Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 44

Editor: tuanh0906

Một tiếng th ở dốc rất nhỏ.

Đại điện trong chùa Hưng Thiện thắp một ngọn nến yếu ớt, trên mặt đất hai bên nằm la liệt Hoan Hỉ Phật ma quái đầy màu sắc rực rỡ, một số vẫn còn quấn quýt như rắn, một số đã vỡ thành bột phấn, mặt đất hỗn loạn không nhìn nổi.

Cửu Huyền Thu Yêu tháp trấn giữ phía trên xà ngang của đại điện, nhanh chóng xoay tròn, phát ra những tiếng rít, kim quang trong tháp chiếu xuống làm không khí trở nên khô ráo, những sợi hắc khí không ngừng bị bảo tháp hút vào bụng, yếu ớt phát ra những tiếng kêu r3n sắc nhọn làm người sởn tóc gáy.

Máu của oán linh dính trên tay, trên quần áo Liễu Phất Y tất cả đều biến thành sáp đỏ hong gió. Cả một tòa đại điện toàn là oán linh, không có người sống.

Không xác nhận được sự an toàn Mộ Dao, chàng đã phá đại lệ trong đời. Qua một canh giờ giết chóc không ngừng, chàng đứng bên cạnh bàn thờ để mặc Cửu Huyền Thu Yêu tháp đại khai sát giới, ngẩng đầu nhìn bức tượng Phật vàng đã bị thui đen, mặc kệ mồ hôi chảy vào cổ áo.

Tượng Phật cũng cười như không cười nhìn chàng.

"Liễu Phất Y..." Một giọng nói hốt hoảng truyền đến, hắc ảnh ngưng tụ ra hình người mơ hồ, đứng phía sau chàng. Bởi vì bị kim quang của Cửu Huyền Thu Yêu tháp nóng cháy, hắn chỉ còn một nửa khuôn mặt nên trông càng oán độc và đáng sợ hơn: "Người bắt yêu trừ ma bắt yêu, quỷ hồn là việc của Âm phủ, ngươi duỗi tay quá dài rồi đó."

Liễu Phất Y xoay người lại: "Người không phạm ta, ta không phạm người."

"Muốn trách phải trách Mộ gia ra tay trước." Oán linh vươn một cánh tay, như là chỉ vào chóp mũi chàng: "Việc này ban đầu vốn là thù hận của ta và Triệu Thấm Như. Là người Mộ gia tự cao tự đại, năm lần bảy lượt can thiệp sâu hơn. Ta đành phải..."

Hắn nham hiểm cười rộ lên, tiếng cười như kim loại cọ xát, khiến người ta nổi da gà.

Liễu Phất Y bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi và Triệu thái phi có thâm cừu đại hận gì?"

"Hận... hận vô cùng..." Hắc ảnh nhanh chóng vòng qua Liễu Phất Y, đứng trước mặt tượng Phật, như đang ngước nhìn gương mặt từ bi của Phật Tổ: "Triệu thị cao môn quý nữ, kiêu căng ngang ngược. Ở nhà là hòn ngọc quý trên tay, vào cung lại làm sủng phi của thiên tử. Lăng la tơ lụa, cẩm y ngọc thực, chỉ cần ra lệnh một tiếng..." Hắn dừng một chút: "... biết bao nhiêu người hiển quý chạy theo như vịt, tầng tầng áp bức, đâu thèm quan tâm kẻ ăn không hết người lần chẳng ra."

Trong đoạn thời gian tạm dừng này, dường như rất nhiều lời nói đã bị bỏ qua. Liễu Phất Y nhíu mày.

"Ngươi từng là thuộc hạ của Triệu thái phi?" Chàng có chút nghi hoặc: "Theo ta được biết, Đào gia ở ngoại thành Trường An, đều là thợ thủ công."

"Ngươi nói đúng." Hắc ảnh lại cười quái dị: "Nhà họ Đào chưa từng là quan lại, đều là thường dân, là thợ thủ công giỏi nổi tiếng xa gần..."

Trong mắt Liễu Phất Y lộ ra sự trào phúng: "Đã như vậy, vì sao ngươi lại lừa gạt Triệu thái phi, nói mình đến từ Bà La Môn ở Thiên Trúc?"

"Liễu đạo sĩ đoán xem Đào gia chúng ta là dựa vào nghề thủ công nào để kiếm sống?" Hắc ảnh không đáp hỏi lại, ngữ khí càng thêm châm chọc.

"Làm gốm, làm nến, làm mộc." Gia đình bình dân làm nghề thủ công, chỉ cầu no ấm, thượng vàng hạ cám, cái gì cũng làm.

"Ngươi sai rồi." Oán linh buồn bã nói: "Là làm hương."

Hắn đi ngang qua những ngọn nến đang tỏa ánh sáng đỏ ma quái trước bàn thờ: "Đào gia chủ mẫu Đào Ngu, am hiểu nhất là làm hương. Đây vốn là nghề thủ công bà mang từ nhà mẹ đẻ sang, nhưng từ sau khi trượng phu chết, làm hương đã trở thành phương tiện nuôi sống gia đình duy nhất của Đào Ngu."

Liễu Phất Y nhướng mày, trong lòng lập tức có suy đoán: "Đào Ngu là gì của ngươi?"

Oán linh vẫn không đáp, kỳ quái yên lặng hồi lâu, mới nói: "Đào Ngu làm hương, chỉ vì cơm ăn áo mặc, nuôi sống già trẻ một nhà. Bà sống cuộc sống của mình, không trêu chọc ai."

Liễu Phất Y nhìn hắn, gật đầu: "Không trêu chọc ai."

"Nhưng Triệu Thấm Như ỷ mình là cao môn quý nữ, thiên tử sủng phi. Bà ta tin Phật, cả nước đều phải sùng đạo, đây là đạo lý gì?" Oán linh đột nhiên cao giọng: "Mỗi năm một lần đại lễ, quan to hiển quý, tùy ý cướp đoạt, không màng dân oán sôi trào... Đào Ngu, chỉ vì biết làm hương, chỉ vì làm ra loại hương tốt nhất, nên bắt buộc phải không ngủ không nghỉ gấp gáp chế tạo hương triện cho ba ngày đại lễ, còn phải nói là thừa hưởng ân huệ của quý nhân... Ngươi nói, đây lại là đạo lý gì?"

Liễu Phất Y dừng một chút, đáp: "Có lẽ Triệu thái phi đã ban thưởng đủ, chỉ là tham quan ô lại tầng tầng bóc lột, bá tánh khó khăn..."

"Ban thưởng thì thế nào?" Đào Huỳnh đột nhiên ngắt lời, hơi xoay người lại, nhìn chằm chằm Liễu Phất Y: "Đào gia chúng ta chỉ là gia đình bình dân, không dám nhận ân huệ đó, chỉ muốn sống cuộc sống của mình, nhưng ngay cả tư cách nói không cũng không có."

"Đào Ngu thủ tiết, nhi nữ đều chết trẻ, cả đời vất vả, mấy đứa con cháu toàn dựa một tay bà nuôi nấng. Vì quanh năm bận làm hương, hai mắt bị hun thành tật, lại còn bị bệnh chóng mặt. Bà ấy chịu đựng nhiều năm như vậy, cả nhà mới sống tốt. Vốn, vốn không cần vất vả như vậy nữa..."

Hắn tiến lên vài bước, tới gần Liễu Phất Y, hắc khí trên người không ngừng bị hút vào Cửu Huyền Thu Yêu tháp, nhưng hắn dường như không hề phát hiện: "Ngươi biết khi bà ấy bị bắt chế hương đã bao nhiêu tuổi rồi không? Sáu mươi lăm tuổi, chừng sáu mươi lăm tuổi. Nếu sinh ra trong gia đình giàu có, sớm đã được an hưởng tuổi già. Nhưng bà ấy bị thân tín của Triệu Thấm Như chộp tới bắt phải chế tạo gấp hương triện... Cơ thể bà ngày càng sa sút, đêm trước ngày đại lễ, bà té xỉu trong phòng làm hương, vô ý làm đổ giá cắm nến..."

Liễu Phất Y nhắm mắt, cảm thấy choáng váng: "Đào Ngu chết là việc ngoài ý muốn?"

Oán linh phát ra một tiếng cười the thé: "Lửa lớn cháy một ngày một đêm, thiêu chết bà ấy, đốt sạch cơ nghiệp Đào Ngu cực khổ tích cóp cả đời..."

Giọng nói hắn hơi lạc đi, bị dính hơi ẩm: "Ngày hôm sau, ta lôi Tiểu Lục khóc sướt mướt đến chùa Hưng Thiện xin một bộ quan tài, lại phát hiện ở đó vô cùng náo nhiệt cử hành đại lễ. Thị vệ đánh chúng ta một trận, ném ra khỏi chùa, nói không làm ra hương triện, Triệu phi mất mặt, không truy cứu trách nhiệm đã là may mắn, còn dám tới đòi thưởng..."

Đôi mắt Liễu Phất Y sáng trong, yên lặng nhìn hắn: "Cho nên, ngươi tốn nhiều năm giả tạo thân phận, thay đổi dung mạo, tìm mọi cách trà trộn vào trong cung, làm con gái Triệu Thấm Như chịu nỗi đau do lửa đốt cũng là vì muốn bà ta nếm thử cảm giác đau mất người thân sao?"

- -------

Khi Lăng Diệu Diệu tỉnh lại, phát hiện mình bị trói vào một cái giá cao. Cách đó không xa là bàn thờ và tượng Phật quen thuộc. Bây giờ nàng không cần ngẩng đầu cũng có thể đối mặt với Phật Tổ.

Ngước mắt nhìn lên, đỉnh đầu là hình vẽ một đóa hoa sen mười cánh khổng lồ, cánh hoa đỏ đậm như máu, xòe ra từng lớp, bối cảnh đen tối, thâm trầm khó lường.

Phía dưới chất đầy củi, ông lão và oán linh khác đang tụ tập bàn bạc cái gì đó, phát ra những tiếng xì xào.

Hiện tại nàng như vịt nấu chín nằm trên giá nhìn các đầu bếp tụ tập thảo luận bước tiếp theo nên nướng bằng củi trái cây hay là nướng than.

Nàng giãy giụa vài cái, hai tay bị trói chặt sau lưng, trên eo cũng bị dây thừng to bằng cổ tay quấn quanh vài vòng, cần chắc bao nhiêu có bấy nhiêu, hoàn toàn không phải trò đùa.

Trên trán Lăng Diệu Diệu toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

"Đào Huỳnh sư phụ còn chưa tới sao..." Mấy tên tiểu quỷ nhìn trộm nàng, thấy nàng tỉnh lại, lo sợ bất an: "Không phải sư phụ nói nếu tới giờ này ngài ấy còn chưa tới thì..."

Một tiểu quỷ khác cũng không nhịn được, quay đầu lén lút nhìn ông lão: "... thì cứ bắt đầu nghi thức trước."

Ông lão khom lưng, vuốt râu, đi lại mấy vòng, lưỡng lự, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc hạ quyết tâm, ông ta vung tay lên: "Nghi thức bắt đầu."

Nghi thức thần bí bị Đoan Dương đế cơ miêu tả không biết bao nhiêu lần, trong điều kiện hấp tấp như vậy, không hề dấu hiệu, không hề chuẩn bị lại lần nữa bắt đầu, toàn bộ oán linh ở đây lần lượt quỳ xuống đất.

"Thần nữ."

"Thần nữ."

Trong lúc nhất thời núi gào biển gầm, tiếng ồn ào bao phủ đại điện.

"Á..." Mấy tiểu quỷ thoạt nhìn khoảng bảy tám tuổi nối đuôi nhau chạy ra: "Thần nữ! Thần nữ!" Một người còn kích động vấp ngã, viên đá lửa trên tay bắ n ra xa ba mét.

Lăng Diệu Diệu: "......"

Thế nào mà nói tới châm lửa các ngươi còn rất hưng phấn.

"Đùng." Đá lửa va chạm vào nhau, một ngôi sao đỏ rơi xuống đống củi, ngay sau đó liệt hỏa nháy mắt vọt lên phía trước, một luồng sóng nhiệt như gió bão lao thẳng vào mặt Lăng Diệu Diệu.

Nàng nhắm chặt mắt, cắn chặt răng.

Khoảnh khắc ngọn lửa li3m vào đế giày nàng, trên người nàng bỗng nhiên chợt lóe lên ánh sáng xanh. Giây phút củi lửa sắp nuốt chửng nàng, ngọn lửa màu xanh bùng lên bao trùm lấy cơ thể nàng. Giây tiếp theo, ngọn lửa đang cháy hừng hực đột nhiên tắt ngỏm như bị đóng băng ba thước.

Đám tiểu quỷ đang hoan hô: "......"

Lăng Diệu Diệu vui vẻ: "Ngại quá, bổn cung hôm nay như que củi ướt, châm không cháy. Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại thử?"

Nàng dám lấy thân phạm hiểm, chính là ỷ vào ngọn lửa hộ thể thần kỳ này, thứ tổn thương tánh mạng nàng sẽ chết ngay tức khắc. Hỏa hình đương nhiên cũng không làm gì được nàng.

Ông lão và đám tiểu quỷ nhìn nhau, bàn bạc nửa ngày, xoay người bái nàng một cái, cười ra một hàm răng sứt mẻ: "Thần nữ, một khi đã như vậy, chúng ta tạm thời bỏ qua hoả hình, tiến hành mục thứ hai trước."

Khoan đã... Mục thứ hai? Sao trong truyện không viết?

Lăng Diệu Diệu có chút ngơ ngác.

Tiếp đó, ông lão vỗ tay, mấy cái tiểu quỷ nâng một chiếc hộp màu đen cao bằng một người tới, sau đó đặt "ầm" xuống đất.

Lăng Diệu Diệu nhìn kỹ cái hộp... hình như đây là...... cái quan tài.

Ông lão và đám tiểu quỷ cùng nhau mở quan tài, nhấc một người ra đặt xuống đất. Ngay sau đó, mấy tiểu quỷ bò lên giá, vội vàng cởi bỏ sợi dây thừng trên người nàng.

Tứ chi đều bị đám tiểu quỷ khiêng, rất nhanh đã xuống đất.

Ông lão ở phía dưới chỉ vào "người" được nhấc ra khỏi quan tài, cười tủm tỉm nói: "Mục thứ hai, thỉnh Thần nữ và Thánh đồng đồng tu cộng hảo."

- -------

Cảm nhận được hơi thở của Đào Huỳnh Cửu Huyền Thu Yêu tháp càng thêm hưng phấn, kim quang b ắn ra bốn phía, chiếu sáng rực rỡ cả đại điện.

Đào Huỳnh bị chiếu rọi, hắc khí trên người nhanh chóng tiêu tán, hắn bất động nhìn chằm chằm Liễu Phất Y, không biết suy nghĩ cái gì.

Uy lực của Thu Yêu tháp, yêu ma quỷ quái đều biết rõ. Một khi Liễu Phất Y mặc kệ tòa tháp này cắn nuốt tà linh, bất luận là yêu hay quỷ đều không chạy thoát. Cho dù hắn ngoan cố chống cự, bị tiêu diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng không ngờ Liễu Phất Y lại duỗi tay, Thu Yêu tháp có chút không tình nguyện lui về phía sau một bước, thu hồi ánh sáng. Sắc mặt chàng nghiêm túc: "Ta để ngươi nói cho hết."

Oán linh Đào Huỳnh khựng lại, cười tới mức run rẩy cả người: "Liễu đạo sĩ không cần giả vờ lấy lại công bằng cho ta."

"Mộ Hoài Giang, gia chủ quang minh chính đại của thế gia bắt yêu lại dùng phong ấn trấn quỷ giúp đỡ hoàng gia che giấu gièm pha. Bây giờ Mộ Dao lại chủ động nhúng tay vào việc của Âm phủ, muốn giết oan hồn chúng ta một lần nữa. Đạo sĩ bắt yêu các ngươi không phải đều là hạng người tham mộ hư vinh, ỷ mạnh hiếp yếu sao?"

Liễu Phất Y đi về phía trước một bước: "Việc năm đó ta không biết, nhưng lần này Mộ Dao tới là nhận sự ủy thác bằng ngọc bài của Triệu thái phi, không có lựa chọn nào khác." Chàng nhìn linh hồn không đầy đủ trước mặt: "Đào Huỳnh, ngươi muốn báo thù cho Đào Ngu, về lý ta không nên can thiệp. Nhưng ngươi không nên kích động nhiều giáo chúng tự thiêu như vậy, lại còn có ý định giết Đoan Dương đế cơ, bọn họ đều là người vô tội. Nếu ngươi lựa chọn làm như vậy, ta và Dao Nhi nhất định sẽ phải ra tay đối phó ngươi."

Chàng vươn tay, Cửu Huyền Thu Yêu tháp bay lên đ ỉnh đầu hai người, chuẩn bị phát ra kim quang mãnh liệt, tay chàng vì lo lắng mà hơi phát run: "Thù hận của ngươi sẽ do Âm phủ định đoạt, bây giờ ta muốn ngươi nói cho ta biết Dao Nhi ở nơi nào?"

Đào Huỳnh bí hiểm nhìn chàng một hồi mới thấp giọng cười: "Ta không nói cho ngươi. Liễu Phất Y, cảm giác đau mất người yêu thế nào?"

Lời còn chưa dứt, bóng đen không hoàn chỉnh đó nháy mắt hóa thành một luồng khí đen, nhảy lên trên, xông thẳng vào tòa tháp.

Liễu Phất Y sắc mặt trắng bệch, trở tay định thu lại tháp, nhưng tòa tháp sáng rực đã nuốt sạch oán linh tự chui đầu vô lưới.

Liễu Phất Y thu hồi Cửu Huyền Thu Yêu tháp, hoảng hốt lắc lắc thần khí đã biến trở lại thành tiểu mộc tháp một lúc lâu, nhưng cũng chỉ phí công.

Chàng có chút thất thần nhìn xung quanh.

Đào Huỳnh thà chết cũng không chịu tiết lộ tung tích Mộ Dao.

"Ca ca..."

Trong Phật đường truyền đến một giọng nói khẽ, Liễu Phất Y quay đầu, một cô bé khoảng bảy tám tuổi xõa tóc đang túm góc áo chàng, ngửa đầu nhìn chàng.

Cô bé không có chân, là một tiểu quỷ nhỏ tuổi.

Cô bé kéo ống tay chàng, sợ hãi nói: "Ta biết vị tỷ tỷ đó ở đâu, huynh đi theo ta."

Tiểu oán linh mặc y phục bằng lụa sa tanh mới tinh, trên cổ tay đeo nhiều tầng trang sức vàng, cái đầu chỉ tới eo Liễu Phất Y.

Liễu Phất Y đi theo cô bé ra khỏi điện: "Ngươi cũng là giáo chúng sao?"

Tiểu quỷ quay đầu, đôi mắt đen nhánh: "Mẹ nói ta và Đế cơ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, là thiên đại phúc khí. Bởi vì ta có phúc khí, Triệu phi nương nương mới chọn ta, làm ta thay Đế cơ làm Thần nữ."

Liễu Phất Y trong lòng nghẹn lại.

Đoan Dương là vô tội, nhưng cô bé trước mắt thay nàng chịu hoả hình mà chết lại làm gì sai sao?

Chàng dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé: "Có đau không?"

Tiểu quỷ co rúm lại, hình như có chút sợ, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, vẫn rụt rè nói tiếp: "Ca ca, ta dẫn đường cho huynh là có điều kiện."

Liễu Phất Y ngẩn ra, sau đó hỏi: "Muội muốn cái gì?"

Tiểu quỷ nói: "Huynh có thể ra khỏi chùa chuyển lời cho ta mẹ được không? Cái kim thêu hoa bà ấy bị mất là ta giấu đi, giấu ở dưới đệm giường. Bà ấy lúc nào cũng thắp đèn thêu thùa lúc nửa đêm, cha nói bao nhiêu lần bà ấy cũng không nghe. Ngày ta đi, bà ấy vẫn còn tìm."

Liễu Phất Y không đoán được đáp án là như vậy, thật lâu sau mới gật đầu: "...... Được, ta giúp muội nói cho mẹ muội. Muội còn gì muốn nói, ta mang cho bà ấy một thể."

Tiểu quỷ nghĩ nghĩ, cười nói với chàng: "Nói cho mẹ ta, giờ ta làm Thần nữ, ở trên trời ở căn phòng tốt nhất, ngủ chiếc giường mềm nhất, còn có tiểu nha đầu quét sân cho ta."

Liễu Phất Y sửng sốt hồi lâu, sau đó gật đầu.

Năm đó thay mận đổi đào xong, Triệu thái phi chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc. Mười năm đã qua, cảnh còn người mất, không biết bãi bể hóa nương dâu.*

*nguyên văn là thương hải tang điền: ý chỉ những thay đổi lớn trong cuộc đời và xã hội.

Cô bé dừng lại, chỉ về phía xa.

Trước mặt là một cái giá rất cao, phía trên chói một thiếu nữ mặc một cái áo quây, váy ngắn thêu hoa, cổ tay và cổ chân đeo rất nhiều trang sức bằng vàng. Nàng ăn mặc hở hang, lộ ra cánh tay trắng nõn và đùi, tóc dài rối tung, nhìn qua như là Hoan Hỉ Phật yêu dã biến thành thật.

Một người kiêu ngạo như Mộ Dao bị người khác cho ăn mặc thế này treo lên để trưng bày, không biết đã chịu thiệt thòi bao nhiêu.

Liễu Phất Y quay đầu nhìn tiểu quỷ: "Ta không thu muội, muội tự đi Âm phủ báo cáo, biết chưa?"

Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn Liễu Phất Y, có chút tò mò gõ gõ mộc tháp trong tay chàng: "Đào Huỳnh sư phụ ở trong này sao?"

Liễu Phất Y vội vàng cất tháp vào tay áo: "Oan ức của hắn sẽ có người chuyên môn xử lý, nhưng nếu hắn có tội thì sẽ phải trả giá. Thu Yêu tháp của ta chỉ trừng phạt đúng người đúng tội."

Chàng dán một tấm bùa dẫn đường lên lưng tiểu cô nương vẫn còn mờ mịt, nhìn nàng bị lá bùa điều khiển chạy đi, sau đó thở dài một tiếng, bay lên cái giá.

Mộ Dao bất tỉnh nhân sự, khóe miệng còn có vết máu chưa khô.

Chàng cởi dây trói, chặn ngang ôm nàng, rơi xuống đất, lòng nóng như lửa đốt: "Dao Nhi, Dao Nhi?"

Mộ Dao mơ màng mở mắt, nhìn thấy mặt chàng, chưa nói gì trong mắt dẫn đầu hiện lên một tia ai ý.

Liễu Phất Y nâng mặt nàng, nói rất khẽ, lo làm sợ nàng: "Ta tới muộn. Dao Nhi, ta đã tới muộn, xin lỗi."

Mộ Dao cổ họng nghẹn lại, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống, Liễu Phất Y ôm nàng vào lòng, nhè nhẹ vỗ lưng nàng: "Đừng khóc, giờ thì không sao rồi."

Mộ Dao nghĩ đến quần áo trên người mình không ổn, nàng chật vật và nhục nhã đều bị chàng nhìn thấy hết, trong lúc nhất thời bao nhiêu uất ức, xấu hổ buồn bực, thống khổ tất cả trộn lẫn với nhau. Nàng bắt đầu giãy giụa, Liễu Phất Y lại ôm nàng càng chặt.

"Ta biết nàng nghĩ gì." Chàng vô cùng bình tĩnh nói: "Nàng thế này rất đẹp."

Hai người nhếch nhác ngồi dưới đất, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngăn nắp tiêu sái của Thần điêu hiệp lữ bao năm qua, nhưng chưa bao giờ bọn họ cảm thấy lúc nào gần gũi như lúc này.

Chàng buông nàng ra, nhìn vào mắt nàng, không biết suy nghĩ gì, hồi lâu mới mở miệng: "Dao Nhi, nàng biết tâm ý của ta. Cuộc đời này ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa."

Mộ Dao ngơ ngẩn, nước mắt chảy qua gò má tái nhợt của nàng, nàng nhìn Liễu Phất Y nói với tiểu mộc tháp trong lòng bàn tay: "Ta Liễu Phất Y thề với Cửu Huyền Thu Yêu tháp, sẽ không bao giờ để Mộ Dao phải chịu uất ức như vậy nữa."

Nhìn vào đôi mắt như chứa đầy sóng to gió lớn của chàng, trái tim nàng như bị đập mạnh một cái, một luồng hơi ấm mãnh liệt bao trùm lấy nàng.

Nàng hoàn toàn yên tâm, dựa vào lồ ng ngực ấm áp của chàng.

Nếu nàng là một con thuyền trôi dạt, vậy thì bây giờ nàng thực sự đã có bến đỗ.

- -------

Mộ Thanh xuất phát gần như đồng thời với Liễu Phất Y, lựa chọn con đường có khoảng cách tương tự, nhưng quãng đường hắn đi lại vô cùng gập ghềnh.

Cơ thể chí âm chuyên môn hấp dẫn yêu ma quỷ quái, lại thêm trước đó hai lần dùng máu vẽ bùa. Đối với tà vật, hắn quả thực như một nồi lẩu hương thơm ngàn dặm, đi được vài bước lại có oán linh chặn đường. Ngay cả đám dơi đen trong rừng cũng đập cánh dữ dội về phía hắn.

Trong vòng ba ngày, hắn đã dùng Phản Viết phù một lần, nếu không tiết chế, rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Bởi vậy, hắn chỉ có thể vừa đi vừa thành thật chém giết oán linh, gần như dùng hết tất cả bùa trên người, buộc phải dựa vào hai chiếc vòng thu yêu và Tạc hỏa hoa mở ra một con đường.

Tới khi hắn sức cùng lực kiệt xông vào chùa Hưng Thiện, trong chùa chỉ còn một đống hỗn độn, không có bóng dáng người sống.

Xà ngang đứt gãy, nằm nghiêng trên mặt đất, mái ngói khắp nơi, hai cây nến đỏ trên bàn thờ đã cháy sắp hết, vài vệt sáp nến đỏ như máu dọc theo cái bàn chảy xuống.

Ánh nến mờ ảo chập chờn soi sáng đống đổ nát trên đất. Toàn bộ oán linh hoặc là thần hình câu diệt, hoặc là chạy trốn khắp nơi. Rõ ràng là đã trải qua một trận ác chiến.

Bốn phía cực kỳ an tĩnh. Mộ Thanh đi về phía trước vài bước, nhìn xung quanh. Đến muộn rồi sao?

Xa xa có một tiểu quỷ tóc dài cấp tốc lướt qua hắn, mặt đầy kinh hoàng, bị hắn duỗi tay lôi kéo mới ngừng lại.

"Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, quá nhanh." Tiểu cô nương lấy tay lau trán, hú hồn hú vía.

Ánh mắt hắn dừng ở màu vàng trên bộ quần áo lụa của nàng, sau lưng nàng dán một lá bùa dẫn đường, cho nên không tự chủ được đi về hướng lá bùa chỉ. Nhưng uy lực của lá bùa quá lớn đối với tiểu quỷ như nàng nên mới chạy nhanh không kiểm soát được như vậy.

Mộ Thanh vẻ mặt phức tạp nhìn bút pháp quen thuộc trên lá bùa, trong lúc nhất thời không biết nên tức giận hay là nên may mắn. Liễu Phất Y đã tỉnh, còn tới rồi?

"Ca ca..." Tiểu cô nương ngửa đầu, đôi mắt tò mò nhìn hắn: "Huynh cũng tới cứu tỷ tỷ đó sao?"

Mộ Thanh nhìn nàng một cái, đột nhiên xoay người, không do dự rời khỏi chùa, góc áo phất lên một trận gió lạnh.

- -------
Bình Luận (0)
Comment