Sở Tâm Lam Lại Đến Đây

Chương 14

Sau chuyện bị báo chí bắt gặp Tống Hiểu Thần như cắt mọi sự liên hệ với Cố Minh Ngạn, anh tuân thủ mọi quy tắc trong nhà không những ngày nào cũng về nhà ngủ mà còn thường xuyên về sớm dùng cơm chung với mọi người. Mối quan hệ giữa Tâm Lam cũng như bình thường vẫn nhàn nhạt. Cô hay giả vờ ngủ khi anh đi vào phòng tắm nên hoàn toàn không có cơ hội rơi vào tình huống khó xử.

Nhận được điện thoại muốn gặp mặt của Cố Minh Ngạn, Tâm lam có chút do dự nhưng thâm tâm lại thôi thúc cô đi nên cô đã đồng ý đến. Địa điểm được chọn là một quán nước sang trọng cách Tống thị hai ngã tư đường. Tâm Lam chọn một chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng nhìn hình ảnh Triệu Khả Như trong gương cô không khỏi ai oán, gương mặt xinh đẹp kia quả thật động lòng người.

"Xin lỗi tôi đến muộn!" – Cố Minh Ngạn cố ý đến muộn để cho Tâm Lam phải ngồi đợi, như muốn nói với cô, cô ta hơn cô một bậc nhưng vẫn cố đưa ra gương mặt ấy náy vô cùng. Nhưng Sở Tâm Lam sao lại không hiểu được chứ, người nếu muốn múa cô sẽ phụ họa cho.

"À không sao, tôi là người đặc biệt uy tín về giờ giấc nên việc đợi những người đến trễ cũng quen rồi!" - Tâm Lam cười dịu dàng nói - "Cô muốn gặp tôi có chuyện gì?" – Tâm Lam không cho cơ hội Minh Ngạn múa mép nên đi vào thẳng vấn đề.

"Chuyện của tôi với Hiểu Thần tôi tin chắc cô cũng đã biết..." – Cố Minh Ngạn cố ý kéo dài câu nói quan sắc sự chuyển đổi tâm tình trên mặt Tâm Lam - "Hiểu Thần nói tôi biết cô và anh ấy là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, tôi mới là người anh ấy muốn bên cạnh, có thể mang lại cho anh ấy hạnh phúc."

"Rồi sao?" – Tâm Lam không hề bất ngờ trước những gì Cố Mình Ngạn nói, vẫn dùng thái độ nhàn nhạt nhìn Minh Ngạn trước mặt, cô biết tiểu tam thường diễn rất đạt nhưng không ngờ da mặt của tiểu tam lại dày đến mức như vậy.

"Cô hãy tìm cách ra ngoài sống đi, để anh ấy tự do bên tôi!" – Không còn giữ thái độ khép nép như ban đầu, Mình Ngạn nghiễm nhiên dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước người khoan thai nói như kiểu người bề trên đang nói chuyện với những người có thân phận thấp hơn mình.

"Để xem trong tình huống này, phản ứng đúng thì tôi nên đứng lên tát cô một cái, hất nước vào mặt cô rồi đùng đùng bỏ đi đúng không?" – Tâm Lam nhàn nhạt nói, ánh mắt xoáy vào gương mặt Mình Ngạn, nụ cười ôn nhu vẫn hiện diện trên gương mặt xinh đẹp chưa hề tắt đi – "Và khi tôi làm những điều đó, phóng viên cô cài sẵn sẽ chụp được hình ảnh đó, ngày hôm sau tôi chắc chắn sẽ là người nổi nhất thành phố S này với chủ đề đánh ghen, cô sẽ khóc lóc thảm thương lấy được lòng thương cảm của cộng đồng mạng. Cô thấy tôi nói như vậy có đúng không?" - Những việc này không phải Sở Tâm Lam cô có kinh nghiệm mà do xem phim nhiều quá thành ra có chút dự cảm, cô chỉ đoán mò và nói thị uy mà thôi.

"Cô!" – Cố Minh Ngạn không ngờ mọi kế hoạch của mình đều bị Sở Tâm Lam nhìn thấu tất cả, Minh Ngạn không nói nên lời, mở to mắt kinh hãi nhìn Tâm Lam, theo cô biết Triệu Khả Như là người tuy ương ngạnh nhưng miệng lưỡi chắc chắn không phải kiểu khó đối phó như vậy không ngờ khi mất trí nhớ đột nhiên trở nên thâm sâu như vậy, quả thật cô đã quá khinh địch.

"Chuyện của cô và Tống Hiểu Thần tôi nghĩ cô nên gặp anh ấy và giải quyết, đừng đến tìm tôi nữa! Chào cô tôi đi trước!" – nói xong Tâm Lam cười vui vẻ khiến người ngoài nhìn chỉ thấy đây là một cuộc gặp gỡ giữa hai người bạn không hơn, không kém. Đứng lên bước đi, dáng vẻ thướt tha sang trọng của cô rời khỏi quán, Minh Ngạn không ngờ mình gài bẫy người khác lại bị chính cái bẫy của mình quật lại đau đớn.

Tâm Lam ngồi vào trong xe, cô mới để lộ nên dáng dấp sợ hãi, cô thở ra một hơi thật dài trấn an mình - "Người giàu có thật đáng sợ!" – Tự nói với mình khi chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi.

...

Chiếc cốc trên bàn vô thức bay xuống đất, gương mặt kiều diễm của Minh Ngạn đông cứng lại, cơ thể hơi khẽ run rẩy vì sợ hãi, cô không dám ngước lên nhìn gương mặt lạnh lùng của Tống Hiểu Thần.

"Cô nghĩ tôi cho cô ở bên cạnh, nên cô tự cho mình cái quyền tự tung tự tác như vậy sao?" – Tống Hiểu Thần nghiến răng nói từng lời chậm rãi nhưng vô cùng đanh thép, lạnh lùng nhìn người phụ nữ bên cạnh.

"em không có!" – Minh Ngạn e ấp cúi đầu nói. Người cô bất giác run lên vì sợ, cô tự cho mình cái quyền chiến đấu giành lại người đàn ông như Tống Hiểu Thần vì cho đến hiện tại cô chính là người phụ nữ được Tống Hiểu Thần cho phép ở bên cạnh lâu đến như vậy, bên ngoài những người nịnh bợ có khi còn gọi cô chính là Tống thiếu phu nhân, thế rồi đột nhiên mọi thứ đảo lộn tất cả khi xuất hiện Triệu Khả Như.

"Chuyện phóng viên lần trước tôi chưa xử tội cô, hôm nay còn dám giở trò sau lưng tôi một lần nữa. Cô nghĩ tôi dễ dàng qua mặt như vậy sao?" – Vẫn thái độ lạnh lùng nhàn nhạt, Hiểu Thần nói, đáy mắt chứa tia chán ghét nhìn người phụ nữ cơ thể như mùa xuân lấp ló sau bộ đồ ngủ mỏng manh trước mặt.

"Không em chỉ muốn thử giúp bản thân mình, cho anh có thể đến bên em như trước mà thôi! Người ta nhớ anh mà!" - Minh Ngạn dán sát người cô vào người Hiểu Thần, thần thái diễm lệ cố gắng quyến rũ anh. Cô tự tung tự tác như vậy là vì cô nghĩ cô yêu anh nhiều như vậy và anh cũng yêu cô cho nên cô có quyền đánh dấu chủ quyền của mình với người phụ nữ chỉ có danh phận đó.

"Bên tôi lâu như vậy cô vẫn không hiểu hay sao! Nếu vậy chúng ta dừng lại tại đây đi!"- Hiểu Thần lạnh lùng đẩy Minh Ngạn ra đứng lên. Như không tin vào tai mình những gì anh nói, cô nhanh chóng Minh Ngạn ôm chầm lấy Hiểu Thần.

"Đừng Hiểu Thần, em chỉ vì nghĩ nông cạn nên làm vậy về sau em không thế nữa, anh đừng bỏ em! Xin anh đó, em sẽ ngoan ngoãn!" – Người Minh Ngạn khẽ rung lên, cô biết Hiểu Thần nói là làm được. Cô vẫn biết bản thân mình yêu anh nhiều hơn anh yêu cô cho nên việc xuống nước này cũng không có gì là cô không thể làm, việc cô có thể yên ổn bên anh lâu như vậy là vì cô hiểu ý anh, an phận không đòi hỏi và cũng không bao giờ làm anh phải bận tâm.

"Nếu muốn ở lại thì cô nên biết rõ vị trí của mình cũng như an phận một chút!" – Vẫn giọng nói lạnh nhạt không thay đổi.

"Em hứa chỉ cần anh đừng bỏ em là được!" - Minh Ngạn thở phào nhẹ nhõm – "Nhưng thật sự Triệu Khả Như sau khi mất trí nhớ rất đáng sợ... Cô ấy như một con người khác! Thâm thúy và khó đoán!"

"Cô lại phạm phải sai lầm, đừng bao giờ nói xấu Khả Như trước mặt tôi vì như thế nào cô ấy cũng là Tống thiếu phu nhân, vợ của Tống Hiểu Thần này!" – Hiểu Thần chán ghét khi nghe Minh Ngạn cố ý nói xấu Khả Như với anh, anh cảm giác khó chịu liền không chần chừ bước về phía trước rời đi, để lại Minh Ngạn đứng ngẫn ngơ mình theo. Cô lập tức giận đến run người, mọi thứ cô có được tự dưng đều vỡ vụn trong vòng một ngày, mọi người trước mặt vẫn không nói gì nhưng sau lưng không khỏi cười nhạo cô. Đến Tống Hiểu Thần mọi ngày đều yên ổn bên cô cũng trở nên khó chịu và chán ghét cô.

"Triệu Khả Như là do cô nên Hiểu Thần mới đối xử với tôi như vậy. Nếu không có sự xuất hiện của Khả Như mất trí thì anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy! Tôi sẽ trã lại cho cô gấp mười lần!"

<dr.meohoang>
Bình Luận (0)
Comment