Lực vỗ của Vân Đào rất nhẹ, so với lực va chạm của Khúc Vô Dạng thì không đáng kể, giống như một chiếc lông vũ phất qua.
Khúc Vô Dạng đang đắm chìm trong tình dục và hồi ức vẫn nhận ra, lúc đầu hắn cũng không hiểu, chỉ nghĩ Vân Đào đang nhắc nhở hắn chậm lại nhẹ một chút, mãi cho đến khi hắn đối diện với ánh mắt Vân Đào.
Giống như có một dòng suối trong vắt chảy qua ngực.
Khúc Vô Dạng hơi khựng lại, sau đó không hề báo trước, đột nhiên bắn ra.
Có chút xấu hổ nhưng sau đó là niềm vui sướng trước nay chưa từng có.
Hắn cúi người áp vào Vân Đào, cằm nhẹ chống lên vai Vân Đào, dùng thanh âm rất nhẹ rất nhẹ nói, “Cảm ơn.”
Khi con người rơi vào trạng thái cực đoan, tự mình thoát ra rất khó, nếu có người bên ngoài giúp đỡ thì mọi việc có thể trở nên dễ dàng hơn.
Đối phương không cần cố ý làm gì nhiều, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ rồi.
Cuộc quan hệ tình dục giữa ba người sau đó diễn ra hài hòa một cách đáng ngạc nhiên.
Khúc Vô Dạng và Tô Bình Trắc đột nhiên trở nên ăn ý, Khúc Vô Dạng chiếm hoa huy*t Vân Đào, còn Tô Bình Trắc để Vân Đào khẩu giao cho hắn.
Hắn giữ gáy Vân Đào, nhìn Vân Đào thong thả mà có tiết tấu nhả ra nuốt vào dương v*t của mình.
Hắn cũng muốn ** hoa cúc của Vân Đào, nhưng lúc này tên Khúc Vô Dạng chết tiệt kia lại bắn vào cho Vân Đào hết lần này tới lần khác, Vân Đào vô ý thức khống chế dị năng trong nháy mắt cả người mang điện, dòng điện cũng không mạnh, nhưng toàn thân hắn đang trong trạng thái mẫn cảm, bị điện giật bất thình lình này hại hắn lập tức đầu hàng, sau đó toàn thân tê dại.
Nếu hỏi tại sao trước đó không có?
Ha, dị năng của Vân Đào còn rất có nguyên tắc, chỉ nhận bắn vào hoa huy*t, cúc hoa và cổ họng không tính.
Khúc Vô Dạng thấy Tô Bình Trắc quẫn bách, cười sang sảng lại có phần đắc ý, ác khí trong ngực cuối cùng cũng trút ra được một phần, hắn không sợ điện giật, vì thế ôm Vân Đào hôn sâu trước mặt Tô Bình Trắc.
Tô Bình Trắc tức đến nỗi sắp nổ tung, nhưng bây giờ Vân Đào đang là dị năng giả cấp bốn, dòng điện bám trên mặt ngoài cơ thể thật sự không thể coi thường, hơn nữa hắn cũng là người, sao có thể bắn được nữa, hắn đã đạt đến giới hạn rồi.
Hắn dứt khoát cầm quần áo rời đi, nhắm mắt làm ngơ.
Trong phòng chỉ còn lại Khúc Vô Dạng và Vân Đào. Cắn trả của Vân Đào giảm hơn phân nửa, đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều, cô nằm ngửa ở trên giường, Khúc Vô Dạng nằm nghiêng bên cạnh cô, một tay chống đầu, một tay thoải mái lại lười biếng bóp ngực cô.
Vân Đào nắm lấy cổ tay Khúc Vô Dạng, ngăn lại động tác của hắn, “Anh, anh đều biết hết tất cả sao?”
Lông mi Khúc Vô Việc hơi rủ xuống: “Ừ.”
“Xin lỗi.” Thanh âm Vân Đào run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở.
“Ha~” Khúc Vô Dạng cười ra tiếng, “Vân Đào, sao em có thể sống được đến bây giờ vậy?”
Hắn xoay người đè lên người Vân Đào, giữ lấy cằm Vân Đào, thuận tiện chính mình đánh giá mỗi một chỗ trên mặt cô.
Khuôn mặt này trông không giống khuôn mặt sau khi tận thế, quá sạch sẽ, quá ngây thơ.
Hắn không nhịn được hôn cô, phát ra âm thanh tiếng nước chảy giữa môi lưỡi hai người.
Trong đầu hắn đều là hình ảnh Vân Đào kéo thi thể vào sâu trong con hẻm nhỏ, nếu như lúc ấy hắn nhanh hơn Sùng Minh một bước thì tốt biết mấy.
Nhưng, nếu hắn thật sự nhanh hơn Sùng Minh một bước, cô chỉ sợ thôi sao?
Khúc Vô Dạng trong lòng cay đắng, mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
“Xin lỗi.” Vân Đào vẫn khóc, nước mắt của cô theo khóe mắt chảy qua hai bên thái dương.
Bất luận khu an toàn có được cứu vì cô hay không, bất luận Khúc Vô Dạng có lợi dụng cơ hội lần này để giết chết một đám súc sinh kia hay không, bất luận bọn họ có trách cô hay không, thì cũng không thể xóa bỏ sự thật cô thiên vị nội dung cốt truyện trong nguyên tác mà đổ oan, đâm sau lưng Khúc Vô Dạng và Ôn Đông.
Cô thật ngu ngốc.
Chết tiệt! Trong đôi mắt sáng như sao này sao có thể chứa được nhiều sự áy náy và hối hận như vậy, làm Khúc Vô Dạng nhìn thấy trong lòng không khỏi bốc hỏa.
Hắn che lại đôi mắt Vân Đào, không cho cô nhìn thấy vẻ mặt và đôi mắt mình, hắn chống vào hoa huy*t Vân Đào, từ từ tiến vào bên trong Vân Đào, hắn cố ý hạ giọng, cố ý mang theo sự uy hiếp và hận ý:
“Một câu xin lỗi là xong sao? Tôi muốn em trả bằng thịt của mình cho đến khi tôi chơi chán mới thôi.”
Để hắn làm kẻ ác đi.
Cơ thể Vân Đào run rẩy, sau đó chủ động ôm lấy cổ Khúc Vô Dạng, cúi đầu đáp một tiếng, “Được.”
Khúc Vô Dạng không dám buông tay che hai mắt Vân Đào, hắn sợ mình nhịn không được sẽ bại lộ.
Hắn che mắt Vân Đào ôm lấy cô, nhìn cô vì mình mà động tình, vì mình rên rỉ, đôi môi hồng nhuận đóng rồi lại mở, thanh âm cô lúc cao lúc thấp, Khúc Vô Dạng không nhịn được hôn cô.
Đây là một nụ hôn tràn ngập tình yêu, trằn trọc, triền miên, lưu luyến…
Vân Đào tỉnh lại ở trên giường mình, rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần với Tô Bình Trắc và Khúc Vô Dạng, cô không biết, nhìn đồng hồ đếm ngược trên cổ tay, cô liền choáng váng.
Cô có thể không cần làm tình trong một thời gian dài.
Nhận thấy được ý nghĩ của Vân Đào, hệ thống âm thầm hừ hừ, hiện tại làm tình hay không làm tình có thể tùy ý cô quyết định sao?
Dị năng và thể lực đều cạn kiệt, Vân Đào nằm như một con cá muối, không muốn động đậy, cũng không sức để động đậy.
Đại khái bảy tám phút sau, Diệp Hào bưng khay đồ ăn đi vào, thấy Vân Đào đã tỉnh, hắn hôn lên trán cô, đỡ cô dậy dựa vào đầu giường, “Đói bụng chưa?”
Vân Đào gật đầu nhìn đồ trên khay, một bát cháo và hai món ăn nhẹ, bề ngoài nhìn rất bình thường, mùi thơm cũng rất bình thường.
“Cái này là ai làm?” Vân Đào nóng lòng nếm thử một miếng, mùi vị cũng rất bình thường.
“Khúc Vô Dạng.” Diệp Hào vén tóc rơi lả tả trên má cô ra sau tai.
“Anh ta cũng biết nấu ăn à?” Có vẻ như tác giả không cần thiết lập quá nhiều nhân vật bia đỡ đạn phụ, có thể tự do hơn trong trải nghiệm cuộc sống và trưởng thành.
“Ừ.” Diệp Hào như muốn khơi dậy tâm trạng Vân Đào, hắn cười có chút thần bí, “Em đoán xem vì sao cậu ta xuống bếp.”
Vân Đào lắc đầu, cái này cô không đoán được.
“Cậu ta nói bị bát cơm cá cà tím của Kỷ Hàm hãm hại, cảm thấy vô cùng nguy hiểm, bất đắc dĩ phải tự học nấu ăn.”
“Ha ha ha!” Vân Đào cười đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống.
Thật tốt.
Vân Đào gõ nhẹ hệ thống, “Hệ thống, mi nhìn xem, Kỷ Hàm và Khúc Vô Dạng đều còn sống, xem ra nội dung cốt truyện không phải không thể thay đổi, tao nghĩ nếu tao cẩn thận và thông minh hơn thì có thể thay đổi được vận mệnh của đội Bạch Sư cũng nên.”
Hệ thống: [ Ký chủ. ]
“Diệp Hào, chúng ta đi về phía đông đi.”
Phía đông cũng không phải là nơi tốt để đi, phía đông là bờ biển, trong biển có rất nhiều cá Zombie lên bờ. Phần lớn khu vực đã bị cá Zombie chiếm cứ, trở thành nơi chết chóc không ai dám đặt chân tới.
Nhưng đích đến của họ là căn cứ thủ đô, đích đến của nhóm nhân vật chính cũng là căn cứ thủ đô. Trong nội dung cốt truyện, trên đường đến căn cứ thủ đô từ khu an toàn số 3, đội Bạch Sư và nhóm nhân vật chính chiến đấu liên tục. Mãi đến khi căn cứ thủ đô, đội Bạch Sư chỉ còn lại Sùng Minh, Tô Bình và Diệp Hào.
Bọn họ đi một vòng về phía đông có thể tránh được nhóm nhân vật chính, đối với đội Bạch Sư, nhóm nhân vật chính được thiên đạo thiên vị rõ ràng có tính uy hiếp hơn cả zombie. Hơn nữa, chỉ cần không đi quá xa về phía đông, nguy hiểm sẽ không lớn.
“Được.” Diệp Hào không hoài nghi quyết định của Vân Đào, gật đầu đồng ý, “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta xuất phát.”
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 52 ★彡