Tóm lại đây là một cái hệ thống phế vật, ngoại trừ dùng tuổi thọ để ép Vân Đào làm tình với người khác ra thì không thể giúp được gì. Hệ thống lại cảm thấy Vân Đào có thể ràng buộc với nó chính là món quà tuyệt vời ông trời ban cho, có bao nhiêu người trên thế giới này có thể sống lại sau khi chết chứ?
Vân Đào cạn lời.
Tâm trạng của Vân Đào dao động mạnh đến mức thu hút sự chú ý của ba người Diệp Hào, ngay cả Kỷ Thâm cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn cô một cái.
“Đào Đào, em làm sao vậy?”
Vân Đào quay mặt lại nhìn Diệp Hào với đôi mắt đẫm lệ và bộ dạng tuyệt vọng, trong lòng đang rít gào: Diệp Hào, cứu mạng, Diệp Hào!
Miệng lại nói, “Em không sao, đoạn đường này hoang tàn quá, nhất thời có chút thương cảm thôi.”
Kỷ Hàm: “Không phải cô bị bệnh đấy chứ?”
Vân Đào không có tâm tư so đo với Kỷ Hàm, trong lòng cô đang rối tung lên.
Làm sao bây giờ, mình nên làm gì đây? Cô có thể nói với Diệp Hào “chúng ta làm tình đi” chỉ vì lúc vừa xuyên qua tâm tình tích tụ nên nhất thời xúc động, muốn cô nói với Diệp Hào một lần nữa, chả khác gì với việc ép cô tự tử cả.
Mẹ nó, tại sao lại ràng buộc với hệ thống tình dục cơ chứ?
[ Ký chủ có thể lựa chọn hủy bỏ ràng buộc.] thanh âm hệ thống lạnh lùng truyền đến như tám trăm bà vợ đã chết.
“Tao không hủy bỏ ràng buộc, phàn nàn một chút cũng không được à?” Vân Đào khóc không ra nước mắt, “Còn nữa, đừng có nghe trộm suy nghĩ của tao!”
Suốt chặng đường này, Vân Đào chán nản đến mức không thể lấy lại tinh thần, cho đến khi cắm trại bên ngoài khu an toàn, cần thể hiện tài nấu nướng của mình, cô mới lấy lại được chút tinh thần.
Vân Đào nấu một nồi cá nấu cay, trong lúc cắt từng khúc cá, Vân Đào cảm thán, vẫn là đi theo nhóm nhân vật chính và nhóm BOSS phản diện tốt hơn, ít nhất là được ăn ngon.
Dị năng không gian của Sùng Minh ngoại trừ không gian lớn mà còn có khả năng đóng băng thời gian, bỏ cái gì vào thì lúc lấy ra vẫn như thế.
Nữ chính Vân Sanh của nhóm nhân vật chính cũng là dị năng không gian, dị năng không gian của cô ta còn mạnh hơn so với Sùng Minh, không chỉ có khu thời gian đóng băng, mà còn có khu trồng trọt, khu chăn nuôi và khu linh tuyền, cho nên nhóm nhân vật không thiếu cái ăn.
Còn mình thì sao?
Vân Đào trong lòng rơi lộp bộp, hỏi hệ thống, “Tao không thể thức tỉnh dị năng nếu ràng buộc mi đúng không?”
[ Ký chủ đã thức tỉnh dị năng rồi.]
Vân Đào: “…”
Đã thức tỉnh dị năng rồi ư? Sao cô không biết? Chuyện xảy ra lúc nào? Chẳng lẽ mình thật sự là loại người ngu ngốc như trong miệng Tô Bình Trằc à?
Ngu hay không ngu không quan trọng, miễn thức tỉnh là được rồi. Giờ nghĩ lại, không phải là không có dấu hiệu, sau khi làm tình với Diệp Hào, cơ thể hồi phục rất nhanh, bữa sáng nấu nhiều như vậy cũng không thấy mệt, đây không phải là cải thiện thể chất cơ bản nhất dành cho những người dị năng hay sao?
“Vậy tôi thức tỉnh dị năng gì?”
[ Câu hỏi không nằm trong phạm vi phục vụ của hệ thống, từ chối trả lời.]
Thế tao còn cần mi làm gì!
Tiếp theo Vân Đào tiến hành các loại thử nghiệm, nhưng không tìm ra được dị năng của mình là gì… Cô cảm thấy bản thân còn hơn cả ngu ngốc.
Thật thất vọng.
Một chuyện không ổn thì mọi chuyện đều không được.
Lúc Vân Đào đang chia thức ăn cho bữa tối, đoàn trưởng Sùng Minh- người chưa bao giờ lộ mặt cuối cùng cũng xuất hiện…
Vân Đào rất tò mò Sùng Minh trông như thế nào, cô núp ở sau lưng một người gần đó thò đầu ra nhìn trộm, người kia nhận thấy hành động của Vân Đào bèn xê dịch sang bên cạnh, Vân Đào đang nhìn chăm chú, vô thức xê dịch theo, còn vươn móng vuốt bắt lấy cánh tay của người ta.
Sùng Minh rất nhạy bén, hắn quay đầu lại liếc Vân Đào một cái, Vân Đào như bị trúng bùa, cả người cứng đờ, nỗi sợ từ đáy lòng lan ra, ôm chặt lấy cô, khiến cô ngay cả thở cũng không làm được.
Đáng sợ quá.
Sùng Minh là dị năng giả song hệ, một cái là dị năng không gian, cái còn lại là dị năng bóng tối, hoàn toàn trái ngược với dị năng ánh sáng của Tô Bình Trắc, chịu trách nhiệm cái chết.
Phải đến khi Sùng Minh thu hồi ánh mắt và bước vào xe RV, Vân Đào mới dần thoát khỏi nỗi sợ hãi và hồi phục lại tinh thần, sau đó phát hiện toàn bộ sự chú ý của cô đã bị cặp mắt u ám kia của Sùng Minh thu hút, quên không nhìn Sùng Minh trông như thế nào.
“Có thể buông tôi ra chưa.” Giọng nói trầm ổn từ đỉnh đầu truyền xuống.
Vân Đào ngẩng đầu lên, thấy Úy Lý cao khoảng một mét chín đang nhìn mình, cau mày, bộ dáng có chút phiền não.
“A, xin lỗi.” Vân Đào vội vàng buông tay ra, Úy Lý vừa cao vừa cường tráng, là một lá chắn tự nhiên.
Chỉ là… Vân Đào đã thức tỉnh dị năng nên sức lực không nhỏ, vừa rồi vì quá sợ nên vô thức cầm lấy tay Úy Lý như bắt được khúc gỗ, kết quả hằn mấy vết móng tay trên cánh tay Úy Lý, rớm máu.
“Xin, xin lỗi!” Nhìn thấy vết thương trên cánh tay Úy Lý, Vân Đào hận không thể chôn mình xuống.
Mất mặt quá, sao không để cô đi chết đi!
“Không sao.” Úy Lý đúng là giống như không có việc gì, bưng bữa tối của Sùng Minh trở về xe.
Kỷ Hàm cười ngặt nghẹo, Vân Đào quá là ngu ngốc, hahaha!
Vân Đào trừng mắt nhìn Kỷ Hàm rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Hào, món cá nấu thơm phức trước mặt cũng không còn khẩu vị.
Diệp Hào gắp cho nàng một miếng cá mập mạp, “Lát nữa anh phải đi thăm dò khu an toàn, đêm nay lại không thể ở cùng em, nhớ nhớ anh”
Bốn chữ cuối cùng Diệp Hào ghé sát vào tai Vân Đào nói, vô cùng mập mờ.
Vân Đào không cảm thấy mập mờ, chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, dù sao cũng đã làm chuyện đó một lần, đêm nay mặt dày làm lại với Diệp Hào một lần nữa cũng không sao, ai ngờ hắn phải đi?
“Anh đi rồi, em phải làm sao?”
Thấy Vân Đào lo lắng hoảng sợ không giống giả vờ, tâm tình của Diệp Hào rất tốt, giống như dỗ trẻ con nhéo nhéo mặt Vân Đào, “Nếu mọi việc suôn sẻ thì sáng mai anh sẽ quay lại.”
Vậy nếu không suôn sẻ thì sao? Không thể trở về trước khi hết tuổi thọ sao?
Vân Đào muốn giữ Diệp Hào lại nhưng không mở miệng được, cô cũng không thể nói với Diệp Hào rằng anh ở lại tối nay làm tình với em, chuyện thăm dò khu an toàn chuyển lúc khác hoặc là đổi người đi.
Vì thế sau khi ăn xong, Vân Đào trơ mắt nhìn Diệp Hào mang theo Kỷ Thâm và Kỷ Hàm đi đến khu an toàn, còn cô chỉ có thể cầu nguyện Diệp Hào có thể trở về vào sáng mai.
Dọn dẹp nồi niêu xong chảo xong, Vân Đào định quay về xe RV để nhờ Tô Bình Trắc tư vấn về dị năng.
Cô đã thức tỉnh dị năng, lại không biết dị năng đó là gì, không phải buồn cười lắm sao?
Điều buồn cười hơn nữa là, khi Vân Đào bước vào xe RV, cô không nhìn thấy Tô Bình Trắc, mà là Úy Lý đang loay hoay lắp súng ở trên giường.
Tình huống gì đây?! Úy Lý cũng không ngẩng đầu lên, vừa nhanh chóng lắp súng, vừa giải đáp thắc mắc trong lòng Vân Đào: “A Trắc đổi chỗ với tôi, từ giờ tôi sẽ ở đây.”
Vân Đào: “…”
Mẹ kiếp, tại sao chứ?
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 13 ★彡