Lỗ hô hấp sau lưng anh Lý phun ra một ít nước, nói: "Đm không phải chứ!"
Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Đây là thứ gì?"
Anh Lý đáp: "Cậu còn nhớ lời Alpha nói không? Sẽ có phù thủy sử dụng một ít trận pháp ma thuật riêng thừa dịp những ngày mặt trời không lặn đó.
Lâm Chiếu Hạc nói: "Nhớ mà, này là trận pháp ấy hả? Dùng để làm gì cơ?"
Nếu giờ anh Lý là người thì chắc chắn đã tái hết cả mặt, anh nói: "Hình như là để triệu hồi thứ gì đó... Với cả hình như cả cánh đồng hoang vu này đều là trận pháp thì phải." Cách xa như vậy mà anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở hắc ám đó, trong trận triệu hồi mây đen nhộn nhạo nhảy múa cùng tia chớp và sấm đùng đoàng. Không trung vốn sáng ngời lại dần bị mây đen che phủ khiến trận pháp kia càng thêm bắt mắt.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Anh Lý bay lơ lửng trên biển nhìn đám phù thủy chạy trốn tứ tán ở trên bờ đằng xa, chỉ là hình như bọn họ bị một bức tường vô hình chặn lại, thậm chí còn không thể nhảy xuống biển được, giống như những côn trùng bị mắc vào mạng nhện, có giãy giụa thế nào thì cũng đều vô dụng.
"Về thôi." Trang Lạc nói: "Chimora vẫn còn chưa điều chế ra thuốc đâu."
"Vậy được." Anh Lý cũng không hỏi Trang Lạc định về rồi làm gì tiếp mà đồng ý luôn. Anh có sự tin tưởng vô điều kiện đến mức khó hiểu với Trang Lạc, cứ như là trực giác đến từ mã gen của động vật vậy.
Vì vậy anh Lý đã chở mấy người họ về bờ, thấy được đám phù thủy hoảng hốt trên bờ cát, Chimora cũng ở đó, bọn họ thấy mấy người anh Lý về đây thì bất ngờ không thể tin nổi: "Mấy người chạy rồi còn về đây làm gì? Về tìm chết à?"
"Không phải nghĩ tới việc cô chưa điều chế ra thuốc sao." Lâm Chiếu Hạc trả lời: "Trên trời là sao đây?"
"Trận pháp triệu hồi của con điên nào đó ấy mà." Chimora nói, mặt cắt không còn giọt máu: "Con ả đó muốn hiến tế tất cả chúng ta cho ma thần."
"Mấy người không thể chạy được hả?" Lâm Yên hỏi.
"Vào rồi là không ra được!" Chimora nói: "Thật đáng chết!"
"Người muốn hiến tế cả lũ đâu? Ma thần còn chưa ra tới mà, chẳng lẽ không còn cách nào ngăn cản sao?" Lâm Yên hỏi.
"Con ả đó hiến tế bản thân đầu tiên." Chimora nói: "Điên toàn phần rồi..." Người khác triệu hồi ra thứ gì đó là để tìm được thứ quan trọng với mình mà phù thủy bố trí ra trận pháp này lại chỉ muốn xuống địa ngục mà thôi, vậy nên sau khi cô ta bố trí xong đã dùng cách tàn nhẫn nhất để hiến tế bản thân, trận pháp khởi động đồng nghĩa với việc người tạo ra nó sẽ hy sinh, người tạo ra không thể dừng lại được. Ma thần được triệu hồi sẽ coi tất cả những sinh vật ở đây là tế phẩm và bắt đầu cắn nuốt, trăm năm còn không tìm được kẻ điên nào làm ra chuyện hại người hại mình thế này, Chimora không ngờ vận may của bản thân lại thấp đến mức gặp phải loại người này.
"Giờ phải làm sao đây?" Lâm Chiếu Hạc cũng không biết phải làm sao, nghĩ nghĩ một hồi mới nhỏ giọng hỏi: "Thiếu nữ ma pháp có được tính là phù thủy không?"
"Không tính." Chimora vô tình nói: "Chúng tôi là kênh người lớn, thiếu nữ ma pháp là kênh trẻ em."
Lâm Chiếu Hạc ứa nước mắt lên án cô ta kỳ thị nghề nghiệp, huống hồ thiếu nữ ma pháp cũng có kiểu rơi đầu mà, không thể quơ đũa cả nắm thế được.
"Giờ chúng ta còn có thể làm gì?" Anh Lý hỏi.
Chimora nói: "Viết một tờ di chúc cho người nhà đi, nhớ dùng từ ngắn gọn thôi."
Mọi người: ...
Trong lúc nói chuyện trận pháp triệu hoán trên bầu trời đã phát ra ánh sáng sáng ngời, cùng lúc đó xung quanh đều đen xuống. Vốn dĩ thái dương chói chang đang chình ình trên bầu trời giờ lại bị mây đen cực dày che khuất, xung quanh tối đến mức dù xòe tay ra trước mặt thì cũng không thể nhìn rõ tay mình.
Nhóm thiếu nữ ma pháp đứng trên bờ cát, miệng lẩm nhẩm từng câu thần chú một, quanh họ cũng tản ra ánh sáng nhàn nhạt như vài ngôi sao nhỏ bé muốn chống lại trăm rằm ấy.
Nhưng mà này cũng chỉ như là muối bỏ bể, cả đám phù thủy cùng niệm chùa cũng không thể làm chậm lại tốc độ của trận pháp mà.
Một hố đen cực lớn dần lộ ra ở trung tâm trận, mọi người thấy cảnh này thì đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Không, tôi không muốn chết ở chỗ này!" Phù thủy thuần trắng luôn biếng nhác bỗng bộc phát sức mạnh, ánh sáng trắng trên người cô ấy trở nên chói mắt nóng bỏng, sau đó cô ấy hoá thành một vệt sáng trắng bay vào hố đen.
Như thiêu thân lao vào lửa, ánh sáng trắng vừa mới chạm vào hố đen đã bị cắn nuốt hoàn toàn, phù thủy thuần trắng đứng đó hét lên một tiếng đầy thảm thiết sau đó biến thành một quả trứng trắng muốt trước mặt mọi người.
Chimora rơm rớm nước mắt kêu lên: "Tina..."
"Cô sẽ không cô đơn đâu!"
"Từ từ!" Trang Lạc muốn ngăn lại.
Chỉ là Trang Lạc vẫn chậm một nhịp, hắn vừa nói xong quanh người Chimora cũng toả ra ánh sáng tương tự, thấy ánh sáng càng ngày càng loá mắt mà trong hố đen trên đỉnh đầu lại xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu cực kỳ lớn, giống như mắt của dã thú vậy, nó lạnh lùng nhìn quanh hết thảy qua hố đen, sau đó hố đen vốn hình tròn bắt đầu vặn vẹo rách ra như có thứ gì đó đang giãy giụa muốn ra ngoài, nhóm phù thủy thấy cảnh này thì càng lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh sáng quanh người bọn họ hợp lại thành một cái cột sáng rực rỡ, chỉ là khi ở trước mặt hố đen thì chẳng khác nào ánh sáng của đom đóm ở trước mặt ánh trăng cả.
Tiếng dã thú k** r*n truyền ra từ trong hố đen khiến cả không gian chấn động theo.
Sau đó một cái cánh thò ra từ hố đen mang tới uy áp cực kỳ lớn, bỗng nó buông xuống ép cho mọi người không thở nổi, Lâm Chiếu Hạc ngửi được mùi hương ghê tởm như mùi thịt để lâu ngày bị thối ấy, chỉ ngửi một chút thôi cũng khiến người ta cảm thấy buồn nôn, sau cái cánh là một đôi mắt đỏ như máu, rồi còn cái miệng đầy chất nhầy...
"Xong rồi." Giọng nói suy yếu của Chimora truyền đến: "Là Beelzebub."
Beelzebub - kẻ đứng đầu 72 ma thần, là đại diện cho tội ăn uống vô độ.
Nó xuất hiện đồng nghĩa với việc không một ai ở đây có thể may mắn sống sót, nó sẽ ăn sạch những gì nó thấy. Không biết ma thần Beelzebub trước mắt là quái vật của tác phẩm nào đây, nó có đầu ruồi, cơ thể nhân loại, sau lưng là cái cánh cực lớn, quanh thân là chất nhầy vẩn đục, trên chất nhầy còn có vô số giòi bọ lúc nha lúc nhúc càng gây buồn nôn. Nó rơi xuống đất rất nặng nề, khiến tro bụi bay thẳng lên trời, mặt biển tĩnh lặng nổi lên sóng gió kinh người vì sự xuất hiện của nó, sấm sét ầm ầm như tận thế đến nơi.
Sắc mặt anh Lý là khó coi nhất, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không... Tuyệt đối không thể... Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Lâm Yên hỏi: "Không định thử một lần thật à?"
Anh Lý nói: "Trông khó chơi quá, tôi không dám há mồm thử!" Anh sợ mọi người không tin nên đã vội vàng giải thích: "Trên thứ này có tín ngưỡng, tôi không phải đối thủ của nó."
Lâm Chiếu Hạc bị hơi thở trên người Beelzebub ép tới mức không thở nổi, trạng thái của những phù thủy xung quanh cũng chẳng khá hơn là bao, mấy người yếu đã ngã xuống thoi thóp rồi.
Lâm Yên cắn răng: "Để tôi thử xem!" Anh ta cũng không thể để nhiều phù thủy chết như vậy được.
Nhóm phù thủy cũng đang nỗ lực, vô số phù thủy đã hao hết lực lượng của mình, biến thành những quả trứng như phù thủy thuần trắng nhưng lực lượng của bọn họ căn bản là không cùng trình độ với ma thần trước mắt, tựa như có một ngày vị thần trong tín ngưỡng của mình xuất hiện trước mặt vậy, dường như điều duy nhất bọn họ có thể làm là giãy giụa và cầu xin.
Nhưng ma thần sẽ không vì vậy mà từ bi bỏ qua tín đồ của mình, nó được triệu hồi đến đây và đang háo hức muốn thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, cái miệng to đùng kia che kín hàm răng sắc bén rậm rạp, mới hút có một cái thôi mà như muốn hút tất cả vào trong bụng vậy.
Lâm Chiếu Hạc suýt bị hút đi, may mà Trang Lạc kéo cậu lại kịp lúc nhưng mà những phù thủy xung quanh lại không may mắn như vậy, bọn họ k** r*n thảm thiết, có thể thấy bọn họ sắp táng thân trong miệng con quái vật kia.
"Đủ rồi." Trang Lạc nhíu mày.
Lâm Chiếu Hạc nhìn Trang Lạc mới thấy biểu cảm của hắn đã thay đổi, khiến cậu nhớ tới "hắn" ở trong trí nhớ của Lâm Yên, cũng không có biểu cảm, không vui không buồn như này.
Trang Lạc giơ súng lên.
Áp lực cực lớn khó có thể hình dung đột nhiên xuất hiện, khoảnh khắc ấy Lâm Chiếu Hạc còn không thể đứng thẳng mà bị ép nửa quỳ trên mặt đất. Nhưng áp lực đó không xuất phát từ ma thần trước mặt mà tản ra từ người bên cạnh cậu ... Trang Lạc.
Lâm Yên, anh Lý, thậm chí là tất cả mọi người ở đây đều nghĩ không có một phép màu nào giúp bọn họ thoát được, bọn họ đổ dồn ánh nhìn hoảng sợ mê mang về phía Trang Lạc như đang nhìn một con quái vật.
Trang Lạc bóp cò súng bạc, đoành một tiếng, viên bạc màu bạc xé rách không khí để lại tàn lửa lao về phía Beelzebub. Beelzebub cũng đang nhìn về phía Trang Lạc, thật đúng là kỳ tích, vậy mà Lâm Chiếu Hạc lại có thể nhìn thấy thứ cảm giác mang tên sợ hãi trong vô số mắt kép to lớn đó.
Khi viên đạn nho nhỏ găm vào thân thể Beelzebub cúi đầu nhìn về phía lỗ đạn nhỏ xíu.
Buồn cười thật đó, miệng vết thương đó còn không to bằng lỗ chân lông của nó nhưng lại truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, giống như ngọn lửa đốt toàn thân nó, nó hả họng tru lên từng tiếng hét thê lương...
Vô số rười bọ phun trào theo sóng âm của nó, thân thể nó bắt đầu chia năm xẻ bảy như ngọn nến bị hòa tan, rớt từng mảng từng mảng thịt.
Beelzebub muốn leo lại vào hố đen nhưng có dùng hết sức thì nó cũng chỉ đi được hai bước.
Cơ thể đáng sợ khổng lồ như cả dãy núi ngã xuống đất, bắt đầu đen đi và biến thành cả đống ruồi bọ trước mặt Lâm Chiếu Hạc.
Beelzebub đã chết, Trang Lạc chỉ bắn một nhát súng mà đã phá hủy được cả thể xác lẫn linh hồn của một ma thần, áp lực kh*ng b* cũng đã biến mất, dường như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người.
Vốn dĩ lúc này mọi người nên ăn mừng thắng lại nhưng giờ lại yên tĩnh đến lạ, tới tận khi một phù thủy nhỏ tuổi nào đó không nhịn được tiếng khóc bi thương mới đánh thức những người khựng lại như bị đóng băng.
Lâm Chiếu Hạc quỳ trên đất ngẩng đầu lên nhìn Trang Lạc, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Tầm mắt cậu dừng lại ở khẩu súng bạc Trang Lạc cầm trong tay, trước đó có thấy hắn dùng rồi nhưng cậu chỉ nghĩ đó là một khẩu súng bình thường thôi, nhưng tới khi nhìn ký hiệu đặc thù trên thân súng Lâm Chiếu hạc thật sự không thể tin nổi nữa, thậm chí cậu còn cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi, muốn nhìn lại cho cẩn thận nhưng Trang Lạc đã cất súng đi và vươn tay ra trước mặt cậu: "Tiểu Hạc."
Lâm Chiếu Hạc cầm lấy tay Trang Lạc rồi vin vào đó để đứng dậy.
"Không sao chứ?" Trang Lạc hỏi hắn.
"Không sao." Lâm Chiếu Hạc lắc đầu.
Tuy bọn họ không sao nhưng tình cảnh trước mắt vẫn rất hỗn loạn.
Tiếng khóc tiếng gọi người hòa vào nhau, nhóm phù thủy cố gắng tìm kiếm bạn mình, muốn xác nhận bọn họ bình an vô sự.
"Hỏng rồi." Anh Lý trừng mắt nói: "Lâm Chiếu Hạc à, tôi mới xem thiên văn đêm nay, xem ra kiểu gì cậu cũng phải gặp kiếp nạn này thôi."
Lâm Chiếu Hạc cũng hiểu tại sao anh Lý lại nói vậy, vì trước mặt anh Lý là một quả trứng đen, ở đây có rất nhiều trứng nhưng hoa văn ánh hồng và mùi rượu nồng đậm đều đang nhắc nhở cậu về thân phận của quả trứng này, đúng là phù thủy đồng ý sẽ chế thuốc cho cậu vào chiều này - Chimora. Giờ thì tốt rồi, chuyện xảy ra ngoài kế hoạch khiến phù thủy biến thành một quả trứng...
"Giờ phải làm sao đây?" Lâm Chiếu Hạc trợn tròn mắt.
Anh Lý xung phong nhận việc đi hỏi thăm, sau đó kéo phù thủy bên cạnh lại hỏi phù thủy biến thành trứng rồi thì còn cứu được không.
Phù thủy bị kéo lại hơi sợ bọn họ nên lí nhí giải thích đương nhiên là biến về được, thành quả trứng thế này là do phù thủy đã dùng hết ma lực thôi, nghỉ ngơi một thời gian là ổn.
Anh Lý hỏi: "Một thời gian là bao lâu?"
Phù thủy đó nói: "Xem tình hình đi, bình thường sẽ mất vài tháng nhưng nếu tiêu hao quá nhiều thì có thể sẽ mất đến vài năm."
Anh Lý nhìn Lâm Chiếu Hạc bằng ánh mắt đồng tình và nói: "Tôi thấy di chứng có thêm một đôi tai cũng không ảnh hưởng gì nhiều, hay là thôi đi?"
Lâm Chiếu Hạc: "..." Anh sẽ không bao giờ biết việc ngoài ý muốn sẽ tới trước hay ngày mai tới trước. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Hiển nhiên bọn họ không thể nghỉ ngơi ở đây mấy năm chờ phù thủy hồi phục rồi, bốn người tụm lại bàn bạc một lúc rồi đưa ra quyết định chẳng thà mang luôn trứng phù thủy theo, giờ để một quả trứng trơ trọi ở đây thế này cũng không an toàn, nhỡ bị dã thú đi ngang qua ăn luôn thì Lâm Chiếu Hạc sẽ gắn liền với đôi tai chó này suốt đời mất.
Lâm Chiếu Hạc rưng rưng bảo là nhà mình nghèo, thật sự không mua nổi hai cái tai nghe đâu, Trang Lạc nhéo tai cậu bảo không sao đâu, công ty sẽ chi. Động tác nhéo tai này đã trở thành thói quen của hắn nhưng lại khổ cho Lâm Chiếu Hạc, cậu chỉ có thể thỏ thẻ cầu xin sếp đừng nhéo tai mình nữa.
Trang Lạc đồng ý cho có rồi lần sau lại tiếp tục nữa khiến Lâm Chiếu Hạc cũng bó tay với hắn.
Sau khi nhét trứng Chimora vào túi cuối cùng bọn họ cũng tiếp tục lên đường.
Lâu rồi không ngồi trên xe đó, rừng nấm rậm rạp phía trước đã mọc ra cỏ dại tươi tốt, năng lực phục hồi của thiên nhiên thật đáng kinh ngạc, chỉ cần có một chút không gian là thảm thực vật sẽ sinh trưởng không nể nang ai hết.
Rời khỏi khu dung hợp S bọn họ ngồi lên tàu thủy về nhà, quả thực Lâm Chiếu Hạc đã khá mệt rồi, về đến nhà một cái là cậu chui vào phòng tắm liền, tắm xong thì đi ngủ.
Giường đệm mềm mại giống như món quà ông trời dành tặng, Lâm Chiếu hạc nhắm mắt lại ngủ say sưa hơn mười hai tiếng mới tỉnh dậy vì cơn đói. Vừa tỉnh lại đã có bữa sáng nóng hầm hập do khối vuông nhỏ màu hồng làm, Lâm Chiếu Hạc uống sữa bò, ăn miếng trứng chiên thay cho bữa sáng, bỗng cậu thấy trong nhà hình như thiếu thiếu gì đó thì phải, nhìn trái nhìn phải một hồi mới phát hiện con quỷ cái nằm bò suốt ngày trong bức tranh trên đỉnh đầu đã biến mất.
"Chị gái trên đầu đâu rồi?" Lâm Chiếu Hạc chỉ chỉ lên đầu mình.
"Chị ấy ở phòng bên cạnh." Nó chỉ chỉ vào phòng bên cạnh, hình như tâm trạng hôm nay của khối vuông nhỏ màu hồng khá tốt, còn thay một cái váy hoa.
"Phòng bên cạnh?" Lâm Chiếu Hạc sửng sốt, cậu vội vàng chạy qua gõ cửa phòng bên cạnh, còn chưa kịp thay áo ngủ nữa.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở để lộ gương mặt xán lạn của A Diêu: "Ai da anh Lâm đi đâu vậy? Mấy ngày nay mãi chẳng thấy anh đâu, anh muốn vào nhà ngồi chơi không? Em mới nướng được mẻ bánh quy ngon lắm."
Lâm Chiếu Hạc còn chưa kịp nói gì thì cậu ta đã nhiệt tình kéo cậu vào nhà.
Vừa vào nhà Lâm Chiếu Hạc đã khóa chặt vào vách tường nhà A Diêu, quả nhiên ở đó có con quỷ cái đang nằm bò ở đó, nằm ở nhà Lâm Chiếu Hạc còn chưa thấy đủ mà còn mò qua đây nữa.
Chỉ là sao Lâm Chiếu Hạc lại thấy hình như cô ta khác với lúc ở trong nhà mình, nói thế nào nhỉ, hình như là... Đẹp hơn thì phải.
"Chị gái này là bạn anh ạ?" A Diêu cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Chiếu Hạc rồi mới hỏi: "Đừng nói hai người là người yêu đấy nhé?"
Lâm Chiếu Hạc im lặng ba giây: "... Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Người yêu, ai mà đi yêu đương với quỷ cái chứ?
"Ò vậy em yên tâm rồi." A Diêu cười nói.
Rốt cuộc thì Lâm Chiếu Hạc cũng đã nhìn ra điểm không thích hợp của con quỷ này, hình như cô ta đã gội đầu, uốn xoăn nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng, vốn dĩ cũng không xấu, sau khi không để cái mặt khó ở đó thì càng xinh, nếu tư thế ghé vào tường nhìn vẫn hơi dữ thì cũng ra dáng cô gái xinh đẹp yêu kiều rồi đấy.
Lâm Chiếu Hạc xuýt xoa một tiếng: "Thành quả của cậu đây à?"
A Diêu còn hơi ngượng ngùng, vuốt đầu nói không phải lần trước nói chuyện với đám ma nữ xinh đẹp kia mới phát hiện bản thân quá nông cạn rồi sao, cứ cố chấp với vẻ ngoài hư vô mờ mịt mà xem nhẹ vẻ đẹp tâm hồn sao. Lần này sống lại cậu ta đã nghiêm túc suy nghĩ lại những điểm thiếu sót của mình.
Sau đó đã gặp được linh hồn này trong hoàn cảnh rất lãng mạn.
Đương nhiên cảnh lãng mạn chỉ nằm trong miệng và lời miêu tả cuả A Diêu chứ qua miệng Lâm Chiếu hạc là thành thằng hâm tối không ngủ được đi lang thang đâm vào ma rồi bị ma ám về tới tận nhà.
A Diêu: "Tình yêu cũng như ma vậy, tin thì có, không tin sẽ không có."
Lâm Chiếu Hạc: "?" Tôi cảm thấy câu này không nên được dùng như vậy.
Trong sự hoan nghênh nhiệt tình của A Diêu quý cô ma nữ đã chuyển nhà thành công, thuận tiện dọa chạy cô bạn gái sợ ma của A Diêu đi.
Có quý cô ma nữ ở đó xác suất A Diêu bị chọt chết sẽ giảm tụt quần, chất lượng sinh hoạt lại bay lên thẳng tắp, thậm chí cậu ta còn định cứ sống thế mãi tới cuối đời... Điểm không hoàn hảo duy nhất là cứ mấy ngày quý cô ma nữ sẽ thử g**t ch*t cậu ta một lần nhưng A Diêu thấy vẫn ổn, so với người bạn gái hở tí là cầm dao thì quý cô ma nữ chả là cái gì sất.
Cậu ta miêu tả một hồi khiến Lâm Chiếu Hạc váng hết cả đầu, não bật ra câu thoại kinh điển: Trước khi gặp được con ma chân chính của mình thì bạn vẫn nghĩ bản thân thích con người.
"Trước em còn lo chị ấy là gì của anh cơ." A Diêu gãi đầu cười thẹn thùng: "Giờ xác định chị ấy không phải thì em cũng yên tâm rồi."
Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ cậu yên tâm cái quỷ gì vậy chứ.
"Mẻ bánh quy này cũng là em cố ý học để làm cho chị ấy." A Diêu nói: "Nhưng mà chị ấy chẳng ăn cái nào cả, xem ra là không thích mà, aizz."
Lâm Chiếu Hạc nhìn biểu cảm trên mặt cậu ta bỗng hiểu ra sao cậu ta lại thích ma nữ đến vậy, cậu ta đẹp trai, EQ cao, tính cách ổn, quả thực toàn những đòn có thể đánh gục mọi cô gái, chỉ cần nghiêm túc lên là không có một cô gái nào có thể thoát khỏi tay cậu ta được, cũng vì vậy mà A Diêu trà trộn trong các cô gái như cá gặp nước, người luôn thuận lợi trong việc tình cảm mà gặp đối tượng không hề bị đả động dù bản thân có nỗ lực đến thế nào sẽ rất hứng thú đấy...
Lâm Chiếu Hạc ăn một cái bánh quy A Diêu làm thấy cũng khá ngon, nếu không bị ma nữ kia nhìn chằm chằm chắc vị của nó còn ngon hơn nữa đấy.
Nhưng mà ma nữ với A Diêu dây dưa ở bên nhau không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào cho Lâm Chiếu Hạc, cùng lắm là trong nhà bớt một bức tranh mà thôi, cậu cũng không bị dọa sợ mỗi khi đi tiểu đêm nữa.
Về nhà Lâm Chiếu Hạc ngồi xuống sô pha giết thời gian, cậu bật TV nhưng không xem mà lại đọc sách.
Quyển sách này khá đặc biệt, không phải bản bài cứng trên thị trường hay bán mà là được máy in gia dụng đóng dấu ra, không sắp chữ, không bìa sách, cũng không có chữ ký tác giả, Lâm Chiếu Hạc lướt nhanh như gió, cuối cùng cũng tới nội dung cậu muốn đọc.
"Hắn giơ súng lên, trên thân súng màu bạc có một ký hiệu rực rỡ lấp lánh hình một con rắn thon dài mọc cánh chim xinh đẹp, miệng rắn còn ngậm một quả táo nhỏ tinh xảo." - Nếu nhớ không lầm thì cậu đã gặp được ký hiệu giống y đúc cái ký hiệu trên thân súng của Trang Lạc lúc di chuyển ở ngoài hoang dã rồi.
Chẳng lẽ là dung hợp với nhân vật trong sách rồi? Chỉ là làm sao lại có thể thế được chứ, Lâm Chiếu Hạc nhíu mày khó hiểu, quyển sách này là tác phẩm của cậu, căn bản chưa từng xuất hiện trên thị trường, càng đừng nói là nổi tiếng.
Lâm Chiếu Hạc còn nhiều quyển sách như vậy lắm, đa số là tiểu thuyết cậu viết tào lao hồi trẩu tre, dù có dung hợp thì cái vũ khí đó dù được miêu tả lợi hại thế nào cũng không nên có uy lực như vậy mới phải, vì ngoài bản thân cậu ra thì còn ai thích tiểu thuyết đó nữa đâu.
Lâm Chiếu Hạc thấy mê mang vô cùng, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Cậu nghĩ loại vũ khí có thể bắn chết cá thể mạnh đến cấp độ ma thần như Beelzebub bằng một nhát đạn trong khi đang ở trong sân nhà người khác không nên nằm trong tác phẩm chưa được công bố mới đúng, nếu hình dáng của ký hiệu trên thân súng không giống hệt mô tả trong tiểu thuyết của mình thì cậu sẽ không có suy nghĩ như vậy.
"Quá kỳ quái." Lâm Chiếu Hạc cầm sách lẩm bẩm.
"Xin chào." Bỗng một giọng nói vang lên từ TV, mới đầu Lâm Chiếu Hạc tưởng là tiếng trong chương trình đang được chiếu trên TV thôi nhưng nào có ai ngờ câu "Xin chào" cứ lặp đi lặp lại không ngừng, cậu kinh ngạc nhìn lên thì thấy chương trình đang phát sóng đã biến thành đồ án trắng đen cứ nhảy lên không ngừng.
Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Chiếu Hạc là nhà có ma, suy nghĩ thứ hai là muốn đi rút ổ điện.
Ai ngờ thứ bên trong TV lại kích động nói: "Đừng cắt điện đã..."
Lâm Chiếu Hạc khựng lại, không thể tin nổi: "Mày còn sống à?"
"Chết rồi." Thứ kia nói.
Lâm Chiếu Hạc giơ tay chuẩn bị tắt TV.
"Là tôi." Thứ kia nói: "Cậu quên tôi rồi hả?"
Lâm Chiếu Hạc quay cuồng tự hỏi bản thân đã chọc phải thứ đồ dơ bẩn ở đâu, còn chưa suy nghĩ cẩn thận giọng nói kia lại vang lên: "Là AI đó."
Ngay lập tức những ký ức đáng xấu hổ trước đây ùa về ngay trước mắt, lạnh lùng nói sao lại là anh nữa.
"Là tôi đây." AI kia nói: "Tôi ra ngoài rồi."
"Mày chạy ra đây làm gì?" Lâm Chiếu Hạc nói: "Không phải trốn trong đó khá tốt à?" Tuy khu dung hợp đã không còn tang thi nhưng rất có thể vẫn còn virus tang thi tồn tại nên đã tiến hành cuộc phong tỏa gắt gao, AI không cần ăn uống nói chuyện, trốn trong đó vô cùng an toàn.
"Khu dung hợp biến mất rồi." AI nói: "Vậy nên tôi chỉ có thể ra ngoài thôi."
Lâm Chiếu Hạc sửng sốt: "Biến mất rồi?"
AI ừ một tiếng, màn hình TV lóe sáng rồi hiển thị một hình ảnh, đúng là khu dung hợp Lâm Chiếu Hạc từng đi qua nhưng khác với cảnh tan hoàn hồi trước thì dung hợp đã biến mất, nơi vốn đầy tòa nhà san sát nhau đã khôi phục lại thành một khu rừng rậm rạp, Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc thì kích động đến mức không kiềm chế được bản thân: "Sao lại biến mất rồi?"
"Không biết nha." AI nói: "May mà tôi chạy nhanh không thì cũng mất tiêu luôn rồi... tôi thật sự không còn chỗ nào để đi nữa, cậu có thể rủ lòng thương..."
Lâm Chiếu Hạc cảm thấy rất kỳ quái: "Không phải mày là AI à? Tìm chỗ nào đó trên mạng là được rồi còn gì."
"Đúng là có thể tồn tại trên mạng nhưng tôi không muốn tách bản thân ra đâu." AI giải thích: "Nếu không có bản thể ở ngoài thì server có vấn đề một cái là tôi xong đời luôn đó, vậy nên mới muốn giữ lại số liệu gốc ở thế giới thực." Nó hóa thành hình dạng một con mèo nhỏ, dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn Lâm Chiếu Hạc: "Cậu sẽ không từ chối chứ?"
Lâm Chiếu Hạc lộ ra vẻ do dự.
"Tôi có thể giúp cậu sửa chữa một ít số liệu." AI nói: "Còn có thể truy cập vào tất cả camera trên mạng, tôi rất hữu dụng đó."
Lâm Chiếu Hạc nói: "Vậy mày có thể giúp tao..."
AI: ?
Lâm Chiếu Hạc tiếp tục nói: "Sửa số liệu tiền trong ngân hàng không?"
AI: "... Xin lỗi, tôi không thể làm điều trái pháp luật được."
Biểu cảm Lâm Chiếu Hạc dần trở nên vặn vẹo, thầm nghĩ cái thứ suýt hủy hoại một thế giới mà giờ lại dám nói với cậu là mình không thể làm trái pháp luật à.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Chiếu Hạc: Chẳng lẽ sếp là nhân vật trong tiểu thuyết của mình, nhưng mà nhân vật đó trong tiểu thuyết là thiếu nữ yêu kiều mới hai mươi cái xuân xanh mà, chẳng lẽ...
Trang Lạc: ?