Sổ Tay An Toàn Lao Động

Chương 112

"Hoàn thành mong muốn của các tín đồ là điều tôi nên làm." Cái tên thần không ra gì như một gã lãnh đạo đáng ghét chết tiệt đang tổ chức một cuộc họp với tất cả các nhân viên, khuyến khích công nhân làm việc chăm chỉ và không được bất mãn với khối lượng công việc nặng nề. Khi hắn nói điều này, giúp việc xinh đẹp quyến rũ bên cạnh hắn mỉm cười rót cho hắn một ly rượu vang, nhẹ nhàng nói: "Thưa ngài, đã đến lúc ngài thực hiện điều ước."

 

Mặc dù giọng điệu uyển chuyển nhưng thực sự đang nhắc hắn đừng quên làm chuyện chính ngưng lải nhải vớ vẩn.

 

"OK." Nói xong mấy câu, hắn không đề cập đến chủ đề chính, chỉ sau khi được nhắc nhở hắn mới lộ ra vẻ mặt nhớ ra, thần vỗ vỗ đầu cười nói: "Đúng vậy, xem đầu óc tôi kìa."

 

Ánh mắt hắn quét qua đám đông, những người đến hội nghị lần này đều là những người làm truyền thông hàng đầu thế giới, địa điểm tổ chức đầy mùi thuốc súng và đại bác, đủ loại ánh đèn sân khấu đều nhắm vào hắn muốn ghi lại khoảnh khắc thay đổi vận mệnh nhân loại.

 

Cảm giác bị mọi ánh mắt theo dõi này khiến gương mặt thần xuất hiện vẻ kiêu ngạo không thể kìm nén, hiển nhiên hắn rất hưởng thụ cảm giác bị cả thế giới chú ý, lắc lắc ly rượu trong tay, nói ra những lời mà mọi người đã chờ đợi từ lâu: "Tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của các tín đồ, sau này, không gian thật và không gian giả tưởng không bao giờ hợp nhất nữa, vùng dung hợp cũng không bao giờ xuất hiện!"

 

Nói là làm ngay, khoảnh khắc câu này được nói ra, những người có mặt đều cảm thấy có chút kỳ lạ như có thứ gì đó bị kéo ra khỏi họ, đó là một cảm giác bí ẩn khiến mọi người cảm nhận được một cảm giác trọn vẹn kỳ lạ.

 

Thần mỉm cười hài lòng nhìn vẻ mặt đám đông, hắn cười lớn nâng ly ăn mừng chiến thắng của toàn nhân loại, sau đó ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.

 

Trên mạng cũng bùng nổ, những người mong chờ ngày này đã lâu vội vã chúc mừng cái ngày khó lắm mới có này.

 

Cuối cùng sau một khoảng thời gian dài sự dung hợp vô tận đã kết thúc, mọi người nghênh đón một cuộc sống mới, không còn phải sống trong nỗi sợ hãi vô biên.

 

Mặc dù vẫn còn sót một vài thứ không hoàn hảo nhưng cuối cùng không cần phải trốn chui trốn lủi như chuột nữa...

 

"Cảm ơn ngài." Trong đám người có người la lên khen ngợi. Lúc này bọn họ đã quên mất khuôn mặt xấu xí và khí chất xấu xí của thần mà coi người khó coi trước mặt như một vị thần cứu thế cao quý: "Ngài đã chúng tôi—"

 

Câu này như hiệu ứng Domino, người trong hội trường đồng loạt hô vang hết đợt này đến đợt khác, không biết có nghĩa là gì nhưng đánh giá từ khuôn mặt của họ dường như có cảm giác biết ơn.

 

Thần cũng cười nhưng không giống nụ cười phóng đại của các tín đồ mà nụ cười của hắn mang ý nghĩa sâu xa nhưng lúc này không ai hiểu nụ cười đó có nghĩa là gì. Thần mở miệng, có điều lần này không phải là những lời giúp các tín đồ thực hiện mong muốn của họ mà là dòng máu đỏ tươi—

 

Hắn nhổ một ngụm máu xuống đất, máu lẫn với nội tạng bị nát, ánh mắt thần linh tràn ngập vẻ không thể tin được, hắn tái nhợt ngã xuống đất, yếu ớt nói: "Trong rượu có độc......"

 

Tiếng la hét vang lên, mọi người trực tiếp theo dõi cảnh tượng kinh hoàng qua livestream.

 

Thần ngã xuống đất, trên mặt không còn nụ cười tự tin, hắn la lên xin giúp đỡ, nhìn hắn cố gắng kêu cứu hệt như một kẻ đáng thương.

 

Nhưng không ai nghĩ đây chỉ là lời mở đầu, ngay sau đó mấy tia sáng bạc đột nhiên b*n r* từ đám đông, nó bay với tốc độ cực nhanh, gần như không ai phản ứng kịp nó đã ghim vào cơ thể thần.

 

Đến khi mọi người kịp nhận ra có chuyện gì đó đã xảy ra thì thần nằm trên mặt đất đã bị bắn thành một con nhím, cơ thể hắn ghim đầy đinh bạc bị giữ chặt dưới sàn, miệng hắn mở to, những lời cầu cứu đều nghẹn trong cổ họng—— hắn sắp chết nhưng hắn lại không thể nói những lời cầu cứu.

 

"A!!" Những tiếng la hét ồn ào lập tức vang lên, người đàn ông luôn đứng bên cạnh thần đã biến mất. Hắn lẻ loi nằm trên sàn nhìn đám đông đang phân tán chạy sang hai bên chằm chằm.

 

"A..." Lúc này thần vẫn chưa chết hẳn gian nan giơ tay ra như thể muốn nhờ giúp đỡ.

 

Trong sự hỗn loạn, lại có người lặng lẽ bước lên sân khấu tuyệt đẹp, hắn nhìn vào trạng thái bi thảm của thần, không chút do dự giơ vũ khí sắc bén trong tay lên. Khi con dao hạ xuống cũng là lúc đầu thần rơi xuống đất, lúc đó hắn r*n r* bò về phía trước mãi đến khi cơ thể gục hẳn, trong mắt hắn vẫn còn vẻ đau đớn không thể tin được như thể đến khi chết hắn vẫn không hiểu tại sao tín đồ yêu hắn rất nhiều vừa rồi lại trở thành hung thủ lấy mạng hắn.

 

Cái đầu lăn lóc k*ch th*ch thần kinh những người có mặt, đám đông lập tức trở nên hỗn loạn nhưng vẫn khăng khăng không cất điện thoại mà tiếp tục livestream để lan truyền thảm kịch xảy ra trước mặt họ đến mọi ngóc ngách của Trái Đất.

 

Những người quan tâm đến vận mệnh của mình và hướng đi của nhân loại đều đã chứng kiến vụ giết thần này.

 

Cho dù có là thần thì khi đầu rơi xuống đất cũng có nghĩa là chết, cái đầu lộp bộp rơi xuống mép sân khấu, sau đó lại không biết ai hoảng loạn đá đi tứ tung—— ngay sau đó, thi thể thần lập tức bùng lên một ngọn lửa màu xanh lá cây, sau một lúc bị đốt liền biến thành một đám tro đen.

 

Một cơn gió nổi lên đã chấm dứt bữa tiệc hoang đường này, mọi người vốn không kịp làm gì để ngăn chặn chuyện này xảy ra, những bông tuyết đã mang đám tro tàn còn lại hòa vào đám đông, mặt đất trở nên sạch sẽ như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ảo giác nực cười do mọi người tạo ra. Nhưng ai ai cũng biết rất rõ trong lòng rằng đó không phải là ảo giác mà tất cả mọi thứ thực sự đã xảy ra.

 

Thần đã bị rất nhiều người g**t ch*t, có người thấy ghê tởm phủi phủi tro cốt dính trên vai như sợ thứ đó sẽ ở lại lâu trên người mình.

 

Rất hoang đường và lố bịch thế nhưng người toàn cầu đã chứng kiến cái chết của thần.

 

Hắn đã thực hiện mong muốn của nhân loại để rồi sau đó bị giết một cách tàn nhẫn, thậm chí còn không cho hắn một giây phút nghỉ ngơi. Lý Viện nhìn cảnh tượng đột ngột này trên TV, cô chết đứng tại chỗ, từ việc thần trúng độc, bị đâm hơn chục nhát đến chặt đầu rồi cuối cùng là xác bị thiêu hóa thành tro bụi... Chỉ trong vài phút mà Lý Viện như đã trải qua một thế kỷ. Cô và mẹ cô đều sững sờ, khi họ kịp phản ứng thì thần đã bị giết, thậm chí còn không có dấu vết từng có cái xác ở đó như thể mọi người vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ...

 

"Thần đã chết?" Lý Viện ngây ngẩn hỏi.

 

"Đang quay phim truyền hình à?" Mẹ cô cũng có chút không thể chấp nhận được, thậm chí bà còn đứng dậy đi tới trước TV nhìn hình ảnh hỗn loạn trên TV: "Sao thần có thể chết được?"

 

Đúng vậy, sao một vị thần có thể chết được? Lý Viện nghĩ lúc trước đúng là cô cảm thấy rất ghét vị thần phèn chua này nhưng hắn không làm bất cứ điều gì thực sự gây hại cho con người. Ngay cả khi mọi người không thích hắn thì cũng đâu đến mức phải chết.

 

Lý Viện l**m l**m đôi môi khô khốc, miễn cưỡng nở nụ cười: "Mẹ, đây là trò đùa của bọn họ đúng không?"

 

Mẹ không lên tiếng, bà đặt chiếc áo len trong tay xuống, khẽ thở dài nói: "Sắp sang năm mới rồi."

 

Lý Viện không nói gì, cô khịt khịt mũi đột nhiên muốn khóc nhưng sau khi cố nín một lúc, cô không kìm được lặng lẽ khóc nức nở.

 

Mẹ hỏi sao con lại khóc.

 

"Con không ngờ anh ta lại chết." Lý Viện nghẹn ngào: "Con chỉ ghét anh ta mà không ngờ anh ta lại chết thảm hại như vậy..."

 

Mẹ xoa đầu cô, bà muốn nói rất nhiều lời nhưng cuối cùng bà chỉ biết thở dài, nói: "Viện Viện đừng khóc, nếu con khóc mẹ sẽ rất đau lòng."

 

Lý Viện có một người mẹ đau lòng vì cô vậy còn thần thì sao, thần bị vô số người ghét rồi cuối cùng phải chết thảm, có ai đau lòng vì hắn không?

 

Đương nhiên là có, lúc này Lâm Chiếu Hạc vô cùng đau lòng. Đọc Full Tại TruyenGG.vison

 

Cho dù biết thần đứng trên sân khấu bị mọi người ghét bỏ không phải là Trang Lạc nhưng khi thấy hắn uống rượu độc xong còn bị đối xử như vậy, Lâm Chiếu Hạc vẫn cảm thấy không thoải mái. Không chỉ đau khổ mà còn vô cớ tức giận, cậu nghĩ nhóm người này thật sự thấy lợi quên nghĩa, ngay khi nguyện vọng được thực hiện liền lập tức giết người.

 

Nhìn ngọn lửa màu xanh thiêu đốt cơ thể thần, Lâm Chiếu Hạc cau mày, sự chán nản trong lòng khiến cậu không khỏi thở dài một hơi, điều này khiến A Diêu và Cố Tu Du đang xem tin tức cùng cậu đều ngạc nhiên.

 

"Tiểu Hạc đau lòng vì thần?" A Diêu hỏi.

 

"Không đau lòng, không đau lòng." Lâm Chiếu Hạc nói: "Không ngừng vắt chanh bỏ vỏ như thế này làm người ta có chút không thoải mái."

 

Nghĩ đến việc người bị oan như thế chính là Trang Lạc càng khiến cậu càng thêm khó chịu. Thế cho nên cậu bắt đầu đứng ngồi không yên, cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của MC trên màn hình TV mà cảm thấy ghê tởm.

 

Những người khác cũng không biết, cậu thật sự rất đau lòng. Lâm Chiếu Hạc nghĩ, nếu bản thân Trang Lạc phải trải qua tất cả những chuyện này có lẽ cậu sẽ trực tiếp phát điên.

 

Phản ứng của mọi người không giống Lâm Chiếu Hạc, nụ cười rạng rỡ trên mặt MC như một đóa hoa nở rộ. Cô ta say sưa nói có người giết thần, hiện tại cảnh sát đang ở đây điều tra toàn bộ sự việc để khán giả đoán xem có thể tìm ra hung thủ giết người không?

 

Nếu điều ước trước đó là kết thúc cơn ác mộng thì cái chết của thần là một lễ chúc mừng khác.

 

Các phương tiện truyền thông có mặt như những con kền kền hút tận tủy xương, lượn lờ trên nơi thần chết với mong muốn bòn rút chút giá trị cuối cùng của hắn.

 

"Rốt cuộc là có bao nhiêu người muốn giết hắn?" MC hỏi: "Có bao nhiêu người không kịp ra tay...?"

 

Lâm Chiếu Hạc không muốn xem nữa cho nên cậu cầm điều khiển đổi kênh nhưng hầu như kênh nào cũng chiếu chuyện này cho nên cậu tức giận tắt TV.

 

A Diêu và Cố Tu Du liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không ngờ Lâm Chiếu Hạc lại phản ứng như vậy nhưng nói thật, bọn họ không ngờ người ra tay lại nhanh như vậy. Vậy mà còn livestream giết thần rất gọn gàng sạch sẽ trong buổi lễ này, làm vậy cũng lộ chút tàn nhẫn có điều cả hai đều không ngạc nhiên, tà ác là bản chất của con người, một khi bị k*ch th*ch bộc phát với giới hạn thấp như vậy thật sự khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.

 

Vài ngày nữa sẽ là năm mới của lịch cũ, những người nằm trong nhà ấm áp không cảm nhận được cái lạnh do những bông tuyết thổi bên ngoài cửa sổ. Họ ngồi trong nhà nói về những câu chuyện cũ, cầu nguyện cho một năm tới và nói về những điều ước họ muốn thực hiện trong tương lai.

 

Thần có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào đã biến mất nhưng mọi người đều không nhận ra điều đó như thể hắn chưa bao giờ xuất hiện. Thần bị tất cả mọi người chán ghét chỉ là một thứ đồ không quá quan trọng, thần cứ vậy biến mất trong đêm tuyết lạnh lẽo.

 

Trò hề sau ánh đèn cuối cùng cũng chấm dứt, Lâm Chiếu Hạc ngồi trên ghế sofa chờ người yêu trở về.

 

Tiếng kẽo kẹt vang lên thông báo có người mở cửa, Lâm Chiếu Hạc quay đầu liền thấy khuôn mặt tươi cười của Trang Lạc.

 

Lâm Chiếu Hạc đứng dậy lao về phía hắn, ôm lấy hắn.

 

Trang Lạc ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của người yêu, hắn xoa xoa cái đầu đầu rất mềm mại, cẩn thận hỏi: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?"

 

Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng nói: "Bọn họ giết anh."

 

Trang Lạc dịu dàng đáp: "Tiểu Hạc, anh vẫn còn sống."

 

Lâm Chiếu Hạc: "Bọn họ hoàn toàn không niệm tình cũ, trực tiếp đốt anh thành tro bụi."

 

Trang Lạc cười cười, hắn nói: "Tiểu Hạc, thật ra cuối cùng—— là do anh tự tay ra tay."

 

Lâm Chiếu Hạc: "?"

 

"Hehe!" Trang Lạc: "Không nghĩ tới chứ gì."

 

Vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc sượng trân một lát: "Anh thật sự làm vậy với chính mình?"

 

Trang Lạc nói: "Cái này, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài ——" Nếu phải ra tay chi bằng hắn tự làm cho xong, vừa sạch sẽ gọn gàng vừa không để lại bất kỳ dấu vết nào khơi dậy sự nghi ngờ.

 

"Đừng giận nữa Tiểu Hạc." Trang Lạc áp trán vào đầu Lâm Chiếu Hạc, hắn nói từng chữ một: "Thứ anh giết chính là thân phận anh muốn từ bỏ."

 

Thoát khỏi xiềng xích trói buộc Lâm Chiếu Hạc cũng là ý nghĩa của việc hắn tự khởi động lại tất cả những chuyện này.

 

Lúc này cũng coi như công đức viên mãn.

 

--------------------------------------------------------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Trang Lạc: Mọi chuyện mình nên tự làm!

 

Lâm Chiếu Hạc: ... Em tự sát đây!

Bình Luận (0)
Comment