Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 54


Tiểu đồng đang khom người đứng đợi.

Một lát sau, liền cảm giác được bóng người trước mặt đột nhiên nhoáng lên, thiếu niên đã đi ra đến cửa phòng.
"Đi nào." Mai Giang Ảnh phất nhẹ ống tay áo: "Đến phòng khách nhìn thử xem."
Tiểu đồng "a" một tiếng, sau đó lại ngẩn ra: "Công tử, phòng khách nào cơ?"
Trong phủ có hai hoa viên.

Một cái là Kim Trà viện dùng để tiếp khách, cái còn lại là Noãn Hương viện, từ trước đây đều không cho phép người ngoài đi vào.
Trong Noãn Hương viện có rất nhiều loại hoa quý hiếm, đều là được Mai tam lang đi du lãm khắp nơi mang về.

Mỗi một cây đều được hắn cẩn thận che chở chuyển về kinh thành, vì thế toàn phủ trên dưới đều rất coi trọng Noãn Hương viện này.
Tiểu đồng nghĩ, nhất định là Kim Trà viện rồi, lập tức cảm thấy rất hối hận vì câu hỏi ngớ ngẩn này của mình.
Nào biết thiếu niên tuấn lãng đằng trước lại nhẹ nhàng mỉm cười, nói ra đáp án ngoài dự liệu của hắn.
"Đương nhiên là Noãn Hương viện."
----------------------------
Trong Kim Trà viện, khách khứa đang được các thanh y nha hoàn dẫn đường đến phòng tiếp khách.

Các phu nhân cười nói vui vẻ, các vị tiểu thư thì nhẹ nhàng trò chuyện với nhau, trên mặt đều mang theo ý cười vui sướng.
Lệ Nam Khê vừa mới hồi kinh không lâu, sau lại vì chuyện hôn sự nên cũng không ra ngoài xã giao nhiều, vì thế người quen ở đây rất ít.

Mọi người thấy một tiểu cô nương búi tóc đang nói chuyện với Mai phu nhân, tuy rất kinh diễm với dung mạo của nàng, nhưng cũng không biết nàng là ai, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Càng đi đến phòng khách càng gặp được nhiều người, hơn nữa Lệ Nam Khê luôn có cảm giác vô số ánh mắt như có như không đang đánh giá nàng, vì thế rất không được tự nhiên liền quay sang nói với Mai phu nhân một tiếng, hai người liền đi đến vườn hoa cách đó không xa.
Ban nãy nghe Mai phu nhân nói, nàng vẫn luôn nghi hoặc trong lòng.
Lúc này hai người đã dừng lại, Lệ Nam Khê mới nói: "Không phải là ta không muốn giúp mà là tài hèn học ít, sợ là càng giúp càng sai."
"Sao có thể như vậy được." Mai phu nhân cười nói: "Vài ngày trước có gặp được huynh trưởng của thiếu phu nhân, hắn còn chính miệng khen lục thiếu phu nhân."
"Ca ca?" Nghe được đáp án này, Lệ Nam Khê rất sửng sốt.
"Quan hệ giữa Lệ tứ thiếu gia và tam lang nhà ta vẫn luôn rất tốt." Mai phu nhân nói: "Năm đó ở Giang Nam, hai người đã gặp nhau một lần.

Sau đó vì xa xôi cách trở mà không liên lạc với nhau nữa.

Cuối năm trước tam lang lại có cơ hội gặp được tứ thiếu gia ở kinh thành, lúc này hai người mới kết giao lại với nhau một lần nữa.

Mấy ngày trước Vân Khê đến đây làm khách, có nói với tam lang là lục thiếu phu nhân rất am hiểu hoa nghệ, vì thế ta mới biết."
Lệ Nam Khê phát hiện ra, khi nhắc đến tứ ca, lúc đầu Mai phu nhân chỉ xưng là "tứ thiếu gia", nhưng sau đó thuận miệng lại đổi thành "Vân Khê", có thể thấy được bà thật sự rất thân thiết với ca ca.
Tuy rằng tứ ca nhìn cà lơ phất phơ như vậy, nhưng cũng chỉ thoải mái đối với người có thể tin cậy mà thôi.

Đối với người xa lạ, hắn sẽ thập phần khách khí xa cách.
Chẳng lẽ bởi vì Mai tam lang kia, cho nên ca ca đối với người của Mai gia cũng khác? Nói vậy, hẳn là ca ca cũng rất thân thiết với vị Mai tam lang kia.
Chuyện quen biết với Mai tam Lang, ca ca chưa từng nói cho nàng, vì thế nàng cũng không biết được.
Nghĩ vậy, lúc nói chuyện với Mai phu nhân, Lệ Nam Khê cũng bớt đi vài phần câu nệ: "Không biết Mai phu nhân dùng loại bình nào để cắm hoa vậy?"
Mai phu nhân thấy nàng cuối cùng cũng đáp ứng, liền nói: "Là bình miệng rộng, loại thường được đặt trên bàn bát tiên."
Vừa nghe như vậy, Lệ Nam Khê liền hiểu được.
Bình sứ miệng rộng rất khó để cắm hoa, bởi vì miệng rộng, hơn nữa còn có góc cạnh, rất khó để hoa cắm vào có thể giữ được màu sắc vào dáng đứng.

Nếu cắm nhiều hoa thì nhìn có vẻ chen chúc rườm rà.

Nếu cắm ít, mỗi cành hoa sẽ tỏa ra tứ phía, mà ở giữa lại trống rỗng chẳng có gì.
"Ta có thể giúp phu nhân xem thử." Lệ Nam Khê trầm ngâm: "Nhưng cũng không chắc có thể giúp ích được gì hay không."
"Không sao." Mai phu nhân vội vàng nói: "Lục thiếu phu nhân chịu ra tay giúp đỡ là đã quý lắm rồi."
Thấy Mai phu nhân quả thực rất khẩn thiết muốn nàng qua đó, trong lòng Lệ Nam Khê rất nghi hoặc.

Nhưng nghĩ lại một chút, trước đây nàng chưa từng quen biết Mai phu nhân, như vậy, làm sao có ý đồ gì được.

Huống chi lúc trước Mai đại nhân từng nhắc nhở với quốc công gia về chuyện nghiêm tra Giang Nam…
Nghĩ vậy, Lệ Nam Khê cuối cùng cũng không lo lắng gì nữa, cười nói: "Ngài không cần khách khí như thế.

Không biết bây giờ bình hoa kia đang ở nơi nào?"
"Để ta sai người dẫn đường cho lục thiếu phu nhân, lục thiếu phu nhân hãy đi trước, ta sẽ đến ngay."
Nói xong, Mai phu nhân liền gọi một thanh y nha hoàn đến: "Ngươi đi tìm Văn Tâm, nói nàng chờ trong Noãn Hương viện, sau đó dẫn Vệ Quốc công phu nhân đi vào đó."
Thanh y nha hoàn có chút do dự: "Phu nhân, Văn Tâm tỷ tỷ lúc này sợ là không rảnh."
Văn Tâm là đại nha hoàn của tam công tử, nàng sợ Văn Tâm sẽ không chịu đến đó.

Dù sao thì Văn Tâm cũng là người của tam công tử, cho dù là có lệnh của Mai phu nhân, tam công tử e là cũng sẽ không đồng ý cho mượn người.
Nhưng mà, Noãn Hương viện không phải là nơi người bình thường có thể đi vào, ví dụ như nàng.

Đây cũng là lý do vì sao phu nhân lại sai nàng gọi Văn Tâm dẫn lục thiếu phu nhân đến đó.
Mai phu nhân liền nói: "Cứ nói là lục thiếu phu nhân đến để giúp nhìn xem cái bình hoa kia, nàng tức khắc sẽ đi."
Thanh y nha hoàn không hiểu được trong Noãn Hương viện có cái gì.

Nhưng nghe được ngữ khí chắc chắn như thế của Mai phu nhân, nàng liền yên tâm, sau đó hành lễ rồi vội vàng rời đi.
Mai phu nhân phải tiếp đón khách mời nên không thể dẫn nàng đi được, vì thế Lệ Nam Khê được một nha hoàn khác dẫn đến Noãn Hương viện.

Từ xa đã thấy được một cổng viện hình vòm, còn chưa đi đến, đã ngửi được hương hoa thơm ngát.

Lệ Nam Khê kinh ngạc.
Tuy hương hoa này không nồng đậm như ở Kim Trà viện, nhưng lại thanh u thoang thoảng, thật sự bên kia không thể so sánh được.

Nếu nàng đoán không lầm, ở đây trồng ít nhất là mười loại hoa.
Sau khi đi đến cổng viện, tỳ nữ liền dừng lại, áy náy nói: "Nơi này ta không thể vào được, mong thiếu phu nhân thứ lỗi.

Văn Tâm tỷ tỷ hẳn là cũng sắp đến đây rồi, phiền thiếu phu nhân chờ một chút."
Lệ Nam Khê gật đầu: " Không sao."
Lúc này bỗng nhiên có một thiếu nữ vội vàng đi đến.

Trên thân mặc một bộ váy dài song khoa vân nhạn màu xanh nhạt, tay mang vòng cửu chuyển lả lướt, dáng người yểu điệu, dung mạo thanh tú.
"Văn Tâm đang giúp ca ca ta sắp xếp một vài bình hoa, không thể đến được, ta liền đi thay nàng." Thiếu nữ tươi cười với Lệ Nam Khê, thủ thế "thỉnh", mời nàng đi vào trong, áy náy nói: "Mong lục thiếu phu nhân thứ lỗi."
Nghe vậy, Lệ Nam Khê cũng đã đoán ra được thân phận của nàng, cười nói: "Mai tiểu thư không cần khách khí như vậy."
Nụ cười chân thành lại nhẹ nhàng, khiến Mai Giang Uyển cảm thấy rất thoải mái, trong lòng vui mừng, liền vui vẻ trò chuyện với nàng, hai người cùng nhau đi vào bên trong.
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt là một cái bàn bát tiên to rộng.

Trên bàn có một bình sứ vẽ hoa văn hoa sen.

Trong bình cắm rất nhiều cành hoa, đan xen trùng điệp, khoảng cách phù hợp, cực kỳ đẹp đẽ.
"Hoa này…" Lệ Nam Khê hơi do dự, nói: "Cắm thật sự rất đẹp."
Mai Giang Uyển vốn định nói cho nàng, hoa này là do tam ca cắm.

Tài cắm hoa của ca ca vốn xuất chúng hơn người, nhưng nghĩ lại, nếu mẫu thân đã cố ý sai Văn Tâm trầm ổn giỏi giang đến đây tiếp đón quốc công phu nhân, cũng không nhắc đến Văn Lan hoạt bát nói nhiều, nói vậy cũng không tính toán cho quốc công phu nhân biết tình hình thực tế, liền nói qua loa: "Ừ, cũng được."
Nếu Lệ Nam Khê đã đáp ứng Mai phu nhân, đương nhiên sẽ nghiêm túc mà làm chuyện này.

Nghe vậy liền cười cười, đem tâm tư chuyển đến bình hoa trước mắt.
Lệ Nam Khê chuyên chú nhìn những cành hoa trong bình, tập trung đến mức không để ý đến những cái khác.
Nàng không thấy được thân ảnh chợt lóe lên bên cửa sổ kia, nhưng Mai Giang Uyển lại thấy được.
Mai Giang Uyển quay đầu lại nhìn Lệ Nam Khê, thấy nàng vẫn đang tập trung vào bình hoa nên không dám quấy rầy.
Mai Giang Uyển thả nhẹ bước chân đi đến cửa, rẽ phải rồi đi thêm một vài bước nữa, nhẹ giọng nói với thiếu niên vừa mới đến: "Sao tam ca lại đến đây?"
Vị trí nàng đứng vô tình rất hợp lý, vừa vặn chắn giữa Mai Giang Ảnh và Lệ Nam Khê.
Mai Giang Ảnh rất cao, dưới tình huống như vậy hắn vẫn có thể nhìn được một phần bên sườn của người đối diện, nhưng lúc này bởi vì Lệ Nam Khê đang muốn xem xét bình hoa, cho nên đã bắt đầu ngồi xuống ghế gấm cạnh đó nhìn kỹ.

Hơn nữa đã có Mai Giang Uyển chắn, vì thế Lệ Nam Khê một chút cũng không phát hiện ra một thân ảnh vừa mới xuất hiện kia.
Mai Giang Ảnh hơi nghiêng người, vòng qua muội muội nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang ngồi cạnh bàn, lại nói nhỏ với Mai Giang Uyển: "Nàng đụng đến hoa của ta, ta dù sao cũng phải đến nhìn một chút."
Mai Giang Uyển che miệng cười: "Sáng sớm hôm nay ta còn chính tai nghe được tam ca nói là bình hoa này có gì đó không thỏa đáng, để mẫu thân nhờ quốc công phu nhân đến nhìn giúp thử xem.

Như thế nào, bây giờ người cũng đã đến rồi, tam ca vẫn không yên tâm sao?"
Dứt lời, Mai Giang Uyển lại có chút lo lắng, nhỏ giọng nói với Mai Giang Ảnh: "Hoa nghệ của tam ca như thế nào, ai cũng rõ ràng, vậy mà thật sự lại muốn làm khó xử quốc công phu nhân sao?"
Mai tam lang là thiếu niên phong lưu văn nhã bậc nhất kinh thành.

Phàm là những môn nghệ thuật thanh cao hắn đều tinh thông, trong đó giỏi nhất vẫn là hoa nghệ và âm luật.
Cái bình sứ miệng rộng to lớn này rất khó cắm hoa, tam ca lại có thể.

Sáng sớm nay hắn còn cố ý cho mọi người trong nhà thưởng thức.
Mai Giang Uyển nói xong một lúc lâu vẫn chưa nghe thấy Mai Giang Ảnh trả lời, hơi kinh ngạc, liền theo ánh mắt của hắn nhìn qua.
Vừa nhìn liền cảm thấy kinh sợ, nữ hài nhi đã rút ra một cành hoa từ bao giờ, đang cầm kéo định cắt bớt một đoạn của cành hoa kia.
Mai Giang Uyển kinh hãi, nếu Lệ Nam Khê thật sự làm như vậy, e là sẽ hủy hoại hết cả chỉnh thể của bình hoa này, theo bản năng liền muốn kêu lên, nhưng lại bị thiếu niên đằng sau duỗi tay đè lại.
"Đừng vội." Mai Giang Ảnh nhẹ giọng nói: "Nhìn kỹ xem." Ngữ điệu bình tĩnh, thần sắc nghiêm túc.
Chủ nhân bình hoa đã nói như vậy, Mai Giang Uyển cũng chỉ có thể kìm chế lại lo lắng trong lòng, lẳng lặng quan sát.
Nữ hài nhi trong phòng cầm lấy kéo nhỏ, ước lượng cành hoa một lúc, cuối cùng hạ quyết định, cắt đi một đoạn dưới gốc cành hoa kia.
Chỉ một đoạn rất nhỏ, ước chừng chỉ bằng đầu ngón tay út của nàng.
Sau đó nàng cắm cành hoa vào lại trong bình, thật cẩn thận để nó ở nguyên vị trí ban đầu.
Thời gian còn lại, nàng luôn tập trung ngưng thần quan sát, vẫn chưa có hành động khác.
Mai Giang Uyển đang nhìn kỹ, bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ.

Nàng quay đầu nhìn lại.
Mai Giang Ảnh chậm rãi thu tay lại, chậm rãi nói: "Muội đi vào đi." Tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm người trong phòng: "Đừng có nói ta đã đến đây."
Mai Giang Uyển không hiểu vì sao ban nãy hắn lại để mặc Lệ Nam Khê cắt hoa đi, vốn tưởng rằng hắn sẽ lập tức đi vào ngăn cản, dù sao Mai tam lang từ trước đến nay vẫn luôn nổi tiếng cuồng ngạo, phàm là có người nghi ngờ hắn, hắn nhất định sẽ cùng đối phương phân cao thấp đến cùng mới thôi.
Nhưng mà, xưa nay Mai Giang Ảnh đều không thích giao tiếp với nữ tử, cách làm lúc này của hắn, thật sự là không giống với bình thường.
Mai Giang Uyển chỉ nghĩ là hắn không muốn lộ mặt, nên cũng không nói thêm cái gì, chỉ đi vào phòng, yên lặng đứng đó chờ Lệ Nam Khê.
Mai Giang Ảnh biết muội muội cũng sẽ không thể hiểu được thâm ý trong đó, đành âm thầm thở dài.
Cao thủ so chiêu, người khác không thể lĩnh hội được.
Tuy chỉ khác nhau một chút, nhưng cũng đã vượt xa ngàn dặm.
Lúc trước hắn vẫn cảm thấy bình hoa này cắm như vậy đã là tuyệt mỹ lắm rồi.

Tuy trong lòng cũng có một tia nghi hoặc, dường như vẫn còn chỗ có thể khiến bình hoa này càng thỏa đáng hơn, nhưng vẫn không thể nhìn ra được là chỗ nào.

Hắn đành tự lừa mình dối người, bình hoa này như vậy là tận thiện tận mỹ lắm rồi.
Bây giờ nhìn lại dáng vẻ hiện tại của nó…
Không thể không thừa nhận, chỉ một thay đổi nho nhỏ, lại có thể khiến bình hoa càng tinh tế tuyệt mỹ hơn.
Chẳng qua chỉ là do hắn tâm cao khí ngạo, tuy rằng trong lòng đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nhưng nhất thời lại không muốn thừa nhận kết quả này, ngoài miệng cũng không nói gì với Mai Giang Uyển cả.
Sau khi Lệ Nam Khê cắt bỏ đoạn cành hoa kia, quan sát kỹ càng một lúc, cuối cùng thấy không còn chỗ nào không ổn nữa mới quay sang nói với Mai Giang Uyển: "Bình hoa này đã đẹp lắm rồi.


E là không còn chỗ nào để sửa nữa."
Tâm trạng Mai Giang Uyển rất phức tạp.
Những bình hoa do ca ca tự tay cắm, không có ai dám tùy ý đụng vào cả, sợ chỉ động một chút liền sẽ phá hủy kết cấu chỉnh thể của cả bình.
Nhưng vị quốc công phu nhân này lại dám làm như vậy, hơn nữa, tam ca cũng không ngăn cản nàng…
Ngày thường Mai Giang Uyển tin phục ca ca nhất, nhưng lúc này lại cảm thấy rất bội phục Lệ Nam Khê, thở dài: "Thiếu phu nhân thật tài giỏi."
Lệ Nam Khê không biết vì sao ngữ khí cảm thán của nàng lại mang theo buồn bã như thế nhưng, nếu đã làm xong chuyện Mai phu nhân nhờ, chỗ này cũng không có gì để lưu lại nữa, liền cười nói: "Ta phải quay về nếu không người nhà sẽ đi tìm."
Mai Giang Uyển quay đầu nhìn lại cái bình sứ miệng rộng kia, cân nhắc một chút, sau đó nói: "Không bằng để ta đi cùng với thiếu phu nhân."
Lúc mới đến đây, Mai Giang Uyển có nói lát nữa phải quay về phòng nhìn xem bình hoa mà tam ca đưa cho nàng.
Lệ Nam Khê thấy nàng đổi ý, cũng không hỏi thêm cái gì, chỉ nói: "Vậy thì cùng nhau đi."
"Được." Mai Giang Uyển nói, bước chân cũng chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, thấy không còn thân ảnh của tam ca ở đây nữa mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cùng với Lệ Nam Khê quay trở lại Kim Trà viện.
Vừa đến cổng viện, đã nghe được tiếng cười nói thập phần náo nhiệt, thậm chí còn có chút ồn ào.
Mai Giang Uyển gọi nha hoàn đến hỏi thì mới biết được, bên trong lại có hai vị tiểu thư đang muốn so cầm nghệ.
"Là hai vị tiểu thư của quốc công phủ." Nha hoàn cúi đầu đáp: "Dường như ban đầu hai người có tranh cãi một chút, được một vị tiểu thư bên cạnh khuyên bảo vài câu, cuối cùng hai người liền quyết định phân cao thấp bằng cầm nghệ."
Nghe xong bẩm báo của nha hoàn, Mai Giang Uyển theo bản năng liền quay sang nhìn Lệ Nam Khê, dù sao nàng cũng là người của Vệ Quốc công phủ.
Thần sắc Lệ Nam Khê vẫn bình thường, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu bọn họ muốn so tài, vậy chúng ta cũng không cần quấy rầy làm gì." Lại hỏi Mai Giang Uyển: "Không biết quý phủ còn chỗ nào có thể uống trà không?"
Mai Giang Uyển nghe xong, liền biết Lệ Nam Khê không muốn dính dáng đến chuyện này.
Nghĩ cũng phải.
Người trong nhà mình đến nhà người ta làm khách, lại không biết tốt xấu mà cãi nhau, hơn nữa còn muốn so tài tỷ thí… Cho dù là ai, gặp được chuyện như vậy, thì trong lòng nhất định đều không vui vẻ gì.
Huống chi xưa nay Vệ Quốc công cũng không thân thiết lắm với người trong nhà, nói vậy chắc quốc công phu nhân cũng thế.
Mai Giang Uyển hỏi nha hoàn: "Ngươi biết bọn họ so tài ở đâu không?"
"Ở bàn đá dưới núi giả ạ."
Dưới núi giả có đôi bàn đá, chỉ cách nhau khoảng một trượng, như vậy là mỗi người một cái bàn với một cây đàn, đúng là một vị trí rất thích hợp.
Mai Giang Uyển trầm ngâm một lát, đột nhiên cười.

Nàng chỉ vào đình hóng gió cách đó không xa, nói với Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân, hay là chúng ta đến đó nói chuyện đi?"
Dứt lời, nàng giảo hoạt chớp chớp mắt, thấp giọng nói: "Chỗ đó có thể nhìn thấy được tình hình dưới núi giả.

Nhưng từ chỗ núi giả nhìn đến sẽ không nhìn thấy được cảnh vật trong đình hóng gió kia."
Lệ Nam Khê nhìn theo phương hướng mà nàng chỉ.
Chỗ kia có địa thế rất cao, nơi cao nhất có một cái đình hóng gió to rộng hình bát giác.

Có một bậc thang ngoằn ngoèo dẫn lên trên được làm bằng những khối đá muôn hình vạn trạng.
Địa thế như vậy, người bình thường sẽ rất ít khi ngẩng đầu lên nhìn, cho nên sẽ không để ý đến nơi này.

Hơn nữa bên ngoài đình hóng gió lại có vài cây xanh che chắn, mặc dù người bên dưới có nhìn lên cũng sẽ không thấy được rõ ràng tình hình trong đình.
Lệ Nam Khê chẳng qua là chỉ không muốn dính dáng đến trận tranh đấu của bọn họ mà thôi, cho nên mới không muốn vào trong xem thử nhưng đối với trận tỷ thí của hai người, nàng vẫn có một chút hiếu kỳ.
Bây giờ có một nơi xem náo nhiệt tốt như vậy, sao lại không đi?
"Cung kính không bằng tuân mệnh.

Vậy làm phiền Mai tiểu thư." Lệ Nam Khê mỉm cười nói với Mai Giang Uyển.
Thấy vị quốc công phu nhân này cũng không ngại ngùng câu nệ, trong lòng Mai Giang Uyển lại càng thích hơn, cười nói: "Khách khí như vậy làm gì? Ta cũng đang muốn đi lên đó để xem náo nhiệt, nếu lục thiếu phu nhân có thể đi cùng, có người trò chuyện, tất nhiên là không thể tốt hơn."
Nói xong liền lập tức phân phó nha hoàn kia chuẩn bị trà và điểm tâm bưng lên.

Sau đó liền cùng Lệ Nam Khê men theo những bậc thang đá mà đi.
Nhìn từ mặt đất lên, những khối đá lởm chởm kia rõ ràng có chút đáng sợ.

Nhưng mà, khi đặt chân lên mới biết được đá này đã được mài giũa nhẵn nhụi, thập phần vững chãi, không nhấp nhô cộm chân, cũng sẽ không làm thân mình mất thăng bằng mà đong đưa.
"Thật kỳ diệu." Lệ Nam Khê cúi đầu nhìn từng khối đá dưới chân, nhẹ giọng thở dài.
"Rất lợi hại phải không? Bậc thang của những phủ khác đều không tốt bằng ở đây đâu." Mai Giang Uyển cười tươi, ngữ khí tràn đầy tự hào: "Đây đều là do đích thân tam ca của ta tu sửa đấy."
Từ lúc vào Mai phủ, Lệ Nam Khê đã nhiều lần được nghe danh vị Mai tam Lang này.

Bây giờ lại nghe thấy Mai tiểu thư nói vậy, liền bật cười: "Mai tam lang đúng là danh bất hư truyền."
"Đúng vậy." Mai Giang Uyển nói: "Tam ca của ta lợi hại nhất."
Lệ Nam Khê nghe xong lời này của nàng, không khỏi nhớ đến hai vị ca ca thân yêu nhà mình, cũng nhịn không được mà nói: "Ca ca của ta cũng rất lợi hại đấy."
"Ta biết.

Là Lệ tứ thiếu gia sao?" Mai Giang Uyển đã đi đến bậc thang cao nhất, đang quay lại duỗi tay kéo Lệ Nam Khê đi lên: "Tam ca nói, Lệ tứ thiếu gia là người tiêu sái phóng khoáng hiếm có, có thể kết giao được."
Bởi vì có quan hệ giữa các ca ca, hai nữ hài nhi cũng vì thế mà sinh ra vài phần thưởng thức lẫn nhau.
Sau khi nhìn nhau một lát, hai người liền cùng vỗ tay mà cười, tay nắm tay ngồi xuống ghế đá trong đình, dựa vào lan can nhìn xem tình hình bên dưới.
Mai Giang Ảnh từ cửa sau của Kim Trà viện vòng đến dưới đình hóng gió, đang chuẩn bị đi lên bậc thang, liền nghe được một đoạn đối thoại như vậy.
Bước chân hắn hơi ngừng lại, muốn xoay người rời đi nhưng chỉ mới đi được nửa bước, lại có chút không cam lòng.

Do dự một lát, cuối cùng nhìn thấy một cái thang đang dựng đứng cạnh đó, hắn lặng lẽ trèo lên.
Lệ Nam Khê và Mai Giang Uyển đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Không bao lâu sau liền thấy được ở phía xa xa, hai cây đàn đã được đặt lên bàn đá.
Dưới ánh nhìn chăm chú của của các phu nhân tiểu thư, hai thiếu nữ cùng nhau đi đến trước bàn, gật đầu một cái, sau đó liền đồng thời khảy huyền cầm, bắt đầu đàn tấu.

Đây là tân khúc mới được đại danh gia đương triều sáng tác, đã có không ít người nghe qua, cũng có không ít người biết đánh.

Nhưng mà, bởi vì khúc đàn này tương đối mới mẻ, vì thế rất khảo nghiệm năng lực lý giải cũng như kỹ thuật của người đánh đàn.
"Hình như vị tỷ tỷ kia giỏi hơn." Mai Giang Uyển cũng là người học đàn, nói: "Kỹ thuật của nàng rất thành thạo, sợ là ta cũng không thể so với nàng."
Đang ẩn ở góc khuất cạnh đó, sau khi Mai Giang Ảnh nghe xong hai tiếng đàn kia cùng với lời nói của Mai Giang Uyển, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Tuy vị tiểu thư lớn tuổi hơn kia tài nghệ không tệ, nhưng tiếng đàn của nàng không có tình cảm.

Vị còn lại, tuy tài nghệ hơi thua kém một chút, nhưng tiếng đàn rất có hồn, nếu cho hắn chọn…
"Ta thì lại cảm thấy Phương Linh tốt hơn."
Thanh âm mềm mại của nữ hài nhi từ trong đình truyền đến, đánh tan suy nghĩ của hắn.
Mai Giang Ảnh ngưng thần lắng nghe.
Mai Giang Uyển không nghĩ đến Lệ Nam Khê lại đánh giá cao tiếng đàn của Trọng Phương Linh hơn, không khỏi kinh ngạc: "Sao lục thiếu phu nhân lại nói như vậy?"
"Kỹ thuật tuy tốt, nhưng tiếng đàn lại vô hồn.

So sánh với kỹ thuật hơi kém một chút, nhưng tiếng đàn lại chân thành tình cảm.

Ta nghĩ, ta sẽ chọn người sau." Lệ Nam Khê chậm rãi nói.
Mai Giang Uyển cười nói: "Đó là do tài nghệ của hai người sàn sàn như nhau mà thôi, chỉ nhìn một cách đơn thuần sao có thể bình phán được."
"Đúng vậy.

Nhưng mà, kết quả như thế nào cũng không liên quan đến ta." Lệ Nam Khê mỉm cười: "Bọn họ ai thắng ai thua, đối với ta cũng chẳng quan trọng."
Mai Giang Uyển hiểu được, ý của Lệ Nam Khê là, mấy lời bình phán kia của nàng là ý nào ra ý đó, không nhằm vào bất luận một người nào, cũng hoàn toàn không thể hiện Lệ Nam Khê yêu thích một trong hai vị tiểu thư kia.
Nghĩ đến hiểu biết ít ỏi của nàng về quốc công phủ, Mai Giang Uyển có chút hiểu rõ, gật đầu thấp giọng nói: "Lục thiếu phu nhân yên tâm.

Ta đương nhiên sẽ không nói với người khác."
Lúc nói chuyện, Mai Giang Uyển bỗng nhiên phát hiện một bóng người chợt lóe bên kia.
Nàng nhón chân nhìn thoáng quá, lại thấy Mai Giang Ảnh đang lọ mọ đi xuống từng bậc thang, chính là cái thang đứng mà ngày thường không ai dùng đến kia.
Mai Giang Uyển vô cùng kinh ngạc.

Vừa rồi cũng không thấy tam ca, vậy huynh ấy đến khi nào?
Cẩn thận suy nghĩ, hẳn là hắn vẫn chưa đi đến chỗ cao nhất, chỉ đứng ở lưng chừng sườn dốc mà thôi.

Mà bọn họ cũng chưa từng quay lại nhìn về phía đó, chỉ tập trung quan sát trận so tài dưới kia nên cũng không thể thấy được hắn.
Bây giờ người đã đi rồi, Mai Giang Uyển cũng không muốn nhắc đến chuyện hắn đã đến đây làm gì nữa.
Dù sao ca ca cũng không muốn giao thiệp với nữ tử.

Nếu nói ra chuyện ca ca chỉ lén lút mà không lộ mặt, giống như làm chủ nhà mà không coi trọng khách nhân, ngược lại sẽ càng phiền toái hơn.
Đến khi trận tỷ thí dưới kia đã gần đến hồi kết thúc, Lệ Nam Khê mới cùng Mai Giang Uyển đi xuống.
Ban đầu thấy bọn nhỏ tỷ thí, trong lòng Lương thị cũng không dễ chịu gì.

Chẳng qua lúc bà biết tin thì cũng đã muộn, Trọng Phương Nhu và Trọng Phương Linh đã sớm ước định xong ở tây sương phòng bên kia, hơn nữa các tiểu thư khác cũng không ngăn cản bọn họ.
Nữ nhi muốn tranh cao thấp cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng gì, nhưng mà, đường đường là đích tiểu thư của quốc công phủ, cứ như vậy mà bị soi mói giữa đám đông, không khỏi có chút không ổn.

Chi bằng mời một vài vị phu nhân am hiểu âm luật đến phòng nhỏ bên cạnh vừa phẩm trà và luận đàn, vừa có thể bình phán cao thấp, vừa có vẻ tao nhã hơn một chút.
Huống chi, bây giờ trận so tài đã xong, tuy hai người đều được ca ngợi tán thưởng, nhưng bởi vì tài nghệ của Trọng Phương Nhu cao hơn một bậc cho nên được khen ngợi nhiều hơn.
Thấy Lệ Nam Khê đi đến, cuối cùng Lương thị cũng có chỗ để xả giận: "Sao bây giờ lục thiếu phu nhân mới đến đây? Đã là đến làm khách nhà người ta thì chớ có nên chạy loạn như vậy."
Vừa dứt lời, nữ hài nhi bên cạnh Lệ Nam Khê liền tiến lên một bước, cười nói: "Là ta mời lục thiếu phu nhân cùng nhau đi dạo vườn hoa, hơi chậm trễ một chút, mong Trọng phu nhân đừng để bụng."
Đã ba năm nay Lương thị không đến Mai gia, nhưng nữ hài nhi trước mắt hình như có chút quen mắt, cũng không nắm chắc được, vì thế liền hỏi: "Tiểu thư là…"
Mai Giang Uyển hành lễ với Lương thị, nói ra thân phận của mình.
Lương thị liền biết được.
Hóa ra là đích nữ duy nhất của Mai gia.
Nếu Lệ Nam Khê vì được Mai tiểu thư mời đi ngắm hoa mà không có mặt ở đây, Lương thị cũng không nói được gì nữa, chỉ dặn dò nàng không nên quấy rầy chủ nhà thêm nữa, sau đó cũng đành từ bỏ.
Mai Giang Uyển nhìn ra được quan hệ không tốt giữa Lệ Nam Khê và Lương thị, liền kéo nàng lại ngồi chung một chỗ với mình, tránh cho Lệ Nam Khê ngồi gần Lương thị sẽ bị gây khó dễ.
"Bà bà kia của ngươi đúng là hung dữ thật." Mai Giang Uyển ghé sát vào tai Lệ Nam Khê thấp giọng nói: "Lúc nói chuyện với ngươi cũng không hề cười một cái còn lúc nữ nhi của bà ấy đến lại rất vui vẻ cười nói.

Sao có thể bất công như vậy được? Nương và đại tẩu của ta cũng không phải là như vậy."
Lệ Nam Khê thích Mai Giang Uyển thẳng thắn hồn nhiên như vậy, nghĩ một chút liền nói: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh."
"Nhưng cũng không đến mức như vậy a." Mai Giang Uyển không phục: "Theo ta được biết, tuy tính tình của Vệ Quốc công không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức bạc đãi bọn họ."
Lệ Nam Khê nghe nàng nói như vậy, cũng có có chút ngạc nhiên.

Nhưng lại nghĩ đến giao hảo giữa Lại bộ thượng thư Mai đại nhân cùng với Trọng Đình Xuyên, liền có chút hiểu được.
Càng chung sống với Trọng Đình Xuyên, nàng càng hiểu được, tuy hắn nhìn có chút lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra là người tốt.

Hơn nữa, hắn là người đã vực dậy Trọng gia.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không thể làm tốt hơn hắn.
Lúc này nghe được có người khen hắn, không biết vì sao, trong lòng nàng cũng rất vui mừng.
Lệ Nam Khê kéo lấy cánh tay Mai Giang Uyển, mỉm cười nói: "Thật không?"
"Đương nhiên."
Mai Giang Uyển đáp lời, sau đó thân thiết trò chuyện với Lệ Nam Khê về một chút sắp xếp của buổi tiệc chiêu đãi lần này.
Còn chưa đi đến cửa tây sương phòng liền có hai nữ hài nhi đến đây tìm nàng.
"Giang Uyển, bọn ta tìm ngươi mãi." Vị tiểu thư cao hơn cao giọng nói, dù cách rất xa vẫn có thể nghe thấy được: "Ta và Bình Lan tìm ngươi một lúc lâu cũng không thấy, còn tưởng ngươi không tham gia buổi tiệc ngày hôm nay chứ."
"Đúng đấy." Vị còn lại thanh âm trong trẻo tinh tế, dịu dàng nói: "Chúng ta còn muốn đến phòng ngươi tìm nữa đấy."
Mai Giang Uyển thấy hai người vừa mới đến, liền vui vẻ kéo Lệ Nam Khê qua đó.

Đến khi dừng trước mặt bọn họ, nàng mới nói: "Nói thật là ta cũng không muốn tham gia yến tiệc này đâu.

Nếu không phải có Tư Tư, e là cũng chỉ có thể ngồi lì trong phòng chờ các ngươi đến mà thôi."
Lệ Nam Khê và Mai Giang Uyển rất hợp ý nhau.

Nghe thấy nàng cứ mãi gọi mình là lục thiếu phu nhân, Lệ Nam Khê cảm thấy rất xa cách, liền nói tên tự ở nhà của mình cho nàng biết.

Mai Giang Uyển sửa lại miệng, sau đó cũng nói Lệ Nam Khê gọi bằng tên ở nhà của mình.
Hai vị tiểu thư kia nhìn sang Lệ Nam Khê.
Ba người tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng vóc dáng của nàng nhỏ xinh, so với thực tế thì có vẻ nhỏ hơn một chút, lại cẩn thận nhìn lên, Lệ Nam Khê vậy mà đã búi tóc rồi.


Nói vậy là đã xuất giá.
Liễu Bình Lan chần chừ: "Vị này là…"
Mai Giang Uyển biết, nếu nói ra thân phận của Lệ Nam Khê, hai vị trước mắt này chắc chắn sẽ bất an xa cách.

Nếu cứ như vậy, tất cả mọi người cũng sẽ không được tự nhiên.
Vì thế Mai Giang Uyển chớp mắt một cái, cười nói: "Ngươi đoán xem." Sau đó cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ cười cười nhìn hai người.
Chu Lệ Nương không nhẹ không nặng vỗ vào bả vai nàng một cái, cười xuy: "Ngươi lại thừa nước đục thả câu.

Không chơi với ngươi nữa."
Liễu Bình Lan ám chừng có lẽ là thân phận của Lệ Nam Khê không quá cao, dù sao thì quý nữ cao môn của kinh thành nàng đều đã gặp qua hết, liền kéo Chu Lệ Nương qua một bên, ôn nhu nói: "Tư Tư là ai thì có quan trọng gì đâu? Chúng ta chơi với nhau, để ý đến những chuyện đó làm gì?"
Nàng là cháu gái của Liễu các lão, phụ thân là hàn lâm ngự sử, được xếp vào hàng cao quý bậc nhất kinh thành.

Liễu gia còn rất gia giáo, gia phong rất tốt.
Chu Lệ Nương tính tình rất hào sảng, vừa rồi chẳng qua là chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, sau khi bị Liễu Bình Lan nhắc nhở cũng cảm thấy chính mình như vậy dường như có chút không thỏa đáng, liền áy náy nở nụ cười nhìn Lệ Nam Khê, lại quay sang Mai Giang Uyển: "Nghe nói lát nữa có trận tỷ thí hoa nghệ, ngươi có tham gia không?"
Lần này Mai gia tổ chức thưởng hoa yến, đương nhiên các hoạt động trong đó cũng có liên quan một chút đến hoa, ví dụ như ngắm hoa, vẽ hoa, làm thơ về hoa…
Triều đại coi trọng hoa nghệ, đương nhiên thi tài cắm hoa cũng không thể thiếu được.
"Đương nhiên là phải tham gia rồi." Mai Giang Uyển đáp, sau đó nói với Lệ Nam Khê: "Tư Tư cũng cùng tham gia luôn đi."
Lệ Nam Khê không muốn thi tài tranh đấu gì cả, liền nói: "Ta qua đó cổ vũ các ngươi là được."
Mai Giang Uyển nào có chịu như vậy, liền kéo cánh tay nàng nắm lấy thật chặt, giả vờ tức giận: "Ngươi đừng có nghĩ sẽ thoát được dễ dàng như vậy.

Nếu đã đi cùng, thì phải cùng nhau so tài."
Nàng chỉ nghĩ, Lệ Nam Khê mới đến đây, không quen thuộc lắm với hoàn cảnh và các mối quan hệ trong kinh thành.

Nếu lần này tham gia thi hoa nghệ, tất nhiên sẽ giúp nàng nhanh chóng hòa nhập với nơi này hơn.
Lệ Nam Khê làm sao không biết được một phen khổ tâm của Mai Giang Uyển, rất cảm kích tâm ý của nàng, liền nói: "Nếu Giang Uyển muốn tỉ thí với ta, đương nhiên ta cũng phải đi rồi.

Bằng không nếu làm ngươi giận, bắt ta ở lại đây, vậy ta cũng không còn đường về nhà nữa rồi."
Mai Giang Uyển không nghĩ đến mình thế mà lại bị trêu ghẹo như vậy, không khỏi bật cười thành tiếng.
Chu Lệ Nương và Liễu Bình Lan thấy Lệ Nam Khê rất thân thiện, sau khi nhìn nhau cười cũng liền hòa vào đề tài nói chuyện của các nàng, bàn bạc chút nữa nên dùng hoa nào mới thích hợp.
-----------------------
Hôm nay là ngày hưu mộc (ngày nghỉ của quan lại trong triều).
Thưởng hoa yến của Mai gia sở dĩ được định vào ngày hôm nay chính là bởi vì để nhóm đồng liêu quan gia có thể đi cùng với gia quyến đến đây.
Ngoại viện không náo nhiệt được như nội trạch.
Các phu nhân tiểu thư thích tụ họp lại với nhau để nói chuyện phiếm, còn nhóm quan lại, cho dù có trút bỏ đi quan phục trên người, cũng vẫn chỉ thích cùng bạn bè thân thiết nhàn nhạt nói với nhau vài câu, không thích tụ tập lại một chỗ.
Mọi người cùng bằng hữu giao hảo của mình ngồi phân tán khắp nơi.

Đang trò chuyện với nhau, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận xôn xao.

Ngay sau đó, có mấy gã sai vặt vội vàng chạy đến, hoang mang rối loạn bước vào.
"Vệ Quốc công đến, Vệ Quốc công đến!"
Mai đại nhân đang bận rộn tiếp đãi quan khách cũng vội vàng ra đón… Tuy hắn có gửi thiệp mời cho quốc công gia, nhưng, có thể mời được quốc công phu nhân đến đã là tốt lắm rồi, hoàn toàn không dự đoán được quốc công gia sẽ đích thân đến đây.
Nam nhân cao lớn khoan thai đi vào.

Khí thế lạnh lẽo mang theo khí chất cao quý nhưng lại xa cách.
Mọi người liền đồng loạt đứng dậy.
Trọng Đình Xuyên gật đầu với mọi người một cái, sau đó tự mình đi đến chiếc ghế cạnh đó ngồi xuống.

Đợi tiểu đồng dâng trà lên, sau đó bưng lên thổi một vài hơi, vẫn chưa uống vào.
Mai đại nhân rất thân thiết với hắn, liền đi đến trước mặt hắn, cười nói: "Bữa tiệc chỉ mới vừa bắt đầu không lâu.

Lát nữa sẽ có tổ chức tỷ thí hoa nghệ, vừa vặn bây giờ cũng đang chọn lựa ban bình phán.

Không biết quốc công gia có thể hỗ trợ bình phán một chút hay không?"
Trọng Đình Xuyên cười nhạt: "Ta chỉ là một võ tướng, cũng chẳng hiểu biết gì lắm."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Dù sao chỉ là một bữa tiệc chiêu đãi, đây cũng chỉ là một trận thi tài vui vẻ mà thôi.
Người khác cũng chỉ khiêm tốn một chút cho có lệ rồi cuối cùng cũng nhận lời.
Còn Vệ Quốc công thì trực tiếp từ chối.
Mai đại nhân hiểu được tính tình của Trọng Đình Xuyên nên cũng không hề tức giận, cũng không nói gì nữa, chắp tay hành lễ với hắn rồi thôi.
Trọng Đình Xuyên ngồi một mình một chỗ, quanh thân tỏa ra khí chất đạm mạc thanh lãnh không hợp với không khí ở đây một chút nào.

Vì thế cũng không có người nào dám đi đến nói chuyện với hắn.
Nhưng Trọng Đình Xuyên cũng không ngại, chỉ nhìn chăm chú hoa văn của chung trà trong tay, trong lòng lại nghĩ đến một thân ảnh khác.
Lúc này, hắn liền nghe được thanh âm nói chuyện của hai nha hoàn đang đứng ở sườn bên kia của bức tường.
"Trận tỷ thí hoa nghệ kia, nghe nói Vệ Quốc công phu nhân cũng tham gia đấy."
"Nga? Nghe nói Vệ Quốc công phu nhân rất xinh đẹp, vũng không biết hoa nghệ của ngài ấy như thế nào.

Nếu như ngài ấy tham gia, cho dù có làm không tốt, nhưng dựa vào mặt mũi của quốc công gia, hẳn là thứ tự cũng sẽ không thấp đâu."
Trọng Đình Xuyên nghe vậy, lông mày liền nhẹ giương cao, khóe mắt tràn đầy ý cười vui vẻ.

Hắn nghĩ, chờ lát nữa đi qua là có thể được nhìn thấy nàng rồi, lại nghe được tiếng nói chuyện tiếp tục vang lên.
"… Hình như tam công tử cũng đến phải không? Không biết ngài ấy có tham gia bình phán không nhỉ?"
"Nếu đúng như thế, vậy thì kết quả cũng không nói trước được đâu."
Sắc mặt Trọng Đình Xuyên lập tức trầm xuống, sát khí giữa mày nhanh chóng lan ra, vội vàng đứng dậy.
Dáng người của nam tử quá cao lớn.

Vừa đứng lên như vậy liền tỏa ra một loại khí thế bức người, lập tức làm người xung quanh đều cảm thấy có một loại áp lực vô hình đang đè nặng trên đầu.
Mai đại nhân liền vội vàng đi đến chắp tay hỏi: "Không biết quốc công gia có gì chỉ giáo?"
"Cũng không có gì.

Ta chỉ nghĩ, trận tỷ thí hoa nghệ kia, thật ra ta cũng có thể đến xem một chút."
Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt cười: "Thuận tiện làm người bình phán luôn."

Bình Luận (0)
Comment