Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế

Chương 27

Đến "địa bàn" của người khác, Diệp Như Hề cũng không tiện hỏi Thẩm Thanh Húc về Lệ Trường Uyên. Hơn nữa, dựa vào hiểu biết của cô về anh trai mình, nói không chừng những gì anh biết về Lệ Trường Uyên lắm khi còn ít hơn cô nữa là.

Có lẽ trong mắt Thẩm Thanh Húc, Lệ Trường Uyên chỉ là một kẻ ngốc lắm tiền dễ bị lừa! Thật ra, có khi trong mắt Lệ Trường Uyên, anh mình mới chính là kẻ ngốc lắm tiền dễ bị gạt!

Dù không nói gì, nhưng từ nụ cười đôi lúc thoáng qua trên gương mặt của Thẩm Thanh Húc, như thể anh vừa chiếm được một món hời lớn, Diệp Như Hề đã đoán ra được phần nào.

Diệp Như Hề cảm thấy thật bất lực.

Rõ ràng trong nguyên tác, Thẩm Thanh Húc sau khi biết tin "Diệp Như Hề" qua đời, anh đã hắc hóa và trở thành một Đại Boss vô cùng khó nhằn.

Nhưng sao bây giờ, anh trai cô lại càng ngày càng trông có vẻ ngốc nghếch thế này? Rốt cuộc đã sai công thức ở đâu?

Đừng xem thường những thứ Thẩm Thanh Húc đưa cho Lệ lão gia tử chỉ là một ít thuốc và thực phẩm cấp 0.5.

Những cái này tuy tạm thời chỉ giúp cải thiện sức khỏe, nhưng điều này đồng nghĩa với việc ông cụ có khả năng trở thành dị năng giả cao hơn rất nhiều so với người thường.

Đây là một điều cực kỳ quý giá, dù có tiền cũng mua không được. Trân quý vô cùng!

Vậy mà đối phương chỉ cần một bộ thiết bị y tế cũ đã lấy được những thứ đó, thậm chí còn rút cạn cả tiền của Thẩm Thanh Húc.

Chỉ cần Thẩm Thanh Húc còn muốn tiền và vật tư, chắc chắn anh sẽ ngoan ngoãn bước vào cái bẫy mà Lệ Trường Uyên đã đào sẵn...

Không những thế, Thẩm Thanh Húc không chỉ tự mình đi theo Lệ Trường Uyên đến tỉnh Y. Anh còn gọi cả em gái ruột của mình, người sở hữu rất nhiều thực phẩm và thuốc cấp cao, cùng đi theo.

Thật là một ông trùm trong giới kinh doanh, một "chiến đấu cơ" của giới tư bản, lòng dạ đúng là vô cùng "đen tối"!

May mà Diệp Như Hề thông qua nguyên tác đã hiểu rõ tính cách của Lệ Trường Uyên. Cô biết anh ta là người trọng tình nghĩa.

Nếu không, gặp phải người có tâm cơ xảo quyệt như vậy, Diệp Như Hề thực sự chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

Dù hai anh em cô có cộng lại cũng không đấu nổi anh ta.

Tuy nhiên, so với phiên bản Thẩm Thanh Húc hắc hoá trở nên thông minh cơ trí, thì Diệp Như Hề vẫn thích thấy anh trai mình có chút ngây thơ và có phần ngốc nghếch như này hơn.

Bởi điều đó chứng tỏ, anh ấy không còn đơn độc bước đi trong bóng tối, lặng lặng thay cô gánh vác mọi thứ nữa. Cuộc sống của anh ấy vẫn còn ánh sáng.

Thẩm Thanh Húc cảm thấy hơi rùng mình khi bị em gái nhìn chằm chằm. Anh ghé sát vào cô, thì thầm: "Em gái, có gì không ổn à? Sao anh cảm giác em đang nhìn anh như thể nhìn một tên ngốc vậy?"



Nhìn đi, anh ấy chẳng có chút gì gọi là trưởng thành và chín chắn của một tiến sĩ nghiên cứu sinh học cả!

Diệp Như Hề giơ tay, vỗ nhẹ lên cánh tay của Thẩm Thanh Húc, ra hiệu anh ngồi ở ghế bên cạnh: "Không có gì, anh có muốn ăn dâu tây và cherry không?"

Đôi mắt Thẩm Thanh Húc sáng lên: "Có!"

Trong không gian của anh cũng có không ít thực phẩm cấp một, nhưng đó là do Diệp Như Hề bảo anh tự lấy từ không gian của cô. Điều này sao sánh được với việc được em gái tự tay hái cho chứ?

Dâu tây của em gái hái chắc chắn ngọt hơn!

Diệp Như Hề giả vờ giả vờ lấy từ ba lô, thực ra là từ không gian, một hộp cherry và dâu tây đưa cho anh trai.

Thẩm Thanh Húc nở nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt anh vô cùng rạng rỡ: "Em gái, em cũng ăn đi!"

Anh tự mình ăn một quả, rồi đưa cho em gái một quả, cứ như hai đứa trẻ đang ngồi ăn trái cây cùng nhau vậy.

Diệp Như Hề: ...

Toang rồi, toang thật rồi! Sao anh trai mình ngày càng ngốc nghếch thế này.

Hơn nữa, hình như chỉ khi ở bên cô thì anh mới như vậy.

Làm sao bây giờ? Đây là anh trai ruột thịt của mình mà, chỉ có thể nuông chiều anh thôi.

Trong khoang riêng, Lệ Trường Uyên nhìn thấy cảnh tượng ấm áp của hai anh em qua màn hình giám sát. Khuôn mặt đẹp trai vốn lạnh lùng vô cảm của anh, không tự giác mà nở một nụ cười nhẹ.

Có vẻ như, vị Thẩm tiên sinh này có tình cảm rất sâu sắc với em gái của mình.

Hai anh em nương tựa lẫn nhau...

Giống như anh và ông nội của anh.

Bố mẹ anh cũng qua đời trong vụ tai nạn máy bay cách đây sáu năm trước. Trên cùng chuyến bay với cha mẹ của Thẩm Thanh Húc và Diệp Như Hề.

Lệ Trường Uyên cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn, nhẹ nhàng dùng lực, chiếc bình bằng thép không gỉ ngay lập tức biến dạng.



Dị năng cấp một, gia tăng sức mạnh gấp mười lần, nếu đối tượng là sinh vật sống, còn kèm theo khả năng đau đớn gấp mười lần.

Ánh mắt Lệ Trường Uyên sâu thẳm. Đây là lần đầu tiên anh thức tỉnh dị năng, và cũng là lần có sức mạnh gia tăng mạnh nhất.

Cũng là lần cuối cùng.

Nhờ ngọc bội gia truyền của mình, Lệ Trường Uyên có thể xuyên qua thời không mang về tinh hạch dị năng của mình. Tuy nhiên, những mảnh ký ức đi kèm lại không nhiều.

Trong đó có một vài đoạn ngắn liên quan đến Thẩm Thanh Húc—kẻ đã hủy diệt căn cứ Chu Tước ở Nam thành. Đối phương được coi là thảm họa hình người.

Dù là con người, nhưng Thẩm Thanh Húc lại có khả năng điều khiển zombie. Nguyên nhân khiến anh ta hắc hóa là vì em gái anh ta bị Khương Niệm Vi, tay phải của căn cứ Chu Tước, hại chết...

Vì vậy, Lệ Trường Uyên mới nghĩ cách để Thẩm Thanh Húc gọi em gái anh ta đến đây.

Chỉ cần em gái của Thẩm Thanh Húc vẫn còn sống và bình an, có lẽ anh ta sẽ không hắc hóa nữa, phải không?

Hy vọng rằng, lần này, mọi chuyện sẽ có kết cục khác...

Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh xuống thành phố R, điểm đến lần này của họ là nơi có có thị trường đá quý lớn nhất, tỉnh Y.

Diệp Như Hề cuối cùng cũng gặp được Lệ Trường Uyên. Một người đàn ông có dáng người cao lớn, vẻ ngoài nam tính mạnh mẽ, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, mang vẻ lạnh lùng đầy uy lực, khiến người khác có cảm giác khó gần.

Tuy nhiên, điều khiến Diệp Như Hề ngạc nhiên là khi bốn mắt chạm nhau, người đàn ông lạnh lùng trong lời đồn lại nở một nụ cười nhạt.

"Cô Diệp, rất vui được gặp cô."

Giọng nói của anh ta cũng khá dịu dàng.

Hóa ra, anh cũng không khó gần như cô tưởng.

Diệp Như Hề lịch sự đáp: “Chào anh Lệ, rất vui được gặp anh.”

Sau khi xã giao vài câu, trợ lý của Lệ Trường Uyên chuẩn bị sẵn xe đưa đón, là ba chiếc Bentley sang trọng.

Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc ngồi ở chiếc xe cuối cùng, đi cùng đoàn của Lệ Trường Uyên đến khách sạn.

Họ đặt phòng tại một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng tốt nhất ở thành phố R, nơi có những căn biệt thự riêng biệt và dịch vụ quản gia phục vụ tư nhân.
Bình Luận (0)
Comment