Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 22

"Cái gì?" Lạc Tử Tinh vô cùng khiếp sợ, cũng lập tức đen mặt, tên An Triệt này, đều do cậu ta, làm ra chuyện lớn như vậy, nhưng mà biện pháp này chỉ duy trì được trong một khoảng thời gian rất ngắn, Lạc Tử Tinh cũng biết An Triệt như vậy là vì tiết kiệm thời gian, muốn cho Lạc Tử Tinh có nhiều thời gian ôn tập hơn.

Lạc Tử Tinh nghĩ đến đây, lập tức cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao ngày hôm qua cô dùng thời gian quản lý để ôn tập bài vở mà bọn họ lại không nói gì? Như là đã sớm biết vậy.

Sau khi nghĩ lại vẫn thấy khó hiểu, Lạc Tử Tinh cũng chỉ có thể đội mũ và quàng khăn quàng cổ vào, che khuất toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra ánh mắt.

Đáp giao thông công cộng đến trường, quả nhiên thấy cửa trường học vây quanh một đám ** nữ sinh, nhưng mà các cô ấy kiểm tra từng người một, không hề thiếu nữ sinh lấy di động ra, giống như muốn đối chiếu khuôn mặt của cô.

Hỏng bét, phải lừa họ thế nào mới qua được cửa đây?

Đúng lúc này, Úy Trì An Minh đột nhiên dẫn theo uỷ viên tác phong và kỷ luật đi tới, dáng người cậu vẫn cao ráo, mặt mày tuấn nhã, giống như công tử tao nhã thời cổ đại.

Cậu đi đến trước mặt các nữ sinh, tuy rằng trên mặt mang theo ý cười, nhưng mà giọng điệu lại tương đối nghiêm khắc: "Đến sớm không về lớp tự học, vây quanh chỗ này làm cái gì?"

Hội trưởng hội học sinh vẫn rất có lực uy hiếp, nhất thời, mấy nữ sinh đó đã nhanh chóng rời khỏi rồi.

Nhưng mà cũng có nữ sinh to gan hỏi: "Hội trưởng, tớ muốn hỏi một chút, vì sao sẽ cùng thánh du trung học Diệp Hiên nhiễm cùng an triệt đi cùng một chỗ đâu, còn có tối hôm qua này người nữ sinh, nàng vì sao có thể theo các ngươi cùng nhau?"

Chỉ một buổi tối, các bạn ấy đã hỏi thăm được tên của Diệp Hiên Nhiễm và An Triệt? Như vậy tên của cô cũng sẽ bị lộ sao?

"Chuyện này là bí mật, hiện tại không thể nói cho các cậu biết được." Giọng điệu của Úy Trì An Minh không cho người khác phản bác, "Đương nhiên, nếu ngày nào đó có thông báo, tôi cũng sẽ đặc biệt nói với các bạn. Tôi hi vọng các bạn dùng suy nghĩ này để tâm vào việc học tập, bạn học nữ này cũng không giống như các bạn nghĩ. Được rồi, tất cả giải tán đi, một lát nữa hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm sẽ đến đây, sẽ không nói chuyện tử tế nhẹ nhàng giống tớ đâu."

Nói hết câu cuối cùng, các bạn nữ sinh lập tức tản đi, dù sao hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm, cũng không lưu tình chút nào.

Lạc Tử Tinh thở phào nhẹ nhõm, đi vào trong trường.

Không nghĩ tới Úy Trì An Minh lại cười nói với cô: "Tiểu Tinh."

"Ai?" Lạc Tử Tinh cảm thấy kì lạ, kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra khuôn mặt đáng yêu, "Sao cậu có thể nhận ra tớ?"

"Đương nhiên có thể nhận rađược." Trên mặt Úy Trì An Minh là nụ cười ấm áp, "Cậu xem, có nữ sinh nào che che chắn chắn giống cậu không, cậu như vậy, thật hấp dẫn sự chú ý của người khác."

"Như vậy à." Lạc Tử Tinh vội vàng tháo khăn quàng cổ xuống, rồi nói, "Cảm ơn cậu hôm nay đã tới giải vây giúp tớ, bằng không tớ thật sự không biết phải làm sao bây giờ nữa."

"Không có gì, việc này vốn là chuyện tớ phải giải quyết." Huống hồ, đây là chuyện tên Nhiễm kia dặn, nhưng mà lời này, Úy Trì An Minh không nói.

Lạc Tử Tinh đi về lớp học, khiến cho rất nhiều nữ sinh chú ý, nhưng nà bởi vì Lạc Tử Tinh là lớp đứng đầu, là học sinh cô giáo yêu quý anh nhất, bởi vậy cũng không có nữ sinh tới quấy rầy, Lạc Tử Tinh nghĩ, về sau khẳng định sẽ phải chịu càng nhiều chú ý, bởi vậy sắc mặt cô vô cùng thản nhiên.

Thư Văn Tĩnh lo lắng nhìn Lạc Tử Tinh: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao, những bạn nữ kia bị hội trưởng đuổi đi rồi." Lạc Tử Tinh lấy sách giáo khoa từ trong túi ra, sắp xếp ngay ngắn, cười trả lời Thư Văn Tĩnh.

"Vậy là tốt rồi, hội trưởng tuyệt quá." Thư Văn Tĩnh tuy rằng vô cùng Văn Tĩnh, nhưng mà là fan vô cùng đáng tin của hội trưởng, bởi vậy rất muốn tìm kiếm thông tin từ Tử Tinh, "Tử Tinh, hội trưởng và cậu có quan hệ gì vậy?"

"Không có quan hệ gì." Lạc Tử Tinh bất đắc dĩ, "Tại sao ngay cả cậu cũng thích tám chuyện linh tinh vậy, yên tâm, hội trưởng nhà cậu vẫn còn độc thân, cậu có thể yên tâm theo đuổi sau khi thi đại học xong.”

Mặt Thư Văn Tĩnh đỏ hắn lên, xấu hổ quẫn bách nói: "Cậu, cậu nói cái gì vậy."

Ồn ào xong, chính là giờ lên lớp, hôm nay hai tiết đầu chính là giờ của giáo viên chủ nhiệm, sau khi cô ấy đi vào phòng học, lập tức nhìn Lạc Tử Tinh liếc mắt một cái, ánh mắt có chút phức tạp, vừa có bất đắc dĩ vừa như có than thở, khiến trái tim Lạc Tử Tinh căng thẳng, đã phát sinh chuyện gì sao?

Mà hai tiết này, chủ nhiệm lớp gọi cô lên trả lười bài cũng nhiều hơn bình thường, hơn nữa đó đều là những câu hỏi tương đối khó, nhưng tối hôm qua Lạc Tử Tinh đã chuẩn bị tốt bài tập, bởi vậy cũng không có bị hỏi khó, ngược lại dường nhu trả lời vô cùng xuất sắc.

Lạc Tử Tinh không biết đã xảy ra cái gì, cảm thấy có chút bất an, quả nhiên, sau khi kết thúc hai tiết học, cô giáo Vu lập tức nói với Lạc Tử Tinh: "Lạc Tử Tinh, em theo tôi vào văn phòng."

Lạc Tử Tinh có chút lo lắng, sợ cô lại bảo mình phải cố gắng chuyên tâm học tập không làm thêm nữa.

"Lạc Tử Tinh, hôm nay trước khi vào giờ học, có vài người đến tìm cô." Cô Vu nhìn Lạc Tử Tinh, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ý của bọn họ là, không muốn cô cản trwor sinh hoạt của em, là ai cô sẽ không nói cho em biết. Cô thật sự rất tức giận, nhưng cô tin tưởng em là đứa bé biết chừng mực, bởi vậy, cô gọi em tới đây, cũng không muốn phải khuyên em cái gì nữa, mà chỉ hi vọng em biết, chỉ có em mới biết bản thân em thật sự muốn gì."

"Cô Vu..." Trong lòng Lạc Tử Tinh cảm thấy đau xót, cô đương nhiên biết cô giáo luôn đối tốt với mình, cho nên mới cảm thấy khổ sở, "Thưa cô, em đã thực sự suy nghĩ, suy nghĩ thật lâu, cho nên khi quyết định em đã lo lắng cho sau này, cũng nghĩ rằng mình có năng lực gánh vác. Cảm ơn cô đã quan tâm em, thực xin lỗi, em khiến cô phải thất vọng rồi."

"Không sao, em đã quyết định, cô cũng chỉ có thể chúc phúc cho em." Cô Vuthở dài, "Em trở về đi."

"Dạ thưa cô." Lạc Tử Tinh chào cô, xoay người rời đi.

Lạc Tử Tinh cúi đầu đi về phía phòng học, trong lòng nghĩ là ai đã nói những lời này với cô, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến máy người Diệp Hiên Nhiễm bọn họ. Nghĩ đến bọn họ tối qua cũng không có biểu hiện kinh ngạc, Lạc Tử Tinh chậm rãi xác định, là bọn họ đi.

Trong lòng chảy qua từng dòng nước ấm, Lạc Tử Tinh không nhịn được nở nụ cười vui vẻ, tuy có lỗi với cô, nhưng mà được mọi người quan tâm thế này, thật tốt.

Buổi chiều sau khi tan học, một chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng trường, một thiếu niên đẹp trai như hoa như ngọc nói với Lạc Tử Tinh: "Lên xe."

Khi Lạc Tử Tinh nhìn thấy cậu ấy, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ hẳn lên, vội vàng nói sang chuyện khác: "Diệp Hiên Nhiễm, sao hôm nay chỉ có một mình cậu đến?"

"An Minh nói ngày hôm qua đã tạo ra một số việc phiền toái cho cậu, về sau chỉ có mình tôi đến thôi." Diệp Hiên Nhiễm nói xong, nhìn thấy biểu cảm cảm động của Lạc Tử Tinh, lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu, "Đến khi nào chân của cậukhỏi hẳn thì thôi."

Lạc Tử Tinh còn chưa kịp thu hồi vẻ cảm động nhất thời đông cứng lại: "Không phải là cậu vẫn còn đang giận mình chứ?"

"Không có."

Lời lẽ cứng rắn, khẳng định là vẫn còn tức giận. Lạc Tử Tinh ngồi vào phía sau xe, lúc này cô vươn tay, nhẹ nhàng nắm áo Diệp Hiên Nhiễm.

"Nhưng mà tối hôm qua không phải cậu cũng đã cười rồi sao?" Lạc Tử Tinh nghĩ đến ngày hôm qua cô cố ý bày trò, cũng có chút xấu hổ, vì để cho Diệp Hiên Nhiễm cười, cô cũng chỉ có thể liều mạng.

Diệp Hiên Nhiễm lái xe nhanh nhưng chắc chắn: "Đó là đề nghĩ của bọn An Triệt, tôi cũng chưa đồng ý."

Lạc Tử Tinh biết Diệp Hiên Nhiễm luôn luôn miệng cứng lòng mềm, bởi vậy cười nói: "Làm sao bây giờ, tớ phải làm thế nào mới dỗ được cậu đây, anh trai xinh đẹp."

"Cậu câm miệng!" Diệp Hiên Nhiễm lại xù lông.

Lạc Tử Tinh núp ở phía sau, cười đến vui vẻ, lúc trước bởi vì nhìn thấy anh mà sinh ra cảm xúc khẩn trương, đến giờ cũng biến mất. Cô cảm thấy, mặc dù cô thích Diệp Hiên Nhiễm, nhưng mà cũng không phải là mất đi sự khống chế bản thân, biến thành loại cỏ vừa chạm vào sẽ tan mất mất, mà là vẫn như trước kia, có thể nói chuyện cùng Diệp Hiên Nhiễm, ngẫu nhiên gặp cậu ấy một chút, cũng đã tốt lắm rồi.

Sau ngày hôm đó, Lạc Tử Tinh đều không có việc gì yên tâm mà học tập, chỉ có hai lần đi quán bar mỗi tuần là cô không thể tập trung tinh lực, ở cuộc thi khảo sát lần sau, Lạc Tử Tinh đã thành công đánh bay, cách xa thành tích của bạn học đứng thứ hai.

Bạn học đứng thứ hai là một bạn nam đeo kính, tính cách vô cùng sáng sủa, cậu ấy lên án Lạc Tử Tinh: "Lạc Tử Tinh à, sao cậu lại là người tàn nhẫn như vậy, đứng thứ nhất còn chưa tính, vậy mà cậu còn hơn tớ tận 70 điểm, cậu có biết không, lần trước tớ thật vất vả mới rút ngắn khoảng cách với cậu, ba tớ rất vui vẻ, nói là chỉ cần duy trì như vậy thêm lần nữa sẽ mua cho tớ thứ tớ muốn.”

Lạc Tử Tinh nhìn cậu tở vẻ xin lỗi.

Mà TK- boys luyện tập cũng rất suôn sẽ, phối hợp giữa bọn họ càng ngày càng ăn ý, động tác vũ đạo đẹp đồng đều, khiến người yêu thích. Khí chất của bọn họ đều có sự thay đổi không nhỏ, đã có dáng vẻ của một minh tinh, biểu hiện cụ thể chính là, fan càng ngày càng nhiều, bọn họ được yêu cầu tăng số lần biểu diễn, nhưng mà bọn họ đều không phải người hát cho quán, bởi vậy cũng không đồng ý yêu cầu của fan.

Thước Nguyệt đã từng thích Việt Phi bởi vì TK tồn tại, sự tồn tại của Việt Phi càng ngày càng ít, hơn nữa sau khi xảy ra sự việc kia trước mặt Thước Nguyệt, Việt Phi cũng biến mất rồi.

Chuyện của Việt Phi, Thước Nguyệt đã không chú ý, Lạc Tử Tinh đương nhiên cũng sẽ không để tâm. Sau khi thành tích tăng trở lại, cô giáo càng không có lý do ngăn cản cô, bởi vậy mỗi ngày cô đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ngẫu nhiên sẽ đến nhà trọ của bọn họ quét dọn vệ sinh, cải thiện cuộc sống của bọn họ. Tuy rằng tài nấu nướng của Lạc Tử Tinh cũng không tính là tốt lắm, nhưng mà làm ra đồ ăn cũng đầy đủ hương vị.

Nhưng mà trời cao hình như rất thích khảo nghiệm bọn họ, ngay sau đó, bởi vì chuyện trong lúc đang công tác mà Lạc Tử Tinh lại chú tâm học tập, mặc kệ TK bị người khác báo cáo với quản lý cấp cao của công ty.

Thì ra cấp trên vốn không quản một trợ lý Lạc Tử Tinh nho nhỏ, nhưng mà TK là nhóm mà công ty có dự định cho ra mắt vào năm sau, công ty luôn cho TK hưởng những ưu đãi tốt nhất, cho nên Lạc Tử Tinh vốn không phải là một trợ lý chuyên nghiệp, cũng không coi trọng, cấp trên thuận miệng một câu nói, là có thể đuổi cô đi.

Cấp trên còn có một người, là cha Tống, ông ta bởi vì Tống Ny Na đã từng chịu "oan ức", sau khi điều tra ra, nỗ lực muốn đuổi Tử Tinh đi.

Khi Lạc Tử Tinh nhận được thông báo của Lâm Mộng, dường như ngốc luôn, cô biết bản thân mình thực sự sai lầm, khi đang làm việc lại làm việc khác, ở bất kỳ chỗ nào cũng không được cho phép. Cho nên đối với quyết định này, Lạc Tử Tinh không biết nên cãi lại thế nào, hơn nữa cô cò làm phiền đến dì của mình.

"Tiểu Tinh, chuyện học tập của con dì cũng có sai lầm, dù sao việc con làm trợ lý là rất xuất sắc, mặc dù ngẫu nhiên rút ra một chút thời gian khi bọn họ luyện tập để học tập, cũng không gây trở ngại gì, nhưng mà thái độ của Tống Kiến Hiên bên kia rất kiên trì, vì một trợ lý, mọi người cũng đều không muốn tranh chấp." Lâm Mộng thở dài, ngược lại lại nói, "Tiểu Tinh, hiện tại con học hành thế nào rồi, bằng không nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, dùng mọi năng lực đặt lên việc học được không?"
Bình Luận (0)
Comment