Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 161

Chử Thanh Thu không nhìn nàng lấy một cái, Ninh Phất Y chỉ đành hướng về phía Tô Mạch đưa một ánh mắt trấn an, rồi xoay người gọn gàng mở cửa rồi đóng lại.

 

Dựa lưng vào cửa sổ, đối diện với đêm thu ngoài lan can, nàng vùi mặt vào trong tấm chăn, thở ra một hơi thật dài.

 

Nàng không rời đi ngay mà vẫn lắng nghe động tĩnh trong phòng, nghĩ rằng nếu như Chử Thanh Thu và Tô Mạch không thể hòa hợp, thì nàng sẽ phải nghĩ cách khác. Nhưng trong phòng lại yên bình vô cùng, thoạt nhìn còn rất hòa thuận.

 

Tô Mạch từ từ xoay người đối diện với Chử Thanh Thu, còn Chử Thanh Thu thì không nhìn nàng thêm, chỉ cứng nhắc làm vài thủ thế: "Ngươi ngủ giường."

 

Nói xong liền đi đến bên cửa sổ, xoay người nửa dựa trên mỹ nhân tháp, khép mắt dưỡng thần.

 

Tô Mạch cũng rón rén leo lên giường, không bao lâu sau, tiếng hô hấp nhẹ nhàng liền vang lên đều đều. Lúc này Ninh Phất Y mới yên tâm, lặng lẽ rời đi.

 

Ninh Phất Y suốt một đêm không ngủ, cuối cùng đến lúc gió sớm vừa nổi, nàng mới đợi được Cửu Anh và Giang Ly với bộ dạng mệt mỏi rã rời. Hai người xông vào phòng không nói một câu, một người phe phẩy quạt đi tìm nước uống, một người thì ném một chiếc bàn đoán tinh tượng khổng lồ lên người Ninh Phất Y, sau đó hất váy ngồi xuống.

 

"Cái này là..." Ninh Phất Y suýt bị cái bàn đoán tinh tượng bằng đồng đập vào đầu, chống đầu gối ngồi dậy, ôm lấy nó.

 

"Đừng nhắc nữa. Chúng ta ban đầu đi hỏi Đường chưởng môn, chẳng moi được tin gì. Sau lại đến Bồng Lai tìm Vân Khách. Nàng ta là Tả Sứ của Bồng Lai, từ trước đến nay luôn tinh thông thuật chiêm tinh." Cửu Anh tự nhiên khoanh chân lên giường Ninh Phất Y, nói tiếp: "Theo lời nàng ta, gần đây tinh tượng bất ổn, ngũ tinh đồng thời lệch vị, rất có khả năng dẫn đến cục bộ càn khôn rối loạn."

 

"Càn khôn rối loạn?" Ninh Phất Y kinh hãi, chợt nhớ đến Luân Hồi Trận.

 

"Ngươi đừng gấp. Vân Khách cũng nói rồi, đây là ảnh hưởng bình thường của biến đổi tinh tượng, chỉ cần không lan rộng thì cũng không sao. Chờ đến khi ngũ tinh trở về đúng vị trí, hỗn loạn sẽ tự biến mất." Giang Ly uống mấy ngụm trà lớn rồi lau miệng nói.

 

"Ý là ngũ tinh lệch vị vô tình đưa Tô Mạch đến hiện thế này." Ninh Phất Y nghe như thiên thư, bàn tay bất giác túm lấy tóc mình.

 

"Giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể chờ dị tượng kết thúc thôi." Giang Ly nói.

 

Ninh Phất Y hơi há miệng, nửa ngày không nói lời nào. Cuối cùng nàng đẩy cái bàn đoán tinh tượng và cả Cửu Anh sang một bên, tự mình lật người xuống giường.

 

Cửu Anh ôm lấy chăn nằm thoải mái, nghiêng người hỏi: "Giờ ngươi định làm sao? Tô Mạch và Thần Tôn, hai người họ có thể chấp nhận nhau không?"

 

"Cái gì mà hai người chứ, Tô Mạch chính là Thần Tôn." Giang Ly phản bác.

 

"Nhưng bây giờ rõ ràng là có hai Thần Tôn. Dù một người là Thần Tôn hoàn chỉnh, một người là Thần Tôn nhân gian, nhưng xét cho cùng, bây giờ cũng thật là hai người mà." Cửu Anh không chịu thua.

 

Hai người một câu qua lại làm Ninh Phất Y đau đầu muốn nứt ra, nàng chỉ đành đưa tay bịt tai lại.

 

Thật ra chính bản thân nàng cũng rối bời. Việc Chử Thanh Thu và Tô Mạch cùng lúc xuất hiện vốn là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra, càng đừng nói đến chuyện nàng phải xử lý thế nào.

 

"Bên cạnh có động tĩnh, chắc họ tỉnh rồi." Cửu Anh lắc chân, khóe môi nhếch lên như sợ thiên hạ không loạn, "Ngươi định làm thế nào để chờ đến lúc ngũ tinh quy vị? Chẳng lẽ cứ để họ lại cùng một chỗ như vậy?"

 

"Có thể làm gì nữa, lôi ra đánh mạt chược chắc?" Ninh Phất Y giật cả vài sợi tóc, lực bất tòng tâm nói.

 

"Tô Mạch hình như từ khi sinh ra đã luôn ở cái thị trấn núi hoang ấy. Nay vừa hay có cơ hội, chi bằng dẫn nàng đi dạo một vòng Điểm Tinh Trấn, để nàng vui vẻ một phen." Vẫn là Giang Ly nói năng có chừng mực, đưa ra chủ ý.

 

"Cách này được." Ninh Phất Y gật đầu.

 

Nửa canh giờ sau, năm người liền xuất hiện dưới chân núi, hòa vào sự náo nhiệt rộn ràng của chợ sớm.

 

Tô Mạch quả thực chưa từng thấy một thị trấn phồn thịnh như vậy. Trước kia cho dù là trong huyện cũng không náo nhiệt đến mức này. Thế nên nàng liền nắm lấy ống tay áo của Ninh Phất Y, trong mắt loáng thoáng phản chiếu dòng xe ngựa như nước chảy, dù tính tình vốn đạm bạc, nàng vẫn sinh ra vài phần hiếu kỳ.

 

Chử Thanh Thu vốn chẳng thèm để mắt tới những thứ này, nhưng Tô Mạch đồng ý nhanh đến thế, nghĩ đến việc hai người sẽ xuống núi dạo chơi riêng, Chử Thanh Thu lại như bị sai khiến, khẽ gật đầu chấp thuận.

 

Thế là mới thành cảnh tượng hỗn độn như bây giờ. Ninh Phất Y đứng giữa, nàng và Tô Mạch mỗi người một bên, còn hai kẻ gây họa phía sau thì cười cợt theo sau không xa, một câu qua lại xem náo nhiệt.

 

Bách tính trên phố nhìn ra được bọn họ là tiên trưởng trên núi, hễ đi đến gần đều tránh sang một bên. Bởi vậy mà chợ sớm náo nhiệt lại không hề chen chúc, ngược lại hai bên hàng quán càng thêm niềm nở, tiếng rao vang vọng giữa mái hiên san sát.

 

"Thần Tôn, phía trước có tiệm bán sơn băng, còn có mật sa băng nữa, muốn ăn thử một bát không?" Ninh Phất Y quay đầu, cười híp mắt hỏi Chử Thanh Thu.

 

Chử Thanh Thu lãnh đạm liếc qua những món ăn phàm tục đó, lắc đầu, tỏ vẻ không hứng thú.

 

"Vậy thôi." Ninh Phất Y lại cúi đầu, hướng Tô Mạch ra dấu: "Còn ngươi?"

 

Đôi mắt Tô Mạch cong cong, nàng giơ tay hỏi: "Sơn băng là thứ gì?"

 

"Là món giải nhiệt của người phàm, bào đá thành vụn như cát, ngọt và rất mát." Ninh Phất Y kiên nhẫn giải thích. Dưới núi không mát như trên núi, tuy nói là cuối hạ nhưng nắng vẫn như lửa, mặt trời hầm đến mức mái nhà cũng như muốn chảy ra.

 

"Được." Tô Mạch chăm chú nhìn Ninh Phất Y, gật đầu.

 

Thấy nàng đồng ý, Ninh Phất Y liền chạy nhanh tới quầy bên trước. Bóng dáng nàng thẳng tắp, ống tay áo tung bay, khi quay lưng lại đối diện với chủ quán, những sợi tóc đen rủ xuống khắc nên chiếc mặt nghiêng trắng mịn như được chạm trổ.

 

Chử Thanh Thu thấy nàng cẩn thận đón lấy bát sứ, ôm vào lòng như sợ bị nắng làm tan chảy thì trong lòng bỗng nghẹn lại một nhịp, ngay cả tấm khăn che mặt của Tô Mạch bên cạnh cũng trở nên chướng mắt.

 

Chử Thanh Thu ép mình cúi mắt xuống, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, giật mình nhận ra bản thân lại đang... ghen.

 

Chử Thanh Thu, ngươi thật là nực cười. Sao lại sinh ra thứ tâm tư hẹp hòi như thế này. Nàng siết chặt Bạch Cốt bên hông, không để cảm xúc lộ ra chút nào.

 

Trong lúc nàng còn hoảng hốt, Ninh Phất Y đã quay lại. Nàng đang đưa bát sứ và thìa tre cho Tô Mạch, dạy nàng ăn thế nào.

 

Nhìn Tô Mạch đứng đó, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ trân quý mà nếm thứ sơn băng ngọt mát kia, lòng Ninh Phất Y lập tức mềm nhũn. Nàng muốn đưa tay xoa tóc nàng ấy, nhưng rất nhanh lại kìm lại.

 

Ngẩng mắt lên, Chử Thanh Thu chẳng hề nhìn họ, mà đang chăm chú nhìn người bán hàng bên cạnh đang đan côn trùng bằng cỏ, mắt không rời.

 

"Thần Tôn, phía bên kia có Nhân Duyên Cầu, cũng đông vui lắm. Nhưng con đường này hai bên đều là chợ sớm. Người muốn đi hướng nào?" Ninh Phất Y muốn phá tan sự im lặng bức bối này, nên cẩn thận hỏi.

 

"Tuỳ." Chử Thanh Thu vẫn không nhìn nàng, chỉ nhạt giọng đáp.

 

"Nàng thích cái này sao? Ta mua cho nàng." Ninh Phất Y gãi gãi cái ót, bước tới quầy bán hàng rong.

 

"Không thích." Chử Thanh Thu nhìn con côn trùng bằng cỏ sống động như thật, tiếp lời.

 

Bình thường nàng lạnh nhạt, nhưng không phải dạng lạnh đến mức không thèm để ý đến người như thế, hiện tại trên khóe mắt lông mày đều chất đầy xa cách, rõ ràng là không vui.

 

Ninh Phất Y không phải không biết dỗ người, nhưng tình cảnh hiện giờ... nàng biết Chử Thanh Thu không vui vì điều gì, nhưng lại chẳng nghĩ ra câu nào để nói, chỉ có thể đứng ngẩn bên cạnh.

 

Chử Thanh Thu đột nhiên lên tiếng, giọng trầm trầm: "Bản tôn đổi ý, lại muốn ăn."

 

Ninh Phất Y "a" một tiếng, rồi phản ứng lại được nàng nói đến cái gì. Nàng mím môi, suýt thì bật cười.

 

Ninh Phất Y bật cười khiến Chử Thanh Thu mất hết thể diện, đôi môi mỏng mím chặt, nhưng rơi vào mắt Ninh Phất Y thì lại thành đáng yêu đến mức khiến người ta choáng váng.

 

Ninh Phất Y cũng chẳng vạch trần nàng, chỉ xoay người mua thêm một bát nữa rồi đưa cho Chử Thanh Thu, tay còn búng nhẹ một cái lên giữa mày nàng, rồi nhanh chân bỏ chạy trước khi nàng nổi giận.

 

"Ê, Y Y, phía trước tiệm đó bánh trà hương vị thượng hạng, ngươi mua chút cho Tô Mạch nếm thử đi." Cửu Anh khoác vai Ninh Phất Y, bộ dạng sợ thiên hạ không loạn.

 

Tô Mạch thì luôn mỉm cười. Nàng muốn tham lam thêm chút ấm áp của Ninh Phất Y, nên hễ Ninh Phất Y hỏi muốn ăn gì, nàng đều không từ chối. Thế là theo chân Ninh Phất Y dạo hết một vòng chợ sớm, bụng của Tô Mạch cũng tròn lên một vòng.

 

Mà để tránh Chử Thanh Thu lại mất vui, lần này thứ gì Ninh Phất Y mua cho Tô Mạch, nàng cũng mua thêm một phần cho Chử Thanh Thu. Chử Thanh Thu có nói không lấy, nàng cũng cứ mua. Thành ra đến cuối buổi, đồ ăn trong tay Chử Thanh Thu đã có thể chất thành cả một đống.

 

Cuối cùng Chử Thanh Thu thật sự hết chịu nổi, nhét toàn bộ đồ đạc trong tay cho Cửu Anh, rồi cúi đầu phủi đi vết dầu trên người, như muốn xua tan sạch sẽ mùi vị hỗn tạp kia.

 

Ninh Phất Y thì mệt đến mềm cả chân. Chăm bên này lại phải dỗ bên kia, lúc nào cũng lo sợ lơ là ai đó. Cửu Anh và Giang Ly chẳng những chẳng giúp được chút nào, còn đứng sau lưng xem trò vui đến mê mẩn.

 

Chử Thanh Thu gần như chẳng nói câu nào, chỉ thỉnh thoảng buông vài tiếng. Tô Mạch vốn cũng trầm lặng, nhưng nàng không giấu được niềm vui khi biết mình có thể thấy Ninh Phất Y thêm vài ngày. Nàng nắm ống tay áo Ninh Phất Y suốt cả đường, một bước cũng không rời.

 

Trời dần lên cao, dưới mái hiên nóng hầm hập, không ít hàng quán đã trốn vào chỗ râm. Chợ sớm náo nhiệt ban đầu đã bị sự yên tĩnh buổi trưa thay thế. Ninh Phất Y cuối cùng mới được thở phào, chuẩn bị dẫn cả đoàn về.

 

Ngay lúc đó, không biết ai phơi đậu trên mái mà đặt không chắc. Viên gạch cố định tấm vải thô trượt xuống dưới, gặp gió liền rơi lả tả như hoa trời tung xuống. Tô Mạch lại đứng ngay dưới mái hiên, thế là gạch với đậu nện thẳng xuống đầu nàng.

 

Mọi người đều nhận ra bất trắc, nhưng phản ứng nhanh nhất là Ninh Phất Y. Ngay giây khắc vật rơi xuống, từ lòng bàn tay nàng tuôn ra một đoàn khí đen, như dây thừng kéo người vút lên không, đưa Tô Mạch rơi an toàn vào lòng nàng.

 

Dân chúng xung quanh sợ đến mức chạy tán loạn. Tô Mạch cũng bị dọa, liền vòng tay ôm chặt eo Ninh Phất Y, nép trong khuỷu tay nàng, giữa mày nhíu chặt.

 

"Y Y..." Tô Mạch khẽ kêu lên, như thể chỉ có trong vòng tay Ninh Phất Y mới là nơi an toàn nhất.

 

"Không sao rồi, không sao đâu, chỉ là chút đậu thôi, đừng sợ." Ninh Phất Y hạ giọng trấn an, tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đồng thời phất tay gom đám gạch vụn và đậu rơi tung tóe lại thành một đống.

 

Chủ nhân của số đậu là một ông lão chống gậy, nghe tiếng xôn xao liền chạy ra, gấp đến mức gậy cũng rơi mất. Thấy không ai bị thương, ông mới thở phào: "Mấy vị cô nương bị dọa rồi phải không? Đều do lão phu cái thân già này, phơi chút đậu mà cũng không cẩn thận..."

 

Giang Ly nhận thấy bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, biết không thể xem trò nữa, vội bước lên xoa dịu, nở nụ cười tươi như hoa, nhặt lại cây gậy đưa ông lão: "Không sao, không sao, miễn không ai bị thương là được. Về sau cụ phơi trong sân là ổn ngay."

 

Nói xong nàng cúi đầu phụ dọn đống hỗn độn, vừa làm vừa chuyện trò với ông lão bằng giọng hòa nhã. Ninh Phất Y an ủi xong Tô Mạch, ngẩng đầu lên thì trong ánh nắng gắt đối diện... chỉ còn Cửu Anh đang nhún vai với nàng.

 

Chử Thanh Thu đã rời đi.

Bình Luận (0)
Comment