Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 66

Hắn vừa nói dứt câu, sự im lặng bao trùm đến nỗi nếu như có kim rơi trong màn thì cũng có thể nghe thấy tiếng động.

Nguyễn Linh Huyên tựa mình lên người Tiêu Văn Cảnh, không nói lời nào, cũng chẳng hề nhúc nhích.

Nếu như là lúc trước thì nàng đã nhảy bật dậy từ lâu rồi.

Tiêu Văn Cảnh cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu xuống nhìn nàng thì hắn mới phát hiện, Nguyễn Linh Huyên không phải là không hề động đậy mà chỉ là cử động rất nhỏ. Nàng lặng lẽ giơ bình rượu lên và đổ vào trong miệng, sau khi chú ý đến ánh mắt của hắn, đôi mắt thật lớn kia chợt lóe lên vẻ lúng túng nhưng miệng lại chẳng hề dừng lại, dứt khoát to gan uống ừng ực, nuốt rượu xuống.

Đợi tới khi đã uống xong bình rượu, nàng nhắm hai mắt lại, trượt xuống qua khoảng trống dưới cánh tay của hắn rồi lùi về sau, ngã thẳng lên chiếc giường La Hán*.

*Giường La Hán: Một chiếc giường thường dùng thời xưa, có các cột ở bên trái và bên phải và phía sau không có khung giường

Sau đó, nàng ném bình rượu trong tay đi, nếu như không phải là Tiêu Văn Cảnh phản ứng nhanh mà co chân lại, chiếc bình đã đập vào ngón chân của hắn rồi.

Nàng như thế này là đang say rồi?

Tiêu Văn Cảnh quan sát tư thế ngủ của nàng, còn trông y hệt như lúc nhỏ khi nàng chơi xấu để trốn làm bài tập, không nhịn được cười nói: "Muội cũng không phải là tiểu hài tử nữa, ngủ ở chỗ ta như thế này thì không an toàn đâu."

Rốt cuộc là nàng yên tâm đến mức nào mà lại dám nằm trên giường, trong màn che của hắn như vậy chứ?

Nguyễn Linh Huyên bịt tai làm ngơ trước lời nói của Tiêu Văn Cảnh, nhắm mắt không mở ra nổi.

Tiêu Văn Cảnh nhặt bình rượu trên mặt đất lên, lắc lắc một chút, phát hiện trong đó vẫn còn sót lại một ít: “Rượu này mạnh đến mức có thể làm cho một nam nhân cao to say mèm, chẳng lẽ bởi vì muốn tránh né câu nói vừa rồi nên muội tính dùng cái này để che giấu hả?"

Thật ra, loại rượu này đã được hâm nóng trên lò lửa một lúc lâu rồi, mùi rượu đã bốc hơi hơn phân nửa, cho dù có uống hết một bình thì cũng không thể gây ra vấn đề gì nghiêm trọng.

Nguyễn Linh Huyên giật mình ngồi dậy, khóc tới mức mặt mũi toàn là nước mắt, nhìn trông rất chật vật. Lại cộng thêm cơn say làm choáng váng đầu óc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, tựa như một tiểu hài tử nghịch phá thoa bậy son phấn.

Nàng thậm chí còn chẳng nhìn Tiêu Văn Cảnh.

“Ta say rồi, ta muốn quay về.” Dứt lời, nàng lập tức muốn đẩy Tiêu Văn Cảnh ra ngoài, nhưng mà bước chân lại lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã thẳng xuống nền nhà.

Tiêu Văn Cảnh kịp thời nắm chặt lấy một cánh tay của nàng, nâng lên, để nàng lại một lần nữa ngồi xuống trên chiếc giường La Hán. Sau đó, hắn hướng ra bên ngoài, gọi một tiếng: “Cẩn Ngôn.”

Cẩn Ngôn vén rèm bước vào. Khi trông thấy Nguyễn Linh Huyên ngã nhào nằm trên giường thì bị dọa sợ đến nỗi chiếc bánh trong miệng suýt nữa là rơi ra ngoài.

Tiêu Văn Cảnh vậy mà lại cố né tránh sự nghi ngờ, đứng ra bên ngoài cách nàng hai bước chứ không ngồi chung một chỗ với nơi Nguyễn Linh Huyên đang ngủ, cũng không hề làm gì vượt quá khuôn phép.

“Ngươi đi kêu người nấu một bát canh giải rượu mang tới đây, thêm nhiều mật ong vào một chút.”

“Ồ.” Cẩn Ngôn bắt lấy chiếc bánh vừa rơi xuống, gật đầu thật mạnh rồi lập tức ra ngoài cử người đi chuẩn bị.

Chẳng bao lâu sau, canh giải rượu đã được nấu xong.

Cẩn Ngôn bước vào, đặt bát canh giải rượu xuống. Hắn ta nhìn thấy Nguyễn Linh Huyên vẫn đang nằm nghiêng mình trên giường, chỉ có điều trên người lại đắp thêm một chiếc chăn bông nhỏ, xem ra là nàng đã được chăm sóc rất tốt.

"Điện hạ, canh giải rượu đã được chuẩn bị xong, hãy để Nguyễn cô nương uống lúc còn nóng!"

Tiêu Văn Cảnh cầm cuốn sách gõ lên trên ván giường La Hán, lên tiếng: “Dậy uống canh giải rượu đi.”

Cẩn Ngôn trông thấy Nguyễn Linh Huyên không hề nhúc nhích, lấy làm lạ nên bèn hỏi: “Lục cô nương là đang giả vờ ngủ sao?”

Tiêu Văn Cảnh liếc nhìn hắn ta.

Cẩn Ngôn vội che miệng lại, mặt mày chán nản bước ra ngoài.

Tiêu Văn Cảnh chờ Cẩn Ngôn đã đi ra rồi mới dùng thìa sứ khuấy canh, thoáng nhìn sang Nguyễn Linh Huyên vẫn còn đang giả vờ ngủ trên giường, nói: “Nếu như muội về nhà trong tình trạng say khướt, sau đó Đan Dương Quận chúa hỏi tới thì muội định giải thích như thế nào?"

Người mà Nguyễn Linh Huyên sợ nhất chính là Đan Dương Quận chúa, nghe vậy, nàng lập tức mở hai mắt ra, ngồi bật dậy.

"Người bắt nạt người khác."

"Muội xông vào trong lều của ta, uống hết rượu của ta, còn chiếm lấy giường của ta rồi ngủ một giấc ngon lành. Ta chẳng những không ném muội ra ngoài mà còn nấu canh giải rượu cho muội nữa đấy. Muội nói cho ta nghe thử, xem ta đã bắt nạt muội như thế nào?"

Tiêu Văn Cảnh nói năng mạch lạc và rõ ràng, có lý lẽ lại có cả chứng cứ, khiến Nguyễn Linh Huyên chẳng thể nào cãi lại được dù chỉ một câu.

Tiêu Văn Cảnh nói tiếp: “Hay vẫn là bởi vì ​​ta nói câu đó mà muội lại không biết nên đáp lời như thế nào, do đó mới mượn rượu giả vờ say, hòng trốn thoát qua lần này?”

“Câu gì chứ?” Nguyễn Linh Huyên bưng canh giải rượu sang, tự mình uống, sau đó vừa xoa xoa thái dương vừa làm bộ không biết gì: “Ta thấy đau đầu quá, chắc chắn là do di chứng của việc say rượu.”

Tiêu Văn Cảnh khẽ cười một tiếng, cất sách đi rồi nói: "Muội không nhớ thì cũng không sao, ta vẫn còn nhớ rõ, có thể nhắc lại cho muội nghe một lần nữa."

Nguyễn Linh Huyên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Văn Cảnh, nàng biết rõ hắn nhất định đã nói được thì sẽ làm được.

Làm sao mà nàng có thể nghe lại những lời khiến nàng xấu hổ như thế lần thứ ba chứ?

Nàng nâng tay đổ mạnh, uống nốt ngụm canh giải rượu cuối cùng rồi hắng giọng: "Không cần đâu, ta, ta vừa mới chợt nhớ ra rồi."

"Nhớ ra là tốt rồi."

Nguyễn Linh Huyên đặt bát trong tay xuống, không phục nói: “Có điều, người cũng không được lúc nào cũng mở miệng là bảo ta thích người được, ta không hề có ý đó, người là đang vu khống ta!”

"Được rồi, vậy thì là ta thích muội, muốn muội gả cho ta." Nguyễn Linh Huyên chưa kịp phản ứng lại để chạy trốn ra tới cửa lều, Tiêu Văn Cảnh đã tiếp tục cất lời: "Miên Miên, muội không nhìn ra được rằng ta đối xử tốt với muội không phải là vì chúng ta là thanh mai trúc mã, lại càng không phải vì nguyên do kiếp trước, mà là bởi ta luôn mưu tính, mong muốn muội hiểu được tấm lòng này của ta."

Nguyễn Linh Huyên giương mắt nhìn, ngẩn người: “… Ta chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này.”

“Ta biết.” Tiêu Văn Cảnh mỉm cười, cầm sách gõ một cái vào đầu nàng: “Bởi vì chỗ này chẳng có cái gì cả.”

Bị ám chỉ đầu óc trống trơn, Nguyễn Linh Huyên tức giận đến nỗi cáu kỉnh ra mặt.

"Tiêu Văn Cảnh!"

Tiêu Văn Cảnh lại khẽ cong đôi mắt, nở một nụ cười thật dịu dàng.

Sự hung hăng của Nguyễn Linh Huyên ngay lập tức bị nụ cười này của hắn chặn lại giữa chừng, tay của nàng đã giơ lên bây giờ lại cảm thấy ngại ngùng và luống cuống không thôi.

Khuôn mặt của hắn ấm áp và hiền hòa như ngọc, đường nét đẹp đẽ, dáng vẻ tuấn tú đúng độ giữa tuổi niên thiếu và trưởng thành, trông càng ngày càng giống ngoại hình của hắn khi đã trở thành Thái tử.

"Trước đây không nghĩ tới thì cũng không sao, từ nay về sau muội bắt đầu suy nghĩ về nó là được." Tiêu Văn Cảnh lại nghiêm túc nói: "Ta có thời gian, có thể chờ muội suy xét cho rõ ràng."

Dáng vẻ hào phóng mà lại hùng hồn này của hắn khiến Nguyễn Linh Huyên bực bội: “Nếu như ta cứ mãi không nghĩ thông suốt được thì sao nào?”

Chẳng lẽ hắn còn có thể đợi được cả một đời ư?

Đừng nói là cả đời, thậm chí chỉ cần là mười năm thôi, nàng cũng sẽ coi trọng hắn hơn hẳn.

Tiêu Văn Cảnh ngẫm nghĩ một lát rồi đưa mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười: “Là do ta đã sơ suất rồi, vậy thì trước tiên cứ gả vào đi đã, sau đó lại từ từ suy nghĩ tiếp.”

Nguyễn Linh Huyên: "...?"

Đồ chết tiệt.

Năm Thuận Thiên hai mươi sáu.

Cuộc đi săn mùa thu đã kết thúc, đoàn người theo sau Thuận Thiên Đế trở về kinh thành một cách thuận lợi.

Mà bên phía Bắc Lỗ thì đã bắt đầu tranh giành lẫn nhau, tạm thời không có cách nào quấy rối biên giới. Cho nên, Đại Chu tập trung phần lớn sự chú ý vào biên giới phía Tây, chỉnh lý nơi biên cương và thiết lập tuyến phòng thủ.

Một năm sau, Lục Hoàng tử được sắc lập làm Thái tử, chuyển về Đông Cung.

Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử được phong làm Tấn Vương và Yên Vương, được phân chia và sống ở các phủ riêng biệt.

Năm Thuận Thiên hai mươi tám.

Gió xuân tháng hai hiu hiu thổi, kỳ thi mùa xuân ba năm một lần đang sắp sửa đến gần, các học trò từ khắp nơi đều lên đường vào kinh để dự thi.

Trên đường lớn tấp nập xe ngựa, xe bò và người đi bộ chen chúc, hỗn loạn.

Mọi người trong thành Thịnh Kinh đều đang bàn tán về kỳ thi lần này, dù sao thì đây cũng là một dịp quan trọng để tiến hành tuyển chọn nhân tài cho triều đình, ai ai cũng đều rất coi trọng nó.

Có một số người muốn tăng cường quyền lực cho bản thân nên đánh cược, còn có những người khác thì lại đang chờ tìm phu quân được ghi danh trên bảng vàng cho nữ nhi nhà mình.

"Vẫn là người Đường gia có tầm nhìn xa trông rộng, họ đã phát hiện ra một hạt giống tốt vừa ý từ lâu, đã luôn hỗ trợ người đó. Giờ thì bọn họ chỉ còn đợi người ta thi đậu là sẽ lập tức thành thân với Đại tiểu thư của Đường gia!"

Ngay cả trong gia yến của Nguyễn gia cũng không thể không nhắc tới chuyện này.

Nguyễn Đại gia nhìn một nhà nhị phòng, cố khuyên bảo hết nước hết cái: "Nhị đệ, ta thấy tuổi của Miên Miên cũng không còn nhỏ nữa. Chi bằng, ta giúp đệ hỏi thăm một chút?"

Trong số mấy vị cô nương Nguyễn gia, Ngũ cô nương là người được gả đi đầu tiên, vừa mới cập kê là đã chuyển ra ở nơi khác. Tuy rằng Đại cô nương vẫn chưa xuất giá nhưng hôn sự thì cũng đã được quyết định từ lâu, chỉ đợi cô gia của Bùi gia vượt qua kỳ thi mùa xuân là sẽ thành thân. Chỉ có mỗi viên ngọc quý được nâng niu trên tay của nhị phòng là vẫn chưa gặp gỡ ai, suốt ngày vui vẻ hớn hở chơi đùa chỗ này chỗ kia.

Đan Dương Quận chúa đã nhắm mắt làm ngơ, không tài nào kiểm soát được nữa.

Nguyễn Nhị gia liếc nhìn Đan Dương Quận chúa, bất đắc dĩ nói: "Đại ca nói phải, nhưng mà suy cho cùng thì hài tử Miên Miên này vẫn chưa trưởng thành. Đệ và phu nhân còn muốn giữ nó ở bên cạnh thêm một khoảng thời gian nữa."

"Nó cũng đã mười sáu tuổi rồi, cho dù không gả đi thì cũng vẫn có thể định ra chuyện hôn sự trước mà. Hài tử Tạ gia kia khá tốt, A Tuệ đã quan sát qua rồi, nhân cách rất được, quan trọng nhất là hai bên biết rõ nhau. Ta nghĩ rất xứng đôi với Miên Miên nhà mình." Trần lão phu nhân cũng tích cực bày mưu tính kế.

"Mẫu thân, rốt cuộc Liễu biểu muội đã khuyên nhủ mẫu thân đến mức độ nào vậy? Mặc dù công tử Tạ gia không tệ, nhưng không hề hợp với Miên Miên nên con còn chẳng cân nhắc tới..." Nguyễn Nhị gia cầm bình rượu lên, ân cần rót rượu giúp lão phu nhân.

"Con thì biết cái gì chứ?" Trần lão phu nhân chán ghét đẩy ông ấy sang một bên, quay đầu nhìn sang Đan Dương Quận chúa hỏi: "Tức phụ Nhị lang, con thấy thế nào?"

Nguyễn Linh Chủy múc thêm cho Nguyễn Linh Huyên thêm một bát nước đường: "Miên Miên, nước đường hạt sen súng này rất ngon, muội có thể nếm thử xem."

Nguyễn Linh Huyên cũng mỉm cười ngọt ngào nhận lấy: “Cảm ơn Đại tỷ tỷ.”

Hai người họ không hề lo lắng chút nào.

Đan Dương Quận chúa đưa khăn tay lên lau miệng một chút, sau đó mới mỉm cười đáp: “Mẫu thân, Nhị gia và con vẫn luôn lo nghĩ về hôn sự của Miên Miên, người cũng biết tính tình của Miên Miên rồi đấy, nếu như không thể gả nó cho một người có thể bao dung cho nó về mọi mặt thì về sau, trong phủ nhất định sẽ rất náo loạn. Đến lúc đó thể diện của con và Nhị gia, rồi cả Nguyễn gia cũng không biết phải đặt vào đâu nữa đây…”

Trần lão phu nhân nghe được lời này thì sửng sốt một chút, nhưng những gì Đan Dương Quận chúa nói cũng không phải là hoàn toàn không có lý.

Cái khiến Nguyễn gia đau đầu nhất chính là hài tử Nguyễn Linh Huyên bên nhị phòng này. Mỗi lần nghe thấy bên ngoài truyền tới chút phong phanh gì là đều khiến bà ấy phải nhức đầu nửa ngày, sợ nha đầu này lại gây ra rắc rối gì.

“Nhưng mà, nhưng mà các con lựa lựa chọn chọn, cuối cùng nửa người cũng không chọn ra nổi. Trong kinh thành này, tìm một người vừa muốn có thân phận xứng đôi, lại phải có tài năng và học vấn xuất sắc mà còn có thể khoan dung cho tiểu oan gia đó nữa, có thể tìm được mấy người chứ?" Trần lão phu nhân nghi ngờ đây chỉ là mấy lời mà phu phụ Nhị gia sử dụng để trả lời qua loa lấy lệ trước mặt bà ấy nên mất hứng càm ràm.

"Chuyện này..." Đan Dương Quận chúa liếc nhìn Nguyễn Nhị gia, trông có hơi khó xử.

“Đó không phải là Thái tử ca ca hay sao?” Nguyễn Tấn Thần, tiểu nhi tử của tam phòng bỗng nhiên cất tiếng nói.

"Khụ khụ khụ..." Nguyễn Linh Huyên suýt chút nữa đã bị sặc chết.

Nguyễn Nhị gia vội vã cầm trà lên, uống một ngụm lớn.

Đan Dương Quận chúa quay đầu lại, lại dùng khăn tay lau miệng.

“Thái tử?” Trần lão phu nhân ngồi thẳng cả người dậy, ánh mắt nghi hoặc quan sát qua lại người nhà Nguyễn gia với những vẻ mặt khác nhau.

Tuy rằng bà ấy đã già nhưng hai con mắt vẫn chưa bị mù, từ lâu bà ấy đã nhận ra mối quan hệ giữa Nguyễn Linh Huyên và Thái tử không phải là quan hệ bình thường. Nhưng mà, lần nào cũng bị nhị phòng Nguyễn gia giải thích rằng đó là do tình cảm huynh muội giữa thanh mai trúc mã mà thôi, bảo bà ấy đừng suy nghĩ nhiều, ngay cả bản thân Nguyễn Linh Huyên cũng đứng ra nói rằng nàng hoàn toàn không có ý đó.

Nhưng mà hai hài tử này cũng đã lớn bổng cả rồi, vậy mà còn thân mật với nhau như vậy, quả thực khiến người khác thấy rất hoài nghi.

Nguyễn Tấn Thần gật đầu: “Thái tử ca ca rất tốt, mỗi lần tới đều đưa cho con... Ưm ưm!”

Nguyễn Linh Huyên bước đi nhanh như bay, đi vòng qua bịt miệng tiểu đệ của mình lại. Đối diện với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của mọi người, nàng nở một nụ cười vô cùng trong sáng: “A, lời gièm pha về Thái tử như thế này có thể là tội nghiêm trọng, cũng không thể xem nhẹ chỉ vì đây là lời của hài tử được..."

Sau đó, nàng cúi đầu ghé sát vào bên tai Nguyễn Tấn Thần, nghiến răng nghiến lợi: “Đệ đã quên mất lời ngài ấy dặn đệ rồi hay sao? Không được phép nói ra dù chỉ nửa chữ.”

Nhưng mà rõ ràng là Thái tử ca ca bảo là có thể nói mà.

Nguyễn Tấn Thần cảm thấy rất oan ức.

Lúc này, người gác cổng bước tới, bẩm báo là Thẩm Tướng quân đến đây mời Lục cô nương đến nói chuyện.

Thẩm Tướng quân là người đã theo Thái tử nhiều năm, cũng chẳng khác gì là Thái tử mời nàng tới.

Nguyễn Linh Huyên buông Nguyễn Tấn Thần ra, đi về phía Đan Dương Quận chúa.

Đan Dương Quận chúa thả khăn xuống, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Con cứ đi trước đi.”

Nguyễn Linh Huyên lập tức vô cùng phấn khích, chạy ra ngoài.

Nguyễn Tấn Thần quay đầu sang, bĩu môi nói: “Lục tỷ tỷ trông vui vẻ như vậy thì ai mà chẳng nhìn ra chứ…”
Bình Luận (0)
Comment