Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 8


Tề Nhiên vừa ngồi lên xe bảo mẫu đã gọi điện thoại cho Bành Lượng Tiết.
“Chú Bành, sự việc Triệu Khiêm điều tra như thế nào rồi?”
Bành Lượng Tiết có vẻ rất tức giận, “Đã điều tra rõ ràng, thật không nghĩ tới anh ta lại có lá gan làm ra loại chuyện này, cháu yên tâm, công ty sẽ chuẩn bị tư liệu sa thải anh ta.

Không chỉ mỗi anh ta, chúng ta sẽ chuẩn bị điều tra toàn bộ người đại diện trong công ty.”
Không phải giải trí Tinh Thiên đạo đức tốt muốn toàn bộ giới giải trí không nhiễm nước bùn, quy tắc ngầm nơi nào chả có, mọi người đều biết rõ trong lòng, nếu có nghệ sĩ muốn bán thân để leo lên vị trí cao, chỉ cần kẻ muốn cho người muốn nhận, đa số mọi người cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng nếu ngươi dùng thủ đoạn cưỡng bách để uy hiếp nghệ sĩ, thì đó không phải quy tắc ngầm, lấy toàn bộ danh tiếng giải trí Tinh Thiên làm công cụ gom tiền của họ, làm sao công ty có thể chịu thiệt?
Tề Nhiên cảm thấy yên tâm, sau đó lại hơi do dự, “Chú Bành.”
“Có việc gì?”
“Triệu Khiêm có một nghệ sĩ tên Lưu Sở Họa, chú Bành… Sắp xếp cho cô ấy một người đại diện có năng lực đi.” Anh vẫn không nhịn được mở miệng nói chuyện này.
“Lưu Sở Họa?” Bành Lượng Tiết đột nhiên có hứng thú, “Vốn dĩ nghệ sĩ của Triệu Khiêm đều sẽ phân cho người đại diện khác một lần nữa, chuyện này không có vấn đề gì.

Nhưng cô ấy là gì của cháu, có thể cố ý nói một tiếng không?”
“Không phải, lúc quay 《 Vũ Cung 》 cô ấy diễn vai một nha hoàn của cháu, cháu cảm thấy cô ấy rất có năng lực, kỹ thuật diễn rất tốt, giá trị nhan sắc cao, tuổi lại còn nhỏ.

Không phải công ty đang chuẩn bị nâng một đám người mới sao? Có thể suy xét cô ấy.”

Bành Lượng Tiết vẫn không tin Tề Nhiên sẽ xen vào việc người khác mà dìu dắt người mới như vậy, vì thế ông có chút làm bộ làm tịch “Ừm” một tiếng, “Yên tâm, cháu ở công ty 4-5 năm, trước nay chưa từng nói ra yêu cầu gì, hiện tại vất vả nói ra một lần, công ty nhất định sẽ làm cháu vừa lòng.”
Tề Nhiên nhíu mày, “Cháu đã nói không phải loại quan hệ đó.”
Bành Lượng Tiết vội vàng gật đầu: “Biết rồi biết rồi.”
Tề Nhiên bất đắc dĩ cúp điện thoại, rốt cuộc vì sao anh lại muốn xen vào chuyện này?
Chú Bành cười một lúc, Chu Nguyên Thiên
dường như cũng nghe được một ít, ở bên cạnh ông hỏi đông hỏi tây.
“Nghe nói cậu gọi giám đốc Bành nói ông ấy đổi cho Lưu Sở Họa một người đại diện?”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cậu thật sự thích người ta? Đang bắt đầu theo đuổi?”
Tề Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu nhìn một cái.

“Tôi nên giải thích như thế nào?”
“Nói lần này cậu hợp tác với Lưu Sở Họa, cậu có yêu cầu tương đối cao với diễn viên hợp tác, cho nên kiểm tra xem có phải loại người phẫu thuật thẩm mỹ hay không!” Chu Nguyên Thiên có chút đắc ý mà nhướng mày, “Thế nào, giải thích hợp tình hợp lý chứ?”
“Tại sao anh luôn làm mấy việc thừa thãi vậy?” Tề Nhiên không hiểu tại sao mỗi khi có chuyện lớn nhỏ Chu Nguyên Thiên đều phải mua thuỷ quân tới dẫn dắt dư luận, nếu anh quan tâm đến dư luận, thì lúc phóng viên phỏng vấn cái nhìn về “Tiểu thịt tươi” anh đã không trực tiếp phê bình họ không có kỹ thuật diễn lại không chuyên nghiệp, rõ ràng họ đều lớn tuổi hơn anh.
Sự việc kia đã dẫn đến một trận sóng to gió lớn, suốt thời gian vài tháng Chu Nguyên Thiên thấy anh một lần mắng anh một lần, nói anh không lựa lời đầu óc có bệnh, nhưng anh có tiền lại có quyền như vậy, tới giới giải trí không phải vì tùy ý chơi đùa sao?
Rõ ràng lời anh nói đều là sự thật, bằng không tại sao những người bị anh phê bình một câu phản bác nói cũng không dám nói.
“Chính cậu cả ngày gây hoạ thì thôi, lại còn phủ nhận công sức của tôi sao?” Chu Nguyên Thiên lườm anh một cái xem thường.

Tề Nhiên hừ một tiếng, không nói gì cho anh ấy mặt mũi.
Suất diễn của Lưu Sở Họa ở 《 Vũ Cung 》 phải chờ tới vài ngày sau, thời gian rảnh rỗi trừ đi mấy tiết học bắt buộc thì cả ngày cô đều ở trong bệnh viện, kiếp trước cha mẹ cô mất sớm, khi đó cô còn nhỏ, không thể làm gì được, nhưng cái loại cảm giác bất lực đó lại nhớ thật lâu.

Cho nên lúc này đây, cô thật quý trọng trời cao đã ban cho cô ấy cả những điều này.
Mẹ cô thật ghét bỏ cô không có việc gì mà chạy tới bệnh viện, nói vài câu kêu cô nhanh trở về, đi học cho tốt làm việc cho tốt, đừng làm phiền trước mặt bà.
Rõ ràng lúc cô mang ảnh chụp Tề Nhiên về cho bà, còn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, quay lưng đã trở mặt rồi.
Lưu Sở Họa biết bà nói chuyện không dễ nghe, nhưng đáy lòng nhất định thật sự đau lòng cô, vì thế cố tình ăn vạ ở bệnh viện không đi, vui vẻ đấu võ mồm với bà.
Ngày này vừa mới trở về từ bệnh viện, cô nhận được điện thoại công ty gọi tới.
Bên kia điện thoại là một giọng nữ lưu loát, “Xin chào, chị là Thư Nhã Bình, là người đại diện hiện giờ của em, từ hôm nay trở đi chị sẽ phụ trách các hoạt động của em, ngày mai tới công ty chị ở phòng 303 chờ em.”
Kiếp trước Lưu Sở Họa có nghe qua danh tiếng của Thư Nhã Bình, tuy rằng không thể xưng là người đại diện kim bài, nhưng cũng bưng ra được mấy tiểu sinh tiểu hoa.

Tảng đá treo trong lòng cô bao lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống đất, cô nhẹ nhàng cười nói: “Em đã biết, chị Thư, em sẽ đến đúng giờ.”
Ngày hôm sau, cô buộc một kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, áo thun màu trắng với quần yếm cao bồi, trông có vẻ trẻ trung và hấp dẫn.
Đầu tiên Thư Nhã Bình đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, sau đó đi thẳng vào vấn đề, ném cho cô mấy cái kịch bản, “Ở đây có kịch bản ba bộ phim truyền hình với hai bộ điện ảnh, phim truyền hình có hai bộ của công ty, chỉ cần em biểu hiện không quá kém, có thể sắp xếp cho cô làm vai phụ, phần còn lại cần phải casting.


Đương nhiên, nếu em casting tới vòng cuối cùng, công ty sẽ giúp em.”
“Em đã biết, cảm ơn.” Lưu Sở Họa cười nhận kịch bản, “Chị bận thì cứ đi trước đi, phòng này nếu không ai dùng, buổi chiều em sẽ ở trong này xem kịch bản, muộn một chút sẽ thương lượng với chị nên quyết định như thế nào.”
Cô thưởng thức thái độ giải quyết công việc của Thư Nhã Bình, cũng không nói gì nữa.

Quả nhiên, Thư Nhã Bình vừa lòng gật đầu, xoay người ra cửa.
Trước tiên cô lướt qua kịch bản của mấy bộ phim truyền hình, trong đó một bộ phim cô hoàn toàn không có ấn tượng, chắc là không nổi tiếng, cô tự nhiên bỏ qua.

Dư lại hai bộ đều là kế hoạch quay của giải trí Tinh Thiên, một bộ phim cổ trang và một bộ phim thần tượng dành cho giới trẻ toàn những diễn viên đẹp.
Lưu Sở Họa cười cười, ngón tay nhẹ nhàng dừng ở trên dòng chữ《 Cạm Bẫy Dịu Dàng 》.

Tuy rằng bộ phim thần tượng này không được đầu tư bằng những bộ trước, nhưng nó được quay sau khi đài truyền hình Thanh Chanh hợp tác với giải trí Tinh Thiên, vào ngày kỉ niệm hai mươi năm của đài truyền hình Thanh Chanh, họ đã chọn bộ phim đó làm chủ đề trên màn hình.
Bộ phim này nhận được giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất, lại được tuyên truyền rộng rãi, nên thật nhẹ nhàng mà trở thành quán quân rating trong năm.
Mặc dù công ty vẫn không phổ biến bằng bốn năm trước, nhưng theo kế hoạch, công ty sẽ nâng đỡ một nhóm người mới.
Nếu là người mới, thì tại sao không phải cô.
Lưu Sở Họa đã đưa ra quyết định trong lòng, lại cầm lấy hai kịch bản xem thử.

Đều không phải cái gì đặc biệt, cô nhìn nhìn tên rồi đặt sang một bên.
Vì thế, lúc Thư Nhã Bình trở về, cô tự tin trực tiếp mở miệng: “Em muốn diễn bộ 《 Cạm bẫy dịu dàng » , làm nữ chính.”

Thư Nhã Bình nhướng mày, lẳng lặng nhìn chăm chú đôi mắt cô, sau một lúc lâu, cô ấy bắt chéo chân thả lỏng dựa vào lưng ghế, “Bộ phim này dành cho người mới của công ty."
“Công ty đang nâng người mới, đổi thành em không được sao?” Lưu Sở Họa khẽ cười, “Em tin rằng nguồn vốn mà công ty đầu tư vào em sẽ nhận được lợi nhuận tối đa."
Thư Nhã Bình cũng cong cong khóe miệng, đứng dậy, “Chị hiểu ý em, cứ chờ tin tức của chị đi.” Cô ấy thu thập kịch bản dư lại, “Yên tâm, chị sẽ tranh thủ cơ hội cho em thử vai nữ chính.”
“Cảm ơn chị Thư.” Lưu Sở Họa đứng lên đi theo ra ngoài, ở trước thang máy nói lời tạm biệt với
Thư Nhã Bình.
Cô ấn mở cửa thang máy, “Đinh” một tiếng, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Lưu Sở Họa hơi hơi ngẩn người, sau đó đi vào.
Người nọ quay đầu nhìn cô một cái, có chút nghi hoặc mở miệng hỏi: “Chúng ta có phải đã gặp nhau rồi hay không, tại sao tôi thấy cô quen quen.”
Lưu Sở Họa hơi hơi mỉm cười, “Đúng vậy, Giản Huyên học tỷ, năm trước lúc trường học đón người mới đến tiệc tối, chúng ta đã biểu diễn một vở kịch cùng nhau, lúc ấy tôi chỉ diễn vai phụ, cho nên chắc chị không nhớ rõ.”
“Là cô à.” Giản Huyên hơi nhớ mặt cô, nhưng vẫn không nhớ tên cô, có chút xấu hổ mà dời đề tài, “Cô tới đây ký hợp đồng sao? Xem ra sau này chúng ta sẽ là chị em đồng nghiệp rồi.”
Lưu Sở Họa lười giải thích mình đã ký hợp đồng với công ty từ nửa năm trước, chỉ gật gật đầu “Đúng vậy, rất có duyên nhỉ.”
Hai người phụ nữ, còn là mối quan hệ cạnh tranh trong công ty, quả nhiên bầu không khí có chút quái dị!
Thì ra Giản Huyên vào công ty sớm như vậy, cô vốn cho rằng phải một đoạn thời gian nữa.

Cũng không biết có phải cô ta đã quen biết với Tề Nhiên hay không? Nhưng cho dù như thế nào, những thứ cô ta tạm thời có được, một đời này, chắc sẽ không thể đến được trong tay cô ta.



Bình Luận (0)
Comment