Diệp Hào giang hai tay chống lên khung cửa phòng tắm, nghiêng người về phía trước, kề sát vào khuôn mặt còn đang bốc hơi nóng của Vân Đào, chăm chú nhìn chằm chằm vào Vân Đào.
Mắt hơi sưng, lòng trắng mắt hơi đỏ, mũi cũng phiến hồng, cô đã khóc. Đôi môi vẫn hồng hào như trước, nhưng có chút sưng đỏ, đây là Úy Lý hôn. Trên cổ, xương quai xanh có rất nhiều dấu hôn, như vậy dưới lớp áo sơ mi che khuất càng có nhiều hơn.
Trên người Vân Đào có rất nhiều dấu vết hoan ái, là dấu vết hoan ái với Úy Lý. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Diệp Hào…” Vân Đào co rúm lại, cô nhận ra Diệp Hào lúc này rất nguy hiểm, rất rất nguy hiểm.
“Ha.” Diệp Hào mặt vẫn không thay đổi nở nụ cười như cũ, hắn đưa tay bóp cằm Vân Đào, rất mạnh, “Cô thèm muốn đàn ông ** như vậy hả? Hửm? Không thể chờ tôi trở về đã ngủ với Úy Lý.”
Hắn có thể chấp nhận Vân Đào không phải xử nữ, chấp nhận việc cô bò lên giường của Lệ Sính, thậm chí có thể chấp nhận việc cô làm tình với người đàn ông khác sau lưng hắn, nhưng hắn không thể chấp nhận việc Vân Đào làm tình với anh em của mình trong lúc này.
Úy Lý là anh em của hắn, là anh em vào sinh ra tử cùng hắn ba năm, hắn không cho phép một người phụ nữ vừa mới xuất hiện, không rõ mục đích phá hủy tình cảm anh em giữa bọn họ.
Đây là tận thế, trong thời tận thế này đạo đức và pháp luật trở nên vô dụng, bất kỳ tình nghĩa nào cũng vô cùng trân quý.
“Em đã đợi anh, đợi anh rất lâu rất lâu, nhưng anh vẫn chưa trở về, em không còn cách nào khác nên chỉ có thể nhờ Úy tiên sinh giúp đỡ.” Vân Đào bắt lấy cổ tay Diệp Hào, vội vàng giải thích.
“Không còn cách nào khác?” Diệp Hào cảm thấy Vân Đào thật nực cười, “Chẳng lẽ có người ép cô? Hay cô sẽ chết nếu không làm tình với Úy Lý?”
Vân Đào liều mạng gật đầu, nhưng không gật được vì cằm đã bị Diệp Hào nắm lấy, “Thật mà, em không có lừa anh!”
Cô giơ cổ tay lên, muốn cho Diệp Hào xem thời gian đếm ngược, nhưng lúc này Diệp Hào lại buông cô ra.
“Vân Đào, cút khỏi Bạch Sư, nếu chậm một bước tôi sẽ giết chết cô.”
Ánh sáng trong mắt Vân Đào nhanh chóng ảm đạm xuống, cổ tay sắp lộ ra trước mặt Diệp Hào cũng vô lực buông xuống, không còn sức nâng lên nữa.
Cô nhìn ra được Diệp Hào là đang nghiêm túc, cũng nhìn ra được sự chán ghét của Diệp Hào.
Trong nguyên tác, thiết lập Diệp Hào là một bác sĩ, cho dù là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, cũng mắc phải một thiết lập chung của các bác sĩ – thích sạch sẽ. Ở tận thế dơ bẩn hoang tàn này, có thể thấy được điều này qua việc Diệp Hào luôn mặc áo sơ mi trắng.
Diệp Hào chán ghét mình là chê cô bẩn ư? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vân Đào muốn khóc, nhưng lại cố nhịn không khóc, cô gật đầu, khom lưng cúi đầu với Diệp Hào, “Cám ơn anh đã chăm sóc em hai ngày qua.”
Vân Đào từ dưới nách Diệp Hào chui ra, vừa ra khỏi xe cô liền chạy như điên, dưới chân cô vẫn đi đôi dép lê cỡ lớn của Diệp Hào, tuy đã đi quen hai ngày, nhưng chạy lại là chuyện khác.
Quả nhiên, Vân Đào chạy không bao lâu liền ngã xuống đất, khiến mặt phủ đầy bụi, cô không đứng lên mà nằm rạp trên mặt đất khóc nức nở.
Vân Đào rời đi cũng không khiến bất kỳ ai chú ý, không có lý do nào khác, Kỷ Thâm và Kỷ Hàm đang báo cáo kết quả thăm dò lần này trong xe Sùng Minh và Tô Bình Trắc, Úy Lý tắm rửa ở trong xe Kỷ Thâm Kỷ Hàm, hơn nữa bọn họ còn cố ý cho Diệp Hào và Vân Đào không gian nói chuyện vì thế mất 1 lúc lâu mới đi ra.
Tô Bình Trắc nghe nói Diệp Hào bị thương nên ra khỏi xe trước, định xem hai người Diệp Hào xong việc chưa còn chữa trị cho hắn, ai ngờ lại thấy Diệp Hào đang ngồi một mình dưới tán cây, trầm mặt uống rượu.
“Vân Đào đâu?” Tô Bình Trắc quét một vòng, không thấy ai.
“Đi rồi.” Diệp Hào có chút phiền não.
“Đi rồi?” Tô Bình Trắc kinh ngạc, “Cậu đuổi cô ấy đi rồi?”
Diệp Hào cười nhìn Tô Bình Trắc, “Chẳng lẽ tôi phải giữ cô ta lại?”
Tô Bình Trắc trầm mặc chốc lát, “Cậu đi theo tôi.”
Tô Bình Trắc dẫn Diệp Hào đến một sườn núi thấp, cách nơi cắm trại không xa, đứng ở đây có thể nhìn thấy đường đi đến khu an toàn, đó là con đường duy nhất định phải đi qua khi bọn Diệp Hào trở về.
“Nhìn thấy chưa?” Tô Bình Trắc chỉ vào bãi cỏ đã bị người ta đi tới đi lui san phẳng trên sườn núi, “Kể từ sáng nay, ngoại trừ nấu cơm ra Vân Đào vẫn luôn ở chỗ này chờ cậu, hỏi cậu sao vẫn chưa trở về ít nhất hai mươi lần.”
Trái tim Diệp Hào như bị kim đâm.
Em đã đợi anh, đợi anh rất lâu rất lâu, nhưng anh vẫn chưa trở về.
Cô nói đã đợi hắn, nhưng hắn không tin.
Tô Bình Trắc rất giỏi lặng lẽ đâm dao vào ngực người khác, “À đúng rồi, hôm nay cô ấy cũng chưa ăn được hột cơm nào, không biết có đói bụng hay không.”
“Điều này cũng không thể thay đổi được sự thật, cô ấy đã ngủ với Úy Lý sau lưng tôi.”
“Vậy cậu muốn nhìn cô ấy chết hơn sao?” Thanh âm Úy Lý từ sau lưng hai người truyền đến.
“Có ý gì?” Diệp Hào quay đầu lại, thấy Úy Lý, Kỷ Thâm và Kỷ Hàm đang đứng cách đó không xa.
Bọn họ đều không hiểu được ý của Úy Lý.
Nếu không lên giường với hắn, Vân Đào sẽ chết?
Đây chính là ý của Úy Lý sao? Nhưng tại sao lại khó hiểu như vậy? Chẳng lẽ Vân Đào trúng thuốc kích không làm tình sẽ chết trong tiểu thuyết võ hiệp ư?
“Cậu không biết à?” Úy Lý nhíu mày, hắn chỉ vào cổ tay trái của mình, “Ở đây của Vân Đào có một màn hình điện tử, mặt trên có hiện thị thời gian đếm ngược tuổi thọ của cô ấy, lúc Vân Đào đến tìm tôi, tuổi thọ của cô ấy chỉ còn chưa đầy một giờ.”
Sắc mặt Diệp Hào có chút trắng bệch, hắn nhớ Vân Đào đã giơ cổ tay lên cho hắn xem, nhưng hắn không nhìn mà bảo cô cút đi.
Kỷ Hàm nghe hiểu nhưng không thể tin được, dường như cậu đã phát hiện ra thế giới mới, “Tuổi thọ của cô ấy có phụ thuộc vào làm với người khác hay không… Vậy cái gì mới có thể kéo dài?”
Úy Lý gật đầu, “Đến khi tôi thành công kéo dài tuổi thọ cho cô ấy, thời gian đếm ngược tuổi thọ của cô ấy chỉ còn 39 giây.”
Đột nhiên im lặng.
Bọn họ cảm thấy việc này quá khó tin, nhưng không nghi ngờ tính chân thật của nó, bởi vì Úy Lý chưa bao giờ nói dối bọn họ, huống chi việc này không cần thiết phải nói dối.
Đối với con gái, đây thật sự là một dị năng ác độc.
“Tôi đi tìm cô ấy.” Diệp Hào nhấc chân bước đi, nhưng bước tiếp theo lại không biết hướng nào.
Hắn không biết Vân Đào đã rời đi theo hướng nào.
——————————————————
Tác giả: Đoán xem ai sẽ tìm được Vân Đào đầu tiên.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 18 ★彡