Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 12


Ăn cơm xong, người trả tiền vẫn là Tề Nhiên, theo như cách nói của anh, nếu anh đã là kim chủ của Lưu Sở Họa, hẳn là nên lo việc ăn, mặc, ở, đi lại của cô.

“Buổi tối cô có rảnh không?” Ngồi vào trong xe, Tề Nhiên chỉnh kính chiếu hậu, mở miệng hỏi.

“Rảnh thì có rảnh.

” Lưu Sở Họa cười cười, cầm bàn tay đang đặt trên tay lái của anh, “Nhưng mà phải để tôi lái xe.

Ban nãy anh mới uống nhiều rượu như vậy, tôi không muốn dùng sự an toàn tính mạng của bản thân đi thí nghiệm xem tửu lượng anh tốt cỡ nào đâu.


Tề Nhiên xoa xoa thái dương, giống như bây giờ mới ý thức được sự thật là bản thân đã xử lý bảy tám chai bia, anh nhìn Lưu Sở Họa một cái, yên lặng mở cửa xe đổi vị trí cho cô.

“Đi đâu?”
“Về nhà tôi.

Rẽ phải ở chỗ kia.


“Bây giờ?” Cô nhướng mày, “Ngày mai tôi còn phải đóng phim.



Có lẽ là sự kinh ngạc trong giọng nói của Lưu Sở Họa quá rõ ràng, Tề Nhiên khó có được tâm tình tốt mà giải thích một câu, “Nghĩ cái gì vậy! Tôi không tính để cô ngủ lại đêm nay.


Lưu Sở Họa cười khẽ một tiếng, “Đây là anh nói, tôi cũng không nghĩ như vậy.


“Chỉ là cho cô đi biết địa chỉ, thuận tiện chọn phòng, cô muốn đồ dùng sinh hoạt thế nào, hoặc là muốn trang trí phòng ở kiểu gì đều có thể nói cho tôi.

” Anh nhìn Lưu Sở Họa một cái, “Sau khi xong tôi sẽ đưa cô về đoàn phim.


Cô bĩu môi, “Tôi hiểu rồi, kim chủ đại nhân.

” Sau đó nhỏ giọng nói thầm một câu, “Người mới uống rượu xong còn nghĩ đưa tôi đi? Tới lúc đó còn không phải tự tôi gọi xe về à.


Tề Nhiên: “…”
Anh không chịu thua kém: “Mấy hôm trước còn cung kính với tôi, hiện tại tự buông thả bản thân, chúng ta đã quen thân như vậy à?”
“Quan hệ cũng đã là bao nuôi và bị bao nuôi, còn chưa đủ thân à?”
Người tới ta đi, không khí có vẻ vô cùng hài hòa, chờ khi xuống xe, Tề Nhiên thật sự cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết, cũng không biết có phải là ảo giác Lưu Sở Hoạ gây cho anh dọc đường đi hay không.

Đây là một căn phòng kép, sạch sẽ ngăn nắp đến mức không giống như nơi ở của một người đàn ông độc thân.

Cô xem xét một vòng, chọn căn phòng cho khách ở tầng hai.

“Tôi chọn căn phòng này, đợi hai ngày nữa tôi rảnh rỗi sẽ dọn hành lý qua đây.


Tề Nhiên khoanh tay trước ngực, dựa trên khung cửa nhìn cô, “Thích phong cách trang trí như nào?”
“Không cần.

” Lưu Sở Họa cười cười, “Như vậy rất tốt rồi, có giường, có tủ quần áo, không có yêu cầu gì.


Cô quyết định xong, chuẩn bị đi ra cửa, lại bị Tề Nhiên đứng ở cửa chặn đường, “Làm sao thế, ngăn tôi lại, sao không nói lời nào?”
Tề Nhiên chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cô.


Lưu Sở Họa không nhịn được mà bật cười, giống như nhìn thấy một con mèo đang giận dỗi, “Có đôi khi người có chủ nghĩa hoàn hảo quá mức lại không tốt, anh phải suy xét đến việc sau này sẽ có ngày anh gặp được chân ái rồi đưa cô ấy về nhà, vốn dĩ trong nhà người đàn ông của mình từng có phụ nữ ở qua đã đủ khiến người để ý, phòng còn bố trí dựa theo yêu cầu của người phụ nữ đó, từng chỗ từng chỗ đều lộ ra dấu vết từng có một người phụ nữ khác sinh hoạt ở chỗ này, chẳng phải là rất giận sao.


Không biết vì sao, cô quan tâm tỉ mỉ nói như vậy, lại không khiến người khác vui vẻ chút nào.

“Tôi hiểu rồi.

” Trên mặt Tề Nhiên không có cảm xúc gì, nghiêng người cho cô đi qua.

“Còn có chuyện gì khác không?” Lưu Sở Họa đã nhận ra cảm xúc của anh lạnh nhạt xuống, nhưng vẫn mỉm cười như cũ hỏi.

Tề Nhiên đi theo sau cô cùng xuống dưới tầng, “Công ty còn chưa sắp xếp trợ lý cho cô à?”
“Tôi cũng không rõ lắm, có thể còn cần thời gian chọn lựa người thích hợp.

” Bây giờ cô vẫn chỉ là người mới, còn chưa tới mức cần một trợ lý tùy lúc đi theo.

“Từ trước đến giờ cô đều không chú ý đến chuyện của mình như vậy sao?” Ngữ khí của anh bình đạm, cũng không biết là quan tâm hay là oán giận, “Ngày mai tôi sẽ đưa người đến cho cô.


“Được, tôi chờ.

” Lưu Sở Họa thản nhiên nhận lấy ý tốt của anh, đứng trong đại sảnh chào tạm biệt anh, “Hôm nay đã khuya rồi, tôi về trước.


“Khi nào chuẩn bị hành lý xong thì gọi điện cho tôi, tôi cho xe đến đón cô.

” Tề Nhiên dùng di động gọi xe cho cô, “ Chắc là ở cửa tiểu khu có xe chờ cô rồi, đi đường cẩn thận.



Lưu Sở Họa nhoẻn miệng cười, “Nếu trong nhà có nước trái cây thì tối uống một ly đi, có thể giúp giải rượu.


Cô nói xong thì xoay người rời đi, cửa lớn nhẹ nhàng khép lại trước mặt anh, lúc này căn phòng trống vắng càng có vẻ yên tĩnh, Tề Nhiên dần dần bình tĩnh lại, có chút không thể tin được cuộc đời không hề gợn sóng của mình đột nhiên có biến chuyển như vậy, có lẽ là tác dụng phụ sau khi uống xong rượu, anh cảm thấy đại não bắt đầu hơi trì trệ, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, đi vào phòng bếp cầm một ít trái cây ném vào máy ép.

Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên có một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi chờ trước cửa phòng Lưu Sở Họa, vừa thấy cô lập tức cong lưng cúi người.

“Xin chào, tôi là Lạc Ức, là người công ty đưa đến, kể từ hôm nay đảm nhiệm vị trí trợ lý của cô, mong cô chiếu cố nhiều hơn.


Lưu Sở Họa nở nụ cười, “Là công ty đưa đến, hay là Tề Nhiên đưa đến?”
Lạc Ức có chút xấu hổ cười cười, “Anh Tề nói cô có chuyện gì đều có thể gọi điện cho anh ấy.


“Tôi biết rồi, cảm ơn anh ấy hộ tôi nhé.

” Lưu Sở Họa một bên đi ra ngoài một bên nghĩ, săn sóc tỉ mỉ chu đáo như vậy, suy xét yêu thích của đối phương, quan tâm sinh hoạt của đối phương, trách không được Giản Huyên sẽ dần dần lạc mất bản thân trong vai diễn này.



Bình Luận (0)
Comment