Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 37

Lạc Tử Tinh trở về nhà, phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, Lạc Văn Viễn ôm đàn ghita, đang đánh đàn, trước mặt có vài tờ giấy viết nhạc, nhìn ra được ông đang sáng tác bài hát, nhìn thấy Lạc Tử Tinh, ông cười: "Con về rồi sao, kết quả thế nào?"

"Bọn họ đã tăng cấp rồi ba." Vốn dĩ tâm trạng Lạc Tử Tinh có chút kích động bây giờ đang chậm rãi hồi phục lại, có chút bất an nói, "Ba sao giờ này ba còn chưa ngủ, đã khuya lắm rồi."

"Không sao, đột nhiên ba có chút cảm hứng, liền ngồi sáng tác một bài." Lạc Văn Viễn cực kỳ ôn hòa, không hỏi đến cảm xúc không khống chế được của Lạc Tử Tinh khi trước, ngược lại nói, "Gần nhất ba dần dần tìm được một chút cảm hứng, ngày mai ba đàn cho con nghe được không?"

"Đương nhiên là được rồi ba." Lạc Tử Tinh nghe được tin tức như vậy cũng rất vui vẻ, "Gần đây quả thật bận quá, sáng mai sau khi ăn cơm xong, ba đàn cho con nghe mấy bài đi."

"Được, không còn sớm nữa, ba mau đi ngủ đi." Khuôn mặt anh tuấn mang theo một chút tang thương của Lạc Văn Viễn đột nhiên hiện lên một mảnh nhu hòa.

Lạc Tử Tinh gật gật đầu: "Ba không cần viết nữa, nghỉ ngơi sớm một chút, ba ngủ ngon."

Trở lại phòng, Lạc Tử Tinh thở phào một hơi, mặc dù hôm nay gặp nguy hiểm, nhưng vẫn an toàn vượt qua lần này, lần sau, trận đấu càng ngày càng kịch liệt, những người còn lại đều là người nổi bật, TK chắc chắn muốn dốc toàn lực để thi đấu, vậy cổ họng Diệp Hiên Nhiễm có chịu nổi không? Vấn đề này giống như một tảng đáp ép ngực cô, làm cho cô không thở nổi.

Đợi ngày mai phải hỏi dì một chút.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Tử Tinh tỉnh lại, có lẽ là do tối hôm qua xem biểu diễn một hồi, ra rất nhiều mồ hôi, sau khi Lạc Tử Tinh tắm xong thì cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lấy ra nhiệt kế mà Diệp Hiên Nhiễm mua đo nhiệt độ cơ thể, thì phát hiện đã không còn sốt.

Kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng ấm áp lập tức chiếu vào, thời tiết hôm nay rất tốt, không khí lạnh lẽo trong bao nhiêu ngày giống như đã qua đi, trả lại sự ấm áp như trước, nhưng bệnh của Diệp Hiên Nhiễm thì sao, có thể tốt lên hay không?

Cô và ba ăn xong bữa sáng, Lạc Văn Viễn cầm đàn ghita đi ra, điều chỉnh âm, bắt đầu đánh đàn. Âm thanh của đàn ghita giống như tiếng nước suối chảy róc rách trên sỏi, mang theo một chút cổ xưa, cực kỳ dễ nghe, giống như khiến cho con người tiếp xúc với một thế giới thật rộng lớn. Kết thúc một bài, Lạc Tử Tinh vỗ tay hết cỡ: "Ba tuyệt quá, bài hát này rất hay."

"Con nghe được điều gì?" Lạc Văn Viễn cười hỏi cô.

"Dạ...... Con nghe giống như một cách nhìn rất cở mở, có chút hi vọng, mang đến cảm giác trong sáng rộng mở." Lạc Tử Tinh tự hỏi một chút, trả lời.

Lạc Văn Viễn gật đầu: "Bài hát này là tối hôm qua sau khi con rời khỏi, ba đột nhiên nghĩ ra. Có lẽ là lúc trước ba sai lầm rồi, Tiểu Tinh, ba không nên đem oán hận cảu bản thân mình áp đặt trên người của con, con không biết, sau khi con đi ba nghĩ rất nhiều. Ba thừa nhận, ba vẫn oán hận mẹ con, hận mẹ con đã rời khỏi ta vào lúc đó, nhưng sau khi nghĩ lại, làm sao ba có thể không có sai lầm, khi cùng mẹ con ở chung một chỗ, ba chỉ biết, mẹ con không yêu ta, chỉ là ba một lòng nhận định ba có thể khiến mẹ con cảm động, khiến cho mẹ con thay đổi suy nghĩ về ba. Cho nên, so với việc đem tất cả sai lầm đổ lên đầu người khác, không bằng mình tự suy nghĩ lại bản thân, thì cũng đã không xảy ra chuyện."

Lạc Tử Tinh lắng nghe cẩn thận.

"Ánh mắt của con tối hôm qua, bản thân con cũng không để ý đến." Trong mắt Lạc Văn Viễn hiện ra cảm xúc áy náy, "Vừa khát vọng vừa tuyệt vọng, khiến cho ba tỉnh táo lại, ba mới biết bản thân mình có bao nhiêu quá đáng, con cùng Diệp Hiên Nhiễm đều là hai đứa trẻ tốt, hai đứa cũng không phải người gây ra sai lầm, sai lầm là chúng ta. Ân oán lúc trước cũng không thể để cho thế hệ sau gánh vác. Ba nghe con nói cổ họng cậu ấy xảy ra vấn đề, vì vậy, con nên ở bên cạnh cậu ấy."

"Ba." Trong nháy mắt nước mắt Lạc Tử Tinh rơi mãnh liệt, nhào xuống chân Lạc Văn Viễn khóc rống không thôi, "Nhưng, nhưng cậu của cậu ấy khiến cho ba bị thương, con không thể tha thứ."

"Đứa trẻ ngốc." Lạc Văn Viễn sờ sờ đầu Lạc Tử Tinh, "Chuyện này cùng với Diệp Hiên Nhiễm không quan hệ, con có thể đến hỏi cậu ấy, tìm ra sự thật đã xảy ra năm đó, bởi vì chính bản thân ba cũng không có chứng cớ chứng minh, chẳng qua tra được  một ít manh mối. Mặc dù đúng là cậu của cậu ấy làm, ba cũng không muốn nhìn thấy hai đứa tách ra, bởi vì điều ba hi vọng nhất, là nhìn thấy hai đưa vui vẻ."

Lạc Tử Tinh vừa mới ngừng khóc lại một lần nữa nước mắt mãnh liệt rơi.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, Lạc Tử Tinh gọi điện thoại cho Lâm Mộng, Lâm Mộng rất nhanh liền nghe máy: "Tiểu Tinh, có chuyện gì vậy?"

"Dì, hiện tại mọi người đang ở chỗ nào, Diệp Hiên Nhiễm đã làm kiểm tra chưa, bác sĩ nói như thế nào?" Lạc Tử Tinh liên tục hỏi.

"Chúng ta đang ở bệnh viện, Diệp Hiên Nhiễm còn đang làm kiểm tra, nhưng hình như có phóng viên biết chuyện này, bây giờ đang đứng chờ ở ngoài gần bệnh viện. Lúc cháu đến thì cẩn thận một chút, dù sao số người biết cháu là trợ lý TK cũng không ít, dì để cho trợ lý của dì xuống dưới đón con."

Trái tim Lạc Tử Tinh căng thẳng: "Làm sao phóng viên có thể biết được?"

"Dì cũng không biết, nhưng rất nhanh dì sẽ điều tra rõ." Lâm Mộng lại dặn dò cô một lần nữa mới cúp điện thoại.

Lạc Tử Tinh nói một tiếng với Lạc Văn Viễn rồi đi ra khỏi cửa, sau đó gọi xe đi bệnh viện, đến cửa sau bệnh viện gặp được trợ lý của Lâm Mộng, được cô ấy đưa đến chỗ Lâm Mộng ở tầng trệt.

An Triệt và Úy Trì An Minh đều ở đây, nhìn thấy Lạc Tử Tinh, liền đi đến hỏi: "Tiểu Tinh, bệnh cảm của cậu đỡ rồi sao, tối hôm qua trận đấu của bọn mình cậu có xem không?"

"Đương nhiên rồi." Lạc Tử Tinh cười cười, "Tối hôm qua mình xem qua tivi thấy được, mọi người biểu hiện rất tuyệt."

"Đương nhiên là bọn mình giỏi nhất." Ánh mắt An Triệt sáng ngời, lập tức nở nụ cười, "Tối hôm qua Nhiễm nghĩ cậu đến, còn hỏi dì Mộng."

Tươi cười trên mặt Lạc Tử Tinh hơi cứng đờ, hóa ra cậu ấy thật sự phát hiện sự tồn tại của cô sao?

"Tình huống của Nhiễm thế nào?" Sau khi nói chuyện, Lạc Tử Tinh lo lắng.

Vừa nói đến đây, mặt An Triệt cũng chìm xuống, cậu lắc đầu: "Nhiễm vẫn còn đang kiểm tra bên trong, chắc một lúc nữa mới ra, hi vọng cậu ấy không có việc gì."

"Mong rằng sẽ không có việc gì." Lạc Tử Tinh cầu nguyện.

Qua hơn mười phút, Diệp Hiên Nhiễm đi ra, sắc mặt của cậu đã khá hơn nhiều, vẫn chói mắt như vậy, mặc chiếc áo khoác màu xám xanh, cực kỳ đẹp trai, lúc cậu nhìn thấy Lạc Tử Tinh, đáy mắt hơi lé sáng một chút, Lạc Tử Tinh vội vàng đi qua: "Nhiễm, cậu sao rồi, có cảm thấy không thoải mái không?"

"Mình không sao, Tiểu Tinh." Diệp Hiên Nhiễm đư tay cầm lấy tay của Lạc Tử Tinh, thấy cô không cự tuyệt, không khỏi mỉm cười, nhất thời khiến cho Lạc Tử Tinh ngây người.

Chẳng qua việc tốt không có duy trì bao lâu, lời nói của bác sĩ khiến cho tim của Lạc Tử Tinh chìm xuống đáy cốc: "Trước đây tôi đã nói rồi, cổ họng của cậu không thể sử dụng quá độ, nếu không số lần bệnh phát tác sẽ tăng lên, tối hôm qua chính là một ví dụ, căn bản cổ họng của cậu không chịu nổi cường độ luyện tập cao, tôi đề nghị lập tức rút lui khỏi trận đấu, sau đó đi Mĩ tiến hành trị liệu, nếu không, đợi đến khi hoàn toàn phát tác, lúc đó đã muộn."

Mặt Lạc Lử Tinh nháy mắt tái nhợt, không dám tin nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, ý của ông là, cậu ấy không thể ca hát nữa sao?"

"Đúng vậy, thời gian tới cũng không nên nói nhiều, nếu không, tôi thật sự bất lực." Bác sĩ đối với việc Diệp Hiên Nhiễm không nghe theo lời của mình, có chút tức giận.

Diệp Hiên Nhiễm đứng thẳng tắp, trên mặt không chút thay đổi, nhưng quanh thân phát ra hơi thở tuyệt vọng lại khiến cho Lạc Tử Tinh nhịn không được tiến lên, muốn cầm tay cậu, tay cậu thật lạnh, giống như máu trong cơ thể đều đã đông lại.

Úy Trì An Minh phá vỡ sự im lặng: "Nếu như vậy, Nhiễm, chúng ta rút lui khỏi trận đấu, giải thích tình huống cho công ty biết, muốn chúng ta gánh vác tổn thất, bọn mình đều gánh vác là được. So với ước mơ, cậu vẫn quan trọng nhất."

An Triệt cũng nói: "An Minh nói rất đúng, chờ sau khi cậu tốt lên, chúng ta cũng có thể ca hát lại, tuy rằng không thể ra mắt, không thể đứng trên sân khấu thật lớn, nhưng chúng ta ở cùng một chỗ, so với bất cứ điều gì cũng đều tốt hơn."

Lâm Mộng vẫn không nói gì, lúc này cũng mở miệng nói: "Diệp Hiên Nhiễm, chúng ta không thể để cho cậu liều mạng ca hát, nếu như vậy, ta sẽ trở về nói chuyện với bên công ty, các cậu rút lui khỏi trận đấu. Cậu cố gắng điều trị, ta chờ nhóm cậu trở về."

Diệp hiên nhiễm lại thủy chung không nói được lời nào, im lặng  như là một bức họa, hắn tựa hồ không có nghe được bọn họ nói như thế, nhưng là trong ánh mắt  áy náy cùng giãy dụa lại làm cho lạc tử Tinh biết, trong lòng hắn thật không tốt chịu. Lạc tử Tinh tưởng  càng nhiều, giấc mộng chết non, ngay tiếp theo bằng hữu  giấc mộng đang không thể thực hiện, đây là một chỉ phi thường còn thật sự phụ trách  Diệp hiên nhiễm thừa nhận không được, nàng không biết hắn có thể hay không hỏng mất, nhưng là lạc tử Tinh lại tưởng cùng hắn: "Nhiễm, ngươi không cần cảm thấy áy náy, đại gia nói  đều là trong lòng nói, chúng ta đều là nghĩ như vậy. Hơn nữa, ngươi cũng không phải vẫn không thể ca xướng, đợi cho nhĩ hảo đứng lên, đợi cho ngươi trở về, chúng ta còn có thể cùng một chỗ, cùng nhau hoàn thành giấc mộng."

Diệp hiên nhiễm từ đầu đến cuối đều không nói được lời nào, im lặng như là một bức tượng, giống như không nghe được bọn họ nói như thế, nhưng trong ánh mắt chứa đầy sự áy náy cùng giãy dụa lại khiến cho Lạc Tử Tinh biết, trong lòng cậu thật không dễ chịu. Lạc Tử Tinh suy nghĩ càng nhiều, ước mơ chưa thành, ngay cả ước mơ của bạn bè cũng không thể thực hiện, đây là điều rất nghiêm trọng mà Diệp Hiên Nhiễm không thừa nhận được, cô không biết cậu sẽ vì vậy mà sụp đổ hay không, nhưng Lạc Tử Tinh lại nói với cậu: "Nhiễm, cậu không cần cảm thấy áy náy, lời mọi người nói đều là từ đáy lòng, bọn mình đều nghĩ như vậy. Hơn nữa, cậu cũng không phải là không thể hát được nữa, đợi cho mọi việc tốt lên, đợi cho cậu trở về, chúng ta vẫn có thể ở cùng một chỗ, cùng nhau hoàn thành ước mơ."

Sau đó Lạc Tử Tinh nhìn thấy nước mắt Diệp Hiên Nhiễm rơi xuống, cậu cũng không khóc, chẳng qua khó kìm lòng nổi, chảy một giọt nước mắt, nhưng cậu ẩn nhẫn kiên cường như vậy lại làm cho An Triệt đỏ hết cả hốc mắt: "Nhiễm, không cần quá áp lực, bọn mình chờ cậu."

Sau khi ở bệnh viện trở về, Diệp Hiên Nhiễm vẫn im lặng, nhưng lúc trở về nhà, Diệp Hiên Nhiễm nói một câu với bọn họ: "Cám ơn."

Úy Trì An Minh cũng quay lưng đi, lau nước mắt ở khóe mắt.

Ngược lại từ đầu tới đuôi Lạc Tử Tinh đều không khóc, có lẽ là bởi vì trước khi nghĩ đến tuyệt vọng, có lẽ là bởi vì trong lòng còn ôm có hi vọng, tóm lại, Lạc Tử Tinh động viên mọi người: "Được rồi, nhóm trai đẹp, một lần cuối cùng chúng ta tụ tập ở chỗ này, ăn một bữa thật no đi."

"Được, mình muốn ăn lẩu!" An Triệt dẫn đầu hưởng ứng.

"Không thành vấn đề?." Lạc tử Tinh cười nói.

Diệp Hiên Nhiễm cùng Lạc Tử Tinh đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, Lạc Tử Tinh cầm điện thoại của Diệp Hiên Nhiễm để kiểm tra cách nấu lẩu, bởi vì không muốn chỉ mua một gói nguyên liệu để ứng phó một chút, Lạc Tử Tinh quyết định chính mình tự nấu.

Trên đường, lạc tử Tinh mỉm cười nói với Diệp Hiên Nhiễm: "Từ lúc quen biết các cậu, tài nghệ nấu ăn của mình đột nhiên tăng vọt, cứ như thế này, mình có thể trực tiếp đi làm đầu bếp."

"Ừ, đầu bếp độc quyền của TK." Diệp Hiên Nhiễm vẫn mang theo khẩu trang cùng mũ như cũ, chỉ để lộ ra một ánh mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười.

Lạc Tử Tinh lại bị cậu phóng điện, choáng váng một lần nữa lại than thở: "Cậu thật là, lớn lên đẹp trai như vậy làm cái gì, thân là bạn gái của cậu, mình thật cảm thấy rất áp lực."

Sau đó đầu Lạc Tử Tinh liền nhẹ nhàng đụng trúng một bao hạt dẻ, chống lại ánh mắt mang đầy ý cười của Diệp Hiên Nhiễm.

Trong nháy mắt cuộc sống đột nhiên trở nên trọn vẹn.
Bình Luận (0)
Comment