Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 163

Ninh Phất Y rất nhanh liền biết đó là gì. Chử Thanh Thu lặng lẽ dẫn nàng đi vào tẩm điện, cúi người kéo từ dưới giường ra một cái rương gỗ. Rương vừa mở, một mảng đỏ chói mắt liền hiện ra, dưới ánh mặt trời chiếu vào, những sợi tơ vàng ẩn trong lớp lụa bừng lên ánh sáng rực rỡ.

 

Đôi mắt Ninh Phất Y bị sắc đỏ ấy đâm đến nóng rát. Nàng nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi đưa tay lấy ra. Tấm vải nhẹ như gió trượt khỏi đầu ngón tay, váy áo rất nhanh liền trải ra.

 

Là hỷ phục, trông giống kiểu dáng nhân gian, nhưng lại mang thêm vài phần tiên khí thoát tục, bớt đi sự rườm rà vụn vặt. Phần eo treo đầy những sợi tơ vàng mảnh, gió thổi qua liền như đồng lúa gợn sóng.

 

Vạt váy dùng bút mực vẽ phác hình hai con chim, tựa như uyên ương. Có điều không biết do thời gian gấp gáp hay vì nguyên do khác, mà vẫn chưa kịp thêu chỉ lên.

 

Ngón tay Ninh Phất Y khẽ lướt qua những đường kim cố gắng kia, trong lòng không rõ là tư vị gì. Hóa ra suốt nửa tháng qua Tô Mạch vẫn luôn nhốt mình trong phòng, là đang làm hỷ phục cho hai người.

 

Dù đôi uyên ương chưa được thêu, nhưng bên cạnh lại có vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, không phải tên Tô Mạch, mà là tên của Chử Thanh Thu.

 

Hốc mắt nàng lập tức căng lên đau nhói, nàng ngẩng đầu nhìn Chử Thanh Thu.

 

"Vải này là nàng nhờ Cửu Anh xin về, là vân cẩm do tộc Giao Nhân dệt." Chử Thanh Thu nhìn bộ hỷ phục, giọng không còn lạnh nhạt mà mang chút khàn khàn.

 

"Nàng không giỏi thêu thùa, mấy ngày nay đã mệt đến kiệt sức." Chử Thanh Thu lại nói, nàng khẽ vuốt ống tay áo hỷ phục, rồi đặt nó lên trước ngực.

 

Tô Mạch là nàng, nhưng cũng là một nàng ở một phiên bản khác, là dáng vẻ mà nàng vĩnh viễn khó trở thành.

 

Trên tay áo còn vương lại hương thơm nhàn nhạt.

 

Ninh Phất Y không nói gì, nàng cúi đầu lau khóe mắt hơi ướt, sau đó mỉm cười mở lời: "Nhưng uyên ương còn chưa thêu, phải làm sao đây?"

 

"Để ta." Mặt Chử Thanh Thu lại đỏ lên. Nàng khó xử nhìn những đường kim tỉ mỉ, rồi cầm từ đầu giường ra một hộp kim chỉ bát giác.

 

Ninh Phất Y nhìn nàng, chỉ cười chứ không nói. Sau đó lại lấy kim chỉ ra khỏi những ngón tay đang cầm vô cùng lúng túng kia, thuần thục xỏ kim luồn chỉ, ngồi lên giường, men theo những nét Tô Mạch đã vẽ, từng mũi từng mũi thêu xuống.

 

Chử Thanh Thu vốn tưởng Ninh Phất Y nói đùa, nhưng nhìn đôi uyên ương nghịch ngợm dần dần hiện hình, dù là nàng cũng kinh ngạc vô cùng, như thể cứ như lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Phất Y vậy, trợn mắt nhìn nàng không rời.

 

"Sao vậy, ngạc nhiên rồi?" Trong khoảnh khắc ngón tay đang bay múa, Ninh Phất Y ngẩng lên, nhướng mày với nàng.

 

"Ta... chưa từng biết, nàng còn biết cả việc này." Chử Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng người nhìn cây kim trên tay nàng.

 

"Ta đâu có nói ta không biết." Ninh Phất Y cúi đầu, nghiêm túc thêu hoa. Khi thêu, vẻ yêu mị nơi đuôi mắt khóe mày của nàng biến mất, trông an tĩnh hơn nhiều.

 

Chử Thanh Thu nhìn nàng một lúc, rồi chậm rãi nâng tay, do dự đưa vào dưới cánh tay Ninh Phất Y, vòng qua từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu đặt lên vai nàng, cứ thế lặng lẽ ôm chặt.

 

"Ninh Phất Y, ta rất yêu nàng." Nàng bỗng nhiên nói.

 

Ninh Phất Y khựng lại, sau đó mỉm cười, tay vẫn tiếp tục động tác: "Ta biết."

 

Lời vừa dứt, phần thịt mềm nơi eo nàng bị véo một cái. Ninh Phất Y đau đến rụt người, nhưng lại bật cười khúc khích.

 

Trong phòng lại yên lặng thêm một lúc lâu, rồi từ phía sau truyền đến giọng nữ nhân lạnh nhạt, nhưng không giấu nổi vẻ thẹn thùng.

 

"Y Y, chúng ta thành thân đi."

 

...

 

Tin tức Chử Lăng Thần Tôn và Tru Thiên Thần Ma sắp thành hôn vừa lan ra liền như cuồng phong quét khắp tiên giới và ma giới. Các tu sĩ nghe tin đều kinh hãi đến líu cả lưỡi, vội tìm người quen để xác nhận. Trong khoảng thời gian ngắn, từ tán tu ẩn cư đến đệ tử các môn phái, không ai không xôn xao bàn luận, ngay cả lúc tu luyện cũng không quên ghé tai thì thầm.

 

Tu sĩ tu tiên cũng không tránh được chuyện bát quái. Việc này gây náo động đến mức vượt cả Chiêu Diêu Đại Hội, truyền đến cuối cùng ngay cả nhân gian và Minh giới cũng nghe được phong thanh.

 

Theo lời một phàm nhân thoi thóp, đêm đó quỷ sai đến bắt hồn đều mải nói chuyện này. Vài tên quỷ sai nói đến hăng say, cả đêm quên mất phải câu hồn, đợi trời sáng đành tiếc nuối rời đi, nhờ thế mà người nọ thoát một kiếp.

 

Thiệp hồng từ các môn phái như tuyết rơi bay đến Vân Tế Sơn Môn, còn việc tiên ma liên hôn có thể mang đến hoà bình hai giới hay không cũng trở thành đề tài nóng bỏng.

 

Tuy sự việc gây chấn động lục giới, nhưng đến ngày thật sự thành thân, lại chẳng phô trương, chỉ mời rải rác vài người, cực kỳ khiêm tốn.

 

Mười dặm quanh Tử Hà Phong đều mang sắc đỏ tươi của sính lễ, bên ngoài thạch điện dán đầy hỉ tự màu đỏ. Lụa đỏ giăng từ mái nhà này sang mái nhà khác, như một tấm lưới rực lửa. Đèn lồng treo đầy núi, ngay khi trời còn chưa tối đã rực sáng, giao hòa cùng ánh chiều tà.

 

Theo lễ nghi tiên giới, thành thân phải mời Mệnh Tinh, bái Cổ thần, tế lễ và lập thệ. Nhưng Ninh Phất Y và Chử Thanh Thu đều không tính là tiên nhân hoàn chỉnh, nên dứt khoát giản lược tất cả.

 

Huống chi hỷ phục cũng mặc theo kiểu phàm nhân, nên không cần quá câu nệ.

 

Ngoài trời, ráng chiều nhuộm đỏ chân trời. Ninh Phất Y mặc hỷ phục đã được thêu hoàn chỉnh đứng trước cửa. hỷ phục mang ý tượng trưng cho mây, nên phần vân kiên hai bên dựng cao, tay áo dài như tầng mây bọc lấy cánh tay, nhẹ nhàng mà không nặng nề.

 

Dù nàng kiên quyết phản đối, nhưng cổ vẫn bị Cửu Anh treo cho mấy chuỗi anh lạc, cả cánh tay cũng đầy vòng vàng và vòng tay leng keng, khiến cả người như bị kéo nặng xuống.

 

Hoặc cũng có thể là lòng nàng nặng trĩu, che giấu không nổi nỗi căng thẳng.

 

Ngọn Nga Mi Thứ và Tương Tư đều bị nàng tháo xuống đặt sang một bên, giờ đang tranh nhau vo ve, kích động mà cọ vào đối phương.

 

"Thần Tôn đã chuẩn bị xong rồi. Chờ trời tối một chút nữa chính là giờ lành!" Hàn Nha thò đầu qua khe cửa, vui mừng nói với Ninh Phất Y.

 

Ngày thường, con quạ đen đúa kia lúc nào cũng đen sì một màu, vậy mà lúc này lại khoác lên mình bộ đồ hồng đào, trên tai còn treo hai chuỗi chữ "Hỉ" to đùng, cứ như người sắp thành thân là nó vậy.

 

Ninh Phất Y vừa định nói gì, Hàn Nha đã bị ai đó đá một cú, cái đầu lập tức bị kéo ra ngoài cửa. Nó líu ríu nói mấy câu, rồi lại hấp tấp thò đầu vào.

 

"Tiểu nhân nói sai rồi, giờ lành tới rồi ạ!"

 

Lời vừa dứt, cửa liền mở bung, tấm vải đỏ dưới đất trải thẳng ra ngoài điện. Ngoài điện vang lên tiếng reo hò, không biết ai đốt pháo, nổ lách tách vang dội trời đất.

 

Ninh Phất Y thở hắt ra, bước qua bậc cửa, đi ra dưới bầu trời xanh. Lúc này ráng chiều đã phai, sắc trời nghiêng tối, cả Tử Hà Phong như hóa thành cây nến sáng rực, từ xa mấy chục dặm cũng nhìn thấy.

 

Hai bên đường có vô số người nhảy lên nhảy xuống, hò reo vui mừng, toàn là những bóng dáng quen thuộc với Ninh Phất Y. Trong tiếng chúc mừng ấy, nàng bước trên tấm vải đỏ, vừa ngẩng mắt liền thấy Chử Thanh Thu vừa từ ngoài điện đi vào.

 

Hai người họ mặc lễ phục giống hệt nhau, chỉ khác mỗi chữ thêu. Nhưng bộ hỷ phục giống nhau ấy, khoác lên người Ninh Phất Y thì kiều mị yêu dã, mặc trên người Chử Thanh Thu lại như hồng mai kiêu hãnh trong tuyết, thanh lệ mà khuynh thành.

 

Nàng vẫn còn hơi thẹn thùng, tay luống cuống không biết đặt đâu, nhưng vẻ mặt thì nhàn nhạt bình thản, vừa nhìn thấy Ninh Phất Y liền bước về phía nàng.

 

Lúc này, Bạch Lân trên đầu cài đoá hoa đỏ to đùng, mặt thì bị bôi đỏ lòe, từ giữa không trung hổn hà hổn hển bay qua, vô số cánh hoa rải xuống. Ninh Phất Y bật cười né cánh hoa rồi đưa tay ra, và một bàn tay mềm mại liền rơi vào lòng bàn tay nàng.

 

Sau khi đến gần, Chử Thanh Thu càng thêm rực rỡ động lòng người. Môi nàng được bôi son, đỏ như trái ngọt, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo mà chan chứa ý tình, nhìn Ninh Phất Y một cái liền xấu hổ cúi mặt.

 

"Đẹp không?" Chử Thanh Thu khẽ hỏi.

 

"Đẹp tuyệt trần." Ninh Phất Y chân thành đáp. Nàng nhìn Chử Thanh Thu thật lâu, cuối cùng mới nén được thôi thúc muốn hôn đối phương, nắm tay người nhìn về phía đông.

 

Phía đông trời vẫn chưa phai hết sắc hồng, nửa bầu trời mộng mơ rực rỡ. Ninh Phất Y nhìn vòm trời hồng hiếm gặp, chợt nhớ đến Ninh Trường Phong.

 

Mẹ, đây chắc là lời chúc phúc mẹ gửi đến con phải không. Ninh Phất Y nghĩ.

 

"Yến yến song ảnh, băng mai song đóa, kết tóc làm vợ, ân ái chẳng phai, cảnh đẹp thời lành, phúc lộc bền lâu..."

 

"Thắp thiên đăng!" Cửu Anh đọc xong lời chúc bỗng cao giọng nói. Chỉ thấy nơi trời đất mờ mịt phía xa, hiện ra một chiếc thiên đăng bằng đồng.

 

Ninh Phất Y nắm tay Chử Thanh Thu, cùng nàng nâng tay lên. Một luồng sáng đen và một luồng sáng trắng từ lòng bàn tay hai người b*n r*, như mũi tên rời cung bay thẳng lên không trung. Thiên đăng lập tức sáng bừng, lửa bén lên dữ dội, từ từ bay lên xuyên qua tầng mây.

 

Tương truyền thiên đăng sẽ gửi tín hiệu lên các vì sao, nói rằng nơi trần thế có một đôi người yêu đã kết liền cành.

 

Thời khắc thiên đăng hòa vào tầng mây, lễ thành.

 

Xung quanh lại vang lên một trận reo hò, không ít người ùa tới, mười mấy bàn tay vỗ lên vai Ninh Phất Y, từng món quà liên tục được nhét vào lòng hai người, tượng trưng cho lời chúc phúc.

 

Cửu Anh tặng bảo vật của tộc Kỳ Lân — Kỳ Lân Cốt, Liễu Văn Trúc tặng bình Nữ Nhi Hồng do chính tay nàng ủ, Dung Cẩm tặng một bộ chăn nệm, Hàn Nha và Hỉ Thước cùng tặng một miếng ngọc bội bằng ma ngọc, Hoa Phi Hoa thì tặng một con khôi lỗi biết quét dọn giặt giũ. Ngay cả Vân Khách cũng từ Bồng Lai chạy đến, trao cho nàng một giọt Nước Mắt Giao Nhân trong suốt.

 

Giang Ly không xuất hiện, chỉ nhờ người mang lễ vật đến, kèm theo một tờ giấy, trên đó viết: "Ta đi tìm người, hẹn gặp lại sau."

 

Rất nhiều người không đến dự cũng gửi quà mừng, chất thành núi trong thạch điện. Sau khi Ninh Phất Y và Chử Thanh Thu sắp xếp xong tất cả, vừa bước ra cửa đã thấy Liễu Văn Trúc ôm bình Nữ Nhi Hồng của mình, vừa nâng lên vừa khóc hu hu.

 

"Hu hu hu... Y Y của ta cuối cùng cũng thành thân rồi... hu hu hu..."

 

"Hu hu hu... Y Y của ta cuối cùng cũng thành thân rồi..." Cửu Anh ngồi đối diện bắt chước giọng nàng giả khóc, khiến mọi người cùng cười ngả nghiêng.

 

Ninh Phất Y và Chử Thanh Thu nhìn nhau, đều bật cười lắc đầu, rồi đi đến ngồi cạnh họ. Ninh Phất Y lập tức bị Liễu Văn Trúc kéo vào lòng, đôi tay mạnh mẽ suýt nữa ôm chặt đến nỗi nàng không thở nổi.

 

Sau khi buổi lễ hoàn tất thì chẳng còn quy củ gì nữa. Đêm buông xuống bốn phía, lửa trại bùng cháy, mọi người đều ngồi thành vòng tròn, ai uống rượu thì uống rượu, ai ăn uống thì ăn uống, bừa bộn nhưng náo nhiệt.

 

Vài tộc trưởng ma tộc bắt đầu nhảy những điệu múa kỳ quái quanh đống lửa. Ngưu Đầu Nhân tháo cả cái đầu xuống làm cầu mây để đá, quăng qua quăng lại cho vui.

 

Ninh Phất Y không uống nhiều. Giữa cảnh ồn ã, nàng chỉ nhìn chăm chú vào Chử Thanh Thu vừa bị Cửu Anh ép uống gần hết một bình Nữ Nhi Hồng, gò má đỏ ửng vô cùng mê người.

 

"Được rồi được rồi." Ninh Phất Y nhìn không nổi nữa, định ngăn Cửu Anh lại, nhưng bị Chử Thanh Thu một tay đẩy ra, bảo nàng đừng phá rối.

 

Gò má Chử Thanh Thu đã đỏ bừng, người mang hơi men. Đột nhiên nàng kéo Cửu Anh lại, bóp mạnh lên vai đối phương, khiến Cửu Anh đau đến nhe răng trợn mắt.

 

"Ngươi... ngươi..." Chử Thanh Thu "ngươi" nửa ngày chỉ thốt được vài chữ, nhưng lại như chứa nghìn vạn lời không nói được ra.

 

Cửu Anh vốn định chuốc say Chử Thanh Thu để giúp hai người một tay, không ngờ lại bị Chử Thanh Thu say khướt giữ chặt, sức mạnh lớn đến mức giãy thế nào cũng không thoát.

 

"Ninh Phất Y! Ta không có chạm vào Thần Tôn nhà ngươi đâu! Ngươi đừng hiểu lầm!" Cửu Anh sợ tới mức mặt mũi biến sắc, hai tay giơ cao khỏi đầu, liên tục cam đoan.

 

Ninh Phất Y chỉ đành nhìn nàng bất đắc dĩ, định đưa tay kéo Chử Thanh Thu lại, nhưng vẫn bị nàng đẩy ra.

 

Chử Thanh Thu khóe mắt ửng đỏ, nàng nhìn chằm chằm vào Cửu Anh thật lâu, rồi bỗng buông tay, chậm rãi lấy ra một chiếc bình ngọc trắng từ trong lòng.

 

Đó là Ngọc Tịnh Khai Vân Bình.

 

Vừa nhìn thấy thân bình, Ninh Phất Y liền hiểu ra tất cả, nên không ngăn cản nữa, chỉ ôm gối ngồi nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn bình ngọc.

 

Cửu Anh cũng thu lại ý cười ngay trong khoảnh khắc thấy được nó, im lặng buông tay xuống.

 

"Thần Tôn đây là ý gì?" Cửu Anh hỏi.

 

Chử Thanh Thu không trả lời, chỉ đưa một luồng tiên lực vào miệng bình, rồi ra hiệu cho Cửu Anh đưa tay chạm vào thân bình.

 

Dù chưa hiểu gì, Cửu Anh vẫn làm theo. Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay nàng chạm vào bình, trong chiếc bình vốn yên tĩnh chết lặng ấy bỗng lóe lên một điểm sáng như sao, chậm rãi nở rộ ngay vị trí ngón tay nàng chạm tới.

 

Cửu Anh sững sờ. Nàng không tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Ngọc Tịnh Bình, đưa ngón tay sang phía bên kia, thì điểm sáng ấy cũng theo nàng di chuyển, tinh nghịch mà chớp tắt.

 

Sau khi nàng buông tay, ánh sáng liền biến mất; chỉ khi chạm vào mới có thể khiến nó sáng lên.

 

"Đây là..."

 

"Khí linh." Chử Thanh Thu nhạt giọng nói, "Bạch Cốt mấy ngàn năm còn không sinh ra nổi khí linh, vậy mà cái bình này mới vài năm đã có."

 

"Dù là thần khí, sau khi kết khế ước với người cũng phải mất ngàn năm mới dưỡng được linh hồn. Vì thế ta đoán, có lẽ Thu Diệc vẫn chưa hồn phi phách tán."

 

Giọng Chử Thanh Thu vang lên trong trẻo, Cửu Anh thì chấn động nhìn chiếc bình. Nàng đưa tay lên miệng bình, liền thấy một tia sáng nhỏ từ trong đó vươn ra, mềm mềm quấn lấy đầu ngón tay nàng.

 

Ánh sáng rất nhỏ, nhưng sức sống lại bừng bừng.

 

Thấy Cửu Anh thất thần không nói, Chử Thanh Thu ánh mắt nhu hòa: "Giờ thiên hạ đã thái bình, ta có Bạch Cốt ở bên, cũng không cần đến thần khí này nữa. Huống chi thứ này cứ hễ đêm xuống là bắt đầu rung lắc, bình bịch ầm ĩ, ồn chết đi được."

 

"Giờ Giang Ly đang đi khắp thiên sơn vạn thủy tìm Hắc Lân, ta không có ai thật sự có thể tin tưởng để gửi gắm... Có lẽ ngươi có thể giúp ta nuôi nó được không?" Chử Thanh Thu nói.

 

Cửu Anh theo phản xạ nhìn sang Ninh Phất Y, nhưng rõ ràng nàng không muốn giúp, chỉ ngửa đầu nhìn trời.

 

"Ờ... ta..." Cửu Anh hiếm hoi lúng túng. Nàng nghịch tóc cười gượng mấy tiếng, vốn định từ chối, không ngờ Chử Thanh Thu bỗng giả bộ say, dựa cả người lên vai Ninh Phất Y.

 

"Bản tôn say rồi." Nàng mơ màng nói.

 

"Ta đưa nàng về phòng." Ninh Phất Y nói nhanh, rồi đỡ lấy nữ nhân, lén lút đưa nàng rời khỏi đám đông ồn ào.

 

Bóng hai người rất nhanh đã biến mất. Cửu Anh gọi mãi không được, đành đưa mắt trở lại nhìn chiếc bình. Ánh sao bên trong vẫn nhảy nhót, làm cả bình cũng bắt đầu rung lên.

 

Cửu Anh đành cầm bình lên. Đầu ngón tay nàng vừa chạm vào, ánh sao bên trong liền chậm lại, dịu dàng áp vào ngón tay nàng.

 

Cuối cùng, nàng vẫn cúi đầu, ôm chiếc bình vào trước ngực, một mình ngồi thật lâu đến khi bị Hàn Nha kéo đi uống rượu, cười đùa chí chóe.

 

Trong thạch điện cũng đỏ rực hoa lụa. Ninh Phất Y dìu Chử Thanh Thu đang tay mềm chân nhũn về tẩm điện. Chiếc giường hoa quen thuộc vẫn ở đó, chỉ đổi thành hoa đỏ. Chử Thanh Thu ngã mềm xuống, rồi tiện tay kéo cổ áo Ninh Phất Y, lôi nàng cùng ngã lên giường.

 

Tiếng cười bên ngoài đã bị tường đá dày ngăn lại, nghe không rõ nữa.

 

Khí vị mập mờ lan ra, Chử Thanh Thu sau khi uống say thì buông thả hơn ngày thường. Đôi mắt đỏ ửng nhìn Ninh Phất Y, nàng đưa tay cởi áo, khẽ lẩm bẩm nóng quá.

 

"Đã bảo nàng rồi, biết mình tửu lượng kém mà còn uống." Ninh Phất Y khẽ cười, quạt nhẹ cho nàng, sau đó cố ý ghé gần: "Một lát nữa còn nóng hơn."

 

Từ đôi mắt nhìn xuống cằm Ninh Phất Y, Chử Thanh Thu lại dời ánh mắt qua bên cạnh, ra hiệu: "Bên đó có đá."

 

Những viên đá chuẩn bị để giải nhiệt đặt ngay đầu giường. Ninh Phất Y lấy một viên nhỏ, chậm rãi bỏ vào miệng.

 

Nước bám lên cánh môi nàng, diễm lệ mà mê người. Đuôi mắt cong như móc câu, nàng ngậm đá cúi xuống, hôn lên môi Chử Thanh Thu.

 

Đầu lưỡi đẩy viên đá vào miệng Chử Thanh Thu. Chử Thanh Thu run lên, vô thức siết eo nàng, tranh đoạt chút mát lạnh kia. Đến khi đôi môi cả hai đều lạnh đến tê buốt, Ninh Phất Y mới cắn vụn viên đá, vị ngọt mát tràn qua môi răng.

 

Có lẽ men rượu đã nồng, ánh mắt Chử Thanh Thu trở nên mơ hồ, đáy mắt toàn là xuân sắc nở rộ. Tay nàng lướt qua bộ hỷ phục trên người, tháo từng chuỗi trang sức leng keng cho Ninh Phất Y, gỡ cả vân kiên vướng víu.

 

Cánh hoa xung quanh trong cảm giác đều hóa thành nước, quấn nàng chìm sâu vào cơn sóng, mỗi lần người trước mặt áp đến đều khiến nàng lún sâu hơn.

 

Lời nói của nàng càng lúc càng đứt quãng, hóa thành từng tiếng gọi yếu ớt, đánh rơi hết thảy điềm tĩnh. Thân thể bị ôm lên, co lại mà run rẩy.

 

Nước mắt chảy xuống, đến bên khóe môi, trong mơ hồ còn nếm được vị ngọt.

 

Bên ngoài điện tiếng cười nói vẫn rộn ràng, ánh lửa đầy núi, vân sơn một màu. Trăng đội biển mây trồi lên, cúi nhìn cảnh tượng này ― thịnh thế một khúc trường ca.

 

Faye: Phiên ngoại này là chính thức kết thúc câu chuyện của Chử Thanh Thu và Ninh Phất Y rồi. Chúc các bạn đọc vui!

Bình Luận (0)
Comment