Sổ Tay Hình Sự

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần đây có nhiều điểm mới được phát hiện, tổ trọng án lập tức báo cáo lên cấp trên, cục cảnh sát thành phố mở rộng khu vực tìm kiếm, lục soát tất cả xe bỏ hoang trong địa bàn. Điều khiến cảnh sát không ngờ là, bọn họ không chỉ phát hiện được những “thứ đó” trên xe, mà còn có cả m.a t.ú.y, động vật hoang dã bị săn trái phép…

Xung quanh những chiếc xe bỏ hoang này ít có camera theo dõi, cũng rất bí ẩn, chỉ cần chộp được chìa khóa là có thể mở xe, không cần phải xin phép, liên hệ trước, còn an toàn hơn những quầy giao dịch để đồ công cộng kia nhiều.

Có những chiếc xe bỏ hoang, từ lâu đã bị một vài phần tử phạm pháp coi thành những chiếc tủ chuyển phát[12], hình thành một đường dây chợ đen giao dịch ngầm hoàn chỉnh.

Có được những bằng chứng này, Hoa Đô sẽ tập trung xử lý xe bỏ hoang trong thành phố, cũng sẽ nhổ tận gốc đám người hoạt động ở chợ đen này.

Mấy hôm nay Lục Tuấn Trì bận tối mày tối mặt, vừa phải hợp tác với phòng ban khác tiếp tục điều tra vụ chợ đen xe bỏ hoang, vừa phải theo sát tiến độ của vụ án cụt tay chân.

Phán đoán theo giới tính, tuổi tác của người bị hại cùng với bột cà phê dính trong khe ngón tay, cảnh sát bắt đầu khoanh vùng điều tra nhân viên làm việc tại các tiệm cà phê.

Thân phận của người bị hại lần lượt được xác nhận.

Ba nạn nhân đều từng là nhân viện phục vụ làm việc tại quán cà phê, trước khi mất tích đều sống một mình ở nhà trọ giá rẻ, các cô đều từng gửi tin nhắn báo người nhà bị bệnh rồi xin cửa hàng trưởng nghỉ việc.

Lớp người lao động dưới đáy xã hội có tính lưu động rất lớn, chuyện xin thôi việc qua tin nhắn này cũng chẳng có gì mới lạ.

Hầu hết cửa hàng trưởng khi gặp tình huống này đều tức giận, vì bọn họ phải tìm ngay một người mới đến để thay ca, thường thì sau khi bọn họ gọi lại, máy báo thuê bao hoặc bị đối phương từ chối cuộc gọi, cũng không tiếp tục làm tới nữa.

Trẻ tuổi, bằng cấp thấp, thu nhập thấp, ở một mình, phần lớn đều không phải người bản địa, đi lại không cố định, khiến những nạn nhân có một đặc điểm chung là không có, hoặc ít có ai báo cảnh sát khi mất tích.

Cho nên sau khi ba cô gái kia mất tích, chỉ có một tiệm đã báo cảnh sát, còn có gia đình của một nạn nhân sau khi không liên lạc được với con gái thì đến báo cảnh sát tại cục cảnh sát địa phương. Còn một cô gái khác đã mất tích mấy tháng lại không một ai thèm đoái hoài gì, thậm chí nhà trọ cô gái ấy đang thuê, chủ nhà cũng thẳng tay dọn hết đồ đi, chưa hết hạn hợp đồng đã cho người khác thuê.

Khi tổ trọng án hỏi thăm lý do không báo cảnh sát, chủ cho thuê hợp tính hợp lý hợp tình nói: “Tôi nhận được tin nhắn của cổ, bảo phải về quê gấp, ai biết là thật hay giả?”

Bởi vì hai vụ trước đã qua một thời gian rồi, manh mối còn lại không nhiều, Lục Tuấn Trì bắt tay điều tra từ vụ án thứ ba.

Chủ nhân của cánh tay đó tên là Đồng Tiêu, nhân viên của quán cà phê ở khu Tây thuộc một chuỗi quán cà phê, năm nay 24 tuổi, bắt đầu nghỉ việc từ một tháng trước.

Ngày thứ năm sau khi phát hiện phần tay cụt, Lục Tuấn Trì đến quán cà phê này để quan sát thực địa, tìm hiểu tình hình, đồng thời xin trích xuất camera.

Thành viên của tổ trọng án nhận định, rất có thể hung thủ đã đến quán cà phê này để điều tra trước, cũng từng ngồi đây quan sát Đồng Tiêu. Quán cà phê có camera theo dõi, chỉ có điều lượng dữ liệu quá lớn, không biết hung thủ từng đến đây vào ngày nào.

Cửa hàng trưởng phối hợp giao cho họ mấy GB video giám sát, Kiều Trạch liền ôm laptop, tìm một chỗ ngồi trong góc rồi nhanh chóng mở ra xem. Những người còn lại được phân các nhiệm vụ khác nhau, có người đi sưu tập bằng chứng, có người đi hỏi thăm xung quanh.

Vụ án trông như có tiến triển rất lớn, nhưng quá trình điều tra vẫn không thực sự thuận lợi, đặc biệt là chuyện có nhiều nghi phạm đã đưa vụ án dần chìm vào trong sương mù.

Lục Tuấn Trì đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, hắn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài qua lớp kính sát đất của quán cà phê, bỗng trông thấy một hình bóng quen thuộc.

Là thầy giáo Tô kia – Tô Hồi.

Lúc này Tô Hồi đang đứng bên lề đường, dường như anh đang muốn đi qua bên kia, xe cộ qua lại, ánh mắt anh nhìn về phía trước lại hơi mơ màng…



Tô Hồi nhìn con đường trước mặt, bỗng anh cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên thật xa lạ.

Tô Hồi láng máng biết rằng mình đang muốn qua bên đường, nhưng qua đó làm gì, anh lại bỗng không nhớ được.

Âm thanh xung quanh dần lui đi như thủy triều, anh nhấc chân lên, cảm giác bước chân bập bềnh như thể cả người anh đang trôi nổi trong nước.

Tiếng còi xe vang lên bên tai nhưng âm thanh ấy cũng chẳng rõ ràng, như cách anh một tầng nước hoặc là một lớp băng vậy.

Sau đó Tô Hồi cảm nhận được mình được một người kéo lên vỉa hè, tay bị túm tới nhói lên, anh bỗng kề sát vào người khác, cũng cảm nhận được hơi ấm từ người đó.

Chiếc xe nọ sượt qua người anh với tốc độ rất cao, Tô Hồi nhận ra rằng, nếu như anh vẫn đứng ở chỗ vừa rồi, chắc chắn sẽ bị đâm trúng.

Tô Hồi quay đầu lại nhìn người vừa kéo anh, là Lục Tuấn Trì.

Đúng là có duyên thật.

Tô Hồi cười khổ, “Cảm ơn anh, vừa rồi tôi…” Anh khựng lại, đang nghĩ xem giải thích chuyện mình đi lạc trên con đường quen thuộc như thế nào cho giống người bình thường, đoạn anh mở miệng nói: “Vừa rồi tôi thất thần.”

Lục Tuấn Trì còn đang kinh hồn bạt vía lại không nhìn thấy nét sợ hãi nào trên mặt Tô Hồi, chỉ có vẻ bình thản chưa từng thay đổi. Hắn đáp lời: “Không cần cảm ơn, lần sau anh phải cẩn thận một chút.”

Lục Tuấn Trì nghĩ, hắn không thể trùng hợp xuất hiện bên cạnh Tô Hồi mãi được, nếu sau này anh gặp nguy hiểm lúc ở một mình thì phải làm sao?

Tô Hồi đi theo Lục Tuấn Trì qua bên đường, Lục Tuấn Trì quay người lại hỏi: “Thầy Tô muốn đi đâu thế?”

Tô Hồi nghĩ lại một hồi, nhớ ra là mình tới đây để làm gì, anh chỉ sang quán cà phê kia, “Tôi sống ở gần đây, đến quán này ăn trưa.”

Hôm nay là cuối tuần nên không có tiết, đồ ăn dự trữ trong nhà cũng hết sạch, đến khi đói không chịu nổi nữa, anh mới thay quần áo đi ra ngoài.

Lục Tuấn Trì nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn hai giờ chiều, xem ra thầy giáo Tô này không thích ăn cơm đúng giờ, hắn bèn giải thích: “Tôi tra án ở chỗ này, trùng hợp trông thấy anh.”

“Trùng hợp quá.” Tô Hồi nói xong bước vào tiệm cà phê, nhìn lướt qua mấy bóng người mờ mờ bên trong.

Đến quán cà phê vào lúc này có hơi kì, ăn trưa thì muộn quá, mà uống trà chiều thì lại hơi sớm.

Quán cà phê khá vắng, chỉ có vài người đang ở trong đó, nhưng dù họ đang mặc thường phục cũng vẫn ngồi thẳng lưng, có thể thấy là cảnh sát hình sự đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Tô Hồi siết cây ba-toong trong tay: “Vẫn là vụ án tay chân cụt lần trước à?”

Lục Tuấn Trì gật đầu: “Một trong mấy nạn nhân từng làm phục vụ ở đây.”

Tô Hồi hỏi: “Nạn nhân đều là nhân viên quán cà phê?”

Lục Tuấn Trì: “Theo những gì đang biết thì là như vậy.”

Tô Hồi đáp lại: “Thật đáng tiếc.”

Bình thường nhân viên trong các quán cà phê đều là những cô gái trẻ, phần lớn không phải người bản địa, rất nhiều trong số họ đến đây từ những vùng quê nghèo, sống một mình trong thành phố. Ở đây, bọn họ không có bạn bè người thân nào, không có người yêu, không có ai quan tâm cuộc sống của họ thế nào, ai nấy đều bé nhỏ như một hạt cát.

Lục Tuấn Trì nói tiếp: “Chúng tôi làm theo kiến nghị lần trước của anh, tìm kiếm trong cả những chiếc xe bỏ hoang khác, phát hiện ra rất nhiều dấu vết, nhưng có điều lạ là, trên ba chiếc xe chúng tôi tìm thấy những dấu vết không thuộc cùng một người.”

Tô Hồi ừ một tiếng, nghiêng đầu lắng nghe, biểu cảm trên mặt anh vẫn hờ hững, không xuất hiện bất kì cảm xúc nào, dường như tất thảy đều nằm trong dự đoán của anh.

Lục Tuấn Trì lịch sự nói: “Đề nghị lần trước của thầy Tô đã giúp chúng tôi rất nhiều, thay cho lời cảm ơn, hôm nay tôi mời anh ăn trưa nhé.”

Tô Hồi cũng không từ chối, anh lập tức đi đến trước quầy order, không ngẩng đầu lên mà gọi mấy món dựa vào trí nhớ, Lục Tuấn Trì lấy điện thoại ra quét mã thanh toán.

Chẳng mấy chốc đã gọi đến số của Tô Hồi, Lục Tuấn Trì chủ động bưng đồ ăn cho anh.

Tô Hồi nói một tiếng cảm ơn.

Tô Hồi ngồi xuống một chỗ trong góc, bỏ ba-toong xuống, Lục Tuấn Trì bèn ngồi xuống đối diện anh: “Thầy Tô hay ăn cơm ở đây à? Có từng trông thấy ai khả nghi không?”

Tô Hồi hắng giọng, lắc đầu: “Thỉnh thoảng tôi mới tới thôi, cỡ hai ba lần một tháng, lúc ăn cơm cũng không quan sát mọi người xung quanh.” Anh cầm dĩa xiên một miếng thịt bò, “Bình thường tôi cũng không nhìn mặt người ta… Đến nạn nhân là ai còn không nhận ra.”

Từ khi mắt bị tổn thương, phần lớn thời gian Tô Hồi phân biệt mọi người bằng âm thanh, mùi hương cùng dáng người.

Lục Tuấn Trì nhìn anh ăn cơm, không thèm để ý đến nguyên tắc bàn ăn, nhặt nhạnh những món trước mắt, vô cùng kén ăn, như thể những món có tinh bột đó không phải thứ anh cần ăn vậy.

Hai người vừa nói tới đây, Kiều Trạch bỗng đi tới.

Quán cà phê có mở điều hòa, đầu cậu lại ướt mồ hôi, Kiều Trạch không quen thầy Tô, chỉ nghĩ rằng Lục Tuấn Trì đang hỏi thăm khách hàng trong quán cà phê. Cậu nhỏ giọng báo cáo: “Đội trưởng, em… đã xem lướt qua băng ghi hình một tuần trước khi nạn nhân mất tích rồi, không thấy gã đàn ông đi một mình nào khả nghi.”

Lục Tuấn Trì nói: “Em sao lại video giám sát lại đã, đám Tiểu Hạ vẫn chưa lấy lời khai xong, em xem lại lần nữa xem, liệu có bỏ lỡ chi tiết nào hay không?”

“Mặc dù em có tua video, nhưng chắc chắn đã xem rất cẩn thận rồi.” Kiều Trạch cảm giác mình đã xem tới chết lặng rồi, cậu nhắm mắt lại cũng thấy khung cảnh, bày trí của quán cà phê hiện lên trong đầu, cậu nghĩ một lát rồi hỏi: “Có khi nào hung thủ không quan sát nạn nhân trong quán cà phê không? Như là bên ngoài cửa kính, hoặc là ở một chỗ khác?”

Lục Tuấn Trì nhíu mày nói: “Nếu vậy thì, phạm vi hơi lớn quá rồi.”

Tô Hồi đang chậm rãi ăn cơm ở bên cạnh nghe vậy, bỗng ngẩng đầu nói chen một câu: “Vì sao các anh lại tìm đàn ông độc thân?”

Kiều Trạch bỗng á khẩu, nhìn sang Lục Tuấn Trì, như đang hỏi ý hắn, không biết có được nói ra không.

Lục Tuấn Trì giới thiệu: “Đây là thầy giáo Tô bên khoa Tội phạm học, đại học cảnh sát Hoa Đô.”

Kiều Trạch biết anh không phải người ngoài, lúc này mới dám thảo luận về vụ án, cậu chống tay lên bàn nói: “Chúng tôi đoán rằng, trước đây tội phạm từng tới quán cà phê để quan sát nạn nhân…”

Tô Hồi cầm khăn giấy lên chấm quanh miệng, nói: “Rất có thể hung thủ phạm tội có tổ chức, mỗi một con mồi đều được lựa chọn tỉ mỉ, có thể hắn tới đây không chỉ một lần, hơn nữa rất có thể từng theo dõi nạn nhân, xác nhận nạn nhân ở một mình rồi mới ra tay.”

Kiều Trạch gật đầu: “Lúc trước đội trưởng Lục cũng suy đoán như vậy. Nhưng em đã xem băng theo dõi rất nhiều lần rồi, vẫn không tìm thấy người đó.” Cậu bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nhíu mày, “Nếu kết hợp với thông tin phát hiện nhiều nghi phạm trên xe, có thể nào là một nhóm nhiều người gây án không?”

Tô Hồi lắc đầu: “Mặc dù trên xe có dấu vết của nhiều người, nhưng hung thủ hẳn là chỉ có một, có điều tôi đoán rằng vẻ bề ngoài của hắn có thể là không giống đàn ông.”

“Không giống đàn ông… Chẳng lẽ là phụ nữ sao?” Kiều Trạch nhăn mày càng dữ hơn.

Lục Tuấn Trì cũng không hiểu cho lắm, ngầng đầu nhìn sang Tô Hồi.

Tô Hồi nói rõ hơn: “Tôi nghĩ là, có thể kẻ tình nghi đã hóa trang, biến mình thành phụ nữ.”

Lục Tuấn Trì và Kiều Trạch bỗng im lặng.

Sợ họ hiểu lầm, Tô Hồi giải thích thêm: “Hắn không hề phủ định giới tính sinh học của mình, hắn có khao khát mãnh liệt được mặc trang phục nữ giới nhưng hắn vẫn nhìn nhận bản thân mình là đàn ông, vẫn thích phụ nữ. Hẳn chỉ mong bề ngoài của mình trông giống phụ nữ, hưởng thụ hành vi ấy mang lại cảm giác kích thích cho hắn. Có thể hắn sẽ ngồi trong góc, sau khi gọi đồ ăn xong thì không giao lưu với bất kỳ ai nữa.”

Một gã đàn ông trang điểm, ăn vận cẩn thận trong video an ninh mờ ảo, mọi người rất dễ nhìn nhầm thành phụ nữ, nhưng nếu quan sát cẩn thận, chắc chắn hắn không giống những cô gái khác.

Kiều Trạch hồi tưởng lại video an ninh mà mình vừa xem, chợt bừng tỉnh, “Hình như em từng thấy người như vậy trong video giám sát, chờ chút nha đội trưởng, em đi đối chiếu lại cho chắc.” Cậu nhận được manh mối mới liền hưng phấn chạy đi.

Lục Tuấn Trì quay lại, ngạc nhiên nhìn Tô Hồi, nếu như lần trước chỉ ra những chiếc xe khác chỉ là trùng hợp thì suy đoán lúc này của anh lại khiến hắn cảm thấy vừa tò mò vừa bí hiểm.

Chắc chắn Tô Hồi là một người có nghiên cứu rất sâu về lịch sử tội phạm, tội phạm học, thậm chí cả tâm lý tội phạm.

Nhưng vì sao lần trước họ gặp nhau, Tô Hồi lại nói như vậy?

Lục Tuấn Trì hỏi: “Thầy Tô, vì sao thầy lại nhận định, có thể hung thủ là người thích mặc đồ nữ?”

Tô Hồi nói: “Trước mắt tôi cũng không chắc chắn, chỉ có thể nói cho các anh điều tra thôi. Dựa theo các nghiên cứu điều tra, nghiện mặc đồ khác phái và nghiện đồ của người khác giới[13] có điểm chung rất lớn, đây là một dạng thác loạn tính dục điển hình. Hơn nữa hung thủ là người tỉ mỉ cẩn thận với từng chi tiết trong vụ án, đây là một phương hướng điều tra không thể loại trừ.”

Lục Tuấn Trì tiếp tục dò hỏi: “Thầy Tô, anh cảm thấy hung thủ này còn có điểm đặc biệt nào nữa?”

Tô Hồi cầm dĩa nhặt nhạnh đồ ăn trước mặt mình, không nói thêm gì cho hắn nữa, “Chuyện vừa rồi, tôi chỉ tình cờ nghĩ ra khi nghe cậu cảnh sát kia báo cáo thôi.”

Lục Tuấn Trì như một học sinh chăm học hay hỏi, tóm được thứ gì là dò hỏi tới cùng, kiên trì không ngừng nghỉ.

Hắn nghe được sự băn khoăn trong lời nói của Tô Hồi: “Thầy Tô, tôi vẫn nhớ những gì anh nói, tôi sẽ không tin những suy đoán hoặc khắc họa này một cách phiến diện, tôi chỉ muốn hiểu kẻ điên biến thái này nhiều hơn, mong rằng có thể bắt được hắn càng sớm càng tốt.”

Tô Hồi trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói: “Đội trưởng Lục, anh hiểu biết bao nhiêu về sở thích của con người, của cơ thể?”

Trước đây Lục Tuấn Trì từng được nghe Nhà Thơ nói với hắn, hắn biết có những người sinh ra đã khác biệt.

Tô Hồi giương đôi mắt mông lung xinh đẹp lên nhìn hắn, “Chúng ta thường nói, có bao nhiêu hung thủ thì có bấy nhiêu phương thức phạm tội. Nhưng đồng thời, trên thế giới này có bao nhiêu người, cũng có từng đó loại ham mê.”

“Cơ thể con người tựa như ân huệ của tạo hóa, cũng có vài người trong chúng ta sẽ yêu thích bộ phận nào đó trên cơ thể tới mức si dại.”

“Có người thích tay, có người thích chân, có người thích mặt. Có người thích đặc thù của giới tính, ví dụ như hầu kết của đàn ông, vòng eo mềm mại của phụ nữ, cũng có người thích những nơi khác như vai, tai. Khi người bình thường không thể hiểu được sẽ cảm thấy những người khác mình là biến thái.”

“Thật ra thì, bản thân họ cũng không biết rõ nguyên nhân tại sao, bọn họ không thể khống chế chính mình, chỉ là khi nghĩ về những thứ kia sẽ cảm thấy vui vẻ. Họ muốn có được chúng, không kìm được ảo tưởng, không nhịn được khao khát chiếm hữu.”

Nói tới đây, Tô Hồi dừng lại giây lát, anh nắm tay lại che miệng ho khan vài tiếng, làn da vốn trắng bợt của anh hơi ửng lên vì cơn ho này. Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn Lục Tuấn Trì, nghiêm túc nói: “Sở thích này có quan hệ mật thiết với dục vọng.”

Biểu cảm của Tô Hồi rất bình thản, như đang thảo luận với Lục Tuần Trì những món ăn trước mặt mình có ngon không.

Lục Tuấn Trì ngồi đối diện nhìn anh, sắc mặt của vị thầy giáo trước mặt mình hơi tái, gương mặt tuấn tú, dáng người gầy gò, anh thoạt trông rất đứng đắn, chính trực, nhưng lời nói lại mờ ám, khiến những khao khát sai trái của người ta rục rịch muốn thức dậy.

Lục Tuấn Trì bỗng nhớ lại mô tả của Lục Hạo Sơ về Tô Hồi, hắn vô thức híp mắt lại.

Tô Hồi tiếp tục phân tích: “Trong quần thể ấy, tỉ lệ nam giới nhiều hơn nữ giới. Trong đó có những người đã say mê đến độ không bình thường, bọn họ nhìn thấy một đôi tay sẽ nghĩ ngay rằng nếu đôi tay này thuộc về mình thì tốt biết bao. Có những người khi nhìn thấy chân cũng sẽ nghĩ vậy, những thứ ấy có sinh mệnh hay không không hề quan trọng, mà thuộc về họ mới là quan trọng nhất. Ví dụ như sát thủ liên hoàn Jerry Brudos từng giết chết bốn cô gái, sau đó chặt chân của họ.” Anh dừng lại một lát, nói tiếp: “Hắn rất thích mặc đồ nữ, thậm chí còn chụp ảnh thi thể.”

Lục Tuấn Trì nhớ cái tên này, hắn từng được đọc về gã ta trong một vài cuốn sách, gã cũng từng có những câu nói khiến người đời kinh hãi: “Dáng vẻ những cô gái treo trên trần nhà, như đang múa ba lê vì tôi vậy.”

Lục Tuấn Trì không sợ ma quỷ, cũng không sợ những hung thủ cầm dao cầm súng đó. Nhưng hắn sợ phải thăm dò tâm lý của chúng, khi nghe những chuyện này, hắn sẽ cảm thấy lạnh sống lưng, nhịp tim tăng vọt.

Nhưng hắn cũng biết đây là tội ác thật sự tồn tại trên thế giới này, né tránh không thể giải quyết vấn đề, nghiên cứu tâm lý của những kẻ này mới là vũ khí để cái thiện đấu tranh với tội ác.

Khi Lục Tuấn Trì đối mặt với Tô Hồi, hắn luôn có cảm giác kỳ lạ, rõ ràng thầy giáo Tô này là người đẹp ốm yếu lại mong manh nhưng khi anh nói về những câu chuyện kia lại mang đến một cảm giác kỳ diệu.

Dường như anh có thể dễ dàng vượt qua lằn ranh giữa bình thường và phi thường, không hề sợ hãi công bố những hành vi khác thường ấy, nghiềm ngẫm tâm lý của những kẻ phạm tội ấy.

Chú thích:

12, Tủ chuyển phát: Người gửi bỏ đồ vào tủ, sau đó người nhận sẽ tới lấy.



13, Nghiện đồ người khác giới: Nghiện sưu tập đồ của người khác giới, thích có đụng chạm cơ thể với những đồ vật đó, ví dụ như hít hà quay tay với xu chiêng xà lỏn này nọ.
Bình Luận (0)
Comment