Editor: Himee
Chiến đấu với một người phải chết thì cần gì chứ. Tưởng Hành Xuyên quyết định dắt chó đi dạo, dắt đến khi Vân Đào tự tắt thở mới thôi, đây là một quá trình tuyệt vời biết bao.
Cưỡng ép đột phá cấp năm thì sao chứ? Có được mấy loại dị năng thì có ích gì đâu?
Khả năng chiến đấu cũng sẽ không cải thiện vì tăng cấp dị năng. Người viết giỏi không chọn bút, và ngược lại cũng vậy. Dị năng có mạnh đến mấy mà không biết dùng thì vẫn là gà yếu.
Cho đến khi thấy Vân Đào tạo nửa vòng lưỡi gió sau lưng như con công xòe đuôi, nghe thấy tiếng gió nhỏ như muỗi phía sau, Tưởng Hành Xuyên vẫn mỉm cười.
Cô ta nghĩ mình cũng ngu ngốc như dị năng giả hệ tốc độ kia sao?
Hắn cố ý lui về phía sau, tới gần lưỡi gió mảnh như tơ ve sầu phía sau, khi hắn sắp chạm tới, lúc người phụ nữ đối diện tỏ ra vui mừng trên khuôn mặt, hắn bất ngờ né tránh, lách sang bên cạnh.
Ha, người phụ nữ này thật ngu ngốc.
Tiếng cười tùy ý còn chưa kịp ra khỏi miệng, xương đùi Tưởng Hành Xuyên chợt lạnh, giống như bị dao bút chì cào xước, lúc đầu không thấy đau, sau đó cả người hắn ngã xuống, giống như miếng gỗ trong trò chơi xếp gỗ bị đỗ, rơi xuống.
Chân của hắn bị cắt đều thành bốn phần bằng ba sợi dây kim loại.
“A a a a a! “Tưởng Hành Xuyên nhìn chân của mình, kêu thảm thiết.
Vừa hét lên, cánh tay lại thấy lạnh lẽo, lần này là lưỡi gió.
Hai lưỡi kiếm gió lướt qua khớp vai hắn, cắt đứt hai cánh tay hắn.
Vân Đào ngồi xuống bên cạnh Tưởng Hành Xuyên, nghiêng đầu cười nhìn hắn, “Sao anh có thể tự mình nghĩ rằng tôi chỉ biết làm lại trò cũ chứ?”
Vân Đào chỉ ngón tay sang một bên, ánh sáng điện trên tay cô nhấp nháy. Ánh sáng chói lóa lan dọc theo dây kim loại vô hình, sau đó chiếu sáng toàn bộ khu vực.
Có ít nhất 20-30 sợi dây kim loại nhấp nháy cùng một lúc xung quanh họ.
Lưỡi gió phát ra âm thanh nhưng dây kim loại thì không.
Tưởng Hành Xuyên kinh ngạc nhìn Vân Đào, lúc này mới nhận ra sự khủng bố của đối phương.
Người phụ nữ điên này! Người phụ nữ điên này!
Vân Đào tiến lên, giẫm lên ngực Tưởng Hành Xuyên, cô cúi người lại gần hắn, “Thích xé tai người à?”
“Cô muốn làm gì? Cô muốn làm gì? Ahhh, dừng tay! Ahhh!”
Cô đưa tay nắm lấy tai Tưởng Hành Xuyên, từ từ dùng sức, dùng sức nhẹ hơn Tưởng Hành Xuyên, tốc độ chậm hơn Tưởng Hành Xuyên.
Máu chảy ra từ vết thương khi bị rách, phun vào mặt Vân Đào, nóng hổi và dinh dính.
Vân Đào cau mày chán ghét, dứt khoát dùng sức kéo lỗ tai Tưởng Hành Xuyên, ném lên mặt Tưởng Hành Xuyên, “Lần đầu tiên nhìn thấy lỗ tai mình ở góc độ này, thế nào, đủ xấu chưa?”
“Ahhh, đồ điên, tao phải giết chết mày! ngươi chết! Tao phải giết chết mày! Hự a a!
Cơ thể Tưởng Hành Xuyên bắt đầu nóng lên, sau đó bắt đầu phồng lên như một quả bóng bay.
[ Ký chủ, hắn muốn tự bạo! ]
“Ồn chết đi được.” Vân Đào thẳng lưng, mũi chân dịch về phía trước, cũng không dùng sức nghiền, chỉ nghe ‘rắc’ vài tiếng, xương cổ của Tưởng Hành Xuyên bị vỡ tan, thân thể đang phồng lên như quả bóng cao su tức giận ngay lập tức xẹp xuống.
Thế giới im lặng.
Hệ thống: […] Xem ra ký chủ tức giận thật rồi.
Vân Đào không thèm nhìn nữa, nhanh chóng trở lại bên cạnh Lam Chu, thấy Lam Chu ngồi ngơ ngác nhìn cô như người xa lạ, cô lau vết máu trên mặt rồi nói, “Xin lỗi, làm anh sợ rồi ư, tôi tức giận quá nên không nhịn được.”
Lam Chu cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc điên cuồng đang dâng trào trong đáy mắt, “Không sợ.”
“Không sợ là tốt rồi.” Vân Đào xòe tay ra, trong lòng bàn tay cô là chiếc tai vây cá bị Tưởng Hành Xuyên ném đi, “Tôi sẽ gắn lại cho anh, sẽ hơi đau một chút, cố nhịn nhé.”
Trong tình huống đó, cô ấy vẫn nhớ tai mình?
Lam Chu bắt lấy tay Vân Đào đang định nối tai cho mình, “Tạm thời đừng lo lắng cho tôi. Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không đúng không? Trên người có đau không?”
“Anh xem, tôi có tận mấy loại dị năng, anh nên biết tôi không giống các anh, yên tâm đi, tôi không sao.”
Hệ thống: [ Còn bốn mươi giây nữa dục hỏa sẽ đến. ]
Vân Đào: “…”
–
“Như vậy có được không?”
Trong một con phố thương mại cách nơi Tưởng Hành Xuyên bị giết hàng nghìn mét, Lam Chu tìm thấy một cửa hàng quần áo tương đối sạch sẽ, sau khi dọn sạch đồ đạc bên trong, hắn đặt một bồn tắm lớn xuống, đổ đầy nước vào rồi lấy ra một tấm bình phong cổ đại vây quanh bồn tắm.
Vân Đào nhìn tấm bình phong cổ kính kia, người này thật kỳ quái, tại sao trong không gian lại có thứ như vậy.
“Được rồi.”
Sau khi dục hỏa bắt đầu cắn trả, Vân Đào học theo Tô Bình Trắc dùng dị năng ánh sáng áp chế, lúc đầu nó rất có tác dụng, nhưng theo thời gian cô không thể khống chế được nữa.
Cô ấy muốn thử sử dụng sự trợ giúp từ bên ngoài, chẳng hạn như tắm nước lạnh.
Hệ thống: [ Ký chủ, cô làm như vậy cũng vô dụng, phải có tinh dịch của đàn ông mới có thể giải trừ được.]
“Tao chỉ cần kiềm chế cho đến khi gặp được đội Bạch Sư là được.” Vân Đào đi vào bình phong, cởi bỏ bộ quần áo dính máu.
[ Ký chủ, tôi coi thường cô, lên án cô, cục cưng Lam Chu có gì không tốt chứ, sao không thể làm tình với anh ta được? ]
“Anh ta không có không tốt cả, nếu anh ta nguyện ý thì cũng phải không được.” Vân Đào không phải là loại người chết vì sĩ diện, “Chỉ là chưa cần thiết thôi, không phải lúc nào người ta cũng có thể đi đường tắt, phải không?”
Đây là đạo lý mà Sùng Minh đã làm cho cô ấy hiểu.
Vân Đào không cởi hết tất cả, vẫn mặc áo lót và quần lót, cô bước một chân vào bồn tắm lớn, lập tức thét chói tai, “A a a, Lam Chu, sao lại là nước nóng?!”
Nhiệt độ nước không cao, dù sao ngay cả sương mù cũng không có, nhưng đối với Vân Đào thì không khác gì nham thạch núi lửa.
Vân Đào vốn đã nhịn đến khó chịu, lại bị nước nóng kích thích, dục hỏa khó khăn lắm mới được dị năng ánh sáng áp chế chợt xông lên, toàn thân cô bắt đầu nóng lên.
Giọng nói xin lỗi của Lam Chu từ bên ngoài bình phong vang lên, “Xin lỗi, xin lỗi, nước ở cùng một chỗ nên chắc tôi lấy nhầm rồi, để tôi đổi nước lạnh cho cô.”
Lam Chu đẩy một tấm bình phong đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vân Đào chỉ mặc đồ lót. Làn da của Vân Đào rất trắng, do bị ảnh hưởng bởi cắn trả nên làn da hơi phiếm hồng, nhìn cực kỳ mê người.
Hắn quay mặt đi, không dám nhìn Vân Đào nữa, trực tiếp đưa tay vào bồn tắm lấy đi nước nóng, sau đó lại đổ đầy một thùng nước lạnh, đổ xong liền hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, bình phong cũng bị hắn làm lệch.
Hệ thống cười như tên ngốc: Cục cưng Lam Chu làm tốt lắm! Ha ha ha!
Vân Đào nhanh chóng nhảy vào bồn tắm lớn, ngâm toàn bộ người trong nước lạnh, đồng thời tăng cường dị năng ánh sáng, nhưng làm thế nào cũng không thể áp chết hoàn toàn dục hỏa.
[ Cô thấy bộ dạng vừa nãy của anh ta không? Chậc chậc!] Hệ thống lại bắt đầu mê hoặc, [ Ký chủ, cô có dám đánh cược với tôi không, cược Lam Chu có nguyện ý làm tình mãnh liệt với cô không.]
“Ai nói chủ động không nói chuyện trong vòng ba ngày?”
Hệ thống: […]
Thùng nước thứ nhất, Vân Đào ngâm trong hai mươi phút, nước nóng rồi.
Thùng nước thứ hai, Vân Đào ngâm trong mười lăm phút, nước lại nóng rồi.
Khi đổi sang thùng nước thứ tư, Vân Đào hỏi xin Lam Chu mấy thùng đá, chờ bao giờ nước nóng lên thì cô sẽ đổ vào một thùng đá.
Lam Chu tính toán thời gian, ước chừng đã đến lúc phải thay nước lần nữa, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, hắn gọi Vân Đào mấy lần cũng không được tiếng đáp lại, thật sự quá lo lắng, hắn gõ vào tấm bình phong, “Vân Đào, tôi vào nhé.”
Đẩy ra một phiến bình phong, Lam Chu đi vào nhưng không thấy Vân Đào, hắn bước nhanh đến bồn tắm thì thấy Vân Đào hoàn toàn chìm trong nước, hai mắt nhắm nghiền bất động, như thể đã chết.
“Vân Đào?” Lam Chu một tay giữ mép bồn tắm, tay còn lại cho vào nước túm lấy Vân Đào, tuy nhiên, chưa kịp chạm vào Vân Đào, Vân Đào chợt ngồi dậy ôm lấy eo hắn, trực tiếp kéo hắn vào bồn tắm, đè lên người hắn rồi hôn.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 74 ★彡