Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 1

Beta:Minh Nguyệt

Khi vô số nước biển tranh nhau dũng mãnh mà vào bên trong mũi miệng của Tần Hoan Hoan, cô mới hiểu được, thì ra cái gọi là bồi thường tuần trăng mật cho cô đều là lấy cớ!

Tra nam Hàng Cảnh Thần thế nhưng lại hợp tác với khuê mật của cô, cùng nhau đem cô đẩy xuống biển!

Cho dù cô không chết đuối, thì cũng sẽ bị một bầy cá đếm không hết cắn chết! 

Tâm thật ngoan độc a!

"Giai Giai, chờ khi trở về anh sẽ lập tức cưới em!"

Hàng Cảnh Thần nhìn vợ của mình giãy giụa một chút rồi chìm vào đáy biển, cười lạnh một tiếng, sau đó liền xoay người bắt lấy tay của mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh, nói ra lời thề son sắt.

"Vợ của anh vừa mới chết anh liền đi cưới em, không phải là muốn để cho người khác khinh thường em sao!"

Nữ nhân nũng nịu mà nhào vào trong lòng ngực của Hàng Cảnh Thần, thanh âm õng ẹo làm người khác cảm thấy toàn thân một trận tê dại.

Nhìn mỹ nữ vũ mị thanh kiều đang làm nũng trước mắt, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến, vừa mới lúc nãy, cô đã đẩy khuê mật tốt nhất của chính mình xuống biển.

Không sai, cái nữ nhân được gọi là Giai Giai này, chính là khuê mật tốt nhất của Tần Hoan Hoan, Nghê Úc Giai.

Hàng Cảnh Thần nhìn Nghê Úc Giai kiều mị trước mắt, liền trực tiếp kéo qua rồi hung hăng hôn một cái:

"Đừng có nói tới cái bà thím già đó với anh nữa! Nếu không phải do ba mẹ anh nói cô ta có mệnh vượng phu có thể sinh con trai, thì sao anh lại đi cưới cô ta!"

Không biết vì sao, ở một phút trước khi tử vong, Tần Hoan Hoan bỗng cảm giác hình như cả thân thể của mình đang bị kích hoạt.

Cô nghe Hàng Cảnh Thần từng câu đem cuộc sống mà cô tự cho là hoàn mỹ hạ thấp đi không đáng một đồng, nhìn khuê mật tốt của cô hung tợn mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang chìm xuống đáy biển của cô.

A, vì cái nhà này, mà cô đã từ bỏ đi lý tưởng của chính mình, ở nhà vì hắn mà chiếu cố cha mẹ già, vì hắn mà sinh con dưỡng cái!

Nhưng đến cuối cùng, thế nhưng hắn lại ghét bỏ cô là bà thím già!

Còn có cái người được gọi là khuê mật tốt kia!

Nghê Úc Giai không muốn công tác, cô liền nói với Hàng Cảnh Thần an bài cho cô ta một chức quan nhàn tản, để cô ta cầm tiền lương xa xỉ, cô ta không muốn ở phòng nhỏ, cô liền nói với Hàng Cảnh Thần đổi cho cô ta một căn biệt thự.

Cô tự nhận là cô đối với Nghê Úc Giai đã đủ tốt, nhưng mà Nghê Úc Giai lại đối với cô một bộ dáng hận thấu xương a.

Cả đời này mắt cô thật đúng là đã bị mù! Không chỉ có nhìn lầm nam nhân, đến cả khuê mật cũng là sói đội lốt cừu!

Hơn nữa không biết hai người này đã ở bên nhau bao lâu rồi!

Trách không được mặc dù biết rõ cô không biết bơi, nhưng Hàng Cảnh Thần vẫn mặc kệ mà kiên trì muốn đưa cô tới bờ biển để nghỉ phép, thì ra hai người nàyđã sớm thiết kế tốt hết rồi!

Giãy giụa hồi lâu, Tần Hoan Hoan sớm đã kiệt sức.

Cô gắt gao nắm chặt nắm tay, răng hận đến cơ hồ cắn nát, cả đời cứ như vậy mà chết đi, cô thật không cam lòng a!

Hơn nữa nếu cô cứ như vậy mà chết, đôi cẩu nam nữ kia sẽ đối xử với con trai của cô như thế nào!

Nghĩ đến tiểu gia hỏa đỉnh đầu như trái dưa hấu, hai má phấn nộn nhiều thịt, trong lòng Tần Hoan Hoan liền mềm nhũn, tuy rằng cô có rất ít có thời gian để chơi với con trai, nhưng tiểu gia hỏa kia vẫn không có nản lòng, vừa thấy cô liền sẽ đi theo sau cô rồi dùng thanh âm ngọt ngào mà gọi mẹ.

Nghĩ đến cặp mắt to biết nói kia của con trai, cổ oán khí trong lòng Tần Hoan Hoan lại càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt đến mức muốn bạo căng thân thể của cô.

Nhưng mà theo thời gian trôi đi, thân thể của cô cũng càng ngày càng nặng dần, ý thức cũng dần dần mơ hồ, cho dù oán khí có lớn đến đâu thì cũng chỉ có thể chờ đến kiếp sau lại báo.

Tần Hoan Hoan tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại, đối chính hướng tới nàng phương hướng sử tới nam nhân hoàn toàn không có phát hiện.

Ở nháy mắt trái tim cô sắp sửa đình chỉ, hình như Tần Hoan Hoan ở trong đầu chính mìnhnghe được một tiếng giòn vang.

"Tích —— hệ thống mau xuyên chính thức khởi động, thỉnh ký chủ hãy ngồi ổn định lại."

Sau khi âm thanh máy móc vang lên, đầu óc Tần Hoan Hoan tựa như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, ý thức nháy mắt liền hoàn toàn biến mất.
Bình Luận (0)
Comment