Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 115

Edit: Himee

Ngày hôm sau, Vân Đào hiếm khi ngủ một mạch cho đến khi tự tỉnh dậy.

Cô vừa tỉnh lại, hệ thống đã vội vàng hỏi cô: [ Ký chủ, tối hôm qua cô có cảm thấy điều gì bất thường không?]

“Bất thường?” Cô sờ lên môi, “Không có, chỉ là mơ thấy Lam Chu mà thôi. Làm sao vậy?”

Giấc mơ rất ngắn, nhưng cảnh tượng không phải ở đáy hồ, mà là ở đây, lần này Lam Chu không hề biến mất mà còn nói chuyện với cô.

Hệ thống: [ Ồ… không có gì.] Có mười lần thì tám lần ký chủ sẽ mơ thấy cục cưng Lam Chu, điều này quả thực không tính là bất thường.

Điều bất thường là bản thân nó. Nó bị mất ba phút dữ liệu hoặc dữ liệu được lưu ít hơn ba phút trong quá trình lưu trữ tự động, tương đương với việc không hoạt động trong ba phút này, nó mất trạng thái ràng buộc với ký chủ.

Có phải chương trình bị lỗi hay không? Hiện giờ ký chủ đang ở bên ngoài một mình, nó không thể bỏ lại ký chủ quay về trụ sở để kiểm tra.

Mong rằng đây chỉ là một tai nạn.

Nhưng sự thật nói cho nó biết, đây không phải.

Liên tiếp ba bốn ngày, mỗi ngày nó đều mất một phần dữ liệu, ngắn nhất là ba phút, dài nhất đạt tới sáu phút! Sáu phút, đối với nó ở vĩ độ cao mà nói, đủ để hủy diệt một thế giới nhỏ.

Hệ thống hoảng hốt, chương trình của nó đã xảy ra vấn đề lớn rồi.

Vân Đào không biết gì về chuyện này.

Gần đây cô ngủ rất ngon vì đêm nào cô cũng mơ thấy Lam Chu. Trong giấc mơ, Lam Chu sẽ ôm cô, hôn cô, nói chuyện với cô, kể chuyện cho cô nghe, thậm chí còn hát cho cô nghe.

Lam Chu đúng là hệ người cá, giọng hát của hắn rất hay, hay hơn bất kỳ giọng hát nào cô từng nghe trong hai cuộc đời.

Có lẽ là ngủ ngon nên tâm trạng tốt, cơn đau bị dị năng bóng tối ăn mòn trên người đã giảm đi rất nhiều, hành trình trở nên thuận lợi hơn, nhưng càng đi về phía Tây Nam, đường càng khó đi.

Vân Đào cố gắng hết sức để tránh zombie và đám đông trên đường đi. Thứ nhất, cô không muốn lãng phí thời gian, thứ hai, cô có dị năng đặc thù, quá dễ để lại dấu vết dẫn tới bại lộ hành tung, nhưng luôn có những lúc không thể đề phòng được.

Ngày thứ bảy sau khi rời khỏi đội Bạch Sư, cô lái việt dã đặc biệt lấy được từ trong không gian của Sùng Minh để băng qua đường núi, nhưng bị một tiểu đội dị năng giả chặn lại.

Tiểu đội có năm người, đội trưởng cầm đầu giống Vân Đào, là dị năng giả cấp năm, mấy người còn lại đều là cấp ba cấp bốn. Thực lực của tiểu đội không tệ, khó trách dám chặn đường đánh cướp.

Vân Đào không muốn đánh nhau với bọn họ, cô chắc chắn giết được đội trưởng cấp năm kia, nhưng cô không chắc chắn có thể giết chết năm người trong số họ cùng một lúc, cô không thể giữ lại người sống để bọn Diệp Hào có khả năng tìm được cô.

“Lão đại, là một cô gái, mẹ nó, thật xinh đẹp!” Một người đàn ông béo nhanh nhẹn chạy đến bên xe, nhìn Vân Đào với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Hắn gõ cửa sổ xe, “Nếu không muốn các anh đây mạnh tay thì ngoan ngoãn xuống xe đi.”

Vân Đào cau mày trước giọng điệu ghê tởm này. Quên đi, phiền phức thì phiền phức.

“Hệ thống, khóa chặt vị trí của bọn họ.”

Hệ thống: [ Được ký chủ, mục tiêu đã bị khóa, đảm bảo không có kẻ nào có thể trốn thoát. ]

Vân Đào mở cửa bước xuống xe, để kính râm lên đầu, lạnh lùng liếc nhìn năm người, “”Trong cốp xe đằng sau có vật tư, hoặc là cầm đi, hoặc là để mạng lại, chọn một cái đi.”

Dị năng bóng tối không lúc nào là không ăn mòn cơ thể của cô, cơn đau như côn trùng cắn khiến cô trở nên cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn.

“Hả?” Năm người khiếp sợ, bọn họ sợ không phải gặp đúng bà điên đấy chứ.

“Chúng tôi muốn vật tư, mạng cũng muốn, còn cô…” Tiểu đội trưởng không e dè nhìn chằm chằm ngực Vân Đào, “Tất cả chúng tôi cũng muốn.”

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

“Ha.” Vân Đào cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước, “Các người…”

“Chính là bọn họ, chị Vân Sanh, chính bọn họ đã cướp đoàn xe của chúng ta!”

Từ xa, một giọng nói của một cậu bé vang lên kèm theo tiếng khóc nức nở và hận ý, còn kèm theo tiếng xe đang lao tới.

Vân Đào quay đầu nhìn lại, thấy hai chiếc xe việt dã đã được cải tiến đang phóng nhanh về phía này. Một cậu bé nhoài người ra khỏi cửa sổ xe chiếc ô tô đầu tiên, tay chỉ về bên này vẻ mặt kích động.

Ngay sau đó, phó lái cũng thò đầu ra, Vân Đào nhìn đến sửng sốt, người này là nữ chính Vân Sanh.

“Đào Đào?” Vân Sanh cố ý thò đầu ra để xác định cẩn thận, giọng điệu chuyển từ nghi ngờ sang xác định và vui mừng, “Thật sự là Đào Đào! Đào Đào!”

Cho đến khi Vân Sanh chạy đến ôm lấy cô, Vân Đào mới hoàn hồn, “Chị? Sao chị lại ở đây?”

Cô dẫn đội Bạch Sư đi về phía đông, nhóm nhân vật chính không có đối thủ, sao họ vẫn chưa chạy đến căn cứ thủ đô, bọn họ không phải lười… đấy chứ?

Tầm mắt chuyển hướng về phía nam chính Lệ Sính đang xuống xe, Vân Đào lặng lẽ rút lại những lời sau đó, dị năng của Lệ Sính hiện là cấp tám.

Lại nhìn những người còn lại trong nhóm nhân vật chính đi theo Lệ Sính từng có duyên gặp mặt, ách, dị năng của ba người này đều tăng lên một hoặc hai bậc.

Không giống lười biếng lắm.

“Đến dọn rác.” Vân Sanh không cần chỉ rõ rác rưởi cũng biết là ai.

Lúc trước Vân Đào đọc tiểu thuyết lúc đó cũng rất thích nữ chính Vân Sanh, cô ấy tốt bụng nhưng không thánh mẫu, dũng cảm và không liều lĩnh. Giống như hôm nay “dọn rác” vì dân trừ hại này, ở trong tiểu thuyết chuyện này đã xảy ra mấy lần, đương nhiên người dọn dẹp đều là nam chính Lệ Sính.

Lệ Sính tính tình lạnh lùng, nghiêm túc đến mức có hơi bảo thủ. Hắn đối với nữ chính Vân Sanh, ngoài nguyên tắc thì là tùy việc mà xét, ví dụ như đuổi nguyên chủ Vân Đào ra khỏi đội, biết rằng việc giữ lại Vân Đào có hại mà không có lợi đối với đoàn đội, thế là dứt khoát nhân lúc Vân Sanh không có ở mặt bỏ rơi nguyên chủ. Nhưng trong nguyên tắc, hắn đối với Vân Sanh chính là xin gì được nấy, cưng chiều người ta không giới hạn.

“Bọn họ không làm gì em chứ?”

Vân Đào nghe tiếng hét bên tai, lắc đầu, “Không có.”

Nhưng thật ra là cô suýt nữa đã làm gì đó với bọn họ.

“Vậy là tốt rồi, nhưng sao em lại ở một mình?” Vân Sanh đột nhiên nhớ tới cái gì, kích động nắm lấy hai tay Vân Đào, “Em chạy trốn từ đội Bạch Sư phải không?”

“Hả?” Cô đúng là đã chạy trốn, nhưng cô cảm thấy “chạy trốn” của mình không giống với ý “chạy trốn” trong miệng Vân Sanh.

“Coi là thế đi.” Bây giờ không phải lúc giải thích.

Vân Sanh lại ôm lấy Vân Đào, “Khi chị biết em bị đội Bạch Sư bắt cóc, chị còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”

“Bắt cóc?” Vân Đào không biết Vân Sanh đã tự mình bổ não những gì.

“Lên xe, về nơi cắm trại.” Trận chiến bên kia đã kết thúc, Lệ Sính đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai chị em đang ôm nhau.

“Đào Đào, về cùng với chị đi.”

Không đợi Vân Đào trả lời, hệ thống đã lên tiếng ồn ào: [ Ký chủ ký chủ, cô tạm thời đi cùng nhóm nhân vật chính trước đi, tôi muốn về tổng bộ để nâng cấp, cô đi theo bọn họ, tôi mới yên tâm được.]

Vân Đào mím môi gật đầu, sau đó cô cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Không cần nhìn cũng biết Lệ Sính đang nhìn chằm chằm vào cô, hơn nữa ánh mắt chẳng có gì là thân thiện.

Đừng nhìn nữa, cô cũng không muốn đi đâu!

٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶

ミ★ hết chương 115 ★彡
Bình Luận (0)
Comment