Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 30

Trên mặt vị bác sĩ mặc áo blouse trắng rõ ràng rất tiếc nuối: "Căn cứ vào việc kiểm tra, đánh giá bệnh lý, tôi và các bác sĩ khác đã hội ý suốt đêm, xác định bệnh này là do tai nạn mà thành, chứng tắt tiếng chỉ là tạm thời, nhưng lâu dài về sau, cậu sẽ hoàn toàn mất đi giọng nói. Thật đáng tiếc, nguyên nhân phát sinh loại bệnh này có xác suất quá nhỏ, để có thể chữa trị được là rất khó, do vậy trong nước chưa thể chữa khỏi, nhưng ở nước ngoài thì có thể có khả năng, nếu được thì các cậu có thể sang Mỹ để chữa trị."

"Chữa trị ở Mỹ thì xác suất chữa khỏi là bao nhiêu?" Lâm Mộng nhíu mày hỏi.

"Chưa tới 30%." Bác sĩ lại tiếc nuối nói: "Hơn nữa ở nước ngoài trước đây cũng không có ca nào thành công."

Lạc Tử Tinh che miệng lại, không dám tin bước lùi về phía sau, nhìn vị bác sĩ với ánh mắt đầy sự khẩn cầu, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, không cần nói đùa có được không, đây cũng không phải là phim Hàn Quốc, vì sao lại có chuyện như vậy xảy ra.

Trong nháy mắt cô đau lòng đến không thể thở được, tầm mắt căn bản không dám đặt ở trên người Diệp Hiên Nhiễm.

Mặt Lâm Mộng không chút thay đổi, nhưng sự tiếc nuối trong mắt thì không cách nào che dấu được.Thế nhưng những gì bà quan tâm cũng đều chưa nói ra.

Từ dầu đến cuối Diệp Hiên Nhiễm đều không nói chuyện, cậu vẫn đứng thẳng, dáng người cậu vẫn cao to như vậy thoạt nhìn rất xuất chúng, tinh xảo hoàn mỹ, ngũ quan cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, cậu cứ đứng như vậy, nhưng lại như cuốn theo toàn bộ thế giới.

Lạc Tử Tinh đột nhiên lại sinh ra một loại khủng hoảng, sợ rằng Diệp Hiên Nhiễm nghĩ không thông, cứ như vậy mà rời xa cô, cô không tự giác mà nắm lấy ngón tay của cậu, lại phát hiện ngón tay của cậu lạnh lẽo đến dọa người.

"Nhiễm......" Lạc Tử Tinh nhỏ giọng gọi cậu, sợ quấy nhiễu đến cậu.

Từ bệnh viện trở về, trạng thái của Diệp Hiên Nhiễm chính là như vậy, cậu cái gì cũng không nói, đắm chìm trong thế giới của mình, bọn cô sợ hãi, nhưng lại không dám mở miệng. Lâm Mộng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng TK về sau không thể xuất hiện được, trước mắt không biết phải làm sao. Nhưng hiện tại, chuyện này cũng không thích hợp nói ra.

Lạc Tử Tinh vẫn nhìn Diệp Hiên Nhiễm, cô không dám mở miệng, sợ rằng lời nói của mình sẽ ép Diệp Hiên Nhiễm đến giới hạn cuối cùng, trong lòng cô lo lắng không yên, thậm chí suy nghĩ, nếu ông trời có thể cướp đi giọng nói của cô đổi thành Diệp Hiên Nhiễm vẫn bình an thì tốt biết mấy.

Đến nhà trọ, Diệp Hiên Nhiễm trở về phòng của mình, đối với những người muốn theo vào cùng, rốt cục cũng nói câu đầu tiên: "Các người ra ngoài trước được không, mình muốn yên lặng một chút."

Sắc mặt của cậu tái nhợt, gương mặt trước giờ vẫn tinh xảo xinh đẹp giờ phút này lại bao phủ một tầng u ám, đôi mắt như vì sao sáng cũng trở nên tối tăm, Lạc Tử Tinh thấy vậy, tim liền như bị dao cắt.

Đây là tình yêu thời niên thiếu của cô, cho tới bây giờ đều là mặc sức phấn khởi, bây giờ đã trở thành như thế này.

Bọn cô đều đứng lại, sau đó trơ mắt nhìn Diệp Hiên Nhiễm khép cửa phòng lại.

Lạc Tử Tinh muốn khóc, nhưng đã kiềm chế được, cô làm trợ lý trong thời gian dài như vậy, đã chín chắn rất nhiều, quay đầu nói với Lâm Mộng: "Dì à, dì có thể không nói cho công ty chuyện của Nhiễm được không? Tạm thời chờ Nhiễm bình tĩnh trở lại, sau đó thương lượng lại, có được không?"

Lâm Mộng thở dài một tiếng, gật gật đầu: "TK là do một tay dì tạo nên, trừ phi không còn khả năng, hoặc là có người muốn rời khỏi, nếu không dì sẽ không từ bỏ." Mấy ngày này, mọi cố gắng của bọn họ bà đều nhìn thấy hết, bọn họ trở nên ưu tú cũng làm cho bà cảm thấy tự hào, phát sinh chuyện như vậy, Lâm Mộng cũng khổ sở không kém so với bọn họ bao nhiêu.

Sắc mặt của Úy Trì An Minh cũng không điềm đạm nữa, cậu nhẹ giọng nói: "TK là một chỉnh thể, chúng ta là một nhóm cùng tiến cùng lui."

"Đúng vậy." An Triệt cũng ý thức được, nói với Lâm Mộng, "Dì Mộng, TK thiếu ai cũng đều không được, nếu Nhiễm thật sự muốn rời khỏi, thì cháu, cháu cũng không muốn tiếp tục ở lại."

"An Triệt!" Lâm Mộng kinh ngạc, “Tại sao cậu có thể nói ra những lời như vậy? Chẳng lẽ thiếu một Diệp Hiên Nhiễm, là cậu có thể tùy tiện từ bỏ giấc mơ của mình sao?"

An Triệt vẫn bướng bỉnh nhìn Lâm Mộng, không nói lời nào.

Bất quá Lâm Mộng cũng không có ý nghĩ muốn người mới gia nhập vào, hết thảy còn cần chờ Diệp Hiên Nhiễm bình phục lại, để liên hệ được với chuyên gia nước ngoài tìm cách chữa trị, sau đó mới có thể quyết định.

An Triệt vẫn đứng thẳng như cây cột lớn giống với Lạc Tử Tinh, thấp giọng nói: "Tiểu Tinh, cậu có đói bụng không, bữa sáng cũng không ăn, có muốn ăn cái gì không, mình đi mua cho cậu một ít."

Lạc Tử Tinh lắc đầu: "Mình không đói bụng."

"Đừng như vậy, Nhiễm cũng chưa ăn cơm, mình đi mua một ít, lát nữa cậu vào đưa cho cậu ấy đi." An Triệt miễn cưỡng cười nhẹ, “ Cậu ấy có lẽ không nghe tụi mình nói, nhưng lời của cậu, cậu ấy hẳn là sẽ nghe.”

Lạc Tử Tinh kinh ngạc nhìn An Triệt: "Được!"

An Triệt rất nhanh đã mua một ít thức ăn trở về, đều là những món ăn thanh đạm không gây kích thích đối với cổ họng, bọn họ đều đi đến nhà ăn, Lâm Mộng tạm thời rời đi để liên hệ với chuyên gia nước ngoài, chỉ còn Lạc Tử Tinh cầm bữa sáng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Diệp Hiên Nhiễm.

Căn phòng yên tĩnh, Diệp Hiên Nhiễm cũng không đáp lại tiếng nào.

Lạc Tử Tinh vẫn không từ bỏ, lại gõ cửa thêm vài cái, nói với người trong phòng: "Nhiễm, cậu mở cửa ra đi, mình là Tiểu Tinh."

Hồi lâu sau, cửa vang lên tiếng động, lộ ra gương mặt không chút biểu cảm nào của Diệp Hiên Nhiễm.

Lạc Tử Tinh hít sâu một hơi, đi vào.

"Nhiễm, ăn chút gì đi, được không?" Lạc Tử Tinh nhỏ giọng nói.

Diệp Hiên Nhiễm ngồi bên giường, gục đầu xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi rơi xuống, che đi vẻ mặt của cậu, nhưng từ người cậu lại hiện lên một sự bi thương, thấy vậy trong lòng Lạc Tử Tinh lại thấy đau. 

Cô không từ bỏ mà đi qua khích lệ: "Nhiễm, cậu không cần phải như vậy, chúng ta vẫn còn có hi vọng, ông trời sẽ không nhẫn tâm như vậy, cậu nhất định sẽ sẽ có thể hồi phục." Với bộ dáng đau khổ trước mắt, bất luận là lời gì cũng không có tác dụng, ngay cả những gì Lạc Tử Tinh nói đều không thuyết phục được. Nhưng cô không thể từ bỏ, cô phải lạc quan, bởi vì nếu ngay cả cô cũng buông xuôi, như vậy Diệp Hiên Nhiễm sẽ hoàn toàn tự nhốt bản thân lại.

"Tiểu Tinh......" Diệp Hiên Nhiễm rốt cục cũng lên tiếng, giọng nói của cậu dễ nghe như vậy, giống như tiếng suối trong trên núi, dễ dàng chạm đến lòng người, "Còn nửa năm nữa là thi đại học, sau này cậu nên chuyên tâm học tập."

Câu nói của cậu không đầu không đuôi làm cho Lạc Tử Tinh lặng đi một chút, bất quá sau đó liền kịp phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Nhiễm, cậu có ý gì, chẳng lẽ cậu muốn rời khỏi TK sao?"

"Mình còn có cách khác sao?" Diệp Hiên Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt sâu xa. "Không rời khỏi thì chỉ có thể liên lụy đến Triệt và An Minh, đến lúc đó TK vĩnh viễn sẽ không thể được xuất hiện."

"Không, không được!" Lạc Tử Tinh trả lời theo phản xạ: "Cậu có còn nhớ không, cậu đã từng nói với mình, bốn người chúng ta, thiếu một người cũng không được, mình không đồng ý để cậu rời khỏi, Triệt và An Minh cũng sẽ không đồng ý! Dì đã liên hệ với các chuyên gia nước ngoài cho cậu, Triệt cũng vừa mới nói nếu cậu rời khỏi thì cậu ấy cũng không cần ở lại TK. Cậu thấy đó, tất cả mọi người ở đây vì cậu mà cố gắng, sao cậu có thể dễ dàng nói từ bỏ chứ!"

"Nhưng Diệp Hiên Nhiễm không có giọng hát, thì cũng không còn gì cả!" Diệp Hiên Nhiễm gầm nhẹ một tiếng. "Mình đã không thể hát nữa, không thể hoàn thành ước mơ, mình còn cái gì đáng để mọi người bằng lòng trả giá chứ."

Diệp Hiên Nhiễm vẫn luôn là người kiêu ngạo, từ trước đến nay Diệp Hiên Nhiễm chưa từng quát tháo hay kêu khổ, nhưng nay lại hạ thấp chính mình. Lạc Tử Tinh hiểu được nổi khổ tâm của cậu, vì thế mới đau lòng đến gần như không đứng nổi, cô miễn cưỡng cười: "Không, cái mà chúng mình yêu mến không chỉ là giọng hát của Diệp Hiên Nhiễm."

Diệp Hiên Nhiễm nghi hoặc nhìn cô.

"Diệp Hiên Nhiễm, người này tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn rất thờ ơ, rất ít cười, khuôn mặt xinh đẹp luôn lạnh như băng, nhưng bên trong con người của cậu lại rất nhiệt tình, rất đơn thuần, đối xử với bạn bè rất thật lòng, tâm địa lương thiện." Lạc tử Tinh không chút né tránh nhìn Diệp Hiên Nhiễm, tiếp tục nói: "Cậu có việc phiền muộn luôn giấu trong lòng không nói ra, nhưng bất cứ khi nào bạn bè gặp chuyện gì cậu đều quan tâm giúp đỡ. Cậu là người ưu tú như thế, sao cậu có thể nói, cậu không là gì khi không thể hát được nữa?"

"Cám ơn." Diệp Hiên Nhiễm nói lời cảm ơn, nhưng sắc mặt cũng không có vẻ tốt lên. Lạc Tử Tinh cũng biết, an ủi như vậy nhiều lắm cũng chỉ có thể làm cho cậu thấy dễ chịu hơn một chút mà thôi.

"Ăn chút gì đi, có được không?" Lạc Tử Tinh nói.

"Mình thật sự không muốn ăn."

"Ăn một chút đi, nếu không mình sẽ nhịn đói cùng cậu." Lạc Tử Tinh chỉ có thể sử dụng chiêu bất chấp đạo lý này.

Diệp Hiên Nhiễm quả nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tiểu Tinh, cậu không cần như vậy."

"Mình tự nguyện mà." Lạc Tử Tinh đặt bữa sáng trên bàn của cậu, sau đó đi qua kéo cậu đến. "Bởi vì mình thích cậu thôi."

Tay của Diệp Hiên Nhiễm cứng đờ, nhìn Lạc Tử Tinh bằng vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng trong ánh mắt lại biểu lộ tình cảm làm cho Lạc Tử Tinh hiểu được, cậu không ghét lời tỏ tình của cô: "Cậu thích mình?"

Thực ra Lạc Tử Tinh cũng không biết vì sao lại đột nhiên nói ra, nhưng lời đã nói ra vốn không thể hối hận, cô đứng trước mắt Diệp Hiên Nhiễm, có chút mong chờ nhìn thẳng vào mắt cậu: "Đúng vậy, mình thích cậu, rất... rất thích, mình không cần cậu đáplại mình, nhưng mình chỉ hi vọng cậu không vì thế mà xa lánh mình."

"Nhưng mình không thể hát được nữa......"

"Điều này đối với mình mà nói không quan trọng, quan trọng chính là cậu. Giống như mình vừa mới nói ưu điểm của cậu, Diệp Hiên Nhiễm, mình thực sự thích cậu."

Có trời mới biết lòng bàn tay của Lạc Tử Tinh toàn là mồ hôi, cô căn bản không ngờ tới lời tỏ tình của mình lại được nói ra trong tình huống như thế, nhưng cô không thể phủ nhận chuyện cô đã thích Diệp Hiên Nhiễm từ lâu, căn bản chỉ cần nhìn thấy cậu như thế này là tốt rồi. Cậu xuất sắc như vậy, cô cảm thấy mình có phần không xứng với cậu, nhưng hiện tại vì động viên Diệp Hiên Nhiễm nên cô cũng không thể không nói ra lời này.

Diệp Hiên Nhiễm vẫn nhìn cô, từ đầu Lạc Tử Tinh đã lấy hết dũng khí nên bây giờ trong lòng có chút không yên. Cũng chỉ có một phút mà thôi, cô rũ hàng mi nhìn xuống dưới đất, không biết cậu ấy đang nghĩ gì: "Gây ra rắc rối cho cậu mình thật sự xin lỗi."

Nhưng lời vừa nói xong, Lạc Tử Tinh đã cảm nhận được mùi hương cây cỏ hết sức quen thuộc, chóp mũi cô cũng chạm vào lồng ngực ấm áp của cậu.

Cơ thể bị ôm chặt của Lạc Tử Tinh từ từ trầm tĩnh lại, cô đưa tay ôm lấy Diệp Hiên Nhiễm, thấp giọng hỏi: "Diệp Hiên Nhiễm, câu trả lời của cậu là đồng ý sao?"

"Ừm." Diệp Hiên Nhiễm nói: "Mình thật sự cảm thấy có lỗi, đáng lý ra những lời này phải do mình nói mới đúng."

Lạc Tử Tinh nắm áo của cậu, khẽ mỉm cười: "Không sao, bây giờ nam nữ bình đẳng, ai nói đều giống nhau cả."

Hai người ngồi trên bàn ăn cơm, lúc ăn cơm thỉnh thoảng Lạc Tử Tinh lại trộm ngắm Diệp Hiên Nhiễm, mỗi lần đều bị Diệp Hiên Nhiễm bắt gặp, khiến mặt cô bắt đầu ửng hồng.

Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không thật. Trong lòng suy nghĩ, người hoàn mỹ như Diệp Hiên Nhiễm thật sự trở thành bạn trai của cô sao?

Ăn xong bữa sáng, Lạc Tử Tinh cầm hộp không ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, đã bị An Triệt và Úy Trì An Minh vây lại hỏi thăm tình hình của Diệp Hiên Nhiễm.

Lạc Tử Tinh nói lại tình hình lúc nãy, nhưng mặt lại bắt đầu đỏ lên.

Úy Trì An Minh đã hơi hiểu ra, cậu trực tiếp hỏi: "Tiểu Tinh, cậu và Nhiễm bắt đầu quen nhau rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment