Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 52


Đợi đến khi Trịnh di nương đi rồi, Lệ Nam Khê mới chậm rãi đi ra khỏi viện.

Nàng đang muốn quay về Thạch Trúc uyển thì lại thấy được một người cũng đang đi ra từ khúc ngoặt phía trước.

Thân hình cao lớn, bước chân trầm ổn hữu lực, còn ai ngoài Trọng Đình Xuyên nữa.
Lệ Nam Khê hơi ngạc nhiên: "Sao lục gia về sớm vậy?"
Trọng Đình Xuyên trầm mặc không nói, chỉ chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi trả lời: "Có chuyện vừa vặn đi ngang qua phủ nên thuận đường về thăm nàng."
Lệ Nam Khê bỗng hiểu ra, hắn đây là bởi vì nhớ đến nàng nên mới "thuận đường" như vậy, đương nhiên rất vui vẻ, bước nhanh đến bên cạnh hắn: "Một lát nữa phải vào cung lại sao?"
"Không." Trọng Đình Xuyên chân dài sải bước đến trước mặt nàng, thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng: "Hôm nay không đi nữa.

Ở nhà với nàng."
Dứt lời, hắn dắt tay nàng chậm rãi đi về phía trước.
Lệ Nam Khê có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ban nãy còn mới nói là có chuyện đi ngang qua nên mới thuận đường về phủ, nói vậy hẳn là có chuyện thật.

Sao bây giờ lại nói là không vào cung nữa? Thật là kỳ lạ.
Trọng Đình Xuyên nhận ra nghi hoặc của nàng, cũng không giải thích mà nắm thật chặt lấy tay nàng: "Chẳng lẽ nàng không thích ta ở nhà với nàng sao?"
"Đương nhiên không phải vậy." Lệ Nam Khê cứ cảm thấy hắn lúc này có gì đó kỳ lạ, nhưng nếu muốn nàng chỉ ra đó là chỗ nào, nàng lại không nói được.
Bởi vì đang suy nghĩ nên lúc trả lời nàng có chút thất thần, thuận miệng nói: "Chàng có thể ở nhà với ta, ta đương nhiên là rất vui vẻ."
Vừa nói xong, bên cạnh liền truyền đến một đạo tiếng cười trầm thấp mà vui sướng.
Lệ Nam Khê lúc này mới nhận ra mình mới nói cái gì, lập tức xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhưng trên miệng vẫn cứng rắn phản bác: "Ta mới đến quốc công phủ không lâu, cái gì cũng chưa quen thuộc.

Nếu có lục gia ở đây giúp ta làm quen với nơi này, ta đương nhiên rất vui mừng rồi."
Trọng Đình Xuyên nghe được tiếng "lục gia" trong miệng của nàng, không biết làm sao lại nhớ đến hai chữ "phu quân" vừa rồi.
Rõ ràng là hai chữ cực kỳ đơn giản, nhưng từ trong miệng nàng mềm mềm mại mại thốt ra lại có một loại ma lực khác khiến lòng người rung động.
Nhưng bây giờ nàng lại không chịu nói.
Trọng Đình Xuyên buông tay nàng ra, duỗi tay đặt lên bả vai nàng, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực: "Sao vẫn còn gọi là "lục gia"?"
Hắn muốn nàng chủ động gọi một tiếng "phu quân" trước mặt hắn.
Bởi vì…
Muốn hắn mở miệng yêu cầu, hắn không làm được.
Cứ cảm thấy giống như một tiểu hài tử suốt ngày đòi kẹo vậy, chẳng còn một chút cốt khí nào cả.
Lệ Nam Khê thấy hắn vẫn cứ rối rắm về mấy cách xưng hô này, lại nhớ đến buổi tối lúc hai người thân mật, hắn cũng một hai phải ép nàng nói ra hai chữ "người xấu" kia.
Lập tức quẫn bách không biết nên làm gì, vừa xấu hổ vừa tức giận nhéo cánh tay hắn, hừ nói: "Thật ra ta lại cảm thấy gọi "lục gia" là dễ nghe nhất." Nghĩ một chút, lại hơi chần chừ: "Nếu không thì, từ đây về sau ta gọi chàng là "lão gia" nhé?"
Lão gia?
Mày kiếm của Trọng Đình Xuyên gắt gao nhíu lại, môi mỏng nhẹ hé ra, lại bỗng nhiên mím lại.
Hắn cúi đầu nhìn phục sức thống lĩnh cấm vệ quân trên người…
Ừ.
Lần sau nói với bệ hạ một tiếng, phải thay đổi màu sắc của quan phục này mới được.
-----------------------------
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng vàng ươm, nhưng lại không quá oi bức.

Còn có gió nhẹ, thổi đến trên người rất mát mẻ.
Trọng Đình Xuyên dắt tay Lệ Nam Khê đi về phía trước, cũng không quay về Thạch Trúc uyển gần đó, ngược lại bước chân lại chuyển hướng đi đến hoa viên bên cạnh.
Hoa viên trăm hoa khoe sắc, muôn hồng nghìn tía đua nhau nở rộ, khung cảnh thật sự rất mỹ lệ.
Giữa những bồn hoa lại có những con đường nhỏ yên tĩnh đan xen.
Cất bước đi trên đường nhỏ, hương hoa lượn lờ xung quanh rất hợp ý, cũng rất tự tại.
Lệ Nam Khê chỉ cảm thấy sau khi vào đây thì tâm trạng rất thoải mái.

Một đoạn đường dài như vậy nàng đều được nam nhân trước mặt nắm tay dẫn đi, hai người yên lặng không nói gì cả.
Nhưng nàng biết Trọng Đình Xuyên cũng không có hứng thú gì lắm đối với phương diện hoa cỏ này, thấy hắn dẫn nàng vào đây cũng hơi ngạc nhiên.

Lệ Nam Khê thấy hắn một lúc lâu cũng không nói gì, cũng không có ý muốn hái hoa, nàng rất nghi hoặc, cuối cùng liền hỏi: "Lục gia muốn hái hoa về cắm sao?"
"Không phải." Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt nói.
Hắn biết nàng yêu hoa nên hắn mới dẫn nàng đến đây, cũng thuận tiện hưởng thụ bầu không khí chỉ có hai người này.
Ở bên cạnh nàng không biết làm sao lại có cảm giác muốn thời gian trôi thật chậm, thật chậm… để hắn có đủ thời gian hưởng thụ loại cảm giác này.
Trọng Đình Xuyên không biết làm gì để thể hiện phần tâm tình này của mình.

Vừa chuyển mắt liền thấy nàng đang nghiêng đầu nhìn hắn, không để ý đến viên đá nhỏ dưới chân.
Trọng Đình Xuyên hơi nghiêng người ôm lấy eo nàng kéo lại sát bên cạnh mình để tránh viên đá kia đi: "Hôm nay ta khó có được thời gian rảnh nên muốn đi dạo với nàng."
Lệ Nam Khê cân nhắc một chút, hiểu được ý tứ của hắn, cười cười "Vâng" một tiếng, thuận thế ôm lấy cánh tay hắn.
Nàng rất hiếm khi chủ động thân cận với hắn như vậy.
Bước chân Trọng Đình Xuyên hơi cứng lại, khóe môi bất tri bất giác lại tăng thêm vài phần ý cười vui sướng.
Tư thế này khiến Lệ Nam Khê hoàn toàn không thấy được khuôn mặt của hắn, cho nên chỉ đành đổi đề tài: "Vừa rồi Trịnh di nương đến tìm ta.

Lục gia hẳn là thấy được?"
Nàng cũng không phải thuận miệng mà nói như vậy.

Vừa rồi lúc đi ra khỏi viện, thấy hắn đi ra từ khúc ngoặt kia liền biết hắn không phải là mới đến, mà là đang cố ý chờ nàng ở đó mà thôi.
Quả nhiên.
Người bên cạnh nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Lệ Nam Khê cũng không muốn giấu hắn, liền đem chuyện Trịnh di nương đến tìm nàng cùng với ý đồ của bà ấy nói hết cho hắn nghe.
Nghe xong, ánh mắt của Trọng Đình Xuyên càng thêm lãnh lệ.

Nhưng sau khi cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại nóng ấm của tiểu kiều thê trong lòng bàn tay mình, sát khí trong mắt cũng chậm rãi tiêu tan.
Trọng Đình Xuyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, trầm giọng nói: "Nàng không cần phải như vậy.

Chuyện của bọn họ, nàng không cần để ý làm gì."

Lệ Nam Khê cân nhắc một lát, sau đó nói: "Có một số chuyện biết rõ sẽ tốt hơn."
Trọng Đình Xuyên ngừng lại bước chân.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, thấy được trong mảnh rừng trúc nhỏ bên kia có bàn ghế đá, liền kéo tiểu thê tử đi đến đó.
Trọng Đình Xuyên ngồi xuống ghế trước, sau đó kéo nàng ngồi lên đùi mình.

Thân mình hơi nghiêng nghiêng một chút để nàng dựa vào trước ngực hắn.
Lệ Nam Khê vốn còn hơi do dự nhưng thấy xung quanh cũng không có người khác, lúc này liền dần dần thả lỏng, mềm mại dựa sát vào hắn.
Cánh tay kiên cố hữu lực, lồng ngực dày rộng đáng tin.
Được hắn nghiêm túc ôm vào trong ngực như vậy, nàng chỉ cảm thấy trong lòng yên ổn lạ thường.
"Chuyện của bọn họ, nàng không cần để ý đến." Nam nhân nhẹ giọng nói, thanh âm phảng phất như từ lồng ngực xuyên qua y phục, truyền vào tai nàng, có ảo giác như thanh âm từ phương xa nào đó vọng về.
Lệ Nam Khê vẫn chưa lên tiếng.
Nàng vòng tay qua ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, khẽ nhúc nhích thân mình, tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực hắn.
Trọng Đình Xuyên hiểu đây là biểu hiện không đáp ứng của nàng, thầm than một tiếng, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng nàng, thấp giọng nói: "Nếu bà ấy thật lòng muốn tìm kiếm, hà tất gì phải cam chịu bị người ta khống chế như vậy? Nếu bà ấy…" Nếu bà ấy chịu tin tưởng hắn, chịu đối tốt với hắn một chút: "Bà ấy vốn cũng có thể đến tìm ta.

Ta đương nhiên có thể giúp bà ấy tìm ra chân tướng sự việc."
Hắn có niềm tin này, cũng có năng lực này.
Bất đắc dĩ…
Trọng Đình Xuyên đột nhiên nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng đuổi những suy nghĩ rối rắm đó ra khỏi đầu.
Lệ Nam Khê suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Chuyện ta kể với chàng vừa rồi, chẳng qua chỉ là suy đoán một phía của Trịnh di nương.

Sự thật như thế nào, cả ta và chàng đều không thể biết được."
Có lẽ là có ẩn tình gì đó.
Nàng luôn cảm thấy Vu di nương không phải là người nhẫn tâm như vậy.

Nhưng mà, những chuyện bà ấy làm, thật sự cũng đủ nhẫn tâm.
Mặc kệ như thế nào, đó là cũng thân mẫu của phu quân nàng.

Hơn nữa, trước năm Trọng Đình Xuyên mười tuổi, Vu di nương vẫn đối xử với hắn cực kỳ tốt.

Mặc dù hắn chưa bao giờ thừa nhận, nhưng huyết thống ràng buộc cùng với tình cảm yêu thương của năm đó vẫn luôn được chôn sâu dưới đáy lòng hắn, không có cách nào hủy diệt được.
Nếu không, vì sao đối với những chuyện liên quan đến Vu di nương, hắn đều cố tình lảng tránh?
Chỉ vì quá mức để ý cho nên mới muốn lảng tránh mà thôi.
Lệ Nam Khê cảm thấy, có một số chuyện, nếu trong lòng có khúc mắc, vậy thì phải cố gắng đem khúc mắc đó giải quyết rõ ràng mới được.

Nếu cứ để như vậy, một ngày nào đó chắc chắn sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.

Vì thế, nếu Trọng Đình Xuyên không cho nàng công khai hỏi thăm, vậy thì nàng âm thầm điều tra là được.
Trọng Đình Xuyên nghe vậy, cúi đầu nhìn tiểu thê tử trong lòng.
Nàng cố chấp, hắn biết.
Hắn cũng biết vì sao nàng lại cố chấp đối với chuyện Vu di nương như vậy.

Nếu không phải do hắn, nàng cũng sẽ không phải sống trong phủ này, cũng không phải để ý đến nhiều việc như vậy.
Trọng Đình Xuyên giơ tay xoa đầu nàng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không muốn ngăn cản nàng nữa: "Nếu nàng gặp khó khăn gì, cứ nói với ta, ta sẽ giải quyết cho nàng."
Hắn vốn là muốn phòng hờ, sợ nàng yếu đuối như vậy sẽ bị người ta gây khó dễ.
Nào biết hắn mới chỉ nói như vậy, nữ hài nhi trong ngực đột nhiên liền ngồi thẳng dậy, đoan chính ngước mắt nhìn hắn.
"Lục gia thật sự chịu giúp ta sao?" Lệ Nam Khê cười đến cong cong mi mắt: "Chàng thật sự sẽ giúp ta?"
Nàng liên tiếp hỏi hai câu như vậy.

Sao hắn có thể từ chối cho được?
Trọng Đình Xuyên nhẹ vuốt chóp mũi của nàng, cười nhẹ: "Nàng nói đi."
Lệ Nam Khê biết hắn xưa nay nói lời giữ lời, vội nói: "Ta có một chuyện không biết nên giải quyết như thế nào, chàng dạy ta đi."
Nói xong, nàng nói ra điều kiện đã trao đổi với Trịnh di nương ban nãy, lại nói tiếp: "Nãy giờ ta vẫn luôn suy nghĩ, phải làm sao mới có thể khiến phu nhân đồng ý dẫn theo tứ tiểu thư cùng đi.

Trong lúc nhất thời vẫn chưa nghĩ ra cách tốt nhất, không bằng nàng giúp ta bày kế đi."
Thật ra nàng cũng có cách.

Nhưng mà hiểu biết của nàng với Lương thị không đủ, cách kia không thể nắm chắc được.

Nếu là không được, còn phải tiếp tục nghĩ thêm vài cách nữa.
Nhưng mà, nếu người nào đó chịu giúp đỡ, chắc chắn sẽ thành công, có khi còn sẽ thành công hơn mong đợi…
Lệ Nam Khê mong đợi nhìn Trọng Đình Xuyên.
Lúc nói những lời này, nàng rõ ràng có chút khẩn trương, ngón tay mảnh khảnh đặt trước ngực hắn hơi cuộn lại, cả người đều căng cứng.
Trọng Đình Xuyên thấy vậy, ý cười càng sâu thêm một chút: "Nếu không nghĩ ra được cách nào, vậy tại sao còn đáp ứng với người ta?"
Lệ Nam Khê cắn môi, quyết định ăn ngay nói thật: "Cũng không phải là không có cách.

Chẳng qua là chỉ không nắm chắc mà thôi.

Nếu lục gia chịu giúp đỡ, vậy mọi chuyện sẽ khác."
Sự tín nhiệm trong lời nói của nàng khiến tâm tình Trọng Đình Xuyên nháy mắt liền tốt lên.
Suy nghĩ một lúc, hắn liền gật đầu: "Ta có ý này."
Đang định nói ra, ánh mắt Trọng Đình Xuyên lại đột nhiên đảo qua, sau khi nhìn thấy được nơi nào đó, hai mắt liền không dứt ra được
Nữ hài nhi nghiêng người ngồi trong lòng của hắn, hiện giờ thân thể lại đối diện với hắn.

Cứ như vậy, vạt áo liền lộ ra một vài khe hở thật nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy được bên trong.
Bây giờ đang vào giữa hè, quần áo rất mỏng manh.

Hơn nữa vóc dáng hắn rất cao lớn, mặc dù nàng ngồi trong lòng của hắn, hắn vẫn có thể rũ mắt nhìn xuống.

Nếu hắn không nhìn lầm, bên trong là yếm nhỏ màu hồng nhạt…
Ánh mắt Trọng Đình Xuyên đột nhiên tối lại, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Hắn hít một hơi thật sâu, đang muốn bày cách cho nàng, liền đổi ý: "Muốn ta nói cho nàng, cũng được thôi."
Cúi người khẽ hôn vào bên tai của nàng, hắn thấp giọng nỉ non: "Tối nay giúp ta thêm mấy lần nữa."
Lệ Nam Khê đang mong chờ đáp án của hắn, đột nhiên lại nghe hắn nói những lời này, liền có chút theo không kịp: "Ta có thể giúp chàng cái gì?"
Trọng Đình Xuyên cũng không nói tiếp, chỉ bắt lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Sau khi đụng vào một vật nào đó, toàn thân Lệ Nam Khê liền cứng đờ, tức khắc muốn chạy trốn.

Nhưng vòng eo đã sớm bị hắn chế trụ, không thể nhúc nhích.
Nàng vô cùng khẩn trương, vội vàng đẩy tay hắn ra.

Không ngờ chỉ nhoáng một cái, cằm đã bị một tay hắn nâng lên, sau đó nụ hôn nóng rực liền rơi xuống.
Động tác của hắn vừa nhanh vừa nóng bỏng, trằn trọc mút vào, ngang ngược cường thế.
Lệ Nam Khê muốn trốn cũng không được, chỉ có thể ngồi im chịu trận.
Một lúc lâu sau, khi hô hấp của nàng dần dần nặng nhọc, lúc này hắn mới buông lỏng ra một chút.
Đang hít vào từng ngụm không khí trong lành, Lệ Nam Khê lại mơ hồ nghe được hắn nói nhỏ bên tai: "Giúp ta thêm vài lần, ta bày cách cho nàng, được không?"
Lúc này thân thể nàng đã mềm oặt, nhưng trong đầu vẫn có một tia thanh tỉnh, vì thế liền mở miệng định cự tuyệt.
Nào biết, chưa kịp nói gì, hắn lại một lần nữa cúi xuống…
Bị buông ra lần này, ý thức của Lệ Nam Khê đã có chút mơ hồ.

Nàng mềm mại ghé vào trước ngực hắn, đôi môi đã hơi sưng đỏ, toàn thân vô lực rã rời.
"Đồng ý với ta được không?"
Thanh âm trầm thấp dụ hoặc vang lên bên tai.
Lệ Nam Khê cảm thấy, nếu lúc này mình không đáp ứng hắn, sợ là phải chịu thêm trận vài lần nữa, vì thế đành nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng là một cô nương tốt." Trọng Đình Xuyên cười, khẽ ngoéo lấy ngón tay nàng.
Tuy mưu kế đã thành công, nhưng hắn cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Nhiệt độ nóng bỏng dưới thân có làm gì cũng không thể hạ xuống được, hắn cũng không thể đứng dậy.

Nếu không sẽ bị nàng phát hiện mất.
Trọng Đình Xuyên ôm chặt tiểu kiều thê vào ngực, không dám trêu chọc nàng thêm nữa.

Cố tình dời đi lực chú ý, thấp giọng nói chuyện với nàng một lúc lâu, nhiệt độ nóng rực mới có thể từ từ hạ xuống.

Đến lúc sửa sang lại cho nàng thì y phục hai người đã hỗn độn một mảnh, hai người cùng nắm tay nhau quay về Thạch Trúc uyển.
Nhưng mà, tuy Trọng Đình Xuyên đã bày kế cho Lệ Nam Khê, nhưng chuyện đêm đó cũng không thành.
Bởi vì hắn không vào cung nữa, tìm người xin nghỉ giúp buổi hôm ấy.

Lúc Thường Phúc hồi phủ liền đem theo những sự vụ hắn vốn phải xử lý về.
Thám tử khắp nơi cũng truyền tin tức đến, cần phân phó của hắn để giải quyết một số vấn đề.
Sau bữa tối, Trọng Đình Xuyên đã đến thư phòng xử lý sự vụ, đến khi quay về phòng thì Lệ Nam Khê đã ngủ mất rồi.
Dưới ánh nến lay động, quyển sách trong tay nàng đã hơi lệch xuống giường, trên người còn mặc y phục lúc ăn tối.

Chắc là vừa rồi đợi hắn quá lâu, chịu không nổi nữa nên mới bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Trọng Đình Xuyên không nỡ đánh thức nàng, tay chân nhẹ nhàng khẽ rút quyển sách từ trong tay nàng, lại cẩn thận giúp nàng cởi bỏ áo ngoài, sau đó dịch chăn vào.
Xong xuôi tất cả, hắn mới đi rửa mặt, sau đó lên giường ôm tiểu thê tử vào trong lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Lệ Nam Khê tỉnh lại, Trọng Đình Xuyên đã sớm vào cung rồi.
Sau khi thức dậy, Lệ Nam Khê rất tiếc nuối, tự trách chính mình quá tham ngủ, để hắn phải ăn sáng cô độc một mình.

Lại nhớ đến chuyện hôm qua, nàng lại cảm thấy có chút may mắn.
Người nọ đúng là tinh lực dồi dào.
May mà đêm qua nàng vô thức ngủ mới có thể tránh được một kiếp.

Nếu sáng sớm hắn có hứng thú, khiến nàng phải giúp "vài lần"… Lấy thời gian làm một lần của hắn mà tính, chẳng phải là sẽ muộn canh giờ vào cung của hắn hay sao?
Nghĩ đến chuyện này, Lệ Nam Khê một phen mặt đỏ tai hồng bước xuống giường.
Sau khi ăn sáng xong, Quách ma ma dẫn hai nha hoàn lạ mặt đến, nói là người mà quốc công gia nhờ Thường đại nhân tìm đến.
"Bọn họ là tỷ muội song sinh, dung mạo giống nhau như đúc.

Cũng không biết là Thường đại nhân tìm ở đâu ra." Quách ma ma nói với Lệ Nam Khê, sau đó vẫy hai nha hoàn bước lên phía trước: "Đây là thiếu phu nhân của chúng ta, còn không mau chào thiếu phu nhân."
Hai thanh âm trong trẻo đồng thời vang lên.
"Nô tỳ Sương Ngọc/ Sương Tuyết thỉnh an thiếu phu nhân.

Thiếu phu nhân phúc thọ an khang."
Lúc này Lệ Nam Khê mới nghiêm túc đánh giá các nàng..
Tỷ tỷ Sương Ngọc, muội muội Sương Tuyết.
Dung mạo thanh lệ phóng khoáng, làn da hơi ngăm, vóc người đều rất cao.

Cử chỉ điệu bộ khiêm nhường tự nhiên, không có chút nào là ngượng ngùng hay bất an.
Lệ Nam Khê hỏi: "Các ngươi đã từng học qua quy củ chưa?" Nàng nghĩ hai người có lẽ là chưa bao giờ hầu hạ bên trong nội viện, liền bổ sung thêm: "Cũng không có gì quan trọng.

Chẳng qua là nếu phạm phải sai lầm gì trong nội trạch, sợ là sẽ bị người ta nói ra nói vào."
Sương Ngọc cười nói: "Tất nhiên là đã học qua rồi ạ.

Khi còn nhỏ, chúng nô tỳ cũng đã làm việc trong một quý phủ, sau này có cơ hội xuất phủ cho nên mới học chút võ nghệ phòng thân.


Bây giờ lại làm lại công việc trước kia cũng không khó khăn gì mấy."
Sương Tuyết lại có chút ngượng ngùng: "Chúng nô tỳ vốn là muốn tìm một công việc khác để làm, nhưng Thường đại nhân thấy tỷ muội nô tỳ biết được quy củ lễ nghi, cho nên mới tìm chúng nô tỳ."
Lệ Nam Khê nghe vậy cũng có chút an tâm, liền dặn dò bọn họ: "Hôm nay trước tiên không cần làm gì cả, cứ đi theo Quách ma ma để làm quen với hoàn cảnh xung quanh, biết được các chủ tử trong phủ, tránh cho sau này đắc tội lầm người."
Sương Ngọc Sương Tuyết lập tức hành lễ tuân theo.
Thấy canh giờ cũng đã tương đối, Lệ Nam Khê liền tính toán đi đến Mộc Miên uyển.
Lúc này Thu Anh lại đi đến, nói nhỏ bên tai nàng vài câu.
Lệ Nam Khê liền thay đổi ý định, trước tiên đi đến sân viện hôm qua đã hẹn với Trịnh di nương.
Vẫn là dưới tàng cây ấy, Trịnh di nương đang yên lặng chờ đợi.
Hai người mới vừa gặp mặt nhau, Trịnh di nương đã gấp gáp đem chuyện mình mới tìm hiểu được kể cho Lệ Nam Khê nghe.
"…Hôm qua ta có nói chuyện phiếm với Trương di nương một lúc.

Trương di nương nhớ lại những chuyện ở Lương phủ năm đó, có nói là lúc Vu di nương vừa mới đến Lương phủ, cách nói chuyện không quá lưu loát, khẩu âm còn có chút kì quái, không giống với người Trung Nguyên."
Nghe xong Trịnh di nương nói, Lệ Nam Khê liền đột nhiên nghĩ đến ngũ quan thâm thúy của Trọng Đình Xuyên, còn có đôi mắt đen láy như hồ sâu kia.
Thật ra, tướng mạo của hài tử Trọng gia đều rất xinh đẹp.

Nhưng Trọng Đình Xuyên không thể nghi ngờ là người xuất chúng nhất trong số đó.
Dù Lệ Nam Khê chưa từng gặp qua Bình Ninh hầu, nhưng dựa vào tướng mạo của những nhi nữ khác, cùng với bộ dáng của Vu di nương, nàng cũng có thể mơ hồ thấy được… Ngũ quan của Trọng Đình Xuyên rõ ràng là có vài phần giống với Vu di nương hơn.
Mà dáng vẻ như vậy, đúng là có chút khác với đại đa số người Trung Nguyên.
Lệ Nam Khê Trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh ung dung, chỉ thoáng gật đầu: "Lời này của di nương, cũng vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.

Vẫn không thể đủ điều kiện để trao đổi được."
Nghe nàng nói như vậy, vành mắt Trịnh di nương lập tức đỏ lên, lấy khăn tay lau khóe mắt: "Phu nhân (*), tứ tiểu thư không còn nhỏ nữa, nếu cứ như vậy, sợ là sẽ rất phiền toái."
(*) Người Trọng gia gọi Lệ Nam Khê là thiếu phu nhân nhưng mà Trịnh di nương lại gọi Lệ Nam Khê là phu nhân, tức là quốc công phu nhân ấy mọi người.
Bà cũng biết những tin tức mình tìm được chẳng qua cũng chỉ là đoán mò mà thôi nhưng bà thật sự chẳng còn cách nào cả.
Trọng Phương Nhu đã mười sáu tuổi rồi.

Những nữ tử ở tuổi này phần lớn đã sớm xuất giá, mà nàng vẫn còn chưa nghị thân.
Hơn nữa ngũ tiểu thư của nhị phòng bên kia cũng đã mười bốn tuổi, qua năm sau liền sẽ xuất giá.
Ngày ngũ tiểu thư xuất giá đến càng gần, nhị phòng và lão phu nhân chắc chắn sẽ càng thúc giục Lương thị nhanh chóng tìm một mối hôn sự cho tứ tiểu thư.

Nhưng nếu Lương thị vì vậy mà tùy tiện gả nàng cho một nhà vô danh tiểu tốt nào đó…
Nếu vậy thì thật sự là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Vốn là Trịnh di nương cũng không định nhờ Lệ Nam Khê giúp đỡ.

Vị thiếu phu nhân này còn quá nhỏ, lại quá yếu đuối, nhìn không giống như người có thể nhờ vả.
Nhưng sau khi bà thấy được tiểu cô nương này đấu với Lương thị vài lần, không những không bị tổn hại gì mà còn toàn thắng trở ra, lúc này bà mới dụng tâm quan sát nàng thật kỹ.

Cuối cùng mới quyết định đến đây nhờ nàng.
Lệ Nam Khê biết, Lương thị nhiều năm không thể hoài thai, nhìn bên ngoài thì giống như rất yêu thương nhi nữ thứ xuất, nhưng kỳ thật bên trong lại rất vô tình, lo lắng của Trịnh di nương, thật ra cũng có khả năng xảy ra.
Lệ Nam Khê nhìn thần sắc nôn nóng của bà, liền nói: "Nếu di nương chịu đáp ứng ta một chuyện, vậy thì ta sẽ cố gắng nghĩ cách giúp ngươi."
Trịnh di nương vội nuốt nước mắt, ngẩng đầu nhìn nàng.
Lệ Nam Khê chậm rãi nói: "Nếu sau này di nương có thể giúp ta lưu ý đại phu nhân một chút, biết được chuyện gì thì nói cho ta biết một ít thì ta sẽ giúp ngươi."
Đây là điều kiện mà hôm qua Trọng Đình Xuyên và nàng đã thương nghị tốt.
Hiện giờ Trịnh di nương đến nhờ vả nàng, nếu chuyện của Vu di nương không thể biết được rõ ràng, vậy thì chi bằng mượn cơ hội này khiến Trịnh di nương làm việc cho nàng.

Sau này Lương thị bên kia có động tĩnh gì, Lệ Nam Khê cũng không đến mức rơi vào thế bị động.
Trọng Đình Xuyên sợ lúc hắn không có ở phủ, Lương thị lại mưu tính chuyện gì, cho nên mới nói cho Lệ Nam Khê chủ ý này.
Lệ Nam Khê cảm thấy cũng có lý, liền gật đầu đồng ý.
Trịnh di nương không nghĩ đến Lệ Nam Khê lại nói ra yêu cầu như vậy, lập tức ngẩn người.
Lệ Nam Khê cũng không vội, nếu Trịnh di nương đồng ý thì nàng có thêm một trợ lực, còn nếu Trịnh di nương không đồng ý, nàng cũng chẳng có tổn thất gì.
Vì thế, nàng vẫn ung dung chờ đợi, xem Trịnh di nương quyết định như thế nào.
Trịnh di nương cúi đầu suy nghĩ rất lâu.

Bước chân đi qua đi lại dưới tàng cây, thần sắc nôn nóng, hai tay xoắn chặt.
Cuối cùng, bà cũng hạ quyết tâm.
"Hết thảy đều nghe phu nhân." Trịnh di nương kiên định nói: "Sau này phu nhân có sắp xếp gì, cứ việc nói với ta."
Lệ Nam Khê nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người bước ra khỏi viện, khoan thai đi đến Mộc Miên uyển.
Tuy Lệ Nam Khê đi trước, nhưng cũng không biết Trịnh di nương dùng cách nào, vậy mà lại có thể đến Mộc Miên uyển trước nàng.
Đến khi Lệ Nam Khê bước vào phòng, Trịnh di nương đã hầu hạ Lương thị uống xong một chén trà nhỏ, lúc này đang đặt ly trà xuống bàn.
Lệ Nam Khê cũng không nhìn đến Trịnh di nương, chỉ chậm rãi đi đến.
Hôm nay, đầu tiên là gặp mặt tỷ muội Sương Ngọc, sau đó là đi gặp Trịnh di nương, vì thế thời gian cũng bị trì hoãn, chậm hơn một chút so với ngày thường.
Kết quả lại ngoài ý muốn gặp được Trọng Đình Huy cũng đến thỉnh an Lương thị.
Lệ Nam Khê vấn an Lương thị, sau đó hỏi thăm Trọng Đình Huy hai câu xong liền ngồi xuống ghế mà lúc này Trọng Đình Huy cũng đứng dậy cáo từ muốn rời đi.
Lương thị vẫn luôn cố ý quan sát Trọng Đình Huy, đến khi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất khỏi phòng, bà mới nhìn lại mọi người trong phòng.

Lại ngoài ý muốn phát hiện Lệ Nam Khê đang trò chuyện với Trọng Phương Linh.
Câu chuyện vốn là do Trọng Phương Linh khơi mào trước, vì thấy xiêm y Lệ Nam Khê mặc trên người rất đẹp, liền hỏi nàng mua ở đâu.

Sau khi biết được xiêm y này từ Giang Nam đem đến, vẻ mặt Trọng Phương Linh lập tức lộ rõ thất vọng.
Lệ Nam Khê liền khuyên nàng: "Nếu bát tiểu thư cũng muốn may một bộ như thế này vậy thì đến Cẩm Tú các thử xem.

Ta nghe nói tú nương ở đó tay nghề rất tốt, nếu ngươi nói kỹ càng với bọn họ, có lẽ là cũng sẽ may được."
Váy áo Lệ Nam Khê đang mặc là hàng thêu Tô Châu, làn váy tươi đẹp viền hoa thêu, trên váy lại có hoa văn hồ điệp thêu chìm, sinh động như thật, cực kỳ xinh đẹp.
Trọng Phương Linh hơi do dự: "Thật sự có thể làm sao?"
"Hẳn là được." Lệ Nam Khê nói, vừa thuận miệng chuyển đề tài, nói tiếp: "Mấy ngày trước ta nghe người ta nói, hình như trước đây tứ tiểu thư cũng có lúc vừa mặc xiêm y do Cẩm Tú các may, vừa đánh đàn, cả người xinh đẹp đoan trang, tiếng đàn cũng vì vậy mà càng trở nên thanh thoát hơn.

Nói vậy, xiêm y của Cẩm Tú các hẳn là rất không tồi."
Trọng Phương Linh đang muốn gật đầu, lại đột nhiên nhận ra có điều không đúng, liền hỏi: "Tẩu tẩu nghe người ta nói tỷ tỷ đánh đàn rất hay sao?"
"Đương nhiên rồi.

Bát tiểu thư hẳn là cũng biết chứ? Dù sao thì tứ tiểu thư lúc còn ở tĩnh nhã giới học nghệ, cầm nghệ là đệ nhất, nói vậy hẳn là có không ít người biết."
Tĩnh nhã giới là nơi học tập nữ nghệ và cầm kỳ thi họa của nhóm quý nữ kinh thành.

Nếu cô nương nào có thể học ở đó, đây chính là một vinh dự rất lớn.
Trọng Phương Nhu và Trọng Phương Linh cũng đã từng học ở đó.
Lúc này sắc mặt của Trọng Phương Linh đã có chút khó chịu: "Cầm nghệ của tứ tỷ cũng xem như là không tệ thôi nhưng cũng không đến mức đệ nhất đâu."
"Phải không?" Lệ Nam Khê không tỏ ý kiến, chỉ cười: "Có lẽ là ta nghĩ sai rồi.


Chẳng qua là nghe người ta nói như vậy, nên mới nghĩ là thế.

Mong bát tiểu thư đừng để ý."
Trọng Phương Linh miễn cưỡng cười: "Không sao.

Chắc là tẩu tẩu nghe nhầm lời đồn bậy bạ mà thôi."
Nói xong, nàng rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn hoa văn trên làn váy của mình.
Lệ Nam Khê xem thần sắc của nàng, biết chuyện này như vậy là đã nắm chắc bảy tám phần, vì thế liền an tâm nhìn nhành liễu rũ ngoài cửa sổ.
Kỳ thật mưu kế mà Trọng Đình Xuyên rất đơn giản.

Đó chính là khiến Trọng Phương Nhu khuyên Lương thị mang Trọng Phương Nhu đi theo.
Trọng Phương Linh xưa nay rất kiêu ngạo, đặc biệt là tài đánh đàn của mình.
Nếu nàng biết được bên ngoài đồn đại cầm nghệ của Trọng Phương Nhu tốt hơn nàng, đương nhiên sẽ không phục, nhất định phải để Trọng Phương Nhu đi theo, trước mặt mọi người cùng nhau tỷ thí một trận, để người ta biết được, nàng tài giỏi hơn Trọng Phương Nhu rất nhiều.
Bây giờ xem thần sắc của Trọng Phương Nhu như vậy, chuyện này hẳn là đã thành công rồi.
Lệ Nam Khê lại ngồi thêm một lát nữa, sau đó liền đứng dậy cáo từ.
Khoan thai mà đi, còn chưa bước ra khỏi cửa phòng, đằng sau đã truyền đến một tiếng gọi nhẹ.
"Tẩu tẩu, đến lúc đó tẩu cũng sẽ đến tham gia thưởng hoa yến của Mai gia sao?" Trọng Phương Linh giống như đã hạ quyết tâm, ánh mắt sáng quắc nhìn Lệ Nam Khê: "Tẩu sẽ đi chứ?"
Lúc đầu, bởi vì Lệ Nam Khê muốn lén lút nói chuyện với Vu di nương cho nên mới không định tham gia yến tiệc này.
Nhưng, bây giờ tình hình đã khác, cho dù nàng có chủ động đến hỏi, Vu di nương chắc chắn cũng sẽ không nói cho nàng.

Vậy thì thà tham gia yến tiệc giải sầu có lẽ sẽ tốt hơn.
"Hẳn là sẽ đi." Lệ Nam Khê mỉm cười.
Trọng Phương Linh cũng cười, nhưng ý cười vẫn chưa đạt tới đáy mắt: "Vậy chúng ta sẽ cùng nhau đi.

Nhất định không được ở nhà đâu đấy."
Lệ Nam Khê cũng không tiếp lời, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, sau đó bước ra khỏi phòng.
-------------------------------
Tối nay Trọng Đình Xuyên về hơi trễ.
Lệ Nam Khê sợ hắn bị đói, trong bữa ăn cũng không nói năng gì cả, sau khi hai người dùng bữa xong, nàng mới kể cho hắn nghe đại khái chuyện ban sáng.
Nghe xong, Trọng Đình Xuyên cũng chưa hỏi đến chuyện của Trịnh di nương và Trọng Phương Nhu mà lại hỏi: "Nàng cũng sẽ tham gia thưởng hoa yến kia sao?"
"Tất nhiên rồi." Lệ Nam Khê ngạc nhiên nói: "Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Thế nào, bây giờ lục gia lại không chịu?"
Lời này của nàng ngữ khí rất tùy ý, còn mang theo vài phần trêu đùa.
Trọng Đình Xuyên thấy vậy, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, kéo nàng ngồi vào trên đùi mình, sau đó mới nói: "Hay là đừng đi nữa."
Lệ Nam Khê nghe nói xong, đương nhiên là không đồng ý.
Bởi vì ngày hôm qua đã bàn bạc xong, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị xong tất thảy, còn cố ý chọn một bộ trang sức để đi dự tiệc.

Tiêu phí cả một buổi chiều, nàng cũng không muốn công sức đổ sông đổ biển.
Suy nghĩ một chút, nàng hỏi Trọng Đình Xuyên: "Lục gia cho ta một cái lý do để không đi xem nào."
Trọng Đình Xuyên cân nhắc vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Nghe nói người chủ trì tiệc chiêu đãi lần này là Mai gia Mai tam lang."
Thấy biểu cảm mơ hồ của nàng, biết nàng vẫn còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, Trọng Đình Xuyên cũng chỉ biết ho nhẹ một cái, không được tự nhiên nói: "Mai tam lang kia tướng mạo bất phàm, phong lưu phóng khoáng, là nam nhân xuất chúng hiếm có.

Nghe nói, phàm là nữ nhân, chỉ cần gặp qua rồi, sẽ không tránh khỏi ái mộ hắn."
Lúc đầu Lệ Nam Khê vẫn chưa hiểu rõ.

Nhưng sau khi Trọng Đình Xuyên giải thích vài câu, nàng cuối cùng cũng hiểu ra được ý tứ của hắn, nhất thời dở khóc dở cười.
"Lục gia sợ ta cũng bị Mai tam lang kia quyến rũ à?" Lệ Nam Khê vừa bực mình vừa buồn cười nâng ngón tay chọc vào ngực hắn: "Có phải là ý này hay không?"
Mặc dù đúng là ý này, nhưng Trọng Đình Xuyên cũng chắc chắn sẽ không thừa nhận, chỉ đạm mạc cười: "Không phải.

Chẳng qua là nói cho nàng biết vậy thôi."
Lệ Nam Khê sao có thể tin lời này của hắn.
Nếu không có ý đồ gì, tại sao lại đặc biệt nhắc đến Mai tam lang kia?
Còn cái gì mà "phong lưu phóng khoáng", "thế gian ít có"…
Nàng mạnh mẽ dùng sức đẩy ngực hắn ra, giả vờ tức giận: "Nếu lục gia đã không tin ta, vậy thì cứ nhốt ta ở trong phủ cả đời đi, như vậy cả đời này sẽ không bao giờ gặp người khác được."
Lời này của nàng nửa thật nửa giả, cũng ẩn chứa một chút oán khí trong đó.
Cho dù là ai, bị phu quân của mình hoài nghi như vậy thì chắc chắn trong lòng sẽ không vui nổi được.
Trọng Đình Xuyên thấy bộ dáng ủy khuất cùng với tức giận của nàng, biết lời nói của mình đã khiến nàng hiểu lầm, liền vội vàng duỗi tay ôm nàng vào lòng, không cho nàng đi.
Hắn cũng không phải là hoài nghi nàng.
Chẳng qua là do hôm nay hắn cũng vừa vặn gặp được Mai tam lang, trong lòng có chút không được thoải mái mà thôi.
Đã lâu không gặp, thiếu niên kia càng thêm tuấn tú phong nhã, càng khí chất hơn xưa.
Mà trùng hợp là, y phục của hai người lại cùng màu.
Nếu là trước đây, Trọng Đình Xuyên cũng sẽ không rảnh để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.

Nhưng hắn lại nhớ đến hai chữ "lão gia" của tiểu nha đầu.
Lại nhìn Mai tam lang, hắn lại càng cảm thấy thiếu niên kia… thật sự là trẻ tuổi phong lưu.
Càng nhìn, trong lòng càng có chút hụt hẫng.
Trọng Đình Xuyên một tay ấn nữ hài nhi vào trong ngực mình, thấy đôi mắt nàng cũng đã long lanh vệt nước, hắn liền biết lời nói vô ý của mình đã làm tổn thương nàng.
Dù nàng chưa nói rõ, nhưng tâm ý của nàng đối với mình, hắn vẫn biết được.
Trọng Đình Xuyên vội vàng ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành nàng, sợ nàng vẫn cứ giận hắn, như vậy những thời gian hợp ý thân mật trước đây sẽ không còn nữa.
Nhưng hắn làm sao biết dỗ dành ai?
Nói tới nói lui cũng chỉ có hai chữ "xin lỗi" lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng lại thêm vào vài chữ "ta không có ý đó"…
Lúc đầu Lệ Nam Khê còn có chút tức giận, nhưng sau khi thấy hắn dỗ người mà đến mấy từ mới mẻ cũng không có, chỉ biết nói hai câu kia, có muốn giận cũng không giận được nữa, ngược lại còn có chút dở khóc dở cười.
"Nghe nói Vệ !uốc công "văn thao võ lược", rất lợi hại." Lệ Nam Khê nói: "Nhưng bây giờ ta lại thấy, hai chữ phía sau kia thì đúng, nhưng hai chữ phía trước… cũng thật đáng nghi ngờ."
Trọng Đình Xuyên vừa nghe liền biết nàng đang trêu chọc mình.
Nhưng mà, nàng đã chịu nói đùa với hắn, như vậy hẳn là cũng đã không có việc gì.
Trọng Đình Xuyên trong lòng thở phào, thấy nàng cười giảo hoạt thì rất vui mừng, lại càng muốn yêu thương.

Nhìn đến đôi môi hồng nhuận của nàng, cảm thấy thập phần ngon miệng.
Hắn cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, cúi người hôn xuống.
Lúc hai người đã có chút ý loạn tình mê, Trọng Đình Xuyên mới chậm rãi buông ra.
"Nàng còn nhớ nàng đã đáp ứng cái gì với ta không?"
Lệ Nam Khê bỗng nhớ lại chuyện hôm qua, gò má lập tức ửng đỏ, vội đứng dậy muốn chạy trốn.
Ai ngờ vừa mới chạy, đã bị hắn ôm lấy ngang hông.
Trọng Đình Xuyên gắt gao ôm nàng từ đằng sau, lực đạo mạnh mẽ, giống như hận không thể khảm nhập nàng vào trong xương cốt của mình.
Nhưng mà, lúc dừng bên vành tai nàng, nụ hôn lại mềm nhẹ dị thường.
"Xem ra nàng vẫn còn nhớ rõ."
Hơi thở nóng rực gần trong gang tấc.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên, trằn trọc lưu luyến bên gáy, bên vành tai nàng.
"Bây giờ cũng vừa vặn tối rồi, hay là chúng ta làm luôn đi."

Bình Luận (0)
Comment