Sổ Tay Chăn Nuôi Bạch Xà

Chương 3

Editor: Lulalina_

"Cá sống cắt lát sao?" Ôn Cảnh cười nhẹ một tiếng "Cũng đúng, rắn là động vật ăn thịt."

Hắn cùng người hầu bên cạnh nói nhỏ vài câu, rất nhanh liền có phục vụ liên tục bưng lên mấy mâm cá sống cắt lát, trong đó một mâm bị đẩy đến trước mặt Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch không dám ngẩng đầu, tuy rằng cá sống cắt lát bị đẩy đến trước mặt, cậu cực kỳ vui vẻ, nhưng xung quanh có quá nhiều người, cậu có hơi sợ.

Rắn trắng nhỏ mới ló đầu và đuôi rắn lại một lần nữa đem đuôi rắn quấn quanh cánh tay hắn, đầu rắn cũng ghé vào trên cổ tay, dường như có xu hướng chui vào trong tay áo.

Ôn Cảnh có chút kinh ngạc, ngay sau đó hắn như đã ý thức được điều gì, liền kêu phục vụ đang chờ ở bên cạnh mình rời khỏi phòng.

"Người đã đi hết rồi." Hắn nhẹ nhàng chọt đầu tiểu bạch "Không ai thấy, đừng sợ."


Tiểu Bạch lúc này mới một lần nữa chui ra, cậu thật cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, sau khi không phát hiện người nào khác, cậu leo lên bàn, cúi đầu và nuốt một miếng.

Ngẩng đầu rắn lên thấy Ôn tiên sinh đang nhìn mình, Tiểu Bạch do dự một chút.

—— Ôn tiên sinh cũng muốn ăn sao?

Cậu nghĩ đến cá sống cắt lát của mình đều là Ôn tiên sinh cho người mang tới, suy nghĩ một chút, liền dùng đuôi rắn quấn lấy trong số đó, đẩy đến trước mặt Ôn tiên sinh.

—— cái này cho anh.

Tiểu bạch xà đôi mắt to tròn đen láy, vừa nhìn liền có thể khiến lòng người mềm mại, ánh mắt Ôn Cảnh hơi trầm xuống, đè nén sự kỳ quái trong lòng, nở nụ cười "Cho tôi?"

Tiêu Bạch gật đầu rắn.

Cả một mâm, cậu vẫn còn rất nhiều.

Đẩy một đĩa cho Ôn tiên sinh, Tiểu Bạch lại tiếp tục cúi đầu nuốt cá. Cậu ăn rất nhiều, no căng cả bụng rồi lại cuộn thành một vòng nghỉ ngơi.


"Ở đây không được." Tiểu Bạch vừa mới cuộn thành một vòng lại bị một bàn tay ấm áp nâng lên, tiếng nói trầm thấp ôn nhu truyền đến "Mâm quá lạnh, sẽ bị cảm."

Là giọng của Ôn tiên sinh.

Cơn buồn ngủ sau khi ăn xong làm toàn thân rắn của Tiêu Bạch mềm nhũn ra, cậu mơ mơ màng màng được ôm vào vòng tay ấm áp, nặng nề chìm trong giấc ngủ.

Cho đến rạng sáng, Tiểu Bạch nhạy cảm với ánh sáng mới thanh tỉnh, chui vào nguồn nhiệt gần mình nhất, tiếp tục ngủ.

Chờ lúc cậu tỉnh lại, mới phát hiện bản thân cuộn ở chăn bông mềm mại, Tiểu Bạch dò ra đầu.

Đây là phòng Ôn tiên sinh sao? Phòng Ôn tiên sinh thật lớn nha.

Gạch men sứ màu xám trắng , bích hoạ xinh đẹp, cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng ngời.

Cậu từ chăn bông bò ra, dựng thẳng thân rắn lên nhìn ngoài cửa sổ.

Sân vườn được chăm sóc cẩn thận phủ đầy sắc xanh mơn mởn, những tảng đá gồ ghề. Còn tốt hơn cả ngọn đồi nơi cậu sinh sống. Tiểu Bạch xem đến ngây người, trèo từ trên giường xuống bệ cửa sổ, cố gắng ra ngoài để nhìn rõ hơn.


"Bịch." Đầu rắn đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải thuỷ tinh trong suốt, Tiểu Bạch ngây dại.

Cậu muốn chớp mắt, nhưng rắn không có mí mắt nên không thể chớp mắt.

Nỗi uỷ khuất lại tràn ngập trong lòng, căn phòng vào lúc này "kẽo kẹt" một tiếng bị mở ra.

Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn, sau khi thấy là Ôn tiên sinh đôi mắt lại càng ươn ướt vài phần.

"Làm sao vậy?" Ôn Cảnh bước vào phòng liền thấy tiểu bạch xà trông bộ dáng vô cùng thê thảm đứng trước cửa sổ, hắn vội vàng đi nhanh tới cửa sổ, vội vã hỏi.

Tiểu Bạch dùng đuôi rắn chọt chọt thuỷ tinh, lại chọt chọt đầu mình, ánh mắt ngày càng ướt nhẹp.

Rắn trắng nhỏ rõ ràng là làm đang nũng, Ôn Cảnh vừa buồn cười lại đau lòng, nhẹ chạm vào đầu cậu "Sao lại không cẩn thận thế này."

Đầu rắn của Tiểu Bạch ghé vào trên tay Ôn tiên sinh, thân rắn chậm rãi hoạt động.
Đầu rắn lớn như vậy, Ôn Cảnh nhẹ xoa xoa một lần "Lát nữa sẽ hết đau."

Hắn không ngờ tới có ngày hắn lại đi dỗ một con rắn, quấn tiểu bạch xà vòng ở cổ tay "Ăn vào sẽ không đau, ngoan, tôi mang em đi ăn."

Tiểu Bạch mắt tròn sáng lên.

Cậu muốn ăn món cá sống cắt lát ngày hôm qua.

Nhưng Ôn tiên sinh hình như có chuyện gì đó, lúc ăn được một nửa thì rời phòng, Tiểu Bạch ngoan ngoãn tiếp tục nuốt cá, thấy ở chỗ của Ôn tiên sinh có một ly chất lỏng màu đỏ.

Ôn tiên sinh giống như cũng thích cá sống cắt lát, Tiểu Bạch quyết định giữ lại cho Ôn tiên sinh một chút, cậu nhìn ly chất lỏng màu đỏ kia trong chốc lát, trộm di chuyển qua.

Ly đó dường như là thứ rượu vang đỏ mà chim trĩ thường nhắc đến. Chim trĩ nói nó đã uống qua rượu vang đỏ, rượu vang đỏ là một thứ rất hấp dẫn, nhưng khi cậu nói rằng muốn uống nó, chim trĩ lại không cho cậu uống.
Bởi vì rắn uống rượu xong sẽ rất nguy hiểm.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ một lúc.

Nhưng chim trĩ lại không nói nguy hiểm là gì, cậu đã hỏi chim trĩ, nhưng chim trĩ cũng không trả lời.

Nếm một chút hẳn là sẽ không có nguy hiểm, Tiểu Bạch nghĩ, cậu chỉ chạm nhẹ một miếng.

Tiểu Bạch dựng lên thân rắn, thừa dịp Ôn tiên sinh cùng chim trĩ đều không có ở đây, cậu trộm ghé vào ly rượu nếm một ngụm.

Một cảm giác như thiêu đốt từ tín tử của cậu truyền đến, từng giọt nước to như hạt đậu từ đôi mắt tròn xoe của Tiểu Bạch lạch cạch rơi trên trên bàn cơm..

Ôn tiên sinh không ở đây, gà rừng cũng không ở đây.

Cậu ghé vào trên bàn cơm, toàn bộ thân rắn đều bị cay đến khó chịu, đôi mắt không ngừng chảy ra nước mắt.

Đầu càng ngày càng nặng, Tiểu Bạch vặn vẹo người, mê man ngủ thiếp đi.
Sau khi trở lại bàn ăn, Ôn Cảnh nhìn thấy cảnh tượng một con rắn nhỏ màu trắng đang cuộn mình dưới ly rượu đỏ.

Hắn sửng sốt trong giây lát.

Ôn Cảnh thật sự không nghĩ tới rắn nhỏ sẽ thừa dịp mình đi vắng trộm uống rượu, rồi lại say sưa ngã trên bàn cơm.

Bất đắc dĩ hắn đành phải đem rắn nhỏ ôm vào lòng ngực, mang trở về phòng.

Bởi vì công ty có việc, Ôn Cảnh phải bớt chút thời gian đến công ty, chờ xử lý xong văn kiện đã là đêm khuya, hắn bật đèn tiến vào phòng, không nghĩ tới lại thấy một cảnh tượng ngoài ý muốn.

Rắn trắng nhỏ bé được hắn để dưới chăn bông trên giường vào ban ngày không biết đã biến mất từ ​​lúc nào, thay vào đó là một mỹ thiếu niên, thân hình thon dài, nước da trắng nõn như sứ ngọc mỏng manh, xinh đẹp không gì sánh được.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau kết thúc ~

Bình Luận (0)
Comment