Edit: Himee
Sùng Minh cầm hạt ngọc trai nhỏ giữa hai ngón tay rồi nghiền nó, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Vân Đào, “Hệ người cá?”
Giọng điệu rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng Vân Đào nghe xong lại thấy ớn lạnh sống lưng.
Cô giống như người vợ bị bắt quả tang khi ngoại tình, hoảng loạn giải thích, “Đoàn trưởng, anh nghe em giải thích, cái này, cái này…”
Có gì để giải thích, phải giải thích như thế nào đây. Lúc đi trên đường thì hệ người cá xuất hiện, chỉ có Lam Chu trong đội thợ săn đã tấn công đội Bạch Sư.
“Em có chắc muốn giải thích với anh chuyện của em với người đàn ông khác vào lúc này không?”
Những lời lắp bắp của Vân Đào đột ngột dừng lại, môi mím chặt, lắc đầu với sự khẳng định và chắc chắn, trên mặt hiện rõ em muốn sống và cầu xin buông tha.
Sùng Minh dở khóc dở cười, lúc này sao lại giống như con chim cút vậy, lúc nãy là ai khóa tay chân hắn, bức bách hắn?
Nghĩ tới đây, hai má Sùng Minh nóng bừng. Bị Vân Đào cưỡng gian, đây thật sự là…
Hắn lật Vân Đào lại, bắt cô quỳ trên giường, giữ dương v*t và eo Vân Đào rồi hung hăng cắm vào. Tư thế doggy nguyên thủy và tàn bạo nhất luôn có thể đưa tình dục lên đến đỉnh điểm. Cảm giác chinh phục và bị chinh phục thấm sâu vào mỗi một lần va chạm.
“A~a~” Vân Đào tay chân yếu ớt suýt ngã xuống, cũng may Sùng Minh đã đỡ eo cô từ lâu.
Sương mù đen của Sùng Minh chậm rãi bò lên cơ thể Vân Đào, ngưng tụ ở hai đầu v* và hột le của cô, chúng được Sùng Minh điều khiển, bóp nắn đầu v* cô như ngón tay, xoa hột le của cô.
“A~đừng… Không được~ha a~”
Khoái cảm từ âm đ*o bị **, hột le bị xoa, đầu v* bị nhào nặn truyền đến như một cơn sóng lớn, liên tục tấn công và nghiền nát đại não cô, cô trở tay không kịp, cô sắp sướng đến phát điên rồi!
“Em không, được rồi~ huhuhu, đoàn trưởng, anh~a~nhẹ một chút…… A a~”
Sùng Minh nhìn đôi tai và cái đuôi mèo đen của Vân Đào đang không ngừng run rẩy vì chính mình va chạm, dục vọng không giảm mà ngược lại tăng lên, hắn thở dốc giữ chặt eo Vân Đào càng thêm dùng sức, tiếng bạch bạch và tiếng rên rỉ càng thêm dày đặc vang dội.
“A~a~chậm một chút~ha~ưm~”
Cánh tay Vân Đào vô lực chống đỡ không được, ghé vào gối, cô sờ về phía bụng dưới của mình, lòng bàn tay chạm vào da, cảm nhận dương v*t của Sùng Minh đang va chạm trong cơ thể, xuyên qua da chạm vào lòng bàn tay cô.
A~ đúng là muốn mạng mà!
“Không cần, huhu, đoàn trưởng~sắp~thật sự sắp hỏng rồi… Ha a~”
Vân Đào khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng cầu xin tha thứ cũng vô dụng.
Từng hạt ngọc trai trắng rải rác bên gối, lóe ra ánh sáng tinh tế vỡ vụn.
Ý thức của cô đang sụp đổ, tai và đuôi mèo đã không thể duy trì được nữa, tan ra rồi ngưng tụ lại.
Sùng Minh cắn cái đuôi đang đung đưa của Vân Đào, đôi môi hồng cắn chiếc đuôi mèo màu đen phá lệ gợi cảm, đáng tiếc Vân Đào không thể nhìn thấy, sương đen thuộc về Sùng Minh thâm nhập vào đuôi mèo, hòa quyện với sương đen của Vân Đào khiến đuôi mèo thêm chắc chắn.
Dị năng bị thâm nhập, nó càng kích thích hơn dương v*t xâm nhập vào trong âm đ*o, cái trước là tinh thần và cái sau là cơ thể.
Nếu là bình thường, đây sẽ là một hành vi xúc phạm và khiêu khích, nhưng trong trường hợp này, dị năng của Sùng Minh lại không có tính công kích nào, khả năng thâm nhập có vẻ đặc biệt mập mờ.
“A~” đại não Vân Đào ong một tiếng, ánh sáng trắng lóe lên trước mắt cô, cô lên đỉnh, theo mật dịch chảy ra bên trong âm đ*o, còn có nước tiểu màu vàng nhạt trong suốt.
Vân Đào… Vân Đào muốn chết!
Quá mất mặt! Cô bị Sùng Minh ** đến nỗi tè ra, ahhh, quá mất mặt!
Bị mật dịch nóng rực của Vân Đào tưới lên, Sùng Minh không nhịn được mà xuất tinh. Khoảnh khắc hắn xuất tinh, cơ thể và tâm hồn đều thoát khỏi khống chế của hắn.
Loại cảm giác này quá kỳ diệu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Xương cốt toàn thân trong cơ thể lúc này như tan ra, sự buồn bực tích lũy nhiều năm trôi ra khỏi xương giống như cát mịn, hắn chào đón sự vui sướng từ thân đến đến tâm hồn trước nay chưa từng có.
Hắn cúi người dán vào lưng Vân Đào, hấp thụ sự dịu dàng của cô, hắn nhẹ hôn lưng cô, “Đào Đào, cám ơn.”
Hai chữ cám ơn, làm sao đủ để trả lại những gì Vân Đào đã làm cho hắn, cả đời này của hắn cũng chưa chắc đã trả hết.
“Nếu anh thật sự muốn cảm ơn em thì anh mất trí nhớ đi, huhuhu, quá mất mặt!” Vân Đào vùi mặt vào gối làm đà điểu.
Sùng Minh bật cười, không còn là tiếng cười ngắn ngủi nhẹ nhàng, mà hắn cười rất lâu, tiếng cười chạm vào lưng Vân Đào, truyền vào tai Vân Đào, vô cùng dễ nghe.
Làm sao có thể mất trí nhớ đây, cuộc đời này hắn có thể quên mất bản thân mình là ai, nhưng sẽ không quên ngày hôm nay.
Hắn ôm Vân Đào, để cô dựa vào đầu giường. Vân Đào rũ mày không dám nhìn Sùng Minh, nàng khóc đến hốc mắt, mắt và mũi đỏ bừng vì khóc, mặt vì xấu hổ đỏ đến mức sắp chảy máu.
Sùng Minh quyết định đánh lạc hướng sự chú ý của Vân Đào, hắn hỏi Vân Đào, “Em có thích con vật nào không?”
Vân Đào đang quẫn bách trong lòng, nghe thấy câu hỏi của Sùng Minh lướt qua trong đầu, sau đó hiểu ý Sùng Minh, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, cô hỏi một cách không chắc chắn nhưng rất mong đợi:
“Hồ ly chín đuôi, có được không?”
Đáp lại câu hỏi của cô là chín chiếc đuôi hồ ly đen đột nhiên xòe ra sau lưng Sùng Minh.
‘Kỹ thuật’ của Sùng Minh tốt hơn cô nhiều, chín cái đuôi dài và săn chắc. Nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy hoa văn trên lông, ngoại trừ nó có màu đen thì trông giống hệt một chiếc đuôi hồ ly thật.
Những chiếc đuôi thực sự dài và to, chúng xòe ra phía sau Sùng Minh, gần như bao bọc toàn bộ Sùng Minh. Chúng lắc lư và xoắn lại như những chiếc đuôi hồ ly thật, vì là màu đen nên chúng tạo cho người ta ấn tượng mạnh hơn về mặt thị giác.
Trong tiềm thức, hồ ly thường có màu trắng, hoặc có màu đỏ như trong bộ anime nổi tiếng. Hồ ly chín đuôi màu đen, Vân Đào chưa bao giờ nghĩ tới, đột nhiên thấy cô ngay cả hô hấp cũng ngừng.
“Đây có giống những gì em tưởng tượng không?”
Vân Đào nhìn đến ngây người, nghe thấy thanh âm mới ngẩng đầu lên, sau đó bị Sùng Minh đeo một đôi tai hồ ly màu đen bạo kích.
Tóc đen, mắt đen, tai hồ ly đen, đuôi đen…
A, cuộc đời này của cô đã viên mãn, có thể yên nghỉ rồi.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 83 ★彡