Diệp Như Hề dùng tinh thần cảm nhận được Khương Niệm Vi không đuổi theo nữa, cô liền tạm thời gạt bỏ cô ta ra khỏi suy nghĩ của mình.
Có một số chuyện, cần đợi đến khi mạt thế đến, mới có thể giải quyết một cách triệt để!
Nếu Khương Niệm Vi nghĩ rằng, cô là quả hồng mềm mặc cô ta nhào nặn, vậy thì cô ta đã lầm to rồi!
Diệp Như Hề tiếp tục bám theo hổ nhỏ.
Nơi này cách sở thú không xa. Chẳng mấy chốc, hổ nhỏ đã ngoạm túi xách của người phụ nữ kia, quay lại cổng sở thú.
Nó đi thẳng một mạch đến chỗ một người phụ nữ trung niên, nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống cạnh chân bà.
Người phụ nữ đó đã sớm nhìn thấy hổ con đuổi theo tên cướp đã lấy trộm túi của bà. Vì quá kinh ngạc, bà không suy nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo.
Trong lúc đó, hổ con tình cờ đụng phải một tên trộm điện thoại. Nó dừng lại, cắn vào tay tên trộm, cho đến khi hắn bị đám đông bắt giữ, tên cướp túi tranh thủ chạy thoát ra khỏi vườn thú.
Không ngờ, hổ nhỏ lại khéo léo tránh được các nhân viên sở thú và bảo vệ đang tìm cách bắt nó, rồi tiếp tục đuổi theo tên cướp. Và hổ nhỏ thật sự đã mang túi xách trả lại cho chủ nhân của nó!
Hơn nữa, nó còn tìm chính xác chủ nhân của chiếc túi trong đám đông nữa!
Người phụ nữ trung niên nhìn chiếc túi có dính chút m.á.u ở tay cầm được đặt dưới chân mình, lòng đầy cảm xúc phức tạp.
Đồ trong túi chắc chắn là cần rồi, nhưng chiếc túi dính m.á.u này... ừm, khó mà vứt được. Thôi, mang về nhà cất đi vậy, nhưng chắc chắn không dám mang ra dùng nữa.
Dù sao, đây cũng là chiếc túi dính m.á.u từ m.ô.n.g của tên cướp túi, m.á.u tay của tên trộm điện thoại và nước bọt của hổ con thần kỳ.
Nhân viên sở thú đã chờ sẵn bên cạnh, chuẩn bị tiến đến ôm lấy hổ con.
Hổ mẹ đã sinh ra ba con hổ con, hai con khác thường ngày rất gần gũi, thân thiện với nhân viên, để bế ẵm thoải mái.
Nhưng con hổ út thông minh này thì khác. Nó không thích nhân viên chăm sóc bế, luôn khéo léo tránh được.
Nhân viên chăm sóc đành phải gọi thêm bảo vệ khác tới để cùng nhau bắt hổ con.
Về việc xử lý tiếp theo như thế nào, phải chờ quyết định từ cấp trên.
Dựa theo kinh nghiệm của hai lần trước, sau khi đạt được mục đích, hổ con thường sẽ ngoan ngoãn đi theo bảo vệ và nhân viên chăm sóc trở về khu nuôi dưỡng gần chuồng mẹ.
Nhưng lần này, tất cả bảo vệ và nhân viên chăm sóc vây quanh đều ra về tay không.
Hổ con nhanh nhẹn xoay người, chạy về phía Diệp Như Hề - người đang đứng cùng một đám đông cách vườn thú mười mấy mét.
Nó dùng cái đầu lông xù mềm mại cọ cọ vào ống quần của Diệp Như Hề.
“Hống~”
Tiếng gầm lần này gần như không có chút uy h.i.ế.p nào, mà nghe như tiếng nũng nịu của một chú hổ con.
“Loài người hai chân, ta ngửi thấy trên người ngươi có rất nhiều mùi năng lượng. Ngươi có thể nuôi ta không?”
Hổ con đã quen được con người nuôi dưỡng, nó biết “nhân viên chăm sóc” nghĩa là gì.
Vậy tại sao nó không thể tự tìm một người mà nó thích, người có thể cung cấp cho nó đủ thức ăn có chứa năng lượng?
Thời kỳ b.ú sữa mẹ của hổ con thường kéo dài khoảng sáu tháng, nhưng do hổ con này đã thức tỉnh dị năng, nên khá đặc biệt. Sữa mẹ đã không còn đủ để cung cấp năng lượng cho nó.
Từ khi lén ăn một viên đá có mùi rất thơm, nó cảm thấy dạ dày của mình ngày càng to ra, sức ăn càng lúc càng nhiều.
Nhưng nhân viên chăm sóc chỉ cho nó một lượng thịt rất ít, lần nào nó cũng phải giành giật phần ăn của anh chị mình mới có thể ăn no ba phần.
Khi uống sữa mẹ cũng vậy, nó uống nhiều hơn hai con hổ con kia rất nhiều.
Hổ mẹ và anh chị không thích nó lắm, vì nó là một cái “hố không đáy”, một “bao tử không đáy", là "kẻ tham ăn” chuyên cướp đồ ăn của bọn họ!
Ngày nào cũng phải đấu với anh chị yếu đuối của mình đến mấy trăm hiệp, mà cũng không làm gì được bọn họ, thật là khó chịu!
Hổ con chỉ muốn ăn no thôi mà, bộ như vậy cũng là sai sao?!
May mắn thay, hôm nay, hổ con cuối cùng cũng gặp được một con người "hai chân" có vẻ sẽ nuôi được nó, có thể cho nó ăn no nê!
Sau khi hành hiệp trượng nghĩa (...), nó lập tức chạy tới bên Diệp Như Hề xin được nuôi!
Diệp Như Hề kích động: “Aaa!”
Diệp Như Hề: Đồng ý! Đồng ý! Tất nhiên là đồng ý rồi!
——Trong mắt những người khác, cô chỉ bị hổ con cọ vào người, vừa sợ vừa kích động.
Nhân viên chăm sóc bước tới, cách vài mét, nói với Diệp Như Hề: “Em gái đừng sợ, nó rất ngoan, sẽ không cắn người đâu."
Diệp Như Hề ngượng ngùng nói: "Dạ, em không sợ, hổ con đáng yêu mà!"
Cô còn tưởng chỉ có mình để ý đến hổ con, không ngờ hổ con cũng để ý đến cô. Quả đúng là “Trời sinh một cặp”!
Nhưng làm thế nào để mang hổ con đi đây, đó mới là vấn đề...
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Đợi đã, có lẽ cũng không khó đến vậy!
Diệp Như Hề dùng tinh thần lực truyền đạt ý niệm cho hổ con:
"Hổ con à, chị rất là muốn nuôi em luôn, nhưng ở đây có quá nhiều người, chị không thể trực tiếp mang em đi được."
Làm thủ tục chính thức cũng không thể, nhà nước sẽ không bao giờ đồng ý cho người dân nuôi hổ.
Nhưng thời thế thay đổi, khi tận thế đến, quốc gia lại rất khuyến khích các dị năng giả hợp tác với biến dị thú, thu hút chúng làm bạn đồng hành trong chiến đấu.
Diệp Như Hề cũng không thể đợi đến tận chín ngày sau, khi tận thế đến mới đưa hổ con đi. Vì hôm nay hổ con đã gây náo loạn quá nhiều, không chừng sẽ bị đưa đi nơi khác nuôi dưỡng.
Đến lúc đó, cô biết đi đâu mà tìm hổ con bây giờ?
Vì vậy, cách nhanh nhất là...
“Hổ con, em mau chui vào khóm cây bên kia ẩn nấp đi. Nhớ trốn kỹ vào, rồi chị sẽ đưa em đến một nơi. Nhớ, đừng chống cự nhé!”
Hổ con nghĩ rằng Diệp Như Hề muốn đưa nó đến "một nơi nào đó", chắc là cô sẽ nhốt nó vào lồng, giấu nó rồi chuyển đi nơi khác.
Còn việc cô làm thế nào để tránh được ánh mắt của đám người “hai chân” này, hổ con cũng không rõ.
Nó biết mình có năng lực kỳ diệu, có thể điều khiển kim loại. Nhưng mỗi lần sử dụng xong cơ thể sẽ rất yếu, phải ăn rất nhiều đồ ăn mới hồi phục được. Vậy nên nó cũng không dám tùy tiện dùng bừa.
Có lẽ người phụ nữ “hai chân” này cũng có năng lực kỳ diệu tương tự!
Thế là, trong mắt những người khác, hổ con sau khi cọ vào người Diệp Như Hề, lại đi ngửi quần của vài người khác, thậm chí còn cọ vào quần của một đứa trẻ...
Làm cho những người xung quanh vừa phấn khích vừa sợ hãi mà né tránh.
Sau đó, hổ con bất ngờ lao vào khóm cây cảnh được cắt tỉa thành hình các loài động vật khổng lồ gần đó, và biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Một nhóm bảo vệ và nhân viên chăm sóc vội vàng chạy tới tìm kiếm hổ con.
Diệp Như Hề: ... Trời ạ, nó còn biết cách đánh lạc hướng nữa!
Trước khi trốn, hổ con còn cố tình tương tác với vài người, để tránh trường hợp khi nó biến mất, nhân viên sở thú sẽ không nghi ngờ cô.
Diệp Như Hề dùng tinh thần lực khóa chặt vị trí của hổ con trong khóm cây, và dễ dàng đưa nó vào không gian hải đảo của mình.
Nhìn các nhân viên chăm sóc và bảo vệ đang tìm kiếm hổ con, cùng với những người nhiệt tình giúp đỡ, Diệp Như Hề âm thầm nói xin lỗi trong lòng. Cô lấy điện thoại ra, giả vờ gọi điện như có việc bận mà rời đi.