Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 41

Hai người cưỡi ngựa, thong thả đi ngược ráng chiều tới trước một tòa nhà thấp thoáng những mảng dây leo tươi tốt.

“Đây là đâu?”

Tiêu Văn Cảnh xuống ngựa, cột Tiểu Miên Hoa vào tảng đá cột ngựa ở cửa rồi đáp: “Một ngôi nhà nhỏ của Thẩm gia, nơi ngoại tổ phụ của ta thu xếp cho hai lão bộc dưỡng già.”

Nguyễn Linh Huyên cột Tiểu Thạch Đầu bên cạnh Tiểu Miên Hoa, thấy Tiêu Văn Cảnh đã quay lưng đi bèn lặng lẽ đút cho hai con ngựa mỗi con một viên đường.

“Ngựa ăn nhiều đường quá sẽ bị hỏng răng.”

“Ta không hề cho chúng ăn đường!” Nguyễn Linh Huyên rụt tay về, không nhịn được quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Văn Cảnh.

Chẳng lẽ người này có mắt ở sau lưng hay sao?

Tiêu Văn Cảnh quay đầu lại nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên: “Lại đây nào.”

Ở thành Thịnh Kinh, ngõ lớn ngõ nhỏ quanh co uốn lượn, nếu không có người dẫn đường thì thật sự rất khó tìm được đường tới ngôi nhà nhỏ mộc mạc và vắng vẻ này.

Chỉ có điều, tường trắng, ngói xám, lá xanh, hoa vàng cũng ấp ủ một phong vị đặc biệt riêng.

Tiêu Văn Cảnh bước tới, gập hờ ngón tay lại gõ cửa. Một lúc lâu sau, cánh cửa mới mở hé ra một khe nhỏ, nửa gương mặt ló ra ngoài, thấp thoáng mái tóc bạc xám trắng và làn da nhăn nheo, chứng tỏ đối phương là một lão bộc đã luống tuổi.

Mặc dù đã già nhưng mắt của ông ấy vẫn còn rất tinh, vừa nhìn thấy bọn họ là lập tức vui vẻ ngay: “Tiểu công tử! Sao người lại tới đây thế này?”

“Thang bá, ta dẫn bạn tới đây ăn một bữa cơm.” Tiêu Văn Cảnh nghiêng người để Thang bá nhìn thấy người đứng đằng sau hắn.

Nguyễn Linh Huyên ngừng tò mò quan sát, nở nụ cười ngoan ngoãn.

“Chào Thang bá bá.”

Dáng dấp đẹp của tiểu cô nương này chỉ là thứ yếu, khi cười lên, đôi mắt của nàng cong cong tựa như vầng trăng lưỡi liềm, cánh má đầy đặn được khóe môi đẩy cao lên, cả khuôn mặt tựa như một làn suối mát, không có trưởng bối nào lại không thích một khuôn mặt có nụ cười tươi tắn như vậy.

“Được rồi, được rồi!” Hai mắt Thang bá sáng lên, nụ cười càng tươi hơn: “Mời công tử và tiểu thư mau vào đây.”

Ngôi nhà nhỏ này không lớn, chỉ có hai khoảnh sân trước sân sau, cũng chỉ có lão quản sự Thẩm Hầu phủ và nương tử của ông ấy sống ở đây.

Sau khi xin nghỉ dưỡng già, bọn họ được Thẩm Hầu gia thu xếp cho ở tại ngôi nhà này.

Trong nhà không có gì đặc biệt, ấn tượng nhất chỉ có một chiếc ao tròn nằm ở sân sau, bèo mọc xanh um, phủ kín cả mặt ao, chốc chốc lại thấy có bóng cá quẫy đuôi bơi ngang qua.

Trông chiếc ao này như thể không hề có bàn tay của con người tác động vào, cực kỳ hoang sơ.

“Hồi xưa, lão Hầu gia thích nhất là tới đây câu cá, nghe bảo là vì nơi này thanh tịnh.” Thang bá cười híp mắt giới thiệu với Nguyễn Linh Huyên: “Hễ câu được cá là lão Hầu gia lại bảo chuyết kinh nhà lão nô đem chúng đi kho, Đại điện hạ và Lục điện hạ đều rất thích ăn!”

“Đại điện hạ ư?” Nguyễn Linh Huyên giật mình.

Thang bá cười híp mắt gật đầu: “Đúng vậy, lúc sinh thời, lão Hầu gia vẫn thường hay dẫn hai vị điện hạ đến đây câu cá lên ăn nhưng hai vị điện hạ không hợp tính nhau nên lão Hầu gia buộc phải xử sự công bằng trong mọi chuyện, ngay cả đi câu cá cũng phải câu được hai con cá to bằng nhau mới được.”

Nguyễn Linh Huyên nhìn Tiêu Văn Cảnh một cái.

Nàng thực sự không nhìn ra hồi nhỏ Tiêu Văn Cảnh cũng từng có lúc so bì tị nạnh từng chút một như vậy. Vậy rốt cuộc là từ bao giờ mà hắn trở nên bình thản, không chút xao động, dù được yêu chiều hay nhục nhã cũng vẫn không hề nao núng như thế này?

“Về sau, thỉnh thoảng Đại điện hạ vẫn tới đây, chỉ có Lục điện hạ là đã nhiều năm rồi không thấy tới.” Thang bá nói đến đây, mắt rơm rớm lệ, cười nói với Tiêu Văn Cảnh: “Nếu như lão Hầu gia trông thấy điện hạ đã lớn thế này rồi, chắc chắn sẽ thấy yên lòng lắm.”

Tiêu Văn Cảnh mỉm cười, không hề ngắt ngang lời tâm sự của lão bộc, đợi tới khi lão bộc nói xong rồi, hắn mới ôn tồn nói:

“Thang bá không cần phải bận rộn làm gì hết, cứ để bọn ta tự làm.”

Tiêu Văn Cảnh chỉ tay vào gian nhà nhỏ ở bên cạnh: “Đồ câu cá của ngoại tổ phụ vẫn còn trong đó chứ?”

Thang bá gật đầu lia lịa: “Vẫn còn, vẫn còn đủ cả, lão nô vẫn luôn giữ chúng rất cẩn thận.”

Tiêu Văn Cảnh đọc nhiều sách viết về nhiều chủ đề khác nhau nên Nguyễn Linh Huyên không hề thấy chuyện Lục hoàng tử biết câu cá thì có gì lạ.

Nàng đứng ở mé ao, cúi đầu nhìn xuống.

Mặt ao như được dát vàng bởi những tia nắng cuối cùng trong ngày, trông cực kỳ rực rỡ.

“Nước không sâu lắm, có khi ta xuống dưới đó mò cá lên còn nhanh hơn, dù sao cũng như nhau cả thôi.”

“Muội xuống dưới đó bắt cá là chủ động, còn ta thả mồi là dụ cá tham ăn mắc câu, sao có thể nói là như nhau được?” Lúc nào Tiêu Văn Cảnh cũng có thể nêu ra rất nhiều lý lẽ, Nguyễn Linh Huyên không nói lại nổi hắn.

Cho nên, nàng chẳng buồn tranh cãi với hắn làm gì, ngồi xuống tảng đá bên ao nước, đong đưa cẳng chân, hỏi:

“Hôm nay điện hạ tới Ngũ Thành Binh Mã Ti làm gì vậy?”

“Chẳng phải mấy cô nương mà chúng ta gặp trong rừng lần trước đều đã vô duyên vô cớ chết bất đắc kỳ tử trong ngục rồi sao, sau chuyện đó, ta nghe người của nha ti nói, bọn họ lại bắt được hai cô nương không rõ lai lịch nên ta qua đó xem thử xem tình hình thế nào.”

Nguyễn Linh Huyên cảm thấy hứng thú với chuyện này: “Vậy điện hạ phát hiện ra được điều gì rồi?”

“Biểu cảm của các nàng đều hốt hoảng, nói năng, cử chỉ kỳ lạ, còn có hiện tượng nhiều lần tự làm mình bị thương, đại phu trong ngục không chẩn đoán ra được đây là bệnh gì, chỉ phỏng đoán rằng, có khả năng là do ăn nhầm phải nấm độc gây ra ảo giác. Hiện tại đang là mùa mưa, nấm trong rừng mọc nhiều, trong thành cũng có không ít bách tính trúng độc nhưng hầu hết bọn họ chỉ bị nôn mửa, chóng mặt, không giống tình trạng của các nàng, trái lại, chuyện này lại gợi cho ta nhớ tới Trần Tư Viễn.”

“Trần Tư Viễn ư?” Nguyễn Linh Huyên kinh ngạc: “Hắn cũng đã chết bất đắc kỳ tử ở trong ngục, lẽ nào tình trạng của hắn cũng giống với các cô nương kia?”

“Ta hỏi dò ngục tốt thì được nghe kể lại rằng Trần Tư Viễn ngày ngủ đêm thức, ngày đêm đảo lộn, nhiều lần đập đầu xuống đất như thể bị ma nhập, cuối cùng mới chết đột tử.”

“Bọn họ bèn nói với người ngoài là phạm nhân hối lỗi, lấy cái chết để tạ tội, theo ta thì không hẳn là như vậy.”

Nguyễn Linh Huyên kích động đứng bật dậy: “Không hẳn là như vậy là thế nào? Trần Tư Viễn vốn hoàn toàn không phải là người như vậy, điện hạ từng thấy hắn cần cù đọc sách thế nào rồi đấy, sao hắn lại làm chuyện xấu được chứ!”

Mặt ao bỗng vang lên tiếng quẫy nước, một con cá quẫy đuôi, bỏ trốn mất tăm.

Thấy con cá đã cắn câu rồi còn bỏ trốn mất, Tiêu Văn Cảnh không hề nổi giận, chỉ hờ hững liếc nhìn Nguyễn Linh Huyên: “Muội đúng là cực kỳ tin tưởng hắn.”

Nguyễn Linh Huyên làm hỏng chuyện của Tiêu Văn Cảnh, nét mặt lộ vẻ băn khoăn, nàng lại ngoan ngoãn ngồi xuống, nịnh bợ hắn: “Ta cũng rất tin tưởng điện hạ.”

Lời này là thật.

Tiêu Văn Cảnh nhếch khóe môi, cười khẽ: “Vẫn nên cẩn thận thì hơn, không phải ai cũng đều không nỡ lòng nào lừa muội đâu.”

“Ta thì có gì đáng để lừa chứ?” Nguyễn Linh Huyên chống má, đong đưa nhánh cây thủy sinh vừa mới ngắt được: “Điện hạ đừng dọa ta.”

Tiêu Văn Cảnh lắc đầu, lập tức lấy ví dụ: “Ba năm trước khi đi chơi hội đèn lồng nhân ngày tết Trung thu, muội từng gặp một thiếu niên nghèo không có tiền chôn mẫu thân, muội thương hại hắn, cho hắn hai lượng bạc. Hai năm trước, cũng ở hội đèn lồng, muội lại gặp lại hắn đang cần phải chôn mẫu thân lần thứ hai, muội vẫn cho hắn hai lượng bạc.”

Nguyễn Linh Huyên ngẩng phắt đầu lên như thể một chú thỏ bị giật mình: “Gì cơ! Hai người ta gặp là một à?”

Tiêu Văn Cảnh nói: “Ta cứ tưởng muội nhận ra rồi chứ.”

“Ta đâu có nhớ đâu!”

Nguyễn Linh Huyên tức giận, bóp chặt nhánh cây thủy sinh, cố gắng nhớ lại chuyện hai lần đó, theo như những gì nàng còn nhớ được thì thiếu niên đó mặc y phục lam lũ, nét mặt buồn như đưa đám, trái ngược với không khí lễ hội đèn lồng náo nhiệt, cho nên nàng mới động lòng trắc ẩn. Nghĩ đến đây, nàng lại từ từ buông lỏng tay ra.

Trên đời này có rất nhiều người hạnh phúc, cũng có không ít người bất hạnh.

“Thôi, với ta thì mất hai lượng bạc chẳng qua chỉ là bớt mua vài viên đường thôi nhưng có khi với hắn, chúng lại rất quan trọng.”

Đôi mắt long lanh nước của Nguyễn Linh Huyên chuyển sang nhìn Tiêu Văn Cảnh, nàng hỏi: “Nếu không phải thực sự rất cần tiền, chắc chắn hắn sẽ không muốn lừa ta đâu đúng không?”

Tiêu Văn Cảnh chưa bao giờ thấy đồ ngốc nào bị người ta lừa còn cố gắng tìm lý do cho người ta như vậy, nhất thời câm nín.

Nói như nàng thì chẳng lẽ nếu như hắn ta thật sự rất cần thì nàng sẽ cam tâm tình nguyện để hắn ta lừa nàng hay sao?

Mặt nước gợn sóng lăn tăn, lấp lánh ánh vàng, soi sáng đôi môi đỏ, hàm răng trắng của thiếu nữ ngồi bên bờ ao, khuôn mặt của nàng đẹp như tranh vẽ, từng sợi tóc mềm mại, bồng bềnh lóe lên ánh sáng ấm áp, khiến nàng tựa như một nàng tiên xa rời trần thế.

Tiêu Văn Cảnh không nhịn được đưa tay vò mạnh phần tóc rối dựng đứng lên trên đỉnh đầu nàng.

“Tiêu Văn Cảnh!” Nguyễn Linh Huyên vội vàng la lên, bảo vệ mái tóc của mình, dịch người tránh xa bàn tay của hắn.

Sợi dây câu bập bềnh trên mặt nước làm dấy lên những gợn sóng.

Nguyễn Linh Huyên chỉ tay vào mặt nước: “Cá cắn câu rồi kìa!”

Tiêu Văn Cảnh giật cần câu lên, một con cá diếc to bằng bàn tay trở thành con cá tham ăn đầu tiên bị câu lên.

Tiêu Văn Cảnh thả cá vào trong thùng nước đã chuẩn bị sẵn, tiếp tục thả câu.

“Chắc chắn Thẩm Hầu gia là một người rất thú vị đúng không?” Nguyễn Linh Huyên chỉnh lại mái tóc, ngồi xổm bên thùng gỗ xem cá.

Trong đầu nàng tưởng tượng ra cảnh một người vốn rất nghiêm túc như Hầu gia lại tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy đến ngôi nhà này, vụng trộm câu cá.

“Ừm.” Tiêu Văn Cảnh nhìn về phía mặt nước lấp lánh ánh vàng: “Ông ấy là một người rất tốt, bất kể là tướng sĩ dưới quyền hay là ta và Tiêu Tông Vĩ, ông ấy đều đối xử như nhau. Đôi khi ta nghĩ, nếu như ông ấy còn sống thì liệu cuộc đời của ta có thay đổi hay không…”

Thẩm Hầu gia đã từng là chỗ dựa của Thẩm Hoàng hậu, cũng đã từng là chỗ dựa của hắn.

“Nhưng ông ấy không trở về.” Tiêu Văn Cảnh đưa ra một câu hỏi mà không ai có thể trả lời cho hắn, sau đó thất thần nhìn mặt nước phẳng lặng.

“Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh… Có lẽ Thẩm Hầu gia cũng không còn cách nào khác.” Nguyễn Linh Huyên vụng về cố gắng an ủi hắn.

Nhưng Tiêu Văn Cảnh lại tự nở nụ cười trước.

“Ông ấy là chủ soái, nếu như ông ấy muốn lui binh, quay về triều thì chắc chắn sẽ có cách.”

Tiếng cười tắt lịm, hắn khẽ nói: “Có lẽ là ông ấy thực sự không còn cách nào khác thật.”

Nguyễn Linh Huyên không nỡ thấy bạn bè khổ sở, nàng lập tức vỗ vai hắn: “Điện hạ đừng đau lòng quá, ta nhớ lần đi săn mùa thu lần này, bệ hạ có treo thưởng phần thưởng là một thanh bảo kiếm, điện hạ đợi nhé, ta sẽ giành nó về cho điện hạ!”

Lúc nói chuyện, Nguyễn Linh Huyên luôn thích hất giọng ở cuối câu lên như thể một cơn sóng có thể dễ dàng nâng cảm xúc của người nghe lên.

“Muội muốn giành nó về cho ta à?”

“Đúng vậy, chẳng phải Thẩm Hầu gia còn nợ điện hạ một thanh kiếm hay sao? Ta ăn cá của ông ấy, cho nên giúp ông ấy hoàn thành lời hứa này, rất công bằng.”

Tiêu Văn Cảnh cúi đầu cười một tiếng, cảm xúc xót xa vừa trào dâng trong lòng lập tức phai nhạt.

“Được thôi.”

Tới khi Tiêu Văn Cảnh câu được con cá thứ hai, Nguyễn Linh Huyên bèn cho ngón tay vào trong thùng để nghịch cá.

“Hồi nhỏ, quan hệ của người và Đại hoàng tử cũng khá tốt à?”

Vừa rồi Thang bá nói vậy khiến nàng cực kỳ tò mò.

Nàng không sao tưởng tượng ra nổi Tiêu Văn Cảnh và Tiêu Tông Vĩ cũng từng có lúc ngồi cùng bàn, so bì xem cá của ai to hơn, nàng còn tưởng là bọn họ đã là kẻ thù không đội trời chung từ lúc còn ở trong bụng mẫu thân cơ chứ!

“Không tốt lắm nhưng kiểu gì ngoại tổ phụ cũng sẽ nghĩ cách để bọn ta chung sống hòa thuận.”

Chỉ có điều, một người mới ba tuổi, một người lại đã mười tuổi nên chênh lệch nhau khá nhiều, ngoại tổ phụ càng bảo vệ hắn bao nhiêu thì Tiêu Tông Vĩ lại càng hận hắn bấy nhiêu.

“Tại sao Đại hoàng tử lại nhằm vào điện hạ như vậy? Rõ ràng hắn có thể dễ dàng tha thứ cho Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử cơ mà.”

“Huynh ấy bị người bên cạnh xúi giục, cảm thấy bất bình thay cho Hoàng hậu, cho rằng mẫu phi của ta cướp mất sự yêu thương dành cho Hoàng hậu nên mới đối đầu với ta từ nhỏ.”

Tiêu Văn Cảnh bình tĩnh nói: “Nhưng đáng lẽ ra chuyện này phải trách phụ hoàng mới phải, người làm Thẩm Hoàng hậu không còn được yêu chiều, khiến mẫu thân của hắn trở thành mục tiêu công kích chính là Hoàng đế, nếu như Hoàng đế thật lòng yêu mẫu thân của ta thì đáng lẽ ra không nên cưới Hoàng hậu, nếu như Hoàng đế yêu Hoàng hậu thì không nên cưới thêm mẫu thân của ta.”

Người cưới trước, kẻ cưới sau, khiến hai tỷ muội trở mặt thành thù.
Bình Luận (0)
Comment