Sổ Tay Làm Ruộng Của Thành Hoàng

Chương 1


Chạng vạng tối, Vân Vô Lự ngồi trong sân, nhìn bầu trời ráng đỏ thiêu đốt.
Cửa viện kêu lên, bà ngoại đi dạo trở về vẫy tay với Vân Vô Lự, cười giới thiệu ông vụ lớn tuổi đội mũ rơm bên cạnh: "Tiểu Lự, đây là ông Từ ở miếu Thành Hoàng, ông ấy có việc cần tìm con bàn bạc.”
Vóc dáng ông cụ không cao, gầy gò, mái tóc đã hoa râm, trên mặt có nếp nhăn giống như đao khắc.

Lông mày dài bạc màu không che được đôi mắt đặc biệt sáng ngời, đôi môi mỏng mím lại thành một nụ cười bình dị gần gũi.
Đây là một cụ ông rất thích hợp đi diễn vai thần tiên, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt.


Vân Vô Lự trong lòng nảy ra ý nghĩ như vậy, vội vàng đứng dậy, lễ phép hỏi: "Chào ông Từ, ông tìm con có việc gì không?"
Chẳng lẽ là miếu Thành Hoàng có việc cần hỗ trợ?
Ông Từ nhìn chằm chằm hắn chốc lát, cười ha hả nói: "Nghe bà ngoại con nói, con chuẩn bị ở lại thôn Lục Ấm phát triển? Chỗ ông đây có một công việc rất thích hợp với con, thời gian làm việc tự do, bao ăn bao ở, bao dạy kỹ thuật, biên chế cả đời, còn tặng một thứ xa hoa...Hay là con thử xem?"
Nói đến công việc, ánh mắt Vân Vô Lự tối sầm lại.

Một tuần trước, bạn thân của hắn vì mệt nhọc quá độ, ngã xuống bàn làm việc, không thể đứng dậy, hưởng thọ 22 tuổi.

Sau khi tham gia tang lễ xong, Vân Vô Lự cả đêm không ngủ được, lúc nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, bỗng nhiên hắn cảm thấy tạp âm của thành phố rất lớn.

Hàng xóm trên lầu vang lên tiếng đóng cửa, tiếng ô tô chạy trên đường phố vĩnh viễn không ngừng nghỉ, tiếng thi công của tòa nhà đối diện, đều làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi và chán ghét.
Hắn đệ đơn từ chức, rời khỏi thành phố phồn hoa, về lại thôn Lục Ấm nơi bà ngoại ẩn cư.

Thôn này nằm ở thành phố Tam Xuyên, gần công viên rừng rậm Lục Ấm, đi tới trung tâm thành phố chỉ cần hơn một giờ, cách trạm tàu cao tốc Tam Xuyên cũng gần, đủ yên tĩnh, lại không đến mức quá hẻo lánh.
Vân Vô Lự thu hồi suy nghĩ, lắc đầu cự tuyệt: "Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng con định nghỉ ngơi một thời gian.”
Nói thật thì hiện tại hắn chỉ muốn làm một kẻ lười biếng, trước tiên là làm ruộng, sau đó đi bắt vài bé thú hoang về nuôi.

Bình Luận (0)
Comment