Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 19

Quả lựu trên cây đã chín muồi, căng mọng như quả bóng, tròn trịa treo trên cành cây trông rất giống Nguyễn Linh Huyên đã ăn no.

Đan Dương Quận chúa vịn tay Tôn ma ma đi ra ngoài, bà ấy còn đang quay đầu lại nhìn nàng, lo lắng nói: “Sao mấy ngày này Miên Miên lại ăn nhiều hơn vậy?”

Lần đầu tiên chăm sóc trẻ con, Đan Dương Quận chúa vẫn luôn khiêm tốn nhờ ma có kinh nghiệm dày dặn chỉ giáo.

“Có lẽ là cơ thể đang phát triển, con của lão nô lúc cơ thể phát triển cũng ăn mãi không thấy no đấy!” Tôn ma ma cười nói.

Đan Dương Quận chúa không mảy may nghi ngờ, lập tức nhớ đến sau khi sinh Miên Miên, Vĩnh Gia Trưởng Công chúa đã cho bà ấy mấy bài thuốc cung đình, dạy bà ấy nên nuôi con gái như thế nào.

Bà ấy vỗ tay Tôn ma ma: “Mấy ngày nữa ngươi đi lấy mấy bài thuốc lúc trước nương cho ta, bồi bổ cho Miên Miên theo bài thuốc đấy.”

Tôn ma ma vội vàng thưa vâng.

Vân Phiến cầm một cái quạt nhỏ quạt gió cho Nguyễn Linh Huyên đang xoa bụng để tiêu cơm, lắc đầu nói:

“Vốn dĩ sức lực của nữ tử đã không bằng nam tử, nếu cô nương thật sự muốn dùng thể lực để thắng Thẩm công tử, chỉ sợ người sẽ mập như heo mất!”

Nguyễn Linh Huyên ngồi thẳng dạy: “Ăn nói linh tinh, nương ta không mập như heo nhưng sao vẫn đánh thắng được cha ta!”

Đây chính là chuyện mà từ trên xuống dưới Nguyễn gia nhị phòng đều công nhận.

“Khụ…” Tiếng ho nặng nề vâng lên sau lưng.

Nguyễn Linh Huyên ngửa đầu lên nhìn ra sau, nhìn thấy Nguyễn Nhị gia và Nguyễn Tấn Chiêu đứng sau lưng.

Nguyễn Tấn Chiêu cười vui vẻ, còn Nguyễn Nhị gia thì xụ mặt, bất lực nhìn nhóc oan gia.

Nguyễn Linh Huyên ngoan ngoãn đứng dậy, gọi một tiếng “Thế Văn ca ca” trước rồi lại quay đầu nói với Nguyễn Nhị gia: “Cha, con có chuyện muốn tìm cha.”

Nguyễn Tấn Chiêu lập tức thức thời chắp tay nói:

“Vậy chuyện kia nhờ Nhị bá phụ, bây giờ tiểu chất quay về thu dọn đồ đạc, quay lại thư viện.”

“Cháu không cần phải bận tâm chuyện đấy nữa đâu, cứ yên tâm ôn thi đi.” Nguyễn Nhị gia không chê phiền hà dặn dò Nguyễn Tấn Chiêu mấy câu những việc cần chú ý cho thi hương vào mùa thu.

“Chúc Thế Văn ca ca sẽ có tên trên bảng vàng!” Nguyễn Linh Huyên vui vẻ nói.

“Được, chờ ca ca thi xong sẽ mang về cho muội mấy món ngon.” Nguyễn Tấn Chiêu xoa đầu Nguyễn Linh Huyên, mỉm cười rời đi.

Nguyễn Tấn Chiêu rời đi, hai cha con đi dạo trong viện.

“Cha, tổ phụ có gửi thư bảo người về không?”

Hôm nay có rất nhiều đồ tốt được gửi từ Thịnh Kinh đến đây, Vân Phiến nói là để chúc mừng Nguyễn Linh Chuỷ của đại phòng được chọn làm thư đồng cho Nhị Công chúa, đại phòng vui mừng nên tặng quà khắp nơi, đến cả huyện Lâm An cũng không bỏ sót.

Nguyễn Linh Huyên nghĩ chắc chắn tổ phụ sẽ không bỏ lỡ cơ hội gửi thư đến đấy.

“Sao con biết thế?”

Nguyễn Nhị gia trả lời như thế đã chứng minh Nguyễn Linh Huyên không đoán sai.

Nàng giả vờ bày ra vẻ mặt vui vẻ, ngây thơ nói: “Vậy trong thư tổ phụ có nhắc đến con không?”

“Đương nhiên là có rồi.” Nguyễn Nhị gia mỉm cười, cúi người bế Nguyễn Linh Huyên lên: “Cũng gần ba năm rồi tổ phụ, tổ mẫu không được gặp Miên Miên, hai người thường xuyên hỏi tình hình dạo gần đây của con đấy!”

Nguyễn Linh Huyên biết là cha đang an ủi nàng.

Tổ mẫu không hề thích nàng, hơn nữa tổ phụ ở Nội các cũng bận đến nỗi chân không chạm đất, càng không có thời gian để hỏi đến nàng.

“Con cũng rất nhớ tổ phụ, tổ mẫu, nhưng chẳng mấy nữa là con có thể cùng về Thịnh Kinh với cha rồi!” Nguyễn Linh Huyên quay đầu lại nhìn Nguyễn Nhị gia, tự nhiên thốt lên suy nghĩ trong lòng mình.

“Miên Miên muốn về Thịnh Kinh với cha đúng không?”

Nguyễn Linh Huyên gật đầu, tò mò nói: “Cha không muốn đưa Miên Miên về đấy sao?”

Nguyễn Nhị gia lắc đầu: “Không phải thế, chỉ là nương của con nói con muốn ở huyện Lâm An hơn...”

Nguyễn Linh Huyên chậm rãi chớp mắt mấy lần.

Nương thật sự từng hỏi nàng có thích huyện Lâm An không.

Huyện Lâm An thật sự rất tốt, kiếp trước nàng sống ở đây mười năm thực sự thoải mái sung sướng, không cần phải lo ăn lo uống, ngày lễ ngày tết cha sẽ đến đây ở với nương và nàng, cũng không cô đơn.

Chỉ là nàng không thể vì lưu luyến chút sung sướng này mà lại trơ mắt nhìn cha nương lại rơi vào trong vũng lầy như kiếp trước.

“Con muốn về Thịnh Kinh, muốn ở cạnh cha với nương!” Nguyễn Linh Huyên kéo vạt áo Nguyễn Nhị gia, nhỏ giọng năn nỉ: “Cha sẽ đưa bọn con về đúng không ạ?”

Nguyễn Nhị gia nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại xinh xắn của con gái, lập tức lung lay: “Vậy để cha đi bàn bạc lại với nương của con.”

Nguyễn Nhị gia bế nữ nhi vào chính phòng, nói chuyện này với Đan Dương Quận chúa.

Đan Dương Quận chúa hơi nhíu mày, chỉ vào món quà trên bàn còn chưa cất đi nói: “Ta đã bảo chàng nhắc nhớ mấy người Đại bá đừng tham gia vào tuyển chọn thư đồng cho Hoàng tử Công chúa rồi, bây giờ vào cung không phải chuyện tốt đới với bọn họ đâu, ta không muốn trở về vào lúc quan trọng như thế này, nhưng ta lo lắng cho Miên Miên...”

Còn chưa nói hết câu, Đan Dương Quận chúa đã dừng lại nhìn Nguyễn Linh Huyên.

Nguyễn Nhị gia thả Nguyễn Linh Huyên xuống, xoa đầu nàng: “Được rồi, Miên Miên con ra ngoài chơi đi, cha bàn bạc lại với nương của con một lúc.”

Nguyễn Linh Huyên rất muốn ở lại đây nghe, nhưng ý định đuổi nàng đi chỗ khác của cha đã rất rõ ràng, nàng cũng không thể biểu hiện ra quá để ý khiến nương lúc nào cũng khôn khéo sắc sảo nhận ra có gì đấy là lạ.

Mặt trời ló ra từ sau áng mây, ánh nắng mặt trời hơi chói mắt, Nguyễn Linh Huyên cúi đầu xuống, bước từng bước xuống bậc thang.

Vân Phiến thấy Nguyễn Linh Huyên cúi đầu còn tưởng nàng bị đả kích trước sự tài giỏi của Nguyễn Đại cô nương.

“Cô nương đừng đau lòng, nô tỳ nghe nói trong cung còn có một Thất Công chúa xấp xỉ tuổi của cô nương, chúng ta về đấy có khi lại bắt kịp đấy...”

Nguyễn Linh Huyên ngẩng đầu lên như vừa tỉnh dậy từ cơn mê: “Ta không muốn làm thư đồng gì gì đấy đâu, không vui tí nào.”

Thư đồng nhìn tên là đã biết đi học với người khác, nếu làm thư đồng cho Công chúa thì sẽ phải để đại nho giám sát chặt chẽ việc học tập, đối nàng mà nói có khác gì tự chuốc vạ vào thân đâu?

Nguyễn Linh Huyên lắc đầu.

“Cũng chỉ có Đại tỷ mới có năng lực làm được việc này.”

Nguyễn Linh Chủy là đích nữ đại phòng, lớn lên trong sự quan sát của tổ phụ tổ mẫu, được sủng ái hơn tôn nữ quanh năm ở nơi khác như nàng biết bao nhiêu.

Kiếp trước Nguyễn Linh Huyên không thân thiết với vị tỷ tỷ này lắm, nàng trở về từ huyện Lâm An chưa được bao lâu, Nguyễn Linh Chuỷ đã chuẩn bị thành thân, suốt ngày ở trong phòng thêu hỉ phục.

Nàng không biết rõ mấy chuyện khác lắm, chuyện duy nhất nàng biết là một chuyện không được vẻ vang lắm.

Có một ngày, vị Đại Hoàng tử có tính tình nắng mưa thất thường trong cung say khướt trốn trong con hẻm nhỏ ở cửa hông của Nguyễn phủ, nhận nhầm nàng thành Nguyễn Linh Chuỷ, nắm chặt cổ tay nàng đẩy nàng vào góc tường, đôi mắt đỏ hoe giọng nói buồn bã gọi Chủy Nhi.

Nhũ danh của nữ nhi gia cực kỳ mập mờ, hơn nữa động tác như ngựa quen đường cũ của hắn ta không giống như mới làm như này lần đầu, khiến nàng không khỏi suy đoán mối quan hệ của hai người này không bình thường.

Sau đó, khi Đại tỷ tỷ xuất giá còn bị hắn ta đến phá đến nỗi suýt chút nữa mất hết mặt mũi.

Có lẽ chính vì vào cung làm thư đồng cho Nhị Công chúa nên Đại tỷ tỷ mới chọc phải “kẻ điên” kia đúng không?

Lông mày của Nguyễn Linh Huyên nhíu chặt, trong lòng có một cảm giác buồn bực khó tả, cuối cùng lại thả lỏng.

Nhưng may mà người cuối cùng lên làm Thái tử là Tiêu Văn Cảnh chứ không phải Tiêu Tông Vĩ, nếu không thì không biết Nguyễn gia bọn họ còn phải gánh chịu tai ương gì nữa!

Phu thê nhị phòng đóng cửa bàn bạc, Nguyễn Linh Huyên hái được mấy quả lựu to, mang theo con diều mới được dán xong định sang Chuyết viên bên cạnh để gắn kết tình cảm với Thái tử tương lai.

Vân Phiến không hiểu nổi mối quan hệ của cô nương với Thẩm tiểu công tử ở sát vách.

Cảm giác giống như vầng trăng trên bầu trời, tròn thì sẽ thiếu mà thiếu thì sẽ tròn, vòng đi vòng lại, vòng lại vòng đi.

Mối quan hệ của hai người họ vẫn luôn chới với giữa bạn và “kẻ thù một mất một còn”.

Đương nhiên, những cái này là do chính Nguyễn Linh Huyên xác nhận.

Vân Phiến cũng có thể nhìn ra được Thẩm công tử là ông cụ non, không muốn chấp nhặt gì với Nguyễn Linh Huyên, mà cũng có thể là hắn đoán trước được mấy ngày nữa Nguyễn Linh Huyên sẽ quên sạch tất cả những cảm giác khó chịu kia, lại một lần nữa coi hắn là bạn.

Những ngày không học võ, không có lúc nào là Tiêu Văn Cảnh rời tay khỏi sách.

Nguyễn Linh Huyên đến đây là kiểu gì cũng có thể nhìn thấy hắn đang đọc sách, gần như đắm chìm trong sách.

Nhưng lần này Nguyễn Linh Huyên lại bất ngờ phát hiện tay Tiêu Văn Cảnh đang cầm một tờ giấy viết thư, hắn đang đọc thư.

“Thẩm Giới!” Hai tay Nguyễn Linh Huyên cầm một cái giỏ nhỏ, mệt mỏi đến nỗi trên trán đổ mồ hôi, hét lên từ phía xa: “Người ăn lựu không?”

Khuôn mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng của Tiêu Văn Cảnh bỗng nhiên trở nên sống động, tròng mắt đen nhánh di chuyển trong hốc mắt, như thể vẫn còn đọng lại giọt sương mù buổi sớm, phá tan ánh mặt trời.

Hắn gấp bức thư lại mấy lần rồi kẹp vào trong sách, nhìn về phía nàng.

“Ta không ăn.”

Nguyễn Linh Huyên đã quen với việc hắn mạnh miệng, chật vật đặt cái giỏ lên trên bàn, không tức giận mà trái lại còn cười tủm tỉm nói: “Người không ăn thì giữ lại ngửi mùi đi!”

Những quả lựu kia to bằng nắm tay, vỏ mỏng quả mọng, màu đỏ au, dù có để trang trí thôi cũng đẹp.

Nhưng bởi vì Tiêu Văn Cảnh không biết nhìn hàng, Nguyễn Linh Huyên vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Trần Tư Viễn và Tiết Quý đều nói ngon, chỉ có người là kén chọn.”

Tiêu Văn Cảnh ngước mắt lên: “Muội tặng bọn họ trước rồi à?”

“Đương nhiên rồi.” Nguyễn Linh Huyên gật đầu, nàng tự tìm một cái ghế ngồi xuống, lúc ngẩng đầu lên nàng lại cười khúc khích: “Đúng rồi, ta còn mang theo một con diều nữa, chúng ta đi thả diều đi!”

“Ta muốn đọc sách.” Tiêu Văn Cảnh lấy một quyển sách khác ở bên cạnh ra: “Muội tự đi thả đi, hoặc là tìm...”

Mấy tiểu tỷ muội kia của Nguyễn Linh Huyên có gia huấn nghiêm khắc, không phải lúc nào cũng có thể đi chơi với nàng được.

Còn hai người kia...

Tiêu Văn Cảnh ngậm miệng.

“Nhưng người không thể cứ đọc sách mai được!” Nguyễn Linh Huyên đi vòng ra sau lưng hắn, nhìn sách trên tay hắn: “Bây giờ người mới sáu tuổi chứ không phải đang mười sáu tuổi, đang tuổi nào làm việc của tuổi ấy mới là bình thường, người làm như vậy người khác sẽ nghi ngờ đấy!”

Tiêu Văn Cảnh chậm rãi lật sang một trang sách khác, thấp giọng nói:

“Ta lúc sáu tuổi cũng như này.”

“Vậy người lúc còn nhỏ nhàm chán quá đấy…” Nguyễn Linh Huyên thật sự thấy tiếc nuối thay hắn.

“Ta với muội khác nhau.” Bỗng nhiên Tiêu Văn Cảnh quay đầu lại, lại suýt chút đụng phải mặt Nguyễn Linh Huyên.

Hai người gần nhau trong gang tấc, gần đến mức có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đôi mắt của đối phương

Đôi mắt to như quả nho của Nguyễn Linh Huyên chớp chớp, ngạc nhiên cảm thán nói: “Thẩm Giới, sao lông mi của người còn dài với dày hơn cả ta vậy? Bảo sao ai cũng bảo người đẹp lắm... Người chớp mắt một cái, ai mà chẳng bị hớp hồn?”

Không thể không nói gương mặt này của Tiêu Văn Cảnh thật sự rất gu nàng, mày kiếm mắt phượng, mũi ngọc môi đầy, như trích tiên trong tranh.

“...”

Đầu ngón tay Tiêu Văn Cảnh đè lên trang sách, hơi co lại.

“Lúc trước muội cũng nhìn chằm chằm vào người khác rồi khen như vậy à?”

Nguyễn Linh Huyên vội vàng lắc đầu, trung thực nói: “Đương nhiên không phải, ta cảm thấy người trông rất rất đẹp.”

Câu này của nàng là nói thật.

Nguyễn Linh Huyên đã gặp biết bao nhiêu công tử tế gia ở Thịnh Kinh, tuy muôn hình vạn trạng, các có những điểm đặc biệt riêng, nhưng không một ai có thể khiến nàng ngạc nhiên như Thái tử Tiêu Văn Cảnh.

Đặc biệt là ánh mắt không quen miễn lại gần, sâu thẳm vô tình kia, mỗi khi ánh mắt ấy liếc đến lại khiến sống lưng nàng run lên, hơi kích thích.

Dùng một câu của Đan Dương Quận chúa để giải thích, nàng là loại người nhìn thấy con hổ, biết nó nguy hiểm nhưng vẫn muốn vuốt râu hổ.

“Muội đúng là...”

Còn chưa nói hết câu, Tiêu Văn Cảnh đã quay mặt đi chỗ khác, chỉ để lại cho Nguyễn Linh Huyên một bên mặt.

Nguyễn Linh Huyên không hiểu mô tê gì, lúc này Cẩn Ngôn bê thuốc đến cảm thán nói: “Quả nhiên, chỉ có Nguyễn tiểu thư đến thì công tử mới vui vẻ được!”

“Ngài ấy vui vẻ?” Nguyễn Linh Huyên không nhìn thấy mặt Tiêu Văn Cảnh nên không hiểu Cẩn Ngôn lấy cái gì để kết luận như vậy, nàng nhanh chóng vòng ra đằng trước, nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy đôi môi mím chặt của Tiêu Văn Cảnh.

Làm gì có chỗ nào trông giống vui vẻ đâu.

“Công tử uống thuốc thôi.” Cẩn Ngôn đặt bát thuốc trong tầm tay của Tiêu Văn Cảnh, sờ mũi.

Hắn ta thấy công tử cười nên quên hết mọi chuyện, không ngờ trái lại còn bị lườm.

“Hoá ra người phải uống thuốc nên mới không đi thả diều với ta, là lỗi của ta.” Biết cơ thể của hắn không khỏe đến mức ấy, Nguyễn Linh Huyên cũng bao dung với hắn hơn nhiều, gật đầu rồi nói: “Thật ra không vội đi thả diều đâu, chờ đến khi chúng ta cùng về Thịnh Kinh, có thể đến đồng cỏ ở vùng ngoại ô phía Tây thả diều, đồng cỏ kia rất lớn, chơi ở đấy càng vui hơn!”

Tiêu Văn Cảnh xua tay ra hiệu cho Cẩn Ngôn lui ra rồi mới hỏi: “Muội cũng định về Thịnh Kinh?”

“Đúng vậy, lần này ta muốn về Thịnh Kinh sớm chút.” Nguyễn Linh Huyên nhìn Tiêu Văn Cảnh, phát hiện hắn không được vui lắm: “Sao thế, chẳng phải vừa hay chúng ta có thể làm bạn ở Thịnh Kinh sao?”

Tiêu Văn Cảnh rũ mắt, đầu ngón tay mân mê qua lại mấy lần trên mép bát sứ trắng: “Chỉ sợ không được.”

Tai Nguyễn Linh Huyên vểnh lên: “Vì sao?”

Tiêu Văn Cảnh nâng đôi bờ mi, đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng đến cả ánh sáng cũng không thể chiếu sáng.

“Chờ đến khi về Thịnh Kinh, muội cứ làm như không quen biết ta đi.”
Bình Luận (0)
Comment