Editor: Himee
Sở dĩ đội Thợ săn được gọi là đội Thợ săn là vì họ chỉ làm một việc – săn giết, dù là zombie hay dị năng giả, chỉ cần giá thưởng đủ cao, bọn họ đều sẽ nhận.
Bỏ ra một số tiền lớn treo giải đội Bạch Sư, ngoại trừ các quan chức cấp cao của khu an toàn số 3 lọt lưới, còn có dị năng giả bình thường và người sống sót tự nguyện gây quỹ, tinh hạch tích lũy của họ đủ để đội Thợ săn sống thoải mái trong vài năm.
Dê béo như vậy, bọn hắn làm sao có thể bỏ qua. Từ khi biết được tin tức cho đến bây giờ, bọn hắn đã truy tìm tung tích của đội Bạch Sư hơn nửa tháng, hôm qua họ vừa mới phát hiện tung tích nên hôm nay gấp gáp chặn lại.
Đội Bạch Sư, bọn họ nhất định phải có được.
“Lão đại, em muốn người phụ nữ kia.” Người lên tiếng là dị năng giả hệ tốc độ cấp năm đã phát hiện Khúc Vô Dạng và Vân Đào ngày hôm qua, hắn đã nhìn từ xa qua kính viễn vọng, tuyệt đối người đẹp. Hơn nữa, để theo dõi đến tận hang ổ của đội Bạch Sư ngày hôm qua, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người trên xe đến khi hết rung lắc, khiến hắn thèm muốn chết.
Tề Tĩnh chưa bao giờ quản thúc thủ hạ trong vấn đề này, thậm chí còn cố tình dùng nó để nâng cao tinh thần, “Quy tắc cũ, ai lấy được nhiều đầu nhất sẽ thuộc về người đó.”
Trong đoàn đội nhất thời vang lên từng tiếng hoan hô.
Lam Chu cười nhạt, hắn cụp mắt xuống nhìn người bên dưới, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Tề Tĩnh kích hoạt dị năng, nước biển do cá mập ngưng tụ từ trên trời rơi xuống, mang theo sức mạnh của sóng thần và lở đất trực tiếp xông về phía tám thành viên của đội Bạch Sư.
Mắt thấy sắp nhấn chìm mọi người, một làn sương đen dày đặc mang theo khí tức chết chóc nổi lên từ mặt đất bằng phẳng, chúng như có sinh mệnh quấn quanh cá mập khổng lồ, sau đó siết chặt. Con cá mập khổng lồ nặng hàng chục nghìn tấn nổ tung, hóa thành nước không hề có lực công kích trút xuống.
Lượng nước quá lớn khiến tám người đội Bạch Sư bất đắc dĩ phải phân tán ra, mà đây, chính là một tín hiệu.
Các dị năng giả trên lưng con cá quỷ chen chúc lao xuống, nhất thời chỉ còn lại Tề Tĩnh, Ninh Nghiên và Lam Chu.
Ninh Nghiên thấy Lam Chu vẫn lười biếng như trước, trêu ghẹo hắn, giọng nói quyến rũ tự nhiên, “Tiểu Chu sao không đi?”
Lam Chu vẻ mặt đau khổ, “Chị Nghiên Nghiên, chị đừng trêu em nữa, em chỉ là dị năng giả cấp ba, sao dám tranh giành với các anh chứ.”
“Ồ~xem ra không phải không muốn sao.” Ninh Nghiên gối lên ngực Tề Tĩnh, cười khanh khách, tràn đầy mập mờ, “Chị đây giúp em trói cô ấy tới đây có được không?”
“Được ạ.”
Bàn tay yếu ớt không xương của Ninh Nghiên khẽ giơ lên trên không trung, hơn chục con rắn nước chợt xuất hiện lao về phía Vân Đào.
Tốc độ của con rắn nước cực nhanh, thoáng cái đã đến trước mặt Vân Đào. Con dao trong tay Vân Đào vừa nhanh vừa chuẩn, giết chết gần hết bọn chúng trong tích tắc.
“Í~” Ninh Nghiên không khó chịu cũng không tức giận, nhưng cũng không có ý định tiếp tục giúp Lam Chu bắt người, “Cô gái nhỏ tính tình rất nóng nảy, còn là dị năng giả cấp bốn, Tiểu Chu, chỉ sợ em không thể khống chế được cô ấy.”
“Vậy sao.” Lam Chu từ chối cho ý kiến, cúi đầu đáp một tiếng, nghe có vẻ rất tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.
Trong đời Vân Đào ghét nhất là rắn, không có ngoại lệ!
Sau khi giải quyết được con rắn nước cuối cùng, Vân Đào cầm dao nhìn về phía ba người trên con cá quỷ, nhớ kỹ bộ dáng của bọn họ, đúng vậy, nàng ghi thù.
“Rất lợi hại nha, người đẹp.”
Một giọng nói lỗ mãng vang bên tai, Vân Đào chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua, mặt cô hình như bị người ta chạm vào, xúc cảm trơn nhẵn xa lạ khiến cả người cô run rẩy, da gà nổi lên như măng mọc sau mưa.
Người nọ kiêu ngạo đứng cách Vân Đào không xa, ánh mắt dung tục nhìn Vân Đào từ trên xuống dưới, “Nhìn gần càng đẹp hơn, đáng tiếc, lẽ ra hôm qua tôi nên lại gần hai người một chút, cô đẹp trai như vậy, chắc tiếng rên trên giường cũng rất dễ nghe đi.”
Vân Đào khiếp sợ trừng mắt nhìn hắn, sự nhục nhã và tức giận xông lên đầu, khiến cô gần như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Bình tĩnh, Vân Đào.
Vân Đào nhướng mày mỉm cười, “Thế nào, tôi không nhìn thấy cũng không nghe thấy anh lòng đau như cắt? Muốn bây giờ tôi rên một tiếng cho anh nghe không?”
Lần này đổi lại là người đàn ông kinh ngạc, không phải nên thẹn thùng đỏ mặt ư, sao lại trêu ngược lại hắn rồi?
Mà chính trong khoảnh khắc đó, người đẹp trước mắt đã biến mất, một luồng sát khí lạnh lẽo đột nhiên đánh úp lại từ sau lưng hắn, hắn nghiêng người tránh đi. Trong khoảnh khắc hắn tránh được sát khí, khóe mắt bắt gặp ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm của người đẹp, giống như con dao lóe ra dòng điện mạnh mẽ trong tay cô.
“Ách!”
Dao không chém trúng hắn, nhưng dòng điện cực mạnh quấn con dao đánh vào cánh tay trái của hắn, cả cánh tay vô cùng đau nhức, may mà người đẹp là dị năng giả cấp bốn, nếu không cánh tay này của hắn chắc chắn sẽ bị phế bỏ.
Nhân lúc anh đang có khuyết điểm giết chết anh!
Vân Đào nắm lấy cơ hội liên tục tấn công, nhưng sự chênh lệch một cấp giữa dị năng giả chính là khoảng cách rất lớn, nếu không lúc trước Khúc Vô Dạng sẽ không mạo hiểm mạnh mẽ đột phá cấp bậc.
Các đòn tấn công liên tiếp của Vân Đào đều được dị năng giả tốc độ né tránh, sau mấy hiệp, cơn đau và tê ở cánh tay dần dần biến mất, thậm chí người đàn ông còn bắt đầu nổi lên suy nghĩ chơi mèo vờn chuột.
Hắn rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra, chĩa vào Vân Đào tùy ý bắn một phát, viên đạn không chút bất ngờ bị dao của Vân Đào chặn lại.
“Chà, không tệ nha.” Người đàn ông bắn liên tiếp mấy phát, tốc độ càng lúc càng nhanh, Vân Đào dần dần không thể ứng phó.
“Viên cuối cùng.” Người đàn ông nhắm vào đầu gối Vân Đào, người đẹp rất có thể sẽ gây sự, vẫn nên đánh gãy chân thì tốt hơn, hắn dùng dị năng tăng tốc viên đạn, khiến nó nhanh hơn gấp mấy lần.
Không thể trốn thoát được.
Vân Đào rõ ràng ý thức được không thể trốn thoát.
Nhưng cơn đau dữ dội không truyền đến như trong tưởng tượng, viên đạn bị lưỡi gió vô hình cắt thành nhiều mảnh, rải rác khắp nơi trên mặt đất, như thể nó chưa từng tồn tại.
Vân Đào cảm thấy lưng ấm áp, cô ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 61 ★彡