Lý Tuyết Trúc liền nói: “Một việc thì ít quá, ba việc đi! Coi như chị nợ em ba ân tình. Chỉ cần là việc em cần, nếu nằm trong phạm vi chị làm được, chị tuyệt đối sẽ không từ chối!”
Diệp Như Hề mỉm cười: “Được, em nhớ rồi.”
...
Sau khi tạm biệt Lý Tuyết Trúc, Diệp Như Hề đi đến con phố ẩm thực gần đó, chuẩn bị gặp Thẩm Thanh Húc - người đang chờ cô ở quán bán bánh tráng trộn bên lề đường.
Thẩm Thanh Húc vừa mua một bịch bánh tráng trộn của một ông chú bán hàng rong. Ăn thử một miếng thì thấy ngon quá, luôn miệng tấm tắc khen ngon.
Anh quyết định mua hẳn một trăm cái...để dành.
Cũng không biết giờ này, ông chú đó đã làm xong chưa.
Vừa nãy Thẩm Thanh Húc còn nhắn tin WeChat cho Diệp Như Hề, nói muốn đặt làm một chiếc máy tự động làm bánh tráng trộn. Anh còn tải hẳn video hướng dẫn về, dự định sau này có thể tự mình làm ăn.
Ban đầu, người muốn mở một con phố ẩm thực là Diệp Như Hề, nhưng bây giờ, Thẩm Thanh Húc - với niềm đam mê nấu nướng, lại càng quan tâm đến việc này hơn cả cô.
Diệp Như Hề đang đi bộ trên vỉa hè thì đột nhiên một chiếc siêu xe thể thao, mui trần, màu xanh dương dừng lại cách cô không xa.
“Diệp Như Hề, thật sự là cô à? Chết tiệt, tìm mãi cuối cùng cũng thấy cô rồi! Chuyện lần trước cô khiến tôi ngã trong bãi đỗ xe, tôi vẫn chưa tính sổ với cô đâu!”
Người lái xe chính là Đoạn Minh Hiên. Nhưng người phụ nữ ngồi ở ghế phụ lại không phải là Phùng Đình Đình.
Nhìn kỹ hơn, cô gái đó có khuôn mặt thanh tú, thần thái lạnh lùng, toát ra vẻ cao ngạo xa cách mặc dù đối phương đang để mặt mộc, buộc tóc đuôi ngựa cao, ăn mặc khá giản dị, áo phông trắng kết hợp quần jean.
Không ngờ người đó lại là —— Khương Niệm Vi!
Lần này, Diệp Như Hề đến thành phố G, mục đích là để tận dụng thời cơ trước khi tận thế đến để tiễn hai người này lên đường!
Không ngờ hai kẻ thù đã hại c.h.ế.t cô trong kiếp trước lại cùng xuất hiện ở đây. Điều này cũng tốt. Hy vọng sau khi mạt thế đến, họ vẫn sẽ dính lấy nhau, để cô khỏi phải tốn công chạy đến hai nơi.
Nhưng Khương Niệm Vi không phải cho rằng Đoạn Minh Hiên - loại đàn ông cặn bã đã có hôn ước mà còn đi ngoại tình như vậy không xứng với cô ta sao?
Chuyện Đoạn Minh Hiên tỏ tình với cô tối hôm trước, ngay ngày hôm sau đã tay trong tay với Phùng Đình Đình chắc chắn đã có rất nhiều người biết, Khương Niệm Vi không thể không biết nha.
Thế quái nào mà giờ cô ta vẫn vướng vào Đoạn Minh Hiên?
Khương Niệm Vi lúc này chắc hẳn đã thức tỉnh dị năng “Cảm nhận phúc họa”. Chỉ tiếc là không còn không gian ngọc bội mà nữ phụ pháo hôi như cô tặng cho.
Dù cho cô ta có biết trước mạt thế sắp đến thì như thế nào, Khương Niệm Vi muốn tích trữ vật tư với số lượng lớn cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức thôi.
Lần này, cô ta vẫn có thể lấy lý do Đoạn Minh Hiên ngoại tình để hủy hôn, nhận được ba mươi triệu tệ tiền bồi thường từ ông Đoạn. Nhưng chỉ dựa vào một mình cô ta thì làm sao giữ được ba mươi triệu tiền vật tư trong thời kỳ mạt thế?!
Có lẽ, đâ chính là lý do cô ta và Đoạn Minh Hiên đang ở chung trên một chiếc xe.
Diệp Như Hề dùng ánh mắt dò xét, quan sát Khương Niệm Vi một lúc lâu.
Khương Niệm Vi cũng dùng ánh mắt thăm dò đánh giá lại Diệp Như Hề.
Khương Niệm Vi lên tiếng trước: “Là Diệp Như Hề đúng không? Nếu cô đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể nhường Đoạn Minh Hiên lại cho cô.”
Đoạn Minh Hiên nghĩ rằng Khương Niệm Vi chỉ đang ghen khi thấy nữ thần mà anh từng theo đuổi. Anh ta nghe vậy thì ngạc nhiên đến há hốc mồm: ... ? ? ! !
“Khương Niệm Vi, cô điên rồi à? Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi mà! Cô còn muốn nhường tôi cho người khác?”
Kể từ sau lần bị Diệp Như Hề dùng dị năng tinh thần tấn công vào một bộ phận nhạy cảm trong nhà xe kia, từ đó về sau anh ta đã không còn khả năng đó nữa. Lúc cày cấy cũng là lực bất tòng tâm.
Đối với Diệp Như Hề cũng chuyển từ yêu sang hận, giờ đây anh ta hận cô đến tận xương tủy.
Anh ta cũng không thể tìm người phụ nữ khác để qua lại, vì vậy khi Khương Niệm Vi đề nghị kết hôn và thể hiện năng lực kỳ lạ, anh ta đã đồng ý.
Dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có mối quan hệ thể xác, nhưng cách Khương Niệm Vi cư xử thật sự làm anh cảm thấy bị coi thường nghiêm trọng. Bộ anh là hàng hóa hay gì, muốn nhường là nhường, muốn cho ai là cho?
Diệp Như Hề cũng ngạc nhiên không kém: ...?!
Ố mài gót! Hai người này không chỉ đến với nhau mà còn kết hôn luôn rồi!!!
Mà cũng phải thôi, nếu không kết hôn với Đoạn Minh Hiên, gia đình Đoạn sẽ luôn coi Khương Niệm Vi là người ngoài. Dù cho họ có sẵn sàng bồi thường một khoản tiền, nhưng sau khi mạt thế tới, họ sẽ không tiếp tục bảo vệ cô ta nữa.
Diệp Như Hề cảm thấy hết sức khó hiểu: “Cô xem tôi là thùng rác à? Hơn nữa, cô là cái thá gì mà dám bàn chuyện hợp tác với tôi?”
Chắc chắn dị năng “Cảm nhận phúc họa” của Khương Niệm Vi đã phát huy tác dụng.
Có thể cô ta đã phát hiện ra Diệp Như Hề có không gian bí mật và đã liên kết linh hồn với nó, không thể trắng trợn cướp đoạt. Vậy nên đối phương mới đưa ra lời đề nghị “hợp tác”.
Nhưng việc dùng Đoạn Minh Hiên - một kẻ cặn bã ra làm điều kiện trao đổi, có phải quá kinh tởm rồi không?
Khương Niệm Vi còn định nói thêm gì đó, nhưng Diệp Như Hề đã dứt khoát đáp lại: “Không hợp tác, không hứng thú!”
Nói xong, Diệp Như Hề chạy thẳng về phía Thẩm Thanh Húc đang đứng.
Sắc mặt Khương Niệm Vi tối sầm lại, ngay lập tức quả quyết xuống xe.
Đoạn Minh Hiên tức giận hét lên: “Này, ở đây không được đậu xe!”
Dù nói vậy nhưng anh ta cũng bước xuống xe theo.
Thẩm Thanh Húc thấy em gái tới, liền tri kỉ đưa cho cô một chiếc bánh tráng trộn nóng hổi mới làm: “Em gái, cái này vừa ra lò đó, ngon lắm, em thử đi. Anh đã ăn ba cái rồi.”
Trên ghế dài công cộng bên cạnh anh, có hai túi mua sắm siêu thị, bên trong toàn là bánh tráng trộn.
Ông chú bán bánh tráng trộn cười hì hì, vẻ mặt vui vẻ nói: “Chỉ còn thiếu một cái nữa thôi là đủ một trăm cái rồi! Cô gái, ăn thử đi, tay nghề của chú đảm bảo ăn một cái sẽ muốn ăn cái thứ hai.”
Diệp Như Hề cũng muốn thử, nhưng Khương Niệm Vi và Đoạn Minh Hiên đang đuổi theo sau cô.
Không phải cô sợ họ, chỉ là hiện tại vẫn còn là xã hội pháp luật...
Ngay lúc này, ở góc đường cách đó khoảng hai mươi mét vang lên tiếng hô hoảng loạn:
“A! Hổ trong vườn thú chạy ra ngoài cắn người rồi! Mọi người chạy lẹ!”
“Có người bị cắn đứt tay rồi! Máu chảy đầy đất!”
“Chạy, nhanh mau!”
Tiếp theo đó là tiếng hổ gầm vang dội và tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông!
“Hống —— ”
“Á á á, m.ô.n.g của tôi —— ”
Diệp Như Hề nghe thấy tiếng hổ gầm, cảm thấy tiếng gầm này... có vẻ hơi non nớt, còn mang chút trẻ con, chắc chắn không phải của một con hổ trưởng thành.
Cô và Thẩm Thanh Húc trao đổi ánh mắt, cả hai anh em hiểu ý, nhanh chóng chạy về phía nơi phát ra tiếng gầm.
Mặc dù giai đoạn này cần phải thận trọng giữ mình. Nhưng với tư cách là dị năng giả, họ không thể đứng nhìn người bình thường bị biến dị thú tấn công mà không giúp đỡ.