Edit: Himee
Kỷ Thâm đang khóc, những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống vai và cổ Vân Đào, trượt xuống sống lưng cô, hòa vào làn da đang dán sát vào nhau của hai người.
Từ khi hiểu chuyện, Kỷ Thâm ghét việc không tự chủ được nước mắt, vì vậy cậu thích giấu mình đi, tránh cho cảm xúc dao động, ngoại trừ cha mẹ và Kỷ Hàm, cậu hầu như không bao giờ giao tiếp với người khác
Cậu thường xuyên đắm chìm trong thế giới của mình, cậu tận hưởng sự cô đơn và bình yên này. Sau này, khi tận thế đến, bố mẹ lần lượt qua đời, cậu càng ngày càng trầm hơn. Ngay cả với Kỷ Hàm, sự giao tiếp cũng dần dần giảm đi, nhưng cậu không cần nói ra, Kỷ Hàm đều có thể hiểu ý cậu.
Như vậy rất tốt. Cậu bắt đầu cả ngày không nói lời nào, thời gian lâu nhất là hơn một tháng cậu không mở miệng, mãi cho đến khi gia nhập đội Bạch Sư. Các anh trong đội Bạch Sư không phải Kỷ Hàm, họ không thể hiểu được sự im lặng của cậu, lúc này cậu mới mở miệng lần nữa.
Sau đó, cậu gặp được Vân Đào.
Vân Đào luôn hiểu sai sự im lặng của cậu, một lần hai lần thì cũng thôi đi, nhưng nếu xảy ra nhiều lần, cậu biết là cô cố ý.
Cậu thích ở một mình, mỗi lần Vân Đào sắp xếp các hoạt động nhỏ như xem phim, đánh bài, chơi người sói,… cô sẽ cố ý đến hỏi cậu có muốn chơi hay không, cậu im lặng không gật đầu, ý tứ rất rõ ràng chính là không muốn, nhưng Vân Đào luôn nói “không nói gì tức là đồng ý”, sau đó bước tới kéo cậu.
Lúc này chỉ cần cậu không cử động, thậm chí có chút phản kháng, Vân Đào sẽ không kiên trì nữa, nhưng lần sau cô vẫn sẽ tới gọi cậu.
Cuối cùng vẫn là cậu bị đánh bại trước, những lần sau, bất cứ khi nào Vân Đào gọi, cậu đều sẽ đi tới. Lúc đầu cậu thấy hơi lúng túng, nhưng về sau cậu thấy thoải mái hơn, sau đó cậu nhận ra cậu cũng không phải thích ở một mình như vậy, cậu bắt đầu thích náo nhiệt, thích ánh mặt trời, thích Vân Đào.
Ai lại không thích Vân Đào chứ? Tương tự, ai có thể nghĩ rằng Vân Đào sẽ chạy đâu.
Ngày đó, để thoát khỏi dị năng của Vân Đào, Kỷ Hàm đã mạnh mẽ đột phá lên cấp năm, nếu Tô Bình Trắc không ở đây, cơ thể Kỷ Hàm không nhận được chữa trị kịp thời, không chỉ không có cơ hội đột phá mà thậm chí còn có nguy cơ tụt cấp.
Một dị năng giả, dị năng không thể đột phá mà còn tụt đi, đó là chuyện đáng sợ cỡ nào.
Kỷ Hàm không thèm để ý điều này chút nào, lúc bọn họ tìm được cậu, câu đầu tiên cậu nói chính là Vân Đào đi rồi.
Lúc đó, họ phát hiện Vân Đào vốn nên ở trong xe đã mất tích, bọn họ ôm may mắn nhưng khi nghe được lời này của Kỷ Hàm thì vỡ nát, nhưng họ không bao giờ ngờ rằng Vân Đào đã tự mình bỏ đi, thậm chí còn trói Kỷ Hàm lại để không bị phát hiện.
Mãi đến khi đoàn trưởng trở về, bọn họ mới ý thức được, Vân Đào đã ủ mưu rời đi từ lâu.
Cô muốn đi đâu, làm gì, có chuyện gì mà không thể nói với bọn họ?
Kỷ Hàm muốn một mình đi tìm Vân Đào, cậu lẻn ra ngoài lúc cậu tưởng không ai biết, cho đến khi Kỷ Thâm đuổi theo, nói với cậu anh Diệp muốn bọn họ đi về hướng khu an toàn số 3, cậu mới nhận ra rằng tâm tư của mình đã sớm bị nhìn thấu.
Đoạn đường này, bọn họ gặp được rất nhiều người và nhiều chuyện, có tốt có xấu, nhưng cũng may bọn họ đã tìm thấy Vân Đào, hay nói chính xác hơn là Vân Đào tìm thấy bọn họ.
Kỷ Thâm nghĩ mà sợ, cậu không khống chế được nước mắt của mình, cũng như không thể kiềm chế được ôm Vân Đào một cách tàn nhẫn, phát tiết nỗi oán hận trong lòng.
Vân Đào tìm mọi cách chạy trốn, đã tạo ra một khoảng cách giữa cô và đội Bạch Sư, bọn họ không thể nhảy qua mà chỉ có thể đợi cô nhảy qua, cứ bị động như thế.
Rất tức giận, vô cùng tức giận.
Kỷ Thâm lưu lại những dấu hôn sau gáy Vân Đào, mỗi một nụ hôn đều mang theo vị đắng của nước mắt.
Hắn ôm eo Vân Đào, lòng bàn tay đặt vào bụng dưới Vân Đào, cậu thậm chí có thể cảm nhận được sự rung động của âm đ*o khi dương v*t của mình đang rong ruổi trong cơ thể Vân Đào.
Muốn cô, muốn cô, muốn cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ưm~ chậm ~haa~ Kỷ… Thâm, chậm, haa~ chậm một chút…”
Hai tay Vân Đào đặt lên mu bàn tay Kỷ Thâm, cảm nhận được những đường gân nhô trên mu bàn tay của Kỷ Thâm vì dùng sức. Một hình ảnh tự động xuất hiện trong đầu, bàn tay đẫm mồ hôi của người đàn ông đang ôm lấy eo mình, những đường gân xanh trên mu bàn tay tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn, vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Lần đầu tiên Vân Đào không thể đưa Kỷ Thâm vào nhân vật em trai.
“Hừ ưm~ ưm~ Kỷ~ a~” Sướng quá, Vân Đào sắp không chịu nổi,” Chậm… A ưm~~ Thâm… ư~”
Cô sướng bao nhiêu thì Kỷ Hàm lại cảm thấy khó chịu bấy nhiêu.
dương v*t vừa bắn nhanh chóng đứng dậy sau khi Kỷ Thâm tiến vào cơ thể Vân Đào, bởi vì cảm ứng song sinh, cậu có thể cảm nhận được khoái cảm của Kỷ Thâm, mà phần cảm giác này chính là rượu độc với cậu.
dương v*t sưng tấy đến mức cậu không thể dùng tay xoa dịu nó, cậu cũng muốn tiến vào Vân Đào, muốn cùng Kỷ Thâm ** cô thật mạnh, ai bảo cô chạy trốn, còn chạy ngay trước mặt mình.
Nhưng ghế sau thật sự không tiện.
Kỷ Hàm dục cầu bất mãn khó chịu, Kỷ Thâm cũng có thể cảm nhận được, cậu khó chịu nên đã nâng Vân Đào lên ** cô một cách tàn nhẫn, ai ngờ lại trở thành một vòng lặp khép kín không có giải pháp.
Kỷ Thâm buông Vân Đào ra một chút, Kỷ Hàm hiểu ý, quỳ một chân xuống ghế, dương v*t cương cứng hướng về phía Vân Đào. Cậu giữ chặt gáy Vân Đào, hơi dùng sức một chút, Vân Đào mềm mại liền cúi người xuống, môi chạm vào quy đầu của Kỷ Hàm.
“Ưm~” Kỷ Hàm thoải mái đến toàn thân phát run, cậu thẳng lưng, muốn nhét dương v*t vào trong miệng Vân Đào, kết quả cậu đã làm rất dễ dàng, Vân Đào rất phối hợp.
Vân Đào chống hai tay ở háng Kỷ Hàm, chủ động thổi kèn cho cậu. Cô liếm dương v*t của cậu, mút dương v*t của cậu, để dương v*t tiến vào nơi sâu nhất trong cổ họng cô, chỉ là bị Kỷ Thâm **, động tác của cô không liên tục, làm cho Kỷ Hàm lên không được xuống cũng chả xong.
Kỷ Hàm nhịn không được nữa, thắt lưng cử động, coi miệng Vân Đào như hoa huy*t mà **, từ chậm đến nhanh, chín nông một sâu.
“Hừ~” Kỷ Hàm thoải mái thở dốc, “Thật sảng khoái~ Vân Đào, chị, haa~”
Kỷ Thâm cũng quỳ một gối lên ghế, cậu ôm Vân Đào hơi nâng cô lên, Vân Đào nhìn như đang quỳ hai gối, nhưng thực tế lại dựa vào Kỷ Thâm chống đỡ, cứ như vậy, Kỷ Thâm nâng cô lên hung hăng ** cô.
Âm thanh làm tình vang bạch bạch, âm thanh lép nhép thổi kèn, hòa lẫn với tiếng thở dốc ngày càng thô nặng của hai anh em lọt vào tai Vân Đào.
Không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.
Nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, đến nửa đường liền biến thành hạt ngọc trai rơi xuống vào ghế bằng da, phát ra tiếng vang cạch cạch.
Vân Đào đã mất đi khái niệm về thời gian, ngoài trừ sự sung sướng trong đầu, chỉ là cao trào, rồi lại cao trào, cuối cùng Kỷ Thâm và Kỷ Hàm cũng bắn, cô có thể nghỉ ngơi rồi.
Nghỉ ngơi? Đó chỉ là suy nghĩ viển vông của cô mà thôi.
Cô được hai anh em họ ôm trở lại ngồi ở giữa, Kỷ Thâm và Kỷ Hàm ngồi ở hai bên, bọn họ ăn ý cùng nhau khiêu khích lỗ tai cô, hôn nhẹ cổ cô, đùa bỡn ngực cô, thậm chí còn cùng nhau cắm tay vào hoa huy*t cô.
Vân Đào khóc thút thít nuốt xuống sự cầu xin, nhưng hai anh em họ dùng môi và dương v*t thay phiên bịt miệng cô.
Bọn họ giống như những con mèo lần đầu tiên nếm được thức ăn, nóng lòng muốn khám phá mọi vị trí trong miệng Vân Đào, bọn họ làm không biết mệt, dù sao đồng thời cảm giác ** hai lỗ làm cho người ta mê muội.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 122 ★彡