Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 8

Kẹo có vị bạc hà, rất sảng khoái, cũng rất ngọt, Vân Đào rất thích, cũng không ngại bị Diệp Hào lợi dụng chiếm tiện nghi.

Hai người cùng ăn hết viên kẹo, Diệp Hào vẫn cảm thấy chưa đủ, lại lấy ra một viên.

“Đào Đào, còn muốn không?”

Vân Đào tát một cái vào mặt Diệp Hào, “Cút!”

Không khác lắm giống với gãi ngứa, nhưng quả thực là một cái tát.

Diệp Hào ngây ngẩn, hắn không thể tin được nhìn Vân Đào, phát hiện mới thở ra hai hơi, Vân Đào lại phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

“Ha, khá là to gan đấy chứ.”

Diệp Hào nhẹ nhàng nhéo má Vân Đào, sau đó buông tha cho cô.

Khi bước ra khỏi RV, hắn thấy ngoại trừ đoàn trưởng Sùng Minh thì Tô Bình Trắc, Úy Lý, anh em Kỷ Thâm Kỷ Hàm, tất cả anh em trong đội đều có mặt ở đây, thấy hắn từ trong xe đi ra, đều dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hắn.

Kỷ Hàm liếc nhìn vết thương trên môi Diệp Hào, thầm nghĩ: anh Diệp à anh Diệp, ngay cả một người phụ nữ như Vân Đào mà anh cũng xuống tay được, anh là bị úng đầu à?

“Anh Diệp, anh không phải thật sự muốn giữ Vân Đào lại trong đội đấy chứ?”

Diệp Hào ngồi xuống ghế bên cạnh Tô Bình Trắc, cười như không cười nhìn Kỷ Hàm, “Cô ấy nói cô ấy nấu cơm rất ngon.”

“Hả?!” Kỷ Hàm đứng bật dậy, hắn biết Diệp Hào bưng thức ăn cho Vân Đào, Vân Đào có thể nói ra lời này có nghĩa là Vân Đào thấy cơm hắn nấu khó ăn?

Cô ta dựa vào cái gì?! Cậu đã nấu ăn cho nhóm được hai năm, chưa từng có ai nói cậu nấu không ngon, cho cô ta mặt mũi đúng không?!

Đôi mắt như lửa của Kỷ Hàm càng đỏ hơn vì tức giận, “Cô ta là gián điệp, cô ta chắc chắn là gián điệp do Hỏa Chủng phái tới! Anh Diệp, anh đừng tin cô ta! Nếu Vân Đào thật sự ở lại phụ trách ba bữa cơm trong đội, chắc chắn một ngày nào đó cô ta sẽ đầu độc chúng ta!”

Diệp Hào tựa hồ không nghe được lời Kỷ Hàm nói, nhìn Tô Bình Trắc và Úy Lý, lặp lại một lần nữa, “Cô ấy nói cô ấy nấu cơm rất ngon.”

Tô Bình Trắc bình tĩnh uống bia, “Tôi không có ý kiến.”

Hắn là dị năng ánh sáng, chuyên chữa trị, chủ trị liệu, chưa kể Vân Đào có thể hạ độc dưới mí mắt bọn họ hay không, cho dù thành công, chỉ cần không chết ngay khi vào miệng thì hắn cũng có thể cướp người từ tay Diêm vương.

“Em cũng không có ý kiến.” Hắn không dám ăn nhiều cơm tối, Úy Lý đang ăn vặt sau cơm cũng lên tiếng.

“Em có ý kiến, em không đồng ý!” thái độ Kỷ Hàm kiên quyết, còn không quên kéo theo anh trau song sinh, “Kỷ Thâm cũng không đồng ý!”

“Em đồng ý.” Kỷ Thâm – người đang dựa vào trong bóng tối của chiếc xe, chỉ lộ ra hình dáng cơ thể hiếm khi mở miệng nói chuyện, còn là ba chữ đấy! Đây là số chữ gộp lại hắn nói trong ba ngày.

Kỷ Hàm sốc nặng, cậu bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

“Các anh, các anh quá đáng quá rồi!” Kỷ Hàm nhìn các anh em vào sinh ra tử trong thời gian dài, lần đầu tiên cậu cảm thấy bọn họ đều rất xa lạ, “Em nấu khó ăn đến vậy sao?”

Bốn anh trai đều im lặng.

Sắc mặt Kỷ Hàm trở nên khó coi, thầm nghĩ tuy mình nấu quả thực không ngon, “Vậy ít nhất kỹ năng nấu nướng của em cũng đang tiến bộ phải không? Cho em thêm thời gian, em nhất định nấu ngon.”

“Anh, các anh…” Kỷ Hàm toàn thân phát run, nói gì mà phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân đâu rồi, nếu đồ ăn do anh em nấu không ngon thì không phải là anh em cơ mà?

“Đã hai năm rồi.” Diệp Hào tốt bụng nhắc nhở.

Đã hai năm rồi, nếu có thể làm nấu ngon từ lâu thì còn phải đợi đến bây giờ sao?

“Các anh chờ đấy, hừ!” Kỷ Hàm nổi giận xông tới xe RV, lấy một quyển sách dạy nấu ăn sắp bị giở nát từ dưới gối đầu ra, nghiến răng nghiến lợi lật xem từng trang nghiên cứu, cậu không tin mình không thể học nấu ăn!

“Vân Đào, cô tốt nhất đừng rơi vào tay tôi! Bằng không…” Kỷ Hàm vô thức dùng sức trên tay, chỉ nghe được một tiếng tách, quyển sách rốt cục không chịu nổi rách làm hai.

“Ahhh, sách của mình!”

Vân Đào bị ghi hận ngủ một giấc thẳng một giấc đến nửa đêm—buồn đi vệ sinh buồn đến tỉnh.

Bát thức ăn cho heo kia, à không, bát cơm tối tình yêu của Diệp Hào ngoại trừ màu sắc hương vị đều lạ ra, còn mặn nữa, Vân Đào phải uống ba cốc nước lớn mới chặn được, vì thế mới khiến Vân Đào hơn hơn nửa đêm bị nước tiểu làm nghẹn tỉnh.

Trong xe không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trong xe sương mù mênh mông, cái gì cũng không thấy rõ.

Vân Đào đối mặt tình cảnh này, sửng sốt một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu, đã gặp chuyện gì.

Cô xuyên sách rồi, còn làm tình nhân vật Diệp Hào trong sách.

Cô kéo chăn che mặt, mấy phút sau mới cố nén sự đau nhức khó chịu trên người chống người ngồi dậy.

Trong xe rất yên tĩnh, bên ngoài cũng rất yên tĩnh.

Vân Đào cẩn thận từng li từng tí vén chăn lên, thấy trên người mình mặc áo sơ mi và quần đùi, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.

Bản thân đúng là kỳ lạ, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, chính mình vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì Diệp Hào tắm rửa mặc quần áo giúp mình.

Cô hít một hơi dài, đứng dậy quỳ gối trên giường, đang chuẩn bị thò chân ra giẫm lên cầu thang leo xuống, chợt nhớ ra Diệp Hào và Tô Bình Trắc ở cùng một xe.

Diệp Hào không có ở đây, vậy Tô Bình Trắc đâu?

Vân Đào do dự chừng nửa phút, quyết định đi nhìn thử.

Cô chậm rãi thò đầu ra, nhìn xuống giường dưới…

Tô Bình Trắc vẫn chưa ngủ ở giường dưới, nhìn cái đầu quỷ quái đang nhô ra ở mép giường, đầu quỷ khí sâm sâm: “…”

May mà hắn vẫn tỉnh, nếu là người khác đột nhiên nhìn thấy đầu của Sadako như thế này, có lẽ sẽ qua đời ngay tại chỗ.

————————————

Đôi lời của tác giả: Những thành viên khác trong đội đều đã xuất hiện rồi. Về phần nữ chính, đã là truyện mạt thế chắc chắn sẽ thức tỉnh dị năng, tuyệt đối sẽ không phải là một người yếu ớt, không thể tự chăm sóc bản thân.

٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶

ミ★ hết chương 8 ★彡
Bình Luận (0)
Comment