Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 89

Edit: Himee

Nửa tháng sau khi rời khỏi Hải Châu, đội Bạch Sư mặc dù trên đường thường xuyên xảy ra tình huống kinh sợ nhưng không nguy hiểm.

Trong nửa tháng qua, Vân Đào vẫn kiên trì huấn luyện cường độ cao. Trên đường gặp được thôn xóm nhỏ hay trấn nhỏ, cô nhất quyết phải tự mình càn quét, để những người còn lại quan sát.

Những người đàn ông đang xem có cảm xúc lẫn lộn, đặc biệt là hai anh em Kỷ Hàm Kỷ Thâm, trong đội ngoại trừ Lam Chu mới gia nhập, chỉ có bọn họ là những người duy nhất còn đang nhảy nhót ở cấp bốn.

Giống như lúc này, trên đường bọn họ gặp một trạm xăng dầu, Vân Đào lại một mình xách dao lên, còn những người đàn ông thì tụ tập bên đường vây xem. Kỷ Hàm cầm hộp khoai tây chiên nhai răng rắc, giống như có thù oán với khoai tây chiên.

Nhưng có gì nói nấy, lúc bình thường Vân Đào rất ngoan ngoãn, nhưng lúc giết zombie thì lại đẹp trai đến mức khiến trái tim người ta loạn nhịp.

Lần đầu tiên Kỷ Hàm cảm thấy ăn khoai tây chiên không khát nước, hoặc là nói, thứ cậu ăn không phải khoai tây chiên mà là chanh, nước bọt trong miệng không ngừng tiết ra.

Cậu cũng rất muốn ăn… Vân Đào.

Kỷ Hàm không dám nhìn nữa, dời đi lực chú ý, lấy khuỷu tay huých Lam Chu đứng bên cạnh, “Không phải nói anh nói dung mạo hệ người cá sẽ thay đổi sao? Tại sao Vân Đào không giống anh, ngoại trừ làn da trắng hơn, trơn lắng hơn, đường nét trên khuôn mặt cũng đẹp hơn, nhưng không biến thành tóc trắng mắt xanh?”

Ở chung nửa tháng, Lam Chu trầm lặng và ngại ngùng đã dần dần hòa nhập vào đoàn đội, hắn giải thích, “Chắc là do sao chép.”

“À… ” Kỷ Hàm có chút tiếc nuối, “Vậy cô ấy có thể biến thành người cá không?”

“Đương nhiên. Không thể biến được thành người cá thì làm sao coi là hệ người cá.”

“Chắc anh đã thấy rồi đi.” Kỷ Hàm rất ghen tị, rất tò mò, “Anh nói thử xem, Vân Đào trong hình dạng người cá trông như thế nào?”

Không chỉ mình cậu tò mò.

“Ừm. Hệ người cá xuất phát từ tự bảo vệ mình, lúc biến thành hình dạng con người sẽ áp chế vẻ bề ngoài, Vân Đào trong hình dạng người cá, rất đẹp.”

Lam Chu nhìn Vân Đào như thể xuyên qua cô nhìn thấy hình dạng người cá, “Tóc dài như tuyết, mắt xanh thẳm, còn có đuôi cá màu xanh hồng.”

Không khí im lặng một lúc, Kỷ Hàm bắt lấy tay Lam Chu, “Lam Chu, sau này tiểu đệ của tôi còn có thể ngủ được hay không liền dựa vào anh!”

Giữa trưa dựng trại, Vân Đào đang chuẩn bị đồ ăn làm cơm trưa, Kỷ Hàm vội vàng từ bên ngoài chạy về, túm lấy Vân Đào chạy, “Lam Chu bị cá Zombie kéo xuống đáy hồ rồi, Vân Đào, trong đội chỉ có chị bơi giỏi nhất, chị mau đi anh ta đi!”

Vân Đào nhất thời bối rối, cô biết gần đây có một cái hồ. Nửa giờ trước, Lam Chu còn nói muốn đi ra hồ bắt cá, nếu may mắn gặp được cá chưa biến thành Zombie, thì bữa trưa có thể có thêm món ăn.”

Bây giờ Kỷ Hàm nói với cô, Lam Chu bị cá zombie kéo xuống đáy hồ?

Lam Chu chỉ là hệ người cá, lại chỉ có cấp ba.

Vân Đào sắc mặt trắng bệch, môi hơi run, cô bị Kỷ Hàm kéo đến nơi Lam Chu biến mất, hoàn toàn không thèm nghe Kỷ Hàm nói cái gì, trực tiếp nhảy xuống nước, sau khi xuống nước, Vân Đào liền hóa thành hình dạng người cá, nhanh chóng lặn xuống dưới nước.

Kỷ Hàm trên bờ chỉ nhìn thấy trong nước lóe lên một tia sáng xanh trắng, Vân Đào thoáng cái đã không thấy đâu. Cậu còn chưa kịp nhìn rõ…

Đáy hồ rất sâu, rất tối, Vân Đào bơi ở đáy hồ một lúc nhưng vẫn không tìm thấy Lam Chu, hốc mắt cô nóng lên, có những giọt nước mắt hoà vào nước rồi tan đi.

Bình tĩnh, Vân Đào, bình tĩnh.

“Hệ thống.” giọng nói trong ý thức của Vân Đào mang theo vẻ nghẹn ngào, “Xác định vị trí của Lam Chu.”

[ Được, ký chủ. ] Hệ thống tự động bổ sung một câu, [ Giám sát sinh mệnh cho thấy cục cưng Lam Châu không có gì bất thường, hẳn là tạm thời an toàn. ]

Cũng chỉ là tạm thời an toàn mà thôi.

Vân Đào đi theo chỉ dẫn của hệ thống, từ xa, cô nhìn thấy có ánh sáng ở chỗ sâu dưới đáy hồ.

Đáy hồ tối tăm, áp lực,  ánh sáng trắng xanh tựa như minh tinh sáng nhất trong bầu trời đêm.

Vân Đào dùng hết sức bơi nước rút, tiến lại gần, cuối cùng nhìn rõ ánh sáng kia.

Là Lam Chu.

Không có cá Zombie, chỉ có Lam Chu.

Hắn ngồi trên một tảng đá lớn, mái tóc dài màu trắng và chiếc áo choàng dài xõa trong nước, chầm chậm trôi theo dòng nước. Hắn bị tóc dài và áo choàng vây quanh ở chính giữa, hai mắt nhắm chặt bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc.

Bỗng nhiên, hắn dường như cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi mở mắt nhìn Vân Đào, trong nháy mắt nhìn rõ Vân Đào, hắn cười rộ lên.

Nỗi sợ hãi như hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, trái tim cô đau đớn đến mức toàn thân run rẩy.

Đến bây giờ cô mới nhận ra rằng mình thậm chí còn không có dũng khí để tưởng tượng Lam Chu sẽ xảy ra chuyện.

Cô tăng tốc bơi về phía Lam Chu, Lam Chu dang rộng hai tay, đón lấy cô như lúc ở Hải Châu, ôm cô.

Vân Đào vùi mặt vào ngực Lam Chu, lắng nghe nhịp tim của hắn, cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi dần dần thả lỏng.

Lam Chu vỗ nhẹ lưng Vân Đào, Vân Đào từ trong ngực hắn ngẩng mặt lên, hắn liền nhìn thấy một khuôn mặt khóc đến mức không thể kiềm chế, rõ ràng nhìn không thấy nước mắt, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được nước mắt của cô đang không ngừng tuôn từ trong hốc mắt.

Lam Chu ngây ngẩn cả người.

Hắn nhìn thấy môi Vân Đào đang mở ra khép lại, cô đang nói chuyện.

Không có âm thanh. Nhưng hắn có thể đọc được.

Cô đang nói, Lam Chu, đừng rời khỏi em, em rất sợ.

Những ngón tay của Lam Chu run lên, đột nhiên nắm chặt, hắn nhìn vào đôi mắt xanh của Vân Đào giống hệt mình, dục vọng chiếm hữu trong lúc này lập tức bùng phát đến cực điểm.

Hắn hôn Vân Đào, nhắm mắt lại, giấu đi những cảm xúc khó che giấu trong đáy mắt.

Đào Đào, làm sao bây giờ, thật muốn mang em đi, để em chỉ thuộc về một mình anh, chỉ có anh mới có thể nhìn em, chạm vào em, hôn môi em, tiến vào bên trong em.

Nhưng Đào Đào, em nguyện ý đi theo anh ư? Nếu anh giết hết bọn chúng thì sao? Em không còn nơi nào để đi, thì sẽ nguyện ý đi theo anh không?

Đào Đào, anh sắp không nhịn được nữa rồi.

Vân Đào ôm Lam Chu, hôn lại hắn, nỗi sợ hãi và niềm vui khi mất mà lấy lại được tràn ngập trong cô, nhưng sau đó lại chuyển thành tức giận.

Cô đẩy Lam Chu ra, dùng môi chất vấn Lam Chu, “Có phải anh hợp tác với Kỷ Hàm để lừa em không?”

Lam Chu rũ mắt, gật đầu.

Vân Đào thấy bộ dáng này của hắn, liền biết nhất định là tên nhóc Kỷ Hàm kia giật dây, không, có lẽ là cậu uy hiếp Lam Chu phối hợp với cậu diễn trò!

Lý do? Hừ, cô mặc kệ lý do của cậu ta là gì, dùng sự an toàn của Lam Chu để đùa giỡn, chắc là cậu ta không muốn tổ chức sinh nhật 18 tuổi!

Vân Đào nắm lấy cổ tay Lam Chu, dẫn hắn cùng nhau bơi lên. Sau khi đi lên, nếu không cho Kỷ Hàm một cái vả bằng đuôi, cô sẽ không phải là Vân Đào!

Chờ đến khi cô nổi lên mặt nước thấy rõ tình huống trên bờ, cô như rùa đen hoảng sợ rụt về trong nước, dừng khoảng nửa phút, cô mới chậm rãi ngoi lên một lần nữa, nhưng cũng chỉ lộ từ mũi hất lên.

Trên bờ không chỉ có Kỷ Hàm, ngoại trừ đoàn trưởng Sùng Minh, những người còn lại đều ở đây.

Cô sợ, cô không phải Vân Đào, cô là… gâu.

٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶

ミ★ hết chương 89 ★彡
Bình Luận (0)
Comment