Sổ Tay An Toàn Lao Động

Chương 25

Bạn đã bao giờ nghe nói đến truyền thuyết về sự bất tử chưa?

 

Trần Tây là một người như vậy, anh ta không nhớ được mình đã sống bao lâu và đã sử dụng bao nhiêu cơ thể.

 

Bất cứ khi nào cơ thể đó già đi, anh ta lại tìm kiếm một cơ thể khỏe mạnh mới rồi sau đó trao đổi nó để kéo dài tuổi thọ của mình.

 

Khi Trần Tây nhận ra mình nên thay cơ thể, anh ta đã đến không gian thật nhiều năm rồi. Thế giới này khác với thế giới vốn có của anh ta, tràn ngập các loại nguy hiểm mà lúc này anh ta đã dần dần già đi, cơ thể lão hóa đến mức thậm chí không có cách nào để đi thêm vài bước, ngày nào cũng chỉ có thể mệt mỏi ngồi ở trong đình bảo vệ, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm đám người qua lại.

 

Anh ta là một nhân viên bảo vệ của khu chung cư nên luôn nhìn mọi người chằm chằm mà không phải lo. Trần Tây híp mắt, tìm kiếm con mồi của mình, rất nhanh, trong một hộ gia đình anh ta đã tìm được cơ thể mà mình yêu thích.

 

Lâm Chiếu Hạc là một thanh niên xinh đẹp, có thân hình khỏe mạnh và các mối quan hệ xã hội cũng rất đơn giản.

 

Trần Tây đứng ở cửa quan sát mấy ngày qua, không nhìn thấy bất kỳ người thân nào tìm Lâm Chiếu Hạc, Lâm Chiếu Hạc tựa như động vật ăn cỏ đơn độc trong rừng rậm, trên người lại có hơi thở vô hại, luôn hấp dẫn những kẻ săn mồi xung quanh.

 

Trần Tây ngồi trong đình bảo vệ nghe Lâm Chiếu Hạc lễ phép chào hỏi mình, anh ta ho khan một tiếng, nở một nụ cười hiền từ với Lâm Chiếu Hạc, cũng xác định mục tiêu của mình.

 

Người bị Trần Tây theo dõi thì chắc chắn không có cách nào chuyển nhà, cho dù có chuyển đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ bị cưỡng chế dời về chỗ cũ cho đến khi thân phận hai người hoán đổi cho nhau.

 

Trần Tây cũng không cảm thấy áy náy, anh ta đã thay đổi cơ thể với vô số người, cảm giác áy náy vô dụng này trong thời gian dài đằng đẵng đã sớm bị xóa tan hầu như không còn.

 

Hoàn toàn giống với kế hoạch của Trần Tây, không chút bất ngờ nào mà đã thành công, dễ dàng chiếm được cơ thể Lâm Chiếu Hạc, chỉ là phản ứng của Lâm Chiếu Hạc khiến anh ta có chút trở tay không kịp.

 

Lúc trước anh ta cướp cơ thể người khác, phản ứng của những người đó đều vô cùng kịch liệt, tức giận gào thét, thậm chí còn muốn liều mạng với anh ta. Nhưng cơ thể bọn họ cũng đã già đi, sao có thể là đối thủ với cơ thể trẻ tuổi của mình. Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Tây sử dụng cơ thể hoàn toàn mới rời đi, cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về bọn họ.

 

Hiện tại hết thảy lại lặp lại, Trần Tây vốn đã chuẩn bị nghe Lâm Chiếu Hạc gào khóc cầu xin, lại không nghĩ tới phản ứng của Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn ngoài dự liệu của anh ta.

 

Lâm Chiếu Hạc ở trong cơ thể già nua dường như sắp không đi nổi nữa, dùng ánh mắt thương hại nhìn anh ta, giống như chuyện thay đổi cơ thể thì người chịu thiệt chính là anh ta.

 

A, nhất định là đang cứng miệng, Trần Tây nghĩ, không ai gặp phải loại chuyện này mà lại cảm thấy vui vẻ! Không ai cả!

 

"Lâm Chiếu Hạc, cậu đi đâu vậy?" Trần Tây vừa nghĩ tới đây liền thấy Lâm Chiếu Hạc khom lưng chậm rãi đi ra ngoài.

 

Lâm Chiếu Hạc không nói gì, cậu chậm rãi đi về phía trước, Trần Tây biết không phải cậu không muốn nói mà là căn bản không nói được. Cơ thể kia quá già, già đến mức linh hồn bên trong cũng trở nên chậm chạp, ngay cả nói chuyện bình thường cũng trở thành chuyện xa xỉ. Không chỉ không có người thân mà ngay cả bạn bè cũng không có. Căn bản là sẽ không có ai phát hiện ra Lâm Chiếu Hạc khác thường.

 

Anh ta muốn giữ một cái mạng của mình, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Lâm Chiếu Hạc giống như đã vứt bỏ một gánh nặng lớn. Trần Tây oán hận nghĩ Lâm Chiếu Hạc cứ mạnh miệng đi, anh ta mới không tin Lâm Chiếu Hạc này thật sự sẽ thờ ơ với chuyện cơ thể mình bị cướp đi, ngược lại anh ta muốn nhìn hy vọng của Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn vỡ vụn và bộ dáng sụp đổ khóc lớn của cậu!

 

Lâm Chiếu Hạc thật sự không sao cả sao? Thật sự cũng không phải, đối mặt với chuyện đột ngột bị hãm hại này cậu vẫn rất tức giận. Nhưng từ trước đến nay cậu là người nghĩ rất thoáng, nếu mọi chuyện đã xảy ra thì chỉ có thể dũng cảm đối mặt với nó mà thôi.

 

Cơ thể yếu ớt này của cậu nhất định không đánh Trần Tây được, nếu thật sự cứng đối cứng với anh ta thì người chịu thiệt chỉ có mình. Lâm Chiếu Hạc dùng bộ não chậm chạp kia cố gắng suy nghĩ, hiện tại biện pháp tốt nhất là chờ Trang Lạc và Tề Danh trở về rồi nói với bọn họ chuyện này, sau đó nghĩ biện pháp sau.

 

Đây là thế giới dung hợp giữa không gian thật và không gian giả tưởng nên chắc là bọn họ sẽ tin mình chứ nhỉ? Lâm Chiếu Hạc ngồi trong đình bảo vệ, nhắm mắt phơi nắng, mơ màng ngủ gật.

 

Thoải mái quá đi, cậu mơ mơ màng màng nghĩ, hình như làm bảo vệ cũng rất sảng khoái...

 

Vì mạng nhỏ của Lâm Chiếu Hạc, Trang Lạc và Tề Danh đều vô cùng cố gắng. Trong vòng hai ngày, họ bôn ba khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được xương cốt của người phụ nữ.

 

"Rốt cuộc xương cốt này có tác dụng gì không?" Dường như không ngủ không nghỉ, lúc hai người chạy về khu chung cư thì đã là buổi chiều ngày thứ ba, sắc mặt Tề Danh tiều tụy, dưới mắt lộ ra quầng thâm, không biết còn tưởng rằng cậu ấy đang trang điểm phong cách khói lửa*.

 

(*烟熏妆(yên huân trang): dịch thô là trang điểm kiểu "hun khói".)

 

"Không biết." Trang Lạc không có gì thay đổi, giống như căn bản không cần ngủ, "Chưa liên lạc được với Lâm Chiếu Hạc?"

 

"Không." Tề Danh nói, "Chiều hôm qua gọi điện được một lần, hôm nay không có ai nghe máy, không biết có phải đã chết hay không. "

 

"Mạng cậu ấy cứng lắm." Trang Lạc nói: "Không đến mức chết nhanh như vậy."

 

Cũng không thể trách Trang Lạc hời hợt khi thảo luận chuyện sống chết như vậy được, đầu năm nay người chết so với ăn một bữa cơm còn đơn giản hơn, không may mắn thì khi đi ra ngoài mua bánh ngọt thôi cũng bị người ta giết.

 

"Vậy hy vọng mạng cậu ấy cứng rắn hơn một chút đi." Tề Danh cũng không có biện pháp gì.

 

Họ mang theo bình tro cốt của nữ quỷ trở về, khi hai người đi vào cửa dưới lầu khu chung cư, Tề Danh lại nhìn thấy ông cụ trong đình bảo vệ, cậu ấy liếc mắt một cái, cười nói: "Ngày nào ông cụ bảo vệ này cũng ngủ ở bên trong, thực sự có ích?"

 

Trang Lạc nhìn qua, bước chân của hắn hơi dừng lại, lập tức thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Làm linh vật không phải là tốt rồi hay sao."

 

"Cũng vậy." Tề Danh nói, "Đầu năm nay, dù là bảo vệ cường tráng đến đâu cũng vô dụng."

 

Lâm Chiếu Hạc mơ mơ màng màng giống như nghe được âm thanh của Tề Danh và Trang Lạc, chỉ là khi cậu mở mắt ra lại không nhìn thấy ai. Ánh mặt trời vẫn rực rỡ như vậy, cậu lười biếng thay đổi tư thế rồi lại chìm vào giấc ngủ.

 

Cốc cốc cốc, Tề Danh gõ cửa phòng Lâm Chiếu Hạc nhưng gõ một lúc lâu cũng không có ai đến mở cửa.

 

"Kỳ lạ, Lâm Chiếu Hạc đâu." Tề Danh khó hiểu gãi đầu.

 

Trang Lạc lấy điện thoại ra, gọi tới. Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng chuông điện thoại, đồng loạt thầm nghĩ không ổn, nói: "Hỏng rồi, không lẽ Lâm Chiếu Hạc thật sự xảy ra chuyện đấy chứ."

 

Khi cậu ấy chuẩn bị mạnh mẽ phá cửa vào thì cửa ọp ẹp một tiếng mở ra.

 

...

 

Trần Tây rất hài lòng với cơ thể mình có được, anh ta nhìn theo bóng dáng Lâm Chiếu Hạc rời đi, đắc ý trở về chỗ ở của Lâm Chiếu Hạc.

 

Sau khi rời khỏi cơ thể cũ, linh hồn của anh ta cũng theo đó đạt được sinh mệnh mới, có thể không kiêng nể gì ăn thức ăn đã lâu chưa từng nếm qua, bia đá cũng tốt, thức ăn nóng hổi cũng được, tất cả đều không phải là đồ mà cơ thể yếu ớt của người già có thể chịu đựng được.

 

Nhưng bây giờ, anh ta có thể tận hưởng tất cả những điều này một cách tham lam.

 

Thức khuya, ăn vặt, xem TV, Trần Tây tùy ý hưởng thụ thời gian chờ mong đã lâu này, anh ta nằm trên sofa, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

 

Trần Tây nghĩ, rốt cuộc anh ta cũng có một cuộc sống hoàn toàn mới, giữa thế giới đầy nguy hiểm này mà đi đâu cũng thấy đầy cơ hội, anh ta nhất định là nhân vật chính của thế giới này.

 

Tóc tách, một giọt nước rơi xuống đỉnh đầu Trần Tây, anh ta hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà.

 

Trên trần nhà tuyết trắng, một vết bẩn đen như mực vô cùng bắt mắt, hình dạng vết bẩn kia, giống như một người phụ nữ đang cuộn tròn, ngay cả đường viền tóc dài cũng rất rõ ràng.

 

Những giọt nước rơi xuống trán anh ta, chính là từ trên vết bẩn nhỏ xuống.

 

Trần Tây nghĩ phòng ốc bị rỉ nước à. Lâm Chiếu Hạc này cũng hay thật, trong nhà bị dột mà cũng mặc kệ, thật sự là không có chút trách nhiệm với cuộc sống của mình chút nào.

 

Vì thế ngay sau đó, Trần Tây hùng hổ đi lên tầng 18, gõ cửa phòng 18-2.

 

"Có ai ở đó không? Nhà cậu bị rỉ nước kìa!" Tính cách của Trần Tây không được tốt lắm, sau khi biến thành ông cụ lại bị ép hiền lành vài năm. Hiện tại khó lắm mới khôi phục bộ dáng khi còn trẻ nên tất nhiên là muốn trút hết tất cả sự tức giận trên người một chút, anh ta xắn tay áo lên, tỏ vẻ hung thần ác sát: "Con mẹ mày, giả chết đúng không? Đừng để ông đây bắt được mày, bắt được mày mà không lột da mày——"

 

Anh ta hung ác đạp một cái, không nghĩ tới lại đạp vào khoảng không nên lảo đảo vài bước thiếu chút nữa ngã xuống đất.

 

Cánh cửa vốn khóa chặt không biết đã bị mở ra từ khi nào, Trần Tây trực tiếp xông vào trong phòng.

 

"Đệt!" Trần Tây mắng to, "Mày muốn chết à——"

 

Ánh mắt của anh ta tuần tra trong phòng, muốn tìm thủ phạm hại mình nhưng mà phòng này cũng không lớn, liếc mắt một cái liền có thể nhìn không sót thứ gì. Sau khi nhìn một vòng, Trần Tây phát hiện trong phòng không hề có ai hết.

 

"Người đâu rồi." Trần Tây nói thầm.

 

Nhưng vào lúc này, từ nhà vệ sinh chợt truyền đến tiếng nước ào ào, Trần Tây vừa nghe liền lập tức đi về phía nhà vệ sinh, anh ta đi tới nhà vệ sinh thì thấy một người phụ nữ quay lưng về phía cửa, dường như đang rửa sạch cái gì đó.

 

Trần Tây thấy là một người phụ nữ nên càng thêm tự tin, hét lên: "Mẹ nó cô đang làm cái quái gì vậy? Có biết nhà cô bị rỉ nước..."

 

"Tôi đang giặt đồ." Người phụ nữ thì thầm.

 

Trần Tây sửng sốt.

 

"Tôi đang giặt đồ." Người phụ nữ nói, "Không giặt sạch được thì phải làm sao đây."

 

Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, thông qua qua sự phản chiếu của tấm gương, Trần Tây nhìn thấy mặt người phụ nữ, vị trí vốn là đôi mắt của cô ta lại là hai lỗ thủng đen kịt.

 

Cô ta chậm rãi xoay người, Trần Tây cũng thấy rõ đồ vật trong tay cô ta—— hai tròng mắt ùng ục xoay chuyển, tròng mắt kia giống như còn sống, đảo một vòng, con ngươi màu đen bình tĩnh nhìn về phía Trần Tây.

 

Hình ảnh vô cùng đáng sợ, da đầu Trần Tây trong nháy mắt như muốn nứt ra, kêu thảm một tiếng xoay người bỏ chạy. Anh ta té ngã lộn nhào xuống lầu, đi vào phòng rầm một tiếng đóng cửa lại.

 

"Cái thứ quỷ quái gì vậy, làm mình sợ gần chết, đệt, đệt." Liên tục mắng chửi những lời tục tĩu, trên mặt Trần Tây đầy mồ hôi lạnh.

 

Nhưng anh ta còn chưa kịp thở thì đã nghe được âm thanh kỳ quái. Trần Tây ngẩng đầu, phát hiện vết nước trên trần nhà bắt đầu nhúc nhích, gương mặt của một người phụ nữ hiện ra từ trong vệt nước, đồng tử đen nhánh đầy oán hận nhìn Trần Tây, khóe miệng nứt ra thành một độ cong khoa trương, hàm răng trắng bóc khiến Trần Tây lại hét thảm thiết thành tiếng—— Rốt cuộc Trần Tây không chịu nổi một màn đáng sợ trước mắt này nữa, hai mắt trợn ngược lên, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

 

Khi Tề Danh và Trang Lạc vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy được người ngã trên mặt đất chính là Lâm Chiếu Hạc mà bọn họ muốn tìm.

 

"Anh Lâm, cậu không sao chứ?" Tề Danh vội vàng chạy qua, đỡ cậu dậy, thăm dò hơi thở, "Còn sống mà."

 

Trang Lạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, cứ đứng từ xa nhìn Lâm Chiếu Hạc mãi, giống như không muốn chạm vào cậu.

 

Tề Danh đỡ người lên sofa, vừa muốn đi vệ sinh lấy khăn ướt lau mặt cho cậu thì người lại đột nhiên tỉnh lại.

 

"Cậu, các cậu đến đây từ khi nào?" Trần Tây đột nhiên tỉnh lại, thấy hai gương mặt xa lạ liền hoảng sợ nhưng rất nhanh liền nhớ tới, hai người này đều là bạn của Lâm Chiếu Hạc, anh ta từng nhìn thấy hai người cùng ra vào khu chung cư với Lâm Chiếu Hạc.

 

Đây chính là chỗ tốt của việc làm bảo vệ, chủ nhân cơ thể cùng người nào tới nơi này, anh ta đều nhớ tấy rõ, ít nhất sẽ không khiến cho hai người nghi ngờ.

 

"Vừa tới, cậu không sao chứ?" Tề Danh nói.

 

"Không, không có chuyện gì." Trần Tây run giọng nói, "Trong phòng này có ma..."

 

Tề Danh nghe vậy có chút không giải thích được, bọn họ đương nhiên biết trong phòng có mà, chỉ là lúc này sao trông Lâm Chiếu Hạc lại có vẻ bối rối như vậy, giống như giờ mới biết có ma ấy. Đương nhiên cậu ấy cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì mấy chuyện gặp ma này không phải ai cũng có thể quen, cậu ấy nói: "Tôi biết mà, không phải là tôi và tổng giám đốc Trang đi tìm phương pháp phá giải à."

 

"Tìm được chưa?" Trần Tây hỏi.

 

"Tìm được rồi." Tề Danh nói, "Chúng tôi đã đưa hũ tro cốt của người phụ nữ kia về rồi..."

 

Trần Tây nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác, cắn răng nói người phụ nữ này đã dọa anh ta, mau đem hũ tro cốt cho anh ta, anh ta muốn khiến người phụ nữ này vĩnh viễn không được siêu sinh.

 

Tề Danh bị gương mặt của Trần Tây làm cho hoảng sợ, nghĩ thầm tại sao Lâm Chiếu Hạc lại đột nhiên trở nên hung dữ như vậy, nhìn thật sự rất dọa người.

 

"Đừng nóng vội." Trang Lạc chợt nhẹ giọng khuyên nhủ, "Việc này không thể gấp gáp được, cho dù muốn phá hủy xương cốt của cô ta thì cũng phải tìm một thời điểm thích hợp."

 

"Khi nào thì thích hợp?" Trần Tây căn bản không đợi được, vội vàng hỏi.

 

"Chờ cô ta xuất hiện." Trang Lạc nói, "Trong phim, giải pháp của nhân vật chính cũng như vậy, đợi đến khi cô ta xuất hiện trước mặt mới có thể tiêu diệt sự phẫn nộ của cô ta."

 

Trần Tây nói: "Được rồi, tốt, khi nào thì cô ta xuất hiện!"

 

Có biện pháp rồi thì anh ta tuyệt đối không sợ hãi, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, anh ta đã gấp đến mức không chờ nổi nữa, muốn cho người phụ nữ kia biết anh ta không dễ chọc!

 

"Lúc nào cũng có thể xuất hiện." Tề Danh phân tích, "Chúng tôi sẽ đem tro cốt cho cậu, cậu chờ một chút, đến khi thời cơ tới thì cứ giơ tro cốt lên..."

 

"Được, được." Trần Tây gật đầu đồng ý.

 

Trang Lạc nhìn cậu ta một lát rồi đưa hũ tro cốt trong tay qua. Trần Tây vội vàng nhận lấy, liên tục cảm ơn hai người.

 

"Muốn chúng tôi ở cùng cậu không?" Tề Danh hỏi.

 

"Vậy hay là cứ ở cùng tôi đi." Trần Tây cười lấy lòng.

 

"Tôi ra ngoài mua thuốc." Trang Lạc lại nói.

 

Tề Danh có chút ngạc nhiên, ở chung nhiều ngày như vậy, cậu ấy chưa từng thấy Trang Lạc hút thuốc, không nghĩ tới lúc này lại thấy được. Nhưng sếp nói muốn hút thuốc thì Tề Danh cũng không tiện hỏi nhiều làm gì, chỉ có thể gật đầu nhìn Trang Lạc rời đi.

 

Trang Lạc vào thang máy đi xuống lầu, khi đi ngang qua đình bảo vệ ở cửa thì đột nhiên dừng bước.

 

Ông cụ trong đình bảo vệ còn đang ngủ, lúc này thời tiết vừa ổn, mặt trời trốn ở phía sau tầng mây, không lạnh không nóng. Ông cụ bảo vệ ngồi trên ghế nghiêng đầu ngủ khò khò, bộ dáng ngọt ngào kia khiến cho người ta không đành lòng quấy rầy.

 

Trang Lạc nhìn ông cụ một cái, đi lên đánh thức đối phương.

 

"A..." Lâm Chiếu Hạc mơ mơ màng màng mở mắt, hàm hồ nói, "Ai da, chuyện gì."

 

Trang Lạc nói: "10 giờ rồi, sao vẫn còn ngủ?"

 

Lâm Chiếu Hạc vừa nghe âm thanh này, lập tức đứng thẳng lưng lên, nói: "Hỏng rồi hỏng rồi, đến trễ——" Cậu nói xong liền muốn đứng lên nhưng cơ thể lão hóa hiển nhiên không cho phép cậu làm động tác đột ngột như vậy, thắt lưng lập tức truyền đến cảm giác đau đớn, "Ai ai, eo của tôi..."

 

Trang Lạc nói: "Ông à, ông cẩn thận một chút." Nói xong giơ tay đỡ Lâm Chiếu Hạc.

 

Lúc này Lâm Chiếu Hạc mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trang Lạc liền có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, "Ai, cám ơn, cám ơn chàng trai trẻ."

 

"Chàng trai trẻ?" Trang Lạc nhướn mày.

 

Lâm Chiếu Hạc nói: "Không, không phải, sếp, là tôi, là tôi! Lâm Chiếu Hạc!"

 

Trang Lạc nói: "Cái gì?"

 

Lâm Chiếu Hạc trở nên nóng nảy, cậu biết muốn người này tin cậu là Lâm Chiếu Hạc rất khó nhưng nếu Trang Lạc đi rồi, thật sự không có ai giúp cậu nữa, vì thế cậu run rẩy nói: "Sếp ơi, thật sự là tôi mà, Lâm Chiếu Hạc mà ngày nào cũng cùng anh tăng ca... Anh, anh quên rồi sao?"

 

Trang Lạc chớp mắt, không biết vì sao Lâm Chiếu Hạc nhìn biểu cảm này của sếp nhà cậu lại ngửi ra một chút mùi đùa dai, Trang Lạc nói: "À, Lâm Chiếu Hạc à..."

 

Lâm Chiếu Hạc chờ mong nhìn hắn.

 

"Cháu không quen cậu ấy." Trang Lạc nói.

 

Lâm Chiếu Hạc lập tức cảm thấy đau khổ, thầm nghĩ đám tư bản các anh thật sự quá ác độc, tốt xấu gì tôi cũng cống hiến một cái bánh xe cho siêu xe của anh mà? Mới vậy mà đã không quen rồi, hai ngày trước còn cái gì mà cục cưng nhỏ, hôm nay liền không quen...

 

"Sao vậy?" Trang Lạc cười hỏi. Đọc Full Tại TruyenGG.vison

 

Lâm Chiếu Hạc khóc nói: "Sao anh lại không biết tôi, tôi già đi rồi..."

 

Trang Lạc nói: "Cậu đừng nóng vội, từ từ sắp xếp ngôn ngữ, tôi đi mua bao thuốc lá trước đã." Nói xong thật sự quay người rời đi.

 

Nhìn bóng lưng hắn, Lâm Chiếu Hạc luôn có loại ảo giác mình bị bắt nạt, cậu lão lệ tung hoành*, nghĩ thầm mẹ nó dứt khoát đừng thay đổi về như cũ nữa, ở lại đây rồi mỗi tháng lấy bảo hiểm xã hội thì có phải là tốt hơn không.

 

(*Lão lệ tung hoành (老泪纵横): Nước mắt đầy mặt (để nguyên Hán Việt đọc cho nó vần.)

 

Trang Lạc đi mua thuốc lá, Lâm Chiếu Hạc thì lo lắng chờ đợi còn có Trần Tây và Tề Danh trên lầu.

 

Tề Danh cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc trước ở chung với Lâm Chiếu Hạc rất tốt nhưng hôm nay cậu ấy cứ cảm thấy người trước mắt rất xa lạ, cứ giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngồi ở phòng khách nhìn nhau không nói gì.

 

Cuối cùng Tề Danh có chút chịu không nổi, hỏi trong nhà có gì ăn không, cậu ấy đi vào phòng bếp kiếm chút gì lấp đầy bụng.

 

"Cậu tự xem đi." Trần Tây lừa gạt, "Mấy ngày nay tôi không về nhà, tôi cũng quên mất." Anh ta ôm cái hũ tro cốt kia giống như ôm cọng rơm cứu mạng.

 

Tề Danh đi vào phòng bếp, trong phòng lại yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ.

 

Không hiểu sao Trần Tây cảm thấy có chút lạnh, thuận tay cầm chăn bên cạnh đắp lên chân mình, chỉ là vừa mới đắp chăn lên, anh ta liền cảm thấy có chút không thích hợp, đáng ra chăn phải ấm áp nhưng nó lại lạnh như băng, cảm giác đắp lên đùi không xù xù giống như chăn mà ướt sũng giống như ngâm nước.

 

Trần Tây cúi đầu nhìn lại, phát hiện chăn mình đắp giống như ngâm trong máu, vô số khuôn mặt vặn vẹo nhúc nhích dưới tấm chăn —— Trần Tây hét một tiếng rất chói tai, muốn ném chăn sang một bên nhưng thứ này lại giống như dính vào người anh ta, làm cách nào cũng không thể vứt nó được.

 

Trần Tây thấy thế liền phát ra tiếng hét thảm thiết thê lương, cùng lúc đó tất cả mọi thứ xung quanh đều bắt đầu trở nên vặn vẹo một cách kỳ lạ, vách tường biến thành mặt nước gợn sóng, trên mặt nước có vô số tứ chi bắt đầu hướng về phía Trần Tây dò xét, muốn bắt lấy anh ta.

 

Trần Tây bị cố định chặt trên sofa, anh ta biết thứ kia đã tới, cũng biết đây là cơ hội duy nhất của mình, vì thế tay ôm hũ tro cốt giơ lên cao, đem hũ tro cốt Trang Lạc kia đưa cho anh ta hung ác nện xuống đất.

 

"Đi chết đi, đi chết đi!" Cảnh tượng đáng sợ trước mắt đã khiến người đàn ông hoàn toàn điên cuồng, sau khi anh ta ném bình xương cốt xuống đất, gần như điên cuồng gào thét, đồng thời không ngừng dùng chân nghiền nát tro cốt người phụ nữ, "Mày dám dọa tao sợ à, dám dọa tao sợ à, tao muốn nghiền nát xương của mày thành tro—— "

 

Sự sợ hãi đã đến cực hạn, Trần Tây lại cười to, biểu cảm của anh ta rất dữ tợn, dường như đang điên cuồng cười, "Mau tan thành tro bụi đi——"

 

Khung cảnh xung quanh trong nháy mắt dừng lại, dường như nữ quỷ bị hành động của Trần Tây làm cho ngây ngẩn.

 

Trần Tây thấy những thứ kia dừng lại, cảm thấy hành vi của mình có hiệu quả, vì thế thở phào nhẹ nhõm: "Đồ chết tiệt, mau cút đi cho tao——"

 

"Sao anh dám..." Tiếng thét chói tai đầy thê lương, bén nhọn, tràn ngập phẫn nộ vang lên bên tai Trần Tây, là giọng nói của người phụ nữ, cô ta tựa lên vai Trần Tây, đôi môi trắng bệch lập tức dán sát tai Trần Tây, cô ta nói: "Sao anh dám... Đối xử với tôi như vậy..."

 

Phản ứng của nữ quỷ này khiến Trần Tây sửng sốt, sao lại hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh ta, Trần Tây ngơ ngác nghĩ, sao cô ta không giống như trên TV, kêu thảm một tiếng rồi biến mất? Sao ngược lại... Càng tức giận hơn?

 

Cảm thấy không khí không thích hợp, Trần Tây cảm thấy tấm chăn buông lỏng hơn anh ta liền đứng lên chạy ra khỏi nhà, chạy một mạch xuống dưới lầu rồi mới thở hồng hộc thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ là bầu không khí xung quanh lại hình như có chút không thích hợp. Trần Tây nhìn quanh bốn phía, không hề thấy một người đi đường nào. Dưới trời tối anh ta chậm rãi đi về phía trước, khi đi ngang qua đài phun nước trong khu chung cư, nhìn thấy đèn trong đài phun nước sáng lên, xung quanh còn có không ít người đang nghịch nước, rất là náo nhiệt.

 

Nhìn thấy nhiều người như vậy, rốt cuộc Trần Tây cũng thả lỏng, lau mồ hôi lạnh trên trán, chậm rãi đi đến bên cạnh đài phun nước.

 

Anh ta rất quen thuộc với khu chung cư này, thường hay có có cư dân của khu chung cư đưa con mình đến đài phun nước nghịch nước, mực nước của đài phun nước này chỉ nông như lòng bàn tay, sẽ không tạo thành bất kỳ nguy hiểm nào đối với đứa nhỏ.

 

"Làm tao sợ gần chết." Trần Tây ngồi xuống đài phun nước, lẩm bẩm, "Mẹ nó sống qua mấy ngày này kiểu gì đây..." Chủ nhân cơ thể này từng sống những ngày tháng của con người à?

 

Trần Tây còn chưa nghĩ ra đáp án, đột nhiên cảm thấy không thích hợp lắm, nhìn xung quanh, phát hiện vừa rồi đài phun nước vẫn còn náo nhiệt mà lúc này đột nhiên im ắng lạ thường, ngay cả một bóng người cũng không thấy.

 

Trần Tây lập tức sởn tóc gáy, đứng lên muốn chạy nhưng cơ thể không cách nào nhúc nhích được, anh ta nhìn vào đài phun nước chỉ nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch in trên mặt nước, hướng về phía anh ta nứt ra một nụ cười dữ tợn.

 

"A!!!" Trần Tây phát ra tiếng hét thảm thiết hoảng sợ. Anh ta cảm thấy có thứ gì đó đè gáy anh ta lại, từng chút từng chút ấn mặt anh ta lên vũng nước nông, chỉ là một cái hồ lớn bằng bàn tay nhưng anh ta không cách nào giãy dụa được.

 

Dưỡng khí dần dần bị rút đi, ban đầu Trần Tây còn giãy dụa cũng dần dần vô lực, nước chảy xuống mặt đất theo cổ anh ta, vẽ ra một hoa văn quen thuộc... Đó là hình dạng của thi thể thối rữa trên trần nhà.

 

Nữ quỷ phát ra nụ cười chói tai, Trần Tây đã không còn nghe thấy gì nữa.

 

Tề Danh đứng trong phòng bếp một lúc lâu mới đi ra, cậu ấy có chút không thích thời gian ở một mình với "Lâm Chiếu Hạc", vì thế đứng cọ tới cọ lui trong chốc lát rồi mới chậm rãi bưng tô mì trở lại phòng khách.

 

Nhưng vừa mới trở lại phòng khách thì một màn xuất hiện trước mắt lại khiến cậu ấy đứng yên tại chỗ.

 

Lâm Chiếu Hạc vốn nên ngồi trên sofa chờ cậu ấy mà lúc này lại không thấy bóng dáng đâu, còn hũ tro cốt có thể cứu Lâm Chiếu Hạc lại rơi xuống đất, tro cốt màu trắng rải rác trên sàn phòng khách, duy chỉ có không thấy người vốn nên cầm nó.

 

"Đệt, hỏng rồi!!" Nhìn thấy cảnh này, Tề Danh vội hét to không tốt, vội vàng gọi điện thoại cho Trang Lạc, "Sếp, xảy ra chuyện rồi, Lâm Chiếu Hạc không có ở đây!!"

 

Trong phim, những nạn nhân kia đều là sống không thấy người chết không thấy xác, lúc này Lâm Chiếu Hạc đột nhiên mất tích, chẳng phải là cũng.

 

Trang Lạc nói: "Ừ, lập tức quay lại liền đây."

 

Tề Danh nói: "Sếp, sếp đi mua thuốc lá lâu dữ vậy?"

 

Trang Lạc nói: "Không có, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đứng phơi nắng với ông cụ dưới lầu."

 

Tề Danh: "..." Sao ông cụ có có mị lực dữ vậy? Khiến sếp mặc kệ chuyện sống chết của Lâm Chiếu Hạc? Cậu ấy phải làm sao bây giờ, đi tìm sếp hay là đi tìm Lâm Chiếu Hạc giờ? Tìm được rồi thì thật sự có thể giúp Lâm Chiếu Hạc thoát khỏi nguy hiểm à?

 

Trong lòng Tề Danh càng nghĩ càng không chắc chắn.

 

Về chuyện xem xong phim ma rồi có giải quyết chuyện này hay không thì cho dù là người yêu thích phim ma như cậu ấy sau khi duyệt hết ngàn phim thì cũng nói là không ổn.

 

Một bộ phim thuộc về loạt phim oan có đầu nợ có chủ nhưng có một bộ phận là vô nhân tính, nó căn bản là không cần nguyên nhân cũng giết người, ma giết người chỉ là bởi vì muốn làm như vậy mà thôi.

 

Loại phim ma này, ở trong nước R vô cùng thịnh hành.

 

Không thể giải thích hiển nhiên là điều kh*ng b* nhất, rõ ràng hai người không thù không oán nhưng lại hết lần này tới lần khác liền tìm được bạn, không chết không thôi.

 

Tuy rằng rất không muốn nhưng "Quỷ nước đọng" mà Lâm Chiếu Hạc bất hạnh trêu chọc chính là thuộc thể loại này. Cho dù nhân vật chính trong phim tìm được hũ cốt của nữ chính cũng sẽ bị tổn hại, có thể sống sót hay không, thật ra đối với chuyện này trong lòng Tề Danh thầm đặt một dấu chấm hỏi thật lớn.

 

Khi Trang Lạc và Tề Danh cầm hũ tro cốt trong tay, bài vị đặt trên đó không có gió mà tự động đậy, bịch một tiếng rơi xuống đất, rõ ràng đang cảnh cáo bọn họ.

 

Tề Danh coi trọng những thứ này, nhặt bài vị lên, đặt trở lại rồi nghiêm túc bái lạy, nói một câu bất lịch sự chớ trách. Đáng tiếc thứ kia không quá nể mặt cậu ấy, hai người vừa mới xoay người, thứ kia lại rơi xuống.

 

"Không ổn rồi." Trán Tề Danh toát mồ hôi lạnh: "Cái này... Làm rơi hũ tro cốt của người ta, thực sự không sao chứ?"

 

Cậu ấy luôn luôn có một linh cảm xấu, có vẻ như suy nghĩ giải quyết vấn đề của họ xuất hiện một số vấn đề.

 

"Trở về rồi nói sau." Trang Lạc rất bình tĩnh.

 

Hai người lo lắng Lâm Chiếu Hạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không ngừng ngựa không dừng vó chạy về suốt đêm. Đi được nửa đường, Tề Danh lại xem phim một lần nữa, càng xem càng lo lắng, cảm thấy cách này có vấn đề lớn.

 

Trang Lạc đối với việc này tỏ vẻ trước tiên gặp Lâm Chiếu Hạc cái đã, những chuyện khác thì từ từ bàn bạc sau, Tề Danh nghe vậy cũng đồng ý.

 

Cậu ấy vốn tưởng rằng Trang Lạc có biện pháp gì nhưng ai ngờ sau khi nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc, Trang Lạc không hề đề cập đến chuyện này, căn bản không có ý muốn thay đổi suy nghĩ của Lâm Chiếu Hạc.

 

Lâm Chiếu Hạc cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, thậm chí cậu còn chủ động đoạt lấy hũ tro cốt, một tay ôm vào trong ngực còn lẩm bẩm mắng.

 

Tề Danh nhìn bộ dáng này của cậu, nhịn không được nhíu mày, người trước mắt cho cậu ấy cảm giác rất khác so với lúc trước, nếu như nói lúc trước Lâm Chiếu Hạc hay cho cậu ấy một loại cảm giác sung sướng nhẹ nhàng mà lúc này trên người Lâm Chiếu Hạc chỉ có lệ khí nồng đậm tản ra.

 

Tề Danh đột nhiên không thích cậu, cậu là người tùy hứng nhưng giờ sự nhiệt tình đối với người mình không thích cũng đã giảm đi rất nhiều, cho nên cậu ấy cũng không lên tiếng ngăn cản.

 

Gặp phải con ma nào đó, dường như chẳng khác nào tiến vào tình huống vô vọng, càng giãy dụa thì càng lún sâu vào vũng lầy.

 

Sau khi đưa hũ tro cốt cho Lâm Chiếu Hạc, Trang Lạc liền đi xuống mua thuốc lá, Tề Danh ở trong phòng bếp vừa nấu ăn vừa lơ đãng, nghĩ đến việc hũ tro cốt bị đổ có phải thứ kia sẽ càng tức giận không... Cậu ấy còn chưa nghĩ ra nguyên nhân liền phát hiện người vốn nên ngồi trong phòng khách đã biến mất.

 

"Đệt!! Xảy ra chuyện rồi!!" Cảm giác được chuyện lớn, Tề Danh vội vàng gọi cho Trang Lạc, ai ngờ Trang Lạc nhận được điện thoại lại không hề căng thẳng, giọng điệu bình thản nói mình ở dưới lầu phơi nắng.

 

Tề Danh nghe vậy quả thực có chút tức giận, nghĩ thầm sao lại không đau buồn chút nào vậy, tốt xấu gì Lâm Chiếu Hạc cũng làm trong công ty ba năm. Cứ chết như vậy mà sếp không hề có chút phản ứng nào, có phải quá đáng quá hay không. Cậu ấy không còn tâm trạng ăn mì nữa, ném bát xuống rồi chạy xuống lầu.

 

"Tới rồi?" Trang Lạc thật sự đang phơi nắng, còn dựa lên một người bên cạnh.

 

Tề Danh tập trung nhìn, phát hiện là bảo vệ của khu chung cư này, ngồi bên cạnh Trang Lạc đang ngủ gật, dáng vẻ kia thoạt nhìn trông vô cùng điềm tĩnh.

 

"Sếp, Lâm Chiếu Hạc bị nữ quỷ đưa đi rồi." Tề Danh nói.

 

"À, biết rồi." Trang Lạc nói.

 

"Cậu ấy thật sự ném hũ tro cốt của người ta." Tề Danh nói tình hình mình nhìn thấy, "Dường như thứ rất tức giận, thiếu chút nữa lật tung căn phòng lên rồi."

 

Trang Lạc nói: "Cậu ném tro cốt người ta đi thì chuyện bị giết không phải là chuyện bình thường à."

 

Tề Danh: "..." Những gì anh nói rất có đạo lý.

 

"Đây không phải là biện pháp chúng ta cùng nhau nghĩ ra sao?" Tề Danh dở khóc dở cười, "Cậu ấy làm theo mà dường như chết rất thảm."

 

Trang Lạc nhún vai, vẻ mặt vô tội.

 

Lúc hai người nói chuyện, Lâm Chiếu Hạc đang ngủ đã tỉnh tại, cậu cũng không biết tại sao mình lại ngủ, cơ thể này quá suy yếu, đi hai bước liền ngủ gật, hơn nữa còn luôn buồn ngủ.

 

"Yo, đây không phải là Tiểu Tề sao?" Lâm Chiếu Hạc mở miệng chào hỏi.

 

Tề Danh vẻ mặt khó hiểu: "Ông là ai vậy?"

 

Lâm Chiếu Hạc nói: "Mau kêu ông nội đi..."

 

Tề Danh cảm thấy người này thật kỳ lạ, cậu ấy cẩn thận nhìn mặt ông cụ, ngạc nhiên nói: "Ông là ông nội của Lâm Chiếu Hạc à? Chào ông Lâm..."

 

"Cháu trai ngoan." Lâm Chiếu Hạc vừa chiếm được lợi liền cười vô cùng vui vẻ.

 

Trang Lạc nói: "Đã đến lúc này rồi mà cậu còn có tâm trạng nói đùa nữa hả."

 

"Vậy làm sao giờ." Lâm Chiếu Hạc bất đắc dĩ nói, "Anh ta chết rồi, tôi cũng không thể trở về được, chính tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nè."

 

Vừa rồi Trang Lạc kể hết những chuyện xảy ra trong phòng với cậu. Không thể không nói, Trang Lạc quả thật thông minh đến đáng sợ, dường như là ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc là đã nhận ra cậu, hơn nữa còn đưa ra quyết định—— nếu người kia đã muốn khiến Lâm Chiếu Hạc như vậy thì cứ để anh ta làm đi.

 

"Cậu là Lâm Chiếu Hạc???" Tề Danh ngạc nhiên trừng mắt: "Sao cậu lại biến thành như vậy??"

 

Lâm Chiếu Hạc lại chậm rãi kể hết những chuyện đã xảy ra.

 

Đầu óc Tề Danh tiếp thu cực nhanh, vỗ tay nói: "Đệt, tôi biết rồi! ! Không phải "Quỷ nước đọng" bị lược bớt cốt truyện mà là hai bộ phim hoàn toàn khác nhau, cho nên cậu mới không ngừng bị truyền về chỗ cũ—— bộ phim này tôi còn nhớ rất rõ, tên là "Mượn tuổi"!!"

 

Lâm Chiếu Hạc nói: "Vậy vận may của tôi cũng rất tốt." Xui gặp xui lại thành may.

 

"Mẹ kiếp, nên nói vận may của cậu tốt hay không tốt đây." Tề Danh cẩn thận cân bằng logic, bị vận cứt chó này của Lâm Chiếu Hạc làm cho sợ đến ngây người.

 

Cho dù là "Quỷ nước đọng" cũng được, "Mượn tuổi" cũng được, một mình gặp phải thì đương nhiên đều là chuyện vô cùng xui xẻo.

 

Nhưng Lâm Chiếu Hạc lại gặp cùng một lúc, cơ thể cậu bị nhân vật chính "Mượn tuổi" để ý hơn nữa còn cướp đi, nếu đổi lại trong phim, đây chính là kết cục nhưng lần này cậu còn gặp phải "Quỷ nước đọng"...

 

"Phim ma cũng không phải là không giải quyết được." Trang Lạc cười nói, "Có một người chủ động làm kẻ chết thay rồi thì không phải là đã xong việc rồi sao."

 

Vì để người nọ chết dứt khoát một chút, hắn còn tặng một hũ tro cốt cho người ta, coi như quà gặp mặt.

 

"Tôi còn nói sao Lâm Chiếu Hạc chết rồi mà sếp không hề có chút phản ứng nào." Tề Danh thở phào nhẹ nhõm, "Lâm Chiếu Hạc đã thành như vậy rồi, liệu còn có thể trở về được không?"

 

"Không biết." Trang Lạc nói, "Chắc là có thể."

 

Lâm Chiếu Hạc ở bên cạnh thầm nói hay là để tôi đi lấy bảo hiểm xã hội của ông ấy đã rồi hẵng trở về nha, coi như tiền bồi thường tổn thất tinh thần.

 

Tề Danh và Trang Lạc đều không để ý tới cậu, còn cậu đang tự chém gió.

 

"Cô ta đã giết cậu một lần rồi, hẳn là sẽ không tới nữa đâu." Trang Lạc nói, "Cậu có thể về nhà rồi."

 

Lâm Chiếu Hạc nghe vậy, mừng rỡ đồng thời mang theo một chút mất mát, cậu cảm thấy làm bảo vệ ở đây quả thật rất thoải mái...

 

Người còng lưng được Trang Lạc đỡ về nhà, Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy sàn nhà lộn xộn, hỏi đây là cái gì.

 

"Là tro cốt của cô ta." Tề Danh thành thật nói, "Máy hút bụi nhà cậu đâu, tôi giúp cậu dọn dẹp một chút."

 

Lâm Chiếu Hạc: "..." Nhà kiểu này thì không về cũng được.

 

Mang theo ánh mắt lên án của Lâm Chiếu Hạc, Tề Danh và Trang Lạc dọn dẹp nhà cậu thật sạch sẽ. Cũng không biết có phải do người già hay không, so với lúc trước không hiểu sao Lâm Chiếu Hạc lại có chút uy nghiêm của người bề trên khiến cho Tề Danh có loại ảo giác kỳ quái là mình đang chăm sóc ông nội.

 

Thu dọn xong xuôi, Tề Danh và Trang Lạc đứng dậy tạm biệt.

 

Lâm Chiếu Hạc nói mấy người nhẫn tâm để một ông cụ tám mươi tuổi sống một mình ở chỗ này à, Tề Danh nói cậu đã là người lớn tuổi rồi nên học cách sống một mình, Trang Lạc còn quá đáng hơn Tề Danh nhiều, liếc cậu một cái rồi nói nhớ đi làm đúng giờ.

 

Lâm Chiếu Hạc: "..."

 

Sau đó hai người liền rời đi, Lâm Chiếu Hạc ngồi trên sofa khóc thất thanh, giống như một ông cụ bị người nhà vứt bỏ.

 

Nhưng mà làm một ông cụ còn thoải mái hơi việc gặp ma nhiều, tốt xấu gì cũng không có những hình ảnh kh*ng b* lộn xộn kia.

 

Lâm Chiếu Hạc nằm trên giường, hưởng thụ thời gian ban đêm đã lâu chưa từng yên tĩnh như vậy, say mê đi vào giấc ngủ.

 

Sáng hôm sau, Lâm Chiếu Hạc tỉnh lại như bình thường.

 

Cơ thể của hình như linh hoạt hơn ngày hôm qua một chút, tuy rằng đầu đầy tóc bạc thoạt nhìn rất già nua nhưng ít nhất khi đi đường cũng không còn quá mệt. Lâm Chiếu Hạc nhìn thời gian, quyết định ngoan ngoãn đi làm, dù sao Trang Lạc cũng không nói cho cậu nghỉ.

 

Tiểu Từ đứng ở quầy lễ tân nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc liền nhiệt tình chào hỏi: "Ông ơi, ông có việc gì không? Ông đang tìm ai vậy ạ?"

 

Lâm Chiếu Hạc nói: "Ông đến làm việc."

 

Tiểu Từ hít một hơi lạnh, im lặng một lúc liền lẩm bẩm một câu sếp quá đáng vậy.

 

Lâm Chiếu Hạc nói, "Đúng không, quá đáng nhỉ, khụ khụ khụ..."

 

Tiểu Từ nói: "Ông à, vậy ông đi chậm một chút nha, chú ý an toàn. "

 

Lâm Chiếu Hạc hài lòng gật gật đầu, rất cao hứng vì hành vi cậy già lên mặt của mình. Cậu đến bàn làm việc của mình, vừa ngồi xuống vài phút liền nhận được điện thoại, Trang Lạc gọi mình qua đó.

 

Vì thế Lâm Chiếu Hạc lại run rẩy đi tới văn phòng, các đồng nghiệp khác đều không nhận ra cậu, đối với ông cụ đột nhiên xuất hiện này đều chú ý, Trương Tiêu Tiêu thật sự không nhịn được liền chạy tới hỏi: "Ông ơi, sao ông lại ngồi ở vị trí của anh Lâm?"

 

Lâm Chiếu Hạc nói: "Ý cháu là Chiếu Hạc à?"

 

Trương Tiêu Tiêu gật đầu: "Đúng đúng đúng. "

 

Cái chuyện bỉ ổi hôm nay, Lâm Chiếu Hạc nhất định phải làm, cậu nói: "Nó là một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc... Đáng tiếc..."

 

Trương Tiêu Tiêu trợn tròn mắt.

 

Lâm Chiếu Hạc khóc nói: "Đáng tiếc không có mạng tốt."

 

Nước mắt Trương Tiêu Tiêu lập tức chảy ra, anh Lâm của cậu ta, anh Lâm dũng cảm che chở cậu ta, sao lại không còn cơ chứ?

 

Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng lầm bĩu: "Mệnh tốt thì hôm nay đã không cần đi làm rồi."

 

Đáng tiếc Trương Tiêu Tiêu cứ sụt sịt một phen nước mũi một phen nước mắt, hoàn toàn không nghe thấy những gì Lâm Chiếu Hạc nói.

 

Lâm Chiếu Hạc vỗ bả vai cậu ta, thở dài xoay người rời đi, để lại một đám đồng nghiệp đối diện nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, đại khái là đang nghĩ Lâm Chiếu Hạc quá chuyên nghiệp, bản thân đã chết rồi mà còn muốn đưa ông mình tới đây làm việc.

 

--------------------------------------------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lâm Chiếu Hạc: Tôi không ngờ một mình tôi có thể biến công ty thành công ty gia đình đấy.

 

Trang Lạc: Chúng ta ở bên nhau rồi thì không phải là công ty gia đình à?

 

Lâm Chiếu Hạc: ...

 

(Công ty gia đình chỉ loại hình công ty trong đó các thành viên trong gia đình, gia tộc nắm phần lớn vốn điều lệ, tài sản và quyền quản trị, điều hành công ty. Có những công ty do một gia tộc nắm 100%. Một số công ty khác gia tộc đó nắm giữ cổ phần chi phối theo luật của nước sở tại.)

Bình Luận (0)
Comment