Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 39


Lúc Tề Nhiên lại lần nữa chạy một vòng lớn trở về tới trước mặt Tiểu Trần, anh ta rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Anh Tề, đã một giờ rưỡi sáng, vẫn nên sớm trở về ngủ đi, sáng sớm ngày mai anh còn có cảnh quay đấy.”
Tề Nhiên mặt không đỏ tim không đập từ bên cạnh anh ta trực tiếp chạy qua, “Chờ chút.”
Tiểu Trần nỗ lực đè nén xúc động muốn đánh người của mình, đôi tay đút ở trong túi, dùng sức mà giậm đôi chân đã cứng đờ.
Rốt cuộc, sau khi chạy suốt 40 phút, anh mở lòng từ bi mà quyết định trở về.

Tiểu Trần ngoài cười nhưng trong không cười mà giật giật khóe miệng, trong lòng mắng tất cả đều là thô tục.
Tề Nhiên mặc áo trong đơn bạc về đến phòng, một tay ném áo khoác lên giường, vào phòng tắm mở vòi phun ra, nước chảy ào ào xối ướt đỉnh đầu.

Một tay anh chống ở trên tường nhẹ nhàng thở hổn hển, tầm mắt cụp xuống, trong nụ cười mang theo trào phúng, “Lại tới nữa, loại dục vọng chiếm hữu buồn cười này.
Loại cảm giác không chịu khống chế này đã rất lâu không xuất hiện.

Trong lòng ngứa ngáy, làm thế nào cũng không bình tĩnh được, muốn mắng cô, muốn quở trách cô, muốn khống chế mọi người bên cạnh cô, muốn làm cho mỗi người đều biết cô thuộc sở hữu của mình.


Tức giận, buồn bực, phát điên...
Thế nhưng, anh lại biết rõ, như vậy là không đúng, sẽ chỉ làm người ta chán ghét, sợ hãi và kháng cự, khiến người ta dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn anh, khiến người ta một khắc càng không ngừng muốn thoát khỏi anh.

Huống chi, Lưu Sở Hoạ không phải một món đồ chơi khi còn nhỏ của mình, thậm chí ngay cả bạn gái của mình cũng không phải, cô không nên chịu đựng những thứ này.

Anh xoa nhẹ tóc, kìm nén bực bội ngẩng mặt lên, dòng nước ấm áp đánh vào trên mặt, cuối cùng cũng có thể làm cho cảm xúc hỗn loạn trong đầu tạm thời bình tĩnh một khắc.
Tắm rửa xong ra khỏi phòng, anh cầm lấy di động một lần nữa mở ra Wechat, cuối cùng có thể bình tĩnh mà ấn xuống trả lời: Không cần cảm ơn.
Bọn họ lại khôi phục thành tần suất một tuần gọi điện thoại một lần, Tề Nhiên cũng không liên tục gọi điện thoại tới nữa.

Lưu Sở Hoạ mặt không biểu tình mà đứng ở dưới vòi nước rửa sạch huyết tương trên tay, phỏng đoán Tề Nhiên đến cùng có phải tức giận hay không, có cần đi dỗ dành anh hay không?
Tuy rằng Tề Nhiên ở phương diện đối nhân xử thế vô cùng tuỳ tính và thoải mái, dường như chưa bao giờ để ý đến ý kiến và suy nghĩ của người khác, nhưng điều này không có nghĩa là anh trì độn đến không phát hiện được cảm xúc của người khác.

Giọng điệu nói chuyện của cô lần trước rất không kiên nhẫn, có lẽ anh cũng đã nhận ra.
Mỗi ngày quay chụp chiếm cứ hầu hết tinh lực của cô, cho nên khó tránh khỏi có điều chậm trễ trong nghiệp vụ lấy lòng kim chủ này.

Thấm thoát đã tới cuối tháng, bọn họ cũng đã quen biết hơn bảy tháng.

Cô không khỏi nghĩ lại chính mình, mình giống như sau khi nhận được vai nữ chính trong phim liền qua cầu rút ván, vứt đại công thần này ở sau đầu.
Cô nhẹ nhàng cười cười, còn đang thừa dịp mấy ngày nghỉ năm trước đền bù anh một phen đi.
Vì thế lần này trong lúc trò chuyện hằng ngày, cô hỏi thăm về việc sắp xếp ngày nghỉ của bọn họ.
“Đoàn phim các anh có nghỉ ăn tết không?”
“Không nha.” Tề Nhiên đương nhiên mà trả lời, “Hôm qua đạo diễn mới nói lúc ăn tết muốn đẩy nhanh tiến độ, đoán chừng là phải ăn tết ở đoàn phim, “Các em nghỉ à?”

“Ừ, vừa lúc gần đây đạo diễn Lý Hâm dường như có chút ý tưởng mới đối với kịch bản, buông tha tụi em mấy ngày, hai mươi chín tết bắt đầu nghỉ ngơi, Sơ Ngũ đến đưa tin là được rồi.” Nói đến đây cô cũng có chút nghi hoặc, đời trước lúc mình làm Hứa Cửu diễn bộ phim này, sao lại không thấy ông lâu lâu sửa đổi kịch bản chứ? Cho tới bây giờ, cô đã quay vài cảnh ban đầu cũng không tồn tại, Lý Hâm dường như rất muốn xông ra thị huyết thiếu nữ bán manh này, sự tương phản trong việc hình thành tính cách nhân vật cũng khác hơn so với trước kia.

Quả nhiên, có được giá trị nhan sắc cao, cuộc sống giống như lập tức biến thành đơn giản.
“Như vậy rất tốt.” Tề Nhiên nhẹ nhàng cười.
“So sánh hai bên lại càng cảm thấy anh đáng thương.” Lưu Sở Hoạ trở mình, gác cằm trên gối đầu, “Em tới tìm anh chơi nhé.”
Ngón tay anh hơi hơi cứng đờ, cười cự tuyệt, “Không cần, điều kiện ở lại bên này cũng không tính là tốt, làm chuyện gì cũng đều không tiện.

Tết âm lịch muốn chơi thì thoải mái mà chơi, không cần tới đây chịu khổ.”
“Vậy em mang thức ăn tới cho anh.” Lưu Sở Hoạ tự làm theo ý mình tính toán, “Tải thêm vài game offline trong notebook là được rồi, dù sao tết âm lịch em ở nhà cũng là ở.”
“Nhưng mà…”
“Em sẽ trở về một chuyến, đến bệnh viện thăm mẹ em, ít nhất đêm ba mươi tết em phải ở cùng bà ấy.

Hiện tại em xem thử có thể mua được vé máy bay mùng một hay không, nếu như có thể liền qua đó thăm anh, đương nhiên, thật sự không giành được vé cũng không thể trách em nha.”
“Cho nên nói không cần tới đây, phiền toái như vậy.” Tuy rằng nói như vậy, Tề Nhiên lại nhịn không được nhếch khóe miệng.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Cô trực tiếp làm lơ anh, búng tay một cái.
Anh nhẹ nhàng mắng một tiếng, “Này.”

Chờ đến lúc đoàn phim tạm thời hạ màn quay phim, Lưu Sở Hoạ thu dọn hành lý về tới nhà, ngay cả vali hành lý cũng chưa mở, trực tiếp ngủ một giấc đến buổi sáng ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh lại, cô đến siêu thị mua một đống lớn đồ vật, vào buổi tối ba mươi tết hôm nay, tự mình làm chút đồ ăn đưa đến bệnh viện.
Mẹ Lưu hiếm khi vô cùng đứng đắn ôn nhu, khuôn mặt ủ rũ thở dài, “Mẹ sinh bệnh tới nay đã hơn một năm, liên luỵ con rất nhiều, vất vả cho con rồi.”
Lưu Sở Hoạ cười lắc đầu, che lại phần nhàn nhạt bi ai trong đáy mắt, “Không có gì vất vả.” Cô một đường đi đến hiện tại, xuôi gió xuôi nước, cũng không khổ cực, người thật sự bởi vì bệnh tình của mẹ mà tiếp nhận áp lực cùng vất vả, đã không còn ở thế giới này.
Dù nói thế nào mẹ Lưu cũng đang mang bệnh, nhìn tiệc tối liên hoan tết âm lịch một lát, liền bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Lưu Sở Hoạ giúp đỡ điều chỉnh độ cao giường bằng phẳng, dịch dịch góc chăn, một mình đi tới chỗ ban công bệnh viện.
Chỗ bọn họ cấm đốt pháo, cho nên dưới lầu có vài y tá trẻ tuổi chỉ có thể cầm pháo hoa loại nhỏ đong đưa ở nơi đó, nụ cười trên khuôn mặt dưới ánh sáng rực rỡ đặc biệt loá mắt.
Ngày thường nói cười vui vẻ hào phóng rộng rãi, thế nhưng vừa đến loại thời điểm lẽ ra đoàn tụ với gia đình, nỗi cô đơn trong lòng lại ngoan cố đến làm thế nào cũng đuổi không đi.
Chợt vang lên tiếng chuông di động phá vỡ yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment