Edit: Himee
“Đây là trừng phạt.”
Vân Đào che miệng liên tục lùi về phía sau vài bước, cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Sùng Minh, chạy chậm tới chỗ zombie cấp năm đang bị sương đen khóa lại, bắt đầu thử thách hôm nay của cô.
Trên môi vẫn còn xúc cảm môi của Sùng Minh, trong miệng vẫn còn mùi lành lạnh chỉ có ở Sùng Minh, những thứ này đều khiến tâm trí Vân Đào khó tập trung, Sùng Minh vẫn luôn đứng một bên nhìn, làm Vân Đào càng rối loạn, vì thế lần khảo hạch này dài hơn một phút, không đạt được điểm tối đa.
Vân Đào vẻ mặt đau khổ, cô đã đạt được điểm tuyệt đối sáu lần liên tiếp, chỉ còn bốn lần nữa cô có thể thông qua khảo hạch. Đây không chỉ là một loại chứng minh, nó cũng sẽ cho phép cô hành động tự do hơn trong tương lai. Để sớm tốt nghiệp, cô thậm chí còn chọn tiếp tục tham gia khảo hạch dù hôm nay là sinh nhật của Kỷ Thâm và Kỷ, nhưng cô lại không đạt được điểm tối đa.
Giờ thì hay rồi, sáu lần điểm tuyệt tối đa bị xóa, cô phải bắt đầu lại từ đầu.
Ahhh, Sùng Minh làm rối loạn tâm trí cô!
“Lại đây.”
Vân Đào đi về phía Sùng Minh với vẻ mặt buồn bã, khảo hạch thất bại do tâm trạng xốc nổi như hôm nay là điều mà Sùng Minh không muốn thấy nhất. Cô cảm thấy rất có lỗi, lại càng không dám nhìn Sùng Minh.
Còn sợ ta?
“Không phải.” Vân Đào vội vàng ngẩng đầu giải thích, khi bắt gặp đôi mắt đen láy của Sùng Minh, cô gần như theo phản xạ đưa mắt nhìn vào mũi và môi hắn, “Em cảm thấy mình làm không tốt, không còn mặt mũi gặp anh.”
“Anh biết em có bí mật, thậm chí còn vì nó ép mình trở nên mạnh mẽ, như vậy tốt mà cũng không tốt.”
Giọng điệu của Sùng Minh bình tĩnh, mang theo tác dụng trấn an lòng người, Vân Đào ngước mắt lên nhìn Sùng Minh mà không hề nhận ra.
“Đào Đào, em không cần phải một mình gánh vác, em nên thử tin tưởng bọn anh nhiều hơn, dù sao bọn anh cũng không phải đồ ngốc yếu đuối, không thể tự gánh vác.”
“Phụt!” Vân Đào bị Sùng Minh chọc cười, nếu đội Bạch Sư bị coi là kẻ ngốc yếu đuối, không thể tự gánh vác, trên thế giới e rằng sẽ không tìm được ai đủ thông minh để đảm nhận trách nhiệm này.
Thấy mặt Vân Đào giãn ra, Sùng Minh cũng nhàn nhạt cười, tiếng cười rất nhẹ, không chú ý thì hoàn toàn không nghe thấy được.
Sùng Minh cười không tính là ít, nhưng nụ cười luôn nhàn nhạt, chỉ đủ để bạn thấy hắn đang có tâm trạng vui vẻ. Nhưng chính vì cười như vậy, luôn mang theo ma lực không thể khó cưỡng, làm Vân Đào không thể rời mắt.
Sùng Minh lắc đầu, bất lực thở dài, hắn tiến lên một bước ôm lấy mặt Vân Đào, để cô hơi ngẩng đầu lên, sau đó cúi người hôn cô lần nữa.
Vân Đào xấu hổ mềm nhũn, ướt.
Cô không kìm được ôm lấy eo Sùng Minh, ngay khi cô sắp không thở nổi, Sùng Minh buông cô ra, môi áp vào gò má đỏ bừng của cô, hơi thở theo gò má phả vào trong lỗ tai cô.
“Đây là khích lệ.” Anh nói.
Vì là sinh nhật của Kỷ Thâm và Kỷ Hàm nên đội Bạch Sư cả ngày không lên đường, cắm trại trên đỉnh núi có phong cảnh độc đáo này. Bọn họ nướng thịt, đánh bài, chơi ma sói, thậm chí lấy ra máy chiếu và loa, xem phim, hát karaoke, giống như một chuyến đi chơi bình thường trước ngày tận thế.
Vân Đào đã chụp rất nhiều ảnh, dán ở trong xe mình, trang trí thành một bức tường ảnh, cô nhìn những nụ cười trong bức ảnh, trong lòng ấm áp vui vẻ.
Thật tốt.
Buổi tối, Kỷ Thâm và Kỷ Hàm lại qua đêm trong xe Vân Đào, thiếu niên mới nếm thử tình dục, dường như có nguồn năng lượng vô tận, lăn qua lăn lại khiến Vân Đào thiếu chút nữa không thể rời khỏi giường lần nữa.
Sáng hôm sau, đội Bạch Sư lên đường đi về hướng bắc.
Vân Đào không hề thay đổi chỗ ngồi từ khi rời khỏi Hải Châu bị Kỷ Hàm kéo lên xe của hắn, vì mối quan hệ đã tiến triển thêm một bước nên Kỷ Hàm không thèm để ý nữa, thân hình cao khoảng 1m8 của cậu trở thành vật trang sức bên người Vân Đào. Lúc ngồi xe, cậu không phải ôm cánh tay Vân Đào, thì cũng là dựa vào vai Vân Đào, còn thỉnh thoảng hôn cô một cái, sờ sờ cô, xoa bóp cô.
Vân Đào phiền không chịu nổi, dùng dị năng hệ lôi đánh một phát mới an phận.
Ngược lại, Kỷ Thâm yên tĩnh hơn nhiều, cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi, chỉ khi Vân Đào đang chợp mắt, cậu mới nắm tay cô, đan các ngón tay của cậu vào tay cô, ngoài ra không có bất kỳ động tác khác thường nào.
Sau khi khởi hành một ngày, bọn họ gặp được một cặp vợ chồng trung niên bị hỏng xe trên đường. trên đường bọn họ ngẫu nhiên gặp được một đôi vợ chồng trung niên xe bị trục trặc. Hai người họ chặn lại, hỏi đội Bạch Sư có phải cũng đi đến thành phố Lý Tưởng không, nếu có thì họ muốn dùng vật tư để đổi đi nhờ xe.
“Thành phố Lý Tưởng?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông trung niên nắm tay vợ mình, “Vợ tôi là một người bình thường, chưa thức tỉnh dị năng, tôi nghe nói thành phố Lý Tưởng là nơi không tưởng đối với người bình thường nên từ nơi xa chạy hơn một tháng để đến xem.”
Theo lời người đàn ông trung niên nói, các căn cứ trưởng và lãnh đạo thành phố Lý Tưởng hầu hết đều là những người dân bình thường. Trong thành phố có ít nhân khẩu, chỉ mấy chục nghìn người, nhưng có hệ thống quản lý rất hoàn chỉnh, cuộc sống trong thành phố rất yên bình và thịnh vượng, không khác lắm trước tận thế, là nơi ở tốt nhất cho những người bình thường.
Có lẽ là vì điều này nên thành phố Lý Tưởng chỉ tiếp nhận những người bình thường đến định cư và sinh sống, dị năng giả có thể ở lại, nhưng thời gian không được quá một tuần.
“Bọn họ đều là người bình thường? Vậy bọn họ làm sao đảm bảo được an toàn cho căn cứ?” Kỷ Hàm nghĩ mãi mà không hiểu.
“Nghe nói bọn họ có vũ khí bí mật, nhưng tôi không biết cụ thể nó là gì.”
“Nếu như tôi nhớ không lầm, thành phố Lý Tưởng mà ông nói chắc là ở gần thị trấn Sơn Minh.” Sau tận thế, Úy Lý quay về đơn vị, từng nghe qua tin tức có liên quan đến thị trấn Sơn Minh, cấp trên đã cử các đội đến thị trấn Sơn Minh để hộ tống vũ khí và nhân viên nghiên cứu ở đó. Bởi vì có một căn cứ nghiên cứu phát triển vũ khí bí mật quốc gia ở đâu đó dưới lòng đất trong thị trấn Sơn Minh, còn về thành phố Lý Tưởng, hắn chưa từng nghe nói đến nó.
Sau khi thảo luận, đội Bạch Sư quyết định đến thành phố Lý Tưởng một chuyến. Thứ nhất, Thành phố Lý tưởng nằm gần con đường họ phải đi qua, đi một chuyến cũng không làm chậm hành trình của họ. Thứ hai, nếu Thành phố Lý tưởng thực sự có liên quan đến Thị trấn Sơn Minh như suy đoán của Úy Lý, vậy bọn họ có thể bổ sung thêm vũ khí
Trên đường đi, Vân Đào cảm thấy bất an, bởi vì thành phố Lý Tưởng chưa từng xuất hiện trong nguyên tác.
Hệ thống: [ Không có nhiều thông tin về thành phố Lý Tưởng Thành trong cơ sở dữ liệu, nói chung giống với những gì người đàn ông trung niên kia nói. ]
[ Đúng là người phụ trách và quản lý cao nhất của Thành phố Lý tưởng đều là những người bình thường, đúng là họ không chấp nhận dị năng giả bên ngoài ở lại sinh sống, nhưng trong thành phố Lý Tưởng vẫn có dị năng giả đã sống ở đó từ lâu, chỉ là số lượng rất ít, toàn thành phố tổng cộng có hơn 70.000 người, dị năng giả chỉ dưới một trăm.]
“Thế còn vũ khí bí mật?”
[ Không có thông tin gì về cái này, nhưng khả năng chống lại zombie của Thành phố Lý tưởng chủ yếu dựa vào vũ khí…] Hệ thống nói đến đây rõ ràng dừng lại.
“Sao vậy?”
Hệ thống do dự, nhưng vẫn nói: [ Ký chủ, thành phố Lý Tưởng Thành thật không hổ gọi thành phố Lý Tưởng. Sau ba năm từ khi tận thế, trong khi các dị năng giả còn đang dùng tinh hạch để tăng cấp dị năng, thì những người bình thường ở Thành phố Lý Tưởng đã thiết kế vũ khí sử dụng tinh hạch làm nguồn năng lượng cho vũ khí! ]
Vân Đào nhíu mày, “Tao nhớ trong nguyên tác, vũ khí sử dụng tinh hạch làm năng lượng hình như xuất hiện sau khi tiêu diệt vua zombie chứ?”
[ Đúng vậy, trong phần kết có nhắc tới một câu, sau khi nhóm nhân vật chính tiêu diệt vua zombie, viện nghiên cứu khoa học đã nghiên cứu ra vũ khí dùng tinh hạch làm nguồn năng lượng, trợ giúp dị năng giả tăng tốc loại bỏ zombie. ]
Vân Đào cạn lời, chỉ có một câu như vậy, có rất nhiều lỗ hổng để chui vào, có trời mới biết thế giới bên ngoài nội dung cốt truyện sẽ lại bổ sung những thứ gì.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 100 ★彡