Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 16


Vừa lúc bây giờ cô đang cực kỳ nhàm chán, ngược lại muốn nhìn xem Thang Chỉ San muốn nói gì với cô.
Lúc Lưu Sở Hoạ tới chỗ hẹn cô ta giống như đã đợi rất lâu, cô ngồi xuống đối diện cô ta, khẽ mỉm cười, “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thang Chỉ San nắm chặt nắm tay, “Cô không biết tôi tìm cô có chuyện gì sao?”
Lưu Sở Hoạ rốt cuộc thu liễm lại nụ cười trên mặt, cúi đầu gảy nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay, không hứng thú lắm, “Nếu không có lời nào muốn nói vậy tôi về trước.”
Còn tưởng rằng người phụ nữ này trải qua một ít ngăn trở sẽ học được thông minh một chút, không ngờ vẫn đần độn như vậy.
“Sao cô không cười, tiếp tục cười đi chứ, tiếp tục giả bộ vô tội đi chứ, không phải cô luôn biểu hiện thật sự ngây thơ lương thiện sao?” Thang Chỉ San lại đột nhiên kích động lên, đập bàn ăn vang lên một tiếng phanh, “Người trước một bộ người sau một bộ, bọn họ còn tưởng rằng cô có bao nhiêu thanh thuần đấy, không biết đã cùng bao nhiêu đàn ông…”
“Tôi có thể đoán được kế tiếp cô muốn nói gì?” Lưu Sở Hoạ cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời cô ta, “Nếu hôm nay cô chỉ muốn nói những điều này, vậy chúng ta không cần tiếp tục trò chuyện nữa.”
Cô chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt của Thang Chỉ San, nở nụ cười nhàn nhạt, “Chúc cô ở giới giải trí tiền đồ như gấm.”
“Không được đi.” Cô ta rõ ràng hoảng loạn lên, hốc mắt đỏ rực, “Tôi còn chưa nói xong, cô không thể...không thể cứ rời đi như vậy.”

Cô ta nói đến lắp bắp, từng giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống, ngược lại có chút đáng thương.
“Thang Chỉ San.” Lưu Sở Hoạ đứng lên, cao cao tại thượng nhìn cô ta, “Nói thật, cô không thích hợp sinh tồn ở trong giới giải trí này.”
“Cô nhất định phải làm đến tuyệt tình như vậy sao?” Thang Chỉ San thê lương hô to một tiếng.
Lưu Sở Hoạ cong cong khoé miệng, “Tôi cũng từng nói những lời này với người khác.Tôi luôn luôn sống có nguyên tắc, chính là sẽ không bức người khác đến đường cùng.

Mặc kệ cô tin hay không, lần này suất diễn của cô bị giảm, thật sự không phải tôi ra tay.

Sau này kiếp sống diễn nghệ của cô ra sao, tôi cũng tuyệt đối sẽ không ngang ngược can thiệp.”
Nếu như cô ra tay, có lẽ phương thức sẽ không đơn giản thô bạo như vậy.

Nhưng mà hiện tại xem ra, loại phương thức đơn giản thô bạo này, mới là hữu hiệu nhất.
Cô đi đến trước mặt Thang Chỉ San, duỗi tay lau một giọt nước mắt trên má cô ta, “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không một mực xoắn xuýt vì đã mất đi suất diễn, mà sẽ lựa chọn đi mưu cầu càng nhiều cơ hội khác.”
Thang Chỉ San hung hăng hất tay cô ra, “Cô nói thật dễ nghe, quảng cáo đó vốn dĩ thuộc về của tôi tại sao lại đột nhiên thay đổi người được chọn?”
Lưu Sở Hoạ cúi đầu nhẹ nhàng cười cười, “Loại chuyện này cô nên đi hỏi người đại diện của mình chứ không phải hỏi tôi.

Sau này đừng tìm tôi nữa,không hẹn gặp lại.”

Cô mỉm cười phất phất tay về phía cô ta, không chút dây dưa mà xoay người rời đi.
Buổi tối Tề Nhiên dẫn cô đến một nhà hàng cơm Tây thường đi, có lẽ là không nỡ để cô kết thúc công việc trở về còn tự mình nấu cơm.

Bọn họ ngồi trong phòng ăn ở lầu hai, Lưu Sở Hoạ nghiêng mặt qua, xuyên qua cửa sổ nhìn người đi đường lui tới trên đường.
Tề Nhiên nhịn không được mở miệng hỏi cô, “Đang nghĩ gì vậy?”
Cô quay đầu, thuận miệng trả lời: “Trước đó Thang Chỉ San tìm tôi.”
Tề Nhiên lập tức nhíu mày, “Cô ta tìm em làm gì?”
“Chất vấn tôi, mắng tôi, bảo tôi đừng tuyệt tình.

Thật ra cẩn thận ngẫm lại, cô ta hẳn là tức giận.

Mất đi cơ hội vốn dĩ nên thuộc về mình, suất diễn bị cắt giảm không rõ nguyên nhân, ngay cả quảng cáo vốn đã bàn bạc xong cũng bị thay đổi người được chọn.” Lưu Sở Hoạ nghiêm túc nhìn anh, “Những việc này...Là anh làm đúng không?”

“Anh…” Không biết làm sao, đối với ánh mắt chân thành này của cô, Tề Nhiên không muốn cứ như vậy nói ra chân tướng, anh rũ mắt xuống, né tránh ánh mắt của cô, “Tôi không nhàm chán như vậy.

Cô chỉ cần diễn kịch thật tốt là đủ rồi, những chuyện khác không cần cô quan tâm.”
“Thật ra, anh không nói tôi cũng biết.” Lưu Sở Hoạ lại đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tôi biết anh là đang chống lưng cho tôi, cũng rất cảm kích anh vì tôi làm những chuyện này.

Tề Nhiên, tôi không đơn thuần giống như anh tưởng tượng, anh không cần coi tôi là thiếu nữ Truy Mộng ngây thơ vô tội mà cẩn thận che chở.

Tôi từ Đại Nhị ra đến các đoàn phim đóng phim, quy tắc ngầm của giới giải trí này nếu tôi thật sự cái gì cũng đều không biết, vậy tại sao lúc đầu tôi lại có thể dễ dàng đồng ý bị anh bao dưỡng chứ.”

Bình Luận (0)
Comment