Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 47

Dưới sự hòa giải của Ngũ Thành Binh Mã Ti, dĩ nhiên bọn họ không thể đánh nhau ẩu đả, mặc dù Chương Nguyên Côn bị đấm một cái nhưng đối phương lại là một cô nương, hắn ta cũng không thể nào đánh trả.

Mà kể cả hắn ta có đánh thì đừng nói huynh đệ bên cạnh không nhìn nổi, hắn ta còn sợ Tiêu Văn Cảnh và Ngụy Khiếu Vũ sẽ xé xác hắn ta ra mất.

Hắn ta chỉ có thể cam chịu nuốt con tức này vào trong lòng.

Ba người Nguyễn Linh Huyên bình an vô sự đi ra khỏi đây.

Bởi vì hai chữ “Ta dám” mà Tiểu Tướng quân buột miệng thốt ra, nụ cười vẫn luôn nở trên khuôn mặt Nguyễn Linh Huyên.

Nàng ung dung đi đằng trước, đang đi còn phải vòng trở lại mấy bước, cười một tiếng rồi nhẹ nhàng nói với Ngụy Khiếu Vũ: “Tiểu Tướng quân, ngươi tốt quá!”

Ngụy Khiếu Vũ còn tưởng Nguyễn Linh Huyên đang khen hắn ta có tấm lòng ủng hộ lẽ phải, thế là hắn ta lập tức cười trả lời: “Muội cũng rất tốt, một cô nương dám nghĩ dám làm như muội cũng không thể bị bọn họ vứt bỏ như giày rách được.”

Hắn ta lên tiếng ủng hộ Nguyễn Linh Huyên cũng vì không đành lòng trơ mắt đứng nhìn một cô nương tốt như nàng bị người khác thóa mạ, chửi bới.

Tiêu Văn Cảnh đi theo sau bọn họ, không nhanh không chậm đi ra khỏi ngõ nhỏ, suốt quãng đường luôn im lặng không nói gì.

Nguyễn Linh Huyên liếc mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh, sau đó lại quay sang hỏi Tiểu Tướng quân: “Hôm khác chúng ta đến ngoại ô phía Tây cưỡi ngựa đi, ta biết một cánh rừng vô cùng yên tĩnh, bọn ta hay đến đó.”

Ngụy Khiếu Vũ bị giam trong cung trong phủ nhiều ngày như vậy nên đã sớm cảm thấy buồn chán đến nỗi thấy bức bối trong người, vừa nghe thấy lời đề nghị của Nguyễn Linh Huyên, hắn ta liên tục gật đầu: “Được thôi, đến lúc đó chúng ta so tài xem Đại Uyển Long Câu của muội hay là chiến mã Mạc Bắc của ta lợi hại hơn!”

“Tiêu Văn Cảnh, người có đi không?” Nguyễn Linh Huyên sợ Tiên Văn Cảnh vẫn đang bận lòng suy nghĩ vì chuyện của Chương Nguyên Côn vừa nãy, nàng cố ý muốn dẫn hắn đi giải sầu một chút.

“Ta lại không đi được rồi.” Khóe môi Tiêu Văn Cảnh hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ khó có thể nhận ra nhưng cũng rất nhanh biết mất trên khuôn mặt hắn. Hắn nhìn về phía Ngụy Khiếu Vũ, tỏ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi ngươi, vừa nãy ta chợt nhớ ra vẫn có vài chuyện phải quay về một chuyến để giải quyết, làm phiền ngươi đưa Linh Huyên về phủ.”

“Người còn chuyện gì nữa?” Nguyễn Linh Huyên nghe thấy vậy thì lập tức dừng bước.

Chẳng lẽ Tiêu Văn Cảnh muốn quay lại đánh nhau với đám Chương Nguyên Côn sao?

Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì nàng đã lập tức lắc đầu phủ nhận.

Tiêu Văn Cảnh cũng không phải một người động tý lại kêu đánh kêu giết, hắn là người nếu có thể động khẩu chắc chắn sẽ không động thủ.

“Không phải chuyện lớn gì cả.” Tiêu Văn Cảnh không muốn nói nhiều về chuyện này.

“Được, ta nhất định sẽ đưa Linh Huyên muội muội về Nguyễn phủ an toàn.” Ngụy Khiếu Vũ vỗ ngực cam đoan: “Nói được thì chắc chắn sẽ làm được.”

“Được rồi.” Nguyễn Linh Huyên cũng chỉ đành không tiếp tục hỏi nữa.

Nàng đi một bước lại ngoái đầu lại ba lần đi theo Ngụy Khiếu Vũ ra ngoài, không biết tại sao trong lòng nàng lại có chút lo lắng, thế là nàng lại khoát tay áo với Tiêu Văn Cảnh: “Thế người cũng phải hồi cung sớm một chút đấy nhé!”

“Biết rồi.” Tiêu Văn Cảnh dõi mắt nhìn theo bọn họ rời đi, sau đó mới quay người trở về ngõ nhỏ.

*

Chương Nguyên Côn vẫn đang ngồi trên một chiếc xe đẩy tay trong ngõ nhỏ được đám huynh đệ không ra gì của mình vây xung quanh, hắn ta cầm khăn đắp vào dưới mũi, tức giận đến nỗi tỉnh cả rượu.

“Nếu không phải Nguyễn Linh Huyên gặp may, tổ phụ tiến vào nội các thì với gương mặt này của nàng ta, liệu có nhà nào đứng đắn sẽ lấy nàng ta làm chính thê chứ?”

“Đúng vậy đấy, ngươi không nhìn gương mặt hồng hào, trắng trẻo giống như đánh phấn của nàng ta, còn cả đôi mắt lúc nhìn người khác cũng vô cùng lẳng lơ quyến rũ kia mà xem, chỉ sợ ngay cả cô nương đứng đầu bảng của Như Phương quán cũng không sánh bằng nàng ta.”

“Nói như thế, nàng ta sinh ra ở Nguyễn gia không phải lãng phí rồi sao.” Mấy người bọn hắn cười đùa.

Bọn hắn câu được câu không đàm tiếu về Nguyễn Linh Huyên, để người duy nhất bị thương trong đám này là Chương Nguyên Côn cảm thấy dễ chịu hơn.

Mặc dù thân phụ vị Chương công tử này có chức quan không cao nhưng tổ phụ của hắn ta lại là công thần khai quốc của Đại Chu, xứng đáng được hưởng thái miếu, lại thêm bản thân hắn ta cũng có chút tài hoa, đã từng được Thuận Thiên Đế khen ngợi, thế nên bây giờ hắn ta mới trở thành một tên “Thủ lĩnh” của đám công tử ăn chơi này.

“Nói không sai, ai mù mới có thể cảm thấy con nha đầu thối Nguyễn Linh Huyên kia đẹp!” Chương Nguyên Côn nổi giận đùng đùng, hắn ta vừa bỏ cái khăn che dưới mũi xuống đã có cảm giác một dòng máu mũi lại đang chảy ra, thế là hắn ta lại vội vàng che khăn lên.

Con nha đầu thối kia còn nhỏ mà đã khỏe như vậy, không biết sau này ai có thể kiềm chế được nàng ta!

Hắn nói không có ai dám lấy nàng ta cũng không phải là đang khoác lác, chắc chắn con nhỏ này chỉ dùng một đấm thôi là có thể đấm phu quân nàng ta dính vào tường.

“Chẳng qua sao ta lại nghe nói trước đây lúc vào trong cung làm thư đồng cho Đại điện hạ, Tạ Quan Linh rất thân thiết với Nguyễn Linh Huyên? Chẳng lẽ tên đó cũng thích nhan sắc của nàng ta sao?”

Vốn dĩ Tạ Quan Linh đứng đứng trong góc nghe mấy tên này nói chuyện, bỗng nhiên lại nghe thấy một người chuyển chủ đề câu chuyện sang mình, hắn ta không khỏi cau mày lại.

“Đúng đấy, từ nãy đến giờ ngươi không nói câu nào, không phải ngươi còn thích Nguyễn Linh Huyên đấy chứ?”

Mấy người trong đám này chỉ sợ có người không hòa mình vào với nhóm, không hòa đồng cũng không sao, họ chỉ sợ hắn ta quay đầu sẽ phản bội bọn họ.

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Tạ Quan Linh.

Tạ Thị cũng là một trong những danh gia vọng tộc hiển hách nhất ở Trần quận, gia tộc đó đã từng có khoảng thời gian nhân tài xuất hiện lớp lớp, quyền lực có thể khuynh đảo triều chính.

Thân mẫu Tạ Thái hậu của Thuận Thiên Đế là một nữ nhân dã tâm bừng bừng, nhiều năm trước khống chế Hoàng Đế còn nhỏ tuổi, nâng đỡ Tạ gia lên như diều gặp gió.

Nhưng cho dù là mẫu thân thân sinh cũng không thể mãi mãi đè đầu Hoàng Đế, theo sự dần dần lớn lên của quân vương thiếu niên, cuộc chiến quyền lực giữa hai mẫu tử kia kéo dài khiến triều chính chao đảo thay đổi không ngờ, cuối cùng rốt cuộc vị Đế Vương trẻ tuổi cũng đã lên nắm quyền hành, mà Tạ gia đã từng lừng lẫy một thời cứ như vậy xuống dốc.

Là thế hệ con cháu của Tạ gia sau khi xuống dốc, Tạ Quan Linh cũng đã nhiều lần bị người chung quanh lén lút chế nhạo.

Hắn ta mỉm cười, thể hiện phong thái nhẹ nhàng như tất cả chỉ là gió thoảng mây bay của công tử thế gia: “Đừng nói đùa nữa, các ngươi biết Ta gia chúng ta  vọng tộc hiển quý, mẫu thân của ta sẽ không thích loại nữ tử có tướng mạo quyến rũ như yêu tinh kia, huống chi chữ viết của nàng ta còn xấu như gà bới, không có tài cán gì, như vậy càng không xứng đáng lấy về làm thê.”

Mấy người đứng bên cạnh Tạ Quan Linh đều liên tục gật đầu.

Đúng là như vậy.

Mặc dù bây giờ Nguyễn gia đang không ngừng phát triển như mặt trời mới mọc nhưng nền móng không vững chắc, Nguyễn gia vốn xuất thân bần hàn, có rất nhiều quy củ không hiểu khiến những thế gia vọng tộc tương xứng chướng mắt.

Hơn nữa bây giờ chọn thê cũng phải chọn người có đủ đoan trang lễ độ trinh trung đức hạnh, tài mạo song toàn, Nguyễn Linh Huyên có tướng mạo không đoan trang, tao nhã, học thức cũng nông cạn, còn thích múa kiếm giương đao, cưỡi ngựa săn bắn, vừa nhìn đã biết không phải là một hiền thê lương mẫu.

“Không sai! Nàng ta lại còn dám đánh ta, ta nhất định phải bảo phụ thân ta vạch tội bọn hắn!” Chương Nguyên Côn che khăn dưới mũi tức giận nói.

“Nếu ngươi vẫn không sợ mất mặt thì cũng có thể bảo phụ thân ngươi đi vạch tội Nguyên gia.”

Một giọng nói bình tĩnh nhưng cũng hết sức lạnh lùng vang lên sau lưng hắn ta.

Chương Nguyên Côn giật mình nhảy cẫng lên: “Tiêu… Lục điện hạ!”

Sau khi hoàn toàn tỉnh rượu, hắn ta cũng có chừng mực hơn, không mở miệng lại gọi thẳng đại danh của hoàng tử.

Sau khi vòng trở lại ngõ nhỏ, Tiêu Văn Cảnh đã đứng sau lưng bọn họ, mặc dù dáng người hắn không to cao như Ngụy Tiểu Tướng quân mà lại có phần cao ráo giống như cây trúc dài vươn cao nhưng đầy dẻo dai.

“Vừa nãy quên nói với ngươi, quả thực bổn cung không mấy quan tâm đến mấy quyển sổ gấp của Ngự Sử đài, nếu ngươi cảm thấy mình có năng lực thì cũng có thể bảo phụ thân ngươi viết thêm mấy quyển.”

Chương Nguyên Côn vẫn còn nhớ mấy lời trước đấy của bọn hắn mặc dù chỉ là lời của người say nhưng cũng không phải suy nghĩ thực sự trong lòng hắn ta.

Thế nhưng bây giờ tỉnh rượu rồi, hắn ta không thể không đắn đo về hậu quả của vài lời ăn nói ngông cuồng này, thế nên hắn ta không lên tiếng trả lời ngay.

Khóe môi Tiêu Văn Cảnh nhếch nhẹ lên, nụ cười trên khuôn mặt vẫn đúng mực nhưng cũng hết sức ung dung, hắn là Hoàng tử.

Thân phận và địa vị của hắn chính là một khoảng cách mà đám công tử kia vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.

“Nếu Chương công tử là một kẻ chỉ biết nói cho sướng cái mồm, chỉ dám khoa tay múa chân với Nguyễn gia, vậy cứ coi như bổn cung chưa từng nói gì.”

Chương Nguyên Côn trừng to hai mắt, lồng ngực lên xuống dồn dập, tức giận đến nỗi thở hổn hển.

Tên Lục Hoàng tử này thật sự cho rằng hắn ta là kẻ hèn nhát chỉ dám nói lời ngông cuồng sao?

Mấy tên công tử này nhìn nhau, đều nhìn ra Lục Hoàng tử này cố ý quay lại “Gây chuyện”, hơn nữa hắn còn nắm được tính cách tranh giành hiếu thắng của Chương Nguyên Côn, ép Chương Nguyên Côn không thể đi vạch tội hắn mà bản thân Chương Nguyên Côn còn không nói được gì.

“Hơn nữa.” Tiêu Văn Cảnh nhìn về phía Tạ Quan Linh, chầm chậm nói: “Nguyễn Linh Huyên giỏi cưỡi ngựa bắn tên, đối xử với mọi người cũng chân thành, thân thiện, tốt bụng, nàng có ưu điểm và sở trưởng riêng của mình, nàng sinh ra xinh đẹp dù sao cũng tốt hơn những người bẩn thỉu như nước bùn.”

Ngay lập tức mặt mày Tạ Quan Linh nén giận đến nỗi đỏ bừng lên.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy câu Tiêu Văn Cảnh vừa mới nói, cho nên bọn họ mới nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh thường như vậy.

“Nguyễn Linh Huyên không cần phải có xứng với ngươi hay không, là ngươi không xứng với nàng.”
Bình Luận (0)
Comment