Editor: tuanh0906Chú hổ con vẫn còn híp mắt nằm trên bàn, hờ hững vẫy đuôi.
Những thứ nhỏ bé và vô hại nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, nó hồn nhiên không biết bên cạnh có người đã tàn nhẫn đoán trước vận mệnh của nó.
Lăng Diệu Diệu động lòng trắc ẩn, vuốt v e lớp lông mềm mại trên cổ nó, hổ con bị quấy rầy, nó uốn éo đầu há miệng cắn lên mu bàn tay nàng, rất giống làm nũng.
Lăng Diệu Diệu khéo léo tránh thoát.
Lão thái giám vẫn chưa từ bỏ ý định, cười lấy lòng: "Nhìn xem nó thật là ngoan. Trong cung có lâm uyển*, thật ra nó lớn lên chưa chắc sẽ phải chết, có người sẽ thuần dưỡng nó..."
*rừng để vua chúa đi sănMộ Thanh bỗng nhiên cười ngắt lời: "Hổ còn nhỏ giống mèo, mọi người chỉ lấy làm lạ, sẽ không thực sự nuôi nó như mèo. Ta cũng không thích, xem ra công công lại phí công một chuyến rồi."
"Vậy... thật là đáng tiếc." Lão thái giám chần chờ cười, nhưng rất nhanh đã đỡ lời: "Thái Phi nương nương đã dặn nếu là ngài không cần thì đưa sang chỗ Đoan Dương đế cơ."
"Đa tạ công công."
Từ công công nở một nụ cười vô cùng thân thiện, bế lên cục bông đang ngủ say trên bàn, nheo mắt gật đầu với hai người sau đó bước nhỏ rời đi.
Mộ Thanh đứng ở tại chỗ nhìn ông ta rời đi, một nửa áo khoác ngoài phủ lên trung y màu trắng kéo lê trên mặt đất, như tiểu công tử được nuông chiều từ bé nhà ai vừa mới mơ màng tỉnh ngủ, nụ cười có lệ còn treo trên mặt, ánh mắt lại không có một chút độ ấm.
Hồi lâu, hắn xoay người chậm rãi trở về mép giường: "Cô không mềm lòng chút nào sao."
Lăng Diệu Diệu không để bụng: "Ngươi cảm thấy vị phi tần cứu nó mềm lòng sao? Giết mẹ đoạt con, đó không phải là từ bi mà là tàn nhẫn."
Mộ Thanh bước chân bỗng nhiên khựng lại, huyệt thái dương như có một đóa bọt sóng nổ tung, một cơn đau đớn vặn vẹo chợt xâm chiếm đầu óc. Nhưng nó chỉ kéo dài trong nháy mắt, còn chưa kịp xác định nguyên nhân, nó đã biến mất như một làn sóng.
Hắn chậm rãi đỡ giường ngồi xuống, kéo chăn nằm đi xuống, quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt còn thấy cả lông tơ của Lăng Diệu Diệu.
Nàng ngây thơ và tầm thường như mọi thiếu nữ trên thế gian, mạng sống như cỏ rác. Nhưng nàng lại không quá giống bọn họ, nhất cử nhất động đều tuân theo một quy luật bướng bỉnh.
Nàng có thể liên tục thay đổi tư thế hành động, liên tục tham sống sợ chết mà thỏa hiệp, nhưng hắn mơ hồ ý thức được, những sự thỏa hiệp đó chỉ là vẻ bề ngoài, nàng tuyệt đối sẽ không bị lạc đường.
Lăng Diệu Diệu là động vật nhuyễn thể, chết mà không cứng, không giống hắn.
"Hổ với mèo có khác nhau sao? Làm người khác vui được, không phải sao?"
Rốt cuộc sự tự tin của nàng từ đâu mà đến, hắn không nhịn được thăm dò.
Thời tiết nóng, phó bản đi rất chậm. Lăng Diệu Diệu cần phải không ngừng kiềm chế sự nóng tính của bản thân. Hắc liên hoa luôn biến đổi biện pháp muốn thảo luận về cuộc sống với nàng, còn thường dùng kiểu đánh đố.
Nàng cẩn thận nghĩ ngợi đáp: "Niềm vui là thứ dễ thoả mãn nhất trên thế giới này, nhưng thật lòng thích thì không phải. Ngươi thật lòng thích mèo, hẳn là thích nó có thể để người ôm nhưng không hoàn toàn phụ thuộc vào chủ nhân, cho nên ngươi cam tâm tình nguyện sủng nó. Nếu ngươi thích hổ, đó chính là thích sự tàn nhẫn và dã tính của nó, cho dù bị nó cắn xé ăn thịt ngươi cũng sẽ không hề oán hận."
"Nếu ngươi nuôi hổ con, chỉ vì nó không có răng và móng vuốt, không có năng lực phản kháng, chiếm hữu nó, thống trị nó, cười nhìn hổ biến thành mèo, trong lòng lại sợ hãi có một ngày nó sẽ cắn ngược một cái, cho nên đề phòng nó, kiêng dè nó... Đây là Diệp Công thích rồng."
Nàng cúi đầu nhìn đôi mắt khép hờ của Mộ Thanh, trong lòng cảm thấy thất bại.
Nói nói làm người ta ngủ luôn...
Nàng rút ra chiếc quạt tròn dưới đệm, nhẹ nhàng quạt lên mặt hắn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, lẩm bẩm nói: "Mình nói thật là hay, quá hay, nên ghi lại."
Không ngờ Mộ Thanh chợt mở mắt, nắm lấy quạt của nàng, đôi mắt đen nhánh dưới lông mi: "Vậy cô thích hổ hay là mèo?"
Lăng Diệu Diệu giãy giụa một chút, rụt lại: "Mèo."
Khóe miệng Mộ Thanh khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười giễu cợt: "Quả nhiên. Mềm mại, vô hại, đáng yêu..."
"Ngươi nói vậy sai rồi." Lăng Diệu Diệu nhấp môi cười, ngữ khí mềm mại như người yêu khẽ thì thầm, đáy mắt hiện lên nụ cười rạng rỡ: "Ta chọn mèo, không phải bởi vì nó mềm mại dễ khống chế, mà là bởi vì ta chưa gặp được con hổ nào có thể khiến ta cam tâm tình nguyện bị nó ăn."
- -------
"Á...."
"Đế cơ, Đế cơ."
Bóng người màu trắng đột nhiên đứng lên, ngã trái ngã phải mà như người say rượu, đâm loạn lên vách tường.
Toàn bộ Phượng Dương cung bị tiếng thét chói tai xuyên thấu, các nha hoàn đang ngủ trưa da đầu tê dại, lăn xuống giường lảo đảo đi vào nội điện. Đoan Dương nổi điên che lại hai lỗ tai, loạng choạng bỏ chạy, liên tục kêu thảm thiết.
Bội Vũ đuổi theo sát phía sau, mặt trắng bệch vì sợ: "Đế cơ, Đế cơ mau tỉnh lại."
Đoan Dương kêu tới khàn giọng, chợt mất đi sức lực, bị Bội Vũ tóm lấy, tiểu thị nữ dùng toàn bộ thân mình ôm lấy Đế cơ đang run rẩy, hai người chậm rãi trượt xuống ngồi ở một góc.
"Thần nữ, thần nữ..." Đoan Dương môi trắng bệch, run rẩy không ngừng, ngắt quãng nói từng câu.
"Điện hạ nói cái gì?" Mọi người trong Phượng Dương cung đồng loạt ngồi quỳ bên cạnh Đoan Dương, làn váy đan xen rơi trên đất, như một đám thỏ trắng đang run bần bật, cố gắng nghe rõ lời nói lung tung của nàng.
"Lại tới nữa..." Đoan Dương ngơ ngác ngẩng đầu, nước mắt không ngừng tràn ra, suy sụp khóc lớn: "Các ngươi mau nói cho hắn ta không phải. Ta không phải."
Băng gạc hơi ố vàng mềm mại bọc lấy vành tai Đoan Dương, lão thái y năm nay bảy mươi, đôi tay như vỏ cây khô đầy đồi mồi, run khẽ: "Đế cơ chỉ là chấn kinh quá độ, không còn đáng ngại."
Triệu Thái phi một lòng treo ở cổ họng, giờ phút này mới buông xuống, lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Trên đầu Triệu Thái phi đội một bộ trang sức vàng, tua rua rũ xuống đuôi mắt, lớp phấn dày không che được nếp nhăn nơi khoé mắt và bọng mắt, cẩm y hoa phục không giấu được sự mệt mỏi từ trong ra ngoài.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, người phụ nữ luôn dốc lòng bảo dưỡng, ra sức tranh đấu đã lộ rõ vẻ già nua tiều tuỵ.
Đoan Dương đế cơ đã thoát khỏi bóng đè mặt không cảm xúc, như một con rối gỗ mất hồn ngồi trên trường kỷ, bên chân quỳ bốn cung nữ đang túc trực trong Phượng Dương cung.
Bội Vũ quỳ thẳng thân mình, khẽ lay cánh tay Đoan Dương, khóc nước mắt giàn giụa: "Đế cơ, Đế cơ ngài nói gì đi..."
"Tình huống hiện tại chư vị cũng thấy được." Triệu Thái phi thu hồi ánh mắt từ trên người nữ nhi, lúc quay đầu lại tựa hồ đã làm ra quyết định, ánh mắt hiện lên quyết tâm đập nồi dìm thuyền.
"Ngày đó ở chùa Hưng Thiện, Mộ công tử nói Đế cơ bị bóng đè là do đàn hương. Trần thái y cũng đã chứng minh điểm này." Ánh mắt bà ta không chút cảm tình xẹt qua mặt Mộ Thanh, bị hắn dễ dàng tránh được: "Hiện tại, Đế cơ không đi chùa Hưng Thiện, cũng không tiếp xúc đàn hương, vì sao vẫn còn gặp ác mộng?"
Bà ta nhấn mạnh âm cuối, mang theo cảm giác áp bách hưng sư vấn tội. Mặc dù những lời này nhắm vào Mộ Thanh nhưng lửa giận lại rơi trên người Liễu Phất Y và Mộ Dao, cái này làm Lăng Diệu Diệu có ảo giác rằng hình như bà ta có chút kiêng kị Mộ Thanh.
Mộ Thanh vẫn duy trì nụ cười lễ phép, sắc mặt không hề thay đổi. Liễu Phất Y bình thản tiếp nhận câu chuyện: "Trước đó vài ngày, ta đã dặn Đế cơ thay toàn bộ quần áo khi mặc đến chùa, không biết..."
Một bên quỳ tỳ nữ tiếp lời: "Chúng nô tỳ y theo lời Liễu đạo sĩ mang toàn bộ quần áo hôm đó cắt nát đốt hết. Bây giờ, quần áo trên người Đế cơ đều là đồ mới."
Liễu Phất Y gật đầu, không nói tiếp.
"Liễu đạo sĩ." Triệu Thái phi dường như có chút nóng nảy, dùng hộ chỉ giáp gõ gõ lên bàn: "Đã mười mấy ngày, thiên chi quý nữ* không biết bị thứ gì cuốn lấy sống không bằng chết. Không tra được là thứ gì sao?"
*con gái quý nhà vuaLăng Diệu Diệu lạnh lùng nhìn Triệu Thái phi nửa thử nửa giận thật, nghĩ thầm người phụ nữ này sống thật quá mệt mỏi.
Mộ Dao không nhịn được, vừa định mở miệng đã bị Liễu Phất Y ngăn lại, chàng bình tĩnh liếc nhìn gương mặt Triệu Thái phi: "Chúng ta điều tra mấy ngày, có một phỏng đoán, cần nương nương chứng thực."
Triệu Thái phi giơ tay, yên lặng sửa búi tóc, bàn tay hơi phát run: "Ngươi nói."
"Khoan đã." Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ.
"Khoan đã." Và giọng Mộ Thanh đồng thời vang lên.
Mọi người quay đầu lại, Mộ Thanh vô tội cười, chỉ vào Bội Vũ đang quỳ trên đất: "Ta thấy vị cô nương kia hình như có chuyện muốn nói."
Triệu Thái phi có chút kinh ngạc: "Bội Vũ, ngươi muốn nói gì?"
Bội Vũ quỳ tiến lên mấy bước, ôm chặt chân Triệu Thái phi: "Nương nương, nương nương phải làm chủ cho Đế cơ. Đế cơ là bị người hãm hại."
Vẻ mặt Triệu Thái phi lập tức trở nên căng thẳng và tàn nhẫn, bà ta nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Bội Vũ: "Ai?"
Bội Vũ lau nước mắt: "Tuy Đế cơ không tiếp xúc với đàn hương, nhưng hôm nay trong phòng châm hương an thần. Nô tỳ từ nhỏ quen với hương liệu, lúc mới châm chỉ cảm thấy mùi hương có chút kỳ lạ, bây giờ nghĩ kỹ lại, nhất định là trong hương có thêm thứ gì đó."
Triệu Thái phi thở dồn dập, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, giọng nói trầm xuống: "Hương đó là ai quản?"
Các cung nữ quỳ trên mặt đất mồm năm miệng mười trả lời: "Là Bội Vân tỷ tỷ quản."
"Bội Vân..." Ánh mắt Triệu Thái phi hiện lên vẻ nghi hoặc sau đó chợt biến thành tàn nhẫn: "Người tới, đi lấy số hương an thần còn lại trong Phượng Dương cung và mang Bội Vân tới đây cho bổn cung."
Thấy tình hình càng ngày càng hỗn loạn, Mộ Dao định giải thích gì đó nhưng lại bị Liễu Phất Y giữ chặt. Chàng nghiêng mặt dịu dàng nhìn nàng, khẽ lắc đầu, bình tĩnh làm khẩu hình: "Để yên xem sao."
Thị vệ cung nữ đồng loạt xuất động, bước chân hỗn độn, Triệu Thái phi vẫn ngồi yên không nhúc nhích, trà trên bàn chưa động một ngụm, đã lạnh.
Chỉ một lát sau, Bội Vân với sắc mặt tái nhợt đã bị kéo đến, thô bạo đẩy xuống đất: "Quỳ xuống."
Bội Vân lo sợ nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với gương mặt âm u của Triệu Thái phi.
"Nương nương, hương này đúng là có trộn thảo dược gây ảo giác..." Trần thái y run rẩy mở miệng: "Là cùng loại với loại lần trước nghiệm ra trong đàn hương."
"Tiện nhân." Một cái tát mang theo gió lạnh đánh vào mặt Bội Vân, cả người nàng bị một lực đạo rất lớn đánh bay, ngã mạnh sang một bên.
Triệu Thái phi liên tục thở hồng hộc, cô cô bên cạnh vội vàng vỗ ngực bà ta giúp bà ta điều hòa hơi thở. Đầu ngón tay bà ta gần như sắp chọc lên trán Bội Vân: "Nói. Ai cho ngươi lá gan, làm ngươi hãm hại Đế cơ."
Bội Vân khóe miệng đã bị đánh rách, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, trong đôi mắt mê mang chậm rãi hiện sự buồn bã bất lực: "Nô tỳ... nô tỳ không hại Đế cơ..."
"Nương nương đừng nghe nàng giảo biện, Bội Vân đã sớm câu kết với người bên ngoài Phượng Dương cung." Một tiểu cung nữ căm giận xen mồm, hai người khác cũng vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, đều là chúng nô tỳ tận mắt nhìn thấy. Giữa trưa hôm nay còn nghe thấy nàng và một người nói chuyện. Bọn họ ở sau lưng nói Đế cơ không hiểu chuyện, vị công công đó còn nói đáng tiếc Bội Vân không có số làm nương nương."
Lời vừa nói ra, cả phòng bỗng yên tĩnh lạ thường.