồi tại các bàn xung quanh đều lặng lẽ đưa mắt chăm chú nhìn về phía bàn của Sở Lam, cũng ít nhiều đoán được mỹ thiếu niên kia chính là con trai độc nhất của Sở gia, nổi danh xinh đẹp vô song, võ công cao cường, mười sáu tuổi đã đảm đương hết mọi việc của Sở gia. Thế nhưng lần trước, tuy Sở Lam có tham dự võ lâm tụ hội, hắn cũng mang trên mặt tấm lụa mỏngnọ, khiến người khác không thể chiêm ngưỡng được dung mạo của hắn.
Ngồi ở bàn sau Sở Lam là một vị trưởng lão cùng ba thiếu niên trẻ tuổi, một thiếu niên trong đó lên tiếng hỏi: “Người mang mạng che mặt kia là ai vậy?”
Vị trưởng lão khẽ lắc đầu, ý bảo hắn chớ có nói tiếp, nhưng một thiếu niên khác liền chọt eo hắn, cười nói: “Dù sao cũng là một tiểu tử, không phải nữ tử, ngươi gấp gáp làm cái gì!”
Nghe xong, thiếu niên kia mặt đen lại, bất quá thần sắc lại không giấu nổi vẻ ngượng ngùng.
Tiểu Liễu chưa bao giờ mang mạng che mặt, vài lần muốn gỡ xuống nhưng đều bị Sở Lam ngăn lại. Bọn thị vệ của Sở Lam trên đường đi vốn đã thấy thiếu chủ có hành vi kỳ quái, nên nay thấy vậy cũng không nói nhiều. Tiểu Liễu ngồi bên cạnh thì cứ khó chịu không yên.
May mà món ăn được bưng ra sớm, cuối cùng Tiểu Liễu cũng có thể đem mạng che mặt gỡ xuống.
“Ăn nhiều một chút.”
Tiểu Liễu vội gật đầu. Nếu như không ăn nhiều, người kia sẽ lại tự tay đút cho y ăn mất.
Sở Lam nâng đũa, nhưng khi trông thấy cái miệng nho nhỏ của tiểu hài nhi đang nhóp nhép ăn cơm, hắn lại cứ chăm chú ngắm nhìn mãi không thôi.
Ha ha! Thấy bên môi Tiểu Liễu dính cơm, Sở Lam cười rộ lên, Tiểu Liễu hoảng hốt dừng lại nhìn hắn, lại bị hắn quát: “Ăn tiếp đi a!”
Đồ quái nhân!
Sở Lam nhìn Tiểu Liễu một lúc, rồi quyết định chuyển sang ngồi cùng một ghế với y, sau đó thay y lau cơm dính bên mép, rồi thì gắp cho y chút thịt, thỉnh thoảng lại xoa xoa cái eo nhỏ của y.
Tiểu Liễu tránh không được, sắc mặt dần dần ửng hồng, lại thấy Sở Lam càng thêm đắc ý.
“Xuy!” Đột nhiên bàn bên cạnh có người hừ lạnh một tiếng.
Sở Lam liếc qua, thì ra là một đạo sĩ, nhưng lại không phải người của Không Động hay Hoa Sơn.
Mà bàn phía sau hắn, hắc thiếu niên vừa mới đặt câu hỏi ban nãy cũng đang trừng mắt há hốc mồm.
Sở gia vốn là Bạch đạo đệ nhất thế gia, uy danh mấy trăm năm, hành động của Sở Lam tuy ai cũng hiểu, thế nhưng trước nơi đông người như thế này, hắn lại cùng một thiếu niên làm chuyện suồng sã, quả thật trái với lẽ thường, chẳng trách đạo sĩ bàn bên cạnh không khỏi sinh bất mãn.
Vị trưởng lão ngồi ở bàn của hắc thiếu niên vuốt chòm râu dài, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, vốn là người từng trải nên khi nhìn thấy Tiểu Liễu bước vào đã rõ y là người chốn phong trần. Tuy y đeo mạng che mặt không thể thấy được dung mạo, nhưng hiện đã gỡ xuống thì quả thật cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên thanh tú…đường đường công tử Sở gia sao lại có thể…Lão nhẹ nhàng ngăn hắc thiếu niên đang tức tối lại, bình tĩnh quan sát sự việc đang diễn ra.
Tiểu Liễu đương nhiên nghe thấy, y đối với loại hừ lạnh này vô cùng quen thuộc, lập tức hạ đũa xuống, thân thể hơi hơi co lại.
Sở Lam thấy thế giận quá, môi nhếch lên một chút. Bọn thị vệ hiểu rõ đây là dấu hiệu báo công tử sắp nổi giận, liền hướng Tiểu Liễu khuyên nhủ: “Nhị công tử, dùng chút cơm nữa đi.” Tiểu Liễu nghe thị vệ khuyên như vậy, đành cầm đôi đũa lên gắp thêm đồ ăn.
Sở Lam lúc này mới hơi hơi bớt giận, mà bốn phía xung quanh nghe xong ba tiếng tiếng “Nhị công tử” thì liền có chút kinh ngạc, Sở gia khi nào lại có Nhị công tử vậy? Truởng lão râu dài ở bàn sau cau mày lại càng thêm sâu.
Không ngờ, Sở Lam đứng lên, tay cầm một chén rượu hướng bốn phía, cao giọng nói: “Hôm nay Sở mỗ cao hứng, nếu các vị hữu nhân ngồi đây đồng ý, ta sẽ mời tất cả, tiền rượu toàn bộ đều tính cho ta! Tiểu nhị, ngươi đừng có làm mất mặt Sở mỗ, mau đem những món ăn ngon nhất, rượu tốt nhất ra đây!”
Trên lầu còn một số bách tính bình thường, nghe Sở Lam nói vậy cứ nghĩ rằng mình đụng phải một tên thiếu gia nhà giàu coi tiền như rác. Thế nhưng khi nhìn kĩ thì lại thấy hắn dáng vẻ phi phàm, thủ hạ cũng đều là những người cao lớn, huống chi dịp này trên đời chỉ có một, tất cả bàn ở giữa liền kê dịch sang hai bên, dỏng tai lên nghe, còn tiểu nhị thì vui mừng khôn xiết, vội vã đi kêu đồ ăn.
Chỉ còn lại một vài bàn vẫn chưa di chuyển.
Sở Lam ngồi xuống, miễn cưỡng cười cười, cầm lấy đôi đũa trong tay Tiểu Liễu, nói: “No rồi thì không cần cố ăn.” Vừa nói, hắn vừa cầm lấy chiếc đũa gỗ hướng phía bàn nọ nhẹ nhàng phi đi, không gây nên chút tiếng động gì, tựa hồ cái bàn như một hũ đậu, chiếc đũa cắm thẳng vào mặt bàn sâu hơn hai tấc.
Nhân sĩ giang hồ xung quanh thấy mà kinh ngạc đến ngây người, công phu này sợ đến cả trưởng lão Thiếu Lâm cũng khó đạt tới được a!
Nhất thời lại có hai bàn kê dịch sang, ngồi ở hai bên.
Trong góc tường, một người râu ria to lớn, trong mắt chợt lộ tia hung ác, nhưng chỉ chốc lát đã lại trở về với vẻ bình thường như cũ.
Đạo sĩ ở bàn nọ bực bội hạ đôi đũa xuống, rồi đứng lên định rời đi.
Nhưng Sở Lam sau lưng hắn lại nói: ” Đạo trưởng Không Động, Sở mỗ chưa kịp có lời hỏi thăm, mong ngài lượng thứ!”
Vị đạo trưởng kia càng thêm tức giận, Sở Lam rõ ràng biết hắn là ai, vậy mà còn dám xấc xược như thế! Tuy Sở gia trong giới bạch đạo võ lâm thân phận có chút cách biệt, nhưng trước sau gì cũng là cùng Thiếu Lâm Tự dẫn đầu giới chính đạo nên hắn không dám đắc tội, chỉ có thể bất mãn mà rời đi.
Hắc thiếu niên mặc trưởng lão ngăn cản, cũng tức tối rời tiệc, trước khi xuống lầu còn trừng hai mắt nhìn Sở Lam, nhãn thần buồn bực nhưng lại có chút ngượng ngùng, thật là kì quái.
Sở Lam nhìn qua vị trưởng giả râu dài, đôi mắt đẹp nheo lại, lại từ phía xa nâng chén lên nói: “Khanh Thất đương gia của Ly Ngọc Đường, Sở Lam đây xin kính chút lễ!”
Võ lâm nhân sĩ trong lầu nghe hắn nói xong, không khỏi kinh ngạc. Vậy ra lão đầu nhi
(ông già) dung mạo tầm thường này đây là thất đương gia của Ly Ngọc Đường sao.
Ly Ngọc Đường lấy vũ khí sắc bén, dược và kim châm để gây dựng danh tiếng trên giang hồ, tuy mang danh bạch đạo nhưng nghe đâu vẫn cùng giới hắc đạo có mua bán đổi chác.
Trưởng lão vén râu mỉm cười: “Không ngờ Sở công tử đây tuổi trẻ tài cao!”
Sở Lam nhếch môi cười: “So với Khanh Thất đương gia quả thật còn thấp kém.”
Điều này không phải Sở Lam nói quá. Lão thất của Khanh gia nổi danh dụng độc, chưa ai đối đầu với lão mà thoát mạng. Trong giới bạch đạo, nếu để Sở Lam phải kiêng kị e chỉ có mỗi Ly Ngọc Đường.
Sở Lam vốn chẳng thích việc xã giao, nay hướng vị trưởng lão kính rượu chỉ là chút nể mặt, mà lúc này thấy Tiểu Liễu đã ăn xong, hắn lại càng muốn rời tiệc.
Tiểu Liễu yên lặng đứng lên, len lén đưa mắt nhìn Sở Lam, trong ngực dâng lên một loại tư vị không thể diễn tả bằng lời.
Từ ngày gặp Sở Lam y đều bị hắn khi dễ bắt nạt, mở miệng ra là nói toàn câu từ ác độc gàn dở, đối với thủ hạ thì vênh mặt hất hàm sai khiến, nhìn qua dáng vẻ cũng biết là công tử bột, hôm nay chính là lần đầu tiên y thấy hắn nói năng đường hoàng như vậy. Không Động, Ly Ngọc Đường gì gì đó y đều không rõ, thế mà những bọn họ lại đều sợ hắn, để hắn tùy tiện phóng chiếc đũa gỗ cắm xuyên qua bàn, chẳng khác gì một trò ảo thuật cả…
Tiểu Liễu lặng lẽ đưa tay thử rút chiếc đũa đang cắm trên bàn, nhưng rút một hồi vẫn thấy chiếc đũa bất động như cũ, không chút lay chuyển.
Sở Lam đã rời bàn, nhìn thấy hành động của tiểu hài nhi, liền nắm lấy tay y, chẳng tốn sức đã rút được chiếc đũa lên. Tiểu Liễu nhìn lỗ nhỏ trơn nhẵn trên bàn, càng cảm thấy khó tin. Y dẫu sao vẫn mang tính tình của tiểu hài tử, tò mò thật muốn cắm ngược chiếc đũa lại bàn xem thế nào. Sở Lam cũng không nói gì, thả tay, để y tự cắm. Y vừa đem chiếc đũa nhỏ cắm vào, nó đã lập tức theo cái lỗ trên bàn rơi tuột xuống đất.
Tiểu Liễu xụ mặt, ngược lại Sở Lam cười không khép được hàm.
Mặc kệ bị Tiểu Liễu ngăn lại, Sở Lam vẫn bế y đi xuống lầu.
Đám thị vệ Sở gia coi như đã quen với việc này, cũng không còn thấy ngược đời nữa. Bọn họ trước kia đối với tiểu quan Tiểu Liễu quả thật rất coi thường,nhưng không ngờ tính y lại hiền lành chẳng khác gì một con thỏ, mới gọi y ba tiếng “Nhị công tử” thì mặt y đã hồng lên, thật đáng yêu. Chỉ là, trên người y vẫn vương vẻ phong trần, lúc nào cũng rụt rè sợ hãi như con chuột con, so với công tử thật chẳng xứng đôi chút nào a.
Đợi Sở Lam xuống lầu, mấy tên đạo sĩ Không Động mới dám len lén nói thầm: “Cái tên Sở Lam kia lớn lên anh tuấn, công phu cũng khá, cớ gì lại thích chơi đùa với một con thỏ a?”
“Đúng, Sở gia đương gia gì mà chẳng giống danh môn chính phái chúng ta, ngược lại còn giống y chang bọn tặc phỉ trong giới hắc đạo.”